Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1903: Thần khí Vãng Sinh (1)

Thiên Dực Cổ Thuyền cô tịch phiêu lưu trong Hư Vô Chi Địa, lại qua thêm một năm đằng đẳng, lúc này mới đi tới địa phương đối ứng với Luân Hồi Táng Khu kia.

- Táng Linh, nơi này hẳn là địa phương đối ứng với Luân Hồi Táng Khu mà sinh. Ngươi hẳn là biết nơi này a?

Chung Nhạc nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảnh u quang xuất hiện, bao phủ một tòa Tiên Thiên Thánh Địa.

Từ xa nhìn lại, hình dạng tòa Thánh địa này giống như một cái tử cung vậy, chính giữa là một mảnh Đại lục mênh mang hạo hãn, phía dưới là hình chùy rũ xuống, hai bên lại có vô số dải lụa thật dài quấn quanh.

- Luân Hồi Táng Khu ta là địa phương linh hồn tử vong quy tịch, mà nơi này chính là địa phương linh hồn sinh ra!

Táng Linh Thần Vương từ xa xa nhìn về phía tòa Thánh địa kia, khẽ nhíu mày. Hắn đối với tòa Thánh địa này có chút không quá thoải mái, nói:

- Nơi này gọi là Thánh địa Vãng Sinh, đã từng sinh ra một tôn Vãng Sinh Thần Vương, còn có một tôn Tống Tử Thần Vương. Chỉ là ta đã rất lâu chưa ra ngoài hành tẩu rồi, không biết bọn họ có còn sống hay không!

Chung Nhạc cũng hiểu rõ. Lịch sử của Tiên Thiên Thần Vương cũng không hề bình tĩnh. Trong lịch sử, Tiên Thiên Thần Vương cũng từng gặp phải mấy lần đại kiếp nạn. Lần đầu tiên là trận chiến Đại Tư Mệnh thống nhất Thời đại Hắc Ám, xây dựng Kỷ nguyên Hắc Ám, rất nhiều Thần Vương Thái Cổ không theo Đại Tư Mệnh đã vẫn lạc. Cuối cùng, Lôi Trạch liên thủ với Hoa Tư, đứng lên cùng chống lại Đại Tư Mệnh.

Lần thứ hai là Đại Tư Mệnh mở ra Đạo Giới. Trong trận chiến đó, rất nhiều Thần Vương cổ lão đã táng thân dưới sự phản bội của kẻ phản bội.

Lần thứ ba là trận chiến Thời đại Hắc Ám bị phá hủy, xây dựng Thời đại Hỏa Kỷ.

Lần thứ tư là niên đại động loạn sau khi Hỏa Kỷ bị tiêu diệt, Bào Hy thị và Nữ Oa thị liên thủ bình loạn, đã giết chết không ít Thần Vương.

Lần thứ năm chính là cuối Thời đại Địa Kỷ vào mười vạn năm trước, Phục Mân Đạo Tôn giết chết ba ngàn Đại Đế, luyện chế ba ngàn Lục Đạo Giới. Trong đó rất nhiều đều là những Tiên Thiên Thần Ma may mắn còn tồn tại trong bốn lần đại kiếp nạn trước.

Táng Linh Thần Vương từ sau khi Táng Địa Thần Vương chết đi, liền vẫn luôn lưu lại trong Luân Hồi Táng Khu, tin tức bế tắc. Luân Hồi Táng Khu lại càng rất ít khi liên lạc với bên ngoài, một mình đơn độc bên ngoài Vũ trụ Cổ lão, từ Viễn Cổ cho tới bây giờ rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Vãng Sinh Thần Vương và Tống Tử Thần Vương có còn sống sót qua nhiều lần đại kiếp nạn hay không, hắn cũng không biết rõ cho lắm.


- Đại đạo nơi này tương khắc với đại đạo của Luân Hồi Táng Khu ta, ta tiến vào, sợ rằng có chút không thích hợp!

Cặp mày Táng Linh Thần Vương nhíu chặt, nói:

- Chủ công, Thánh địa Vãng Sinh này… Hửm?

Hắn khẽ di một tiếng. Lúc này, Thiên Dực Cổ Thuyền đã cách Thánh địa Vãng Sinh càng lúc càng gần, Táng Linh Thần Vương nhìn thấy tòa Thánh địa này đã vỡ nát, bị hủy hoại trong chiến hỏa.

- Thánh địa Vãng Sinh đã bị hủy, chẳng phải là nói hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử cũng đã chết trong chiến loạn rồi?

Táng Linh Thần Vương kinh hãi nói:

- Nếu bọn họ vẫn chưa chết, cho dù Thánh địa Vãng Sinh có vỡ nát, cũng sẽ được bọn họ chữa trị lại!

Chung Nhạc gật đầu, trong lòng kinh hãi khó hiểu:

- Chẳng lẽ lại là hành vi của Phục Mân Đạo Tôn? Chính là hắn đã giết chết hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử này?

- Vãng Sinh Thần Vương và Tống Tử Thần Vương, một nam một nữ. Bọn họ trước giờ cư ngụ ở nơi này, chưa từng bao giờ gây chuyện thị phi! Bất quá, bọn họ chưởng khống linh hồn mới sinh, đoán chừng chính là nguyên nhân này đã khiến cho bọn họ gặp kiếp!

Táng Linh Thần Vương nói.

Chung Nhạc cũng có chút tán thành. Thánh địa Vãng Sinh này thật sự rất hẻo lánh, nếu không có Tinh đồ của Đại Tư Mệnh, rất khó tìm được tới nơi này. Hơn nữa hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử ẩn cư ít xuất thế, rất ít khi trêu chọc thị phi.

Sở dĩ diệt trừ bọn họ, chỉ sợ là vì hai tôn Thần Vương này chưởng khống linh hồn mới sinh.


Cái này đối với các tộc thiên hạ chính là một mê hoặc thật lớn!

Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào Thánh địa Vãng Sinh đã vỡ nát. Bất đồng với Luân Hồi Táng Khu, Luân Hồi Táng Khu hình thành dị tượng mười tầng quan mười trọng thiên, mà Thánh địa Vãng Sinh chính là trống rỗng lõm xuống, tự thành một giới.

Lúc này, tòa Thánh địa khổng lồ này đã vỡ nát, không biết kẻ nào đã phá hủy nơi này, đã giết chết hai tôn Thần Vương Thái Cổ sinh ra trong tòa Thánh địa này.

Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương từ xa bay tới, cảm giác được lực lượng hoàn toàn bất đồng với Luân Hồi Táng Khu. Nơi này là lực lượng tân sinh, phảng phất như có thể khiến cho linh hồn người ta trở về tới thời điểm vừa mới sinh ra.

Hai người rên lên một tiếng. Chung Nhạc thôi động Bí cảnh Trụ Quang, thay đổi thời gian, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mà sắc mặt Táng Linh Thần Vương thì lại đại biến, càng lúc càng trẻ tuổi, tu vi càng lúc càng thấp dần.

Linh hồn hắn chính là hấp thu không biết bao nhiêu mảnh vỡ linh hồn trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu sinh ra. Giờ phút này, ở trong Thánh địa Vãng Sinh này lại quay trở về bản sơ. Chỉ thấy nhục thân hắn chợt bắt đầu nhao nhao tan rã, không biết bao nhiêu mảnh vỡ linh hồn trong nhục thể giống như trang giấy vỡ nát vậy, soạt soạt tách ra, bay về phía trung tâm Thánh địa Vãng Sinh.

Qua không bao lâu nữa, chỉ sợ hắn sẽ bị năng lượng kỳ dị của tòa Thánh địa này phân giải, biến thành hư không.

Chung Nhạc vươn tay xách Táng Linh Thần Vương lên, nhét hắn vào trong Bí cảnh Trụ Quang của chính mình. Nhục thân Táng Linh Thần Vương nhất thời vững chắc lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, một con bạch hạc từ xa bay tới, giơ vuốt chụp về phía Chung Nhạc, không nói lời nào đã nhấc Chung Nhạc lên, bay về phía trung tâm của Thánh địa Vãng Sinh.

Chung Nhạc đang muốn thống hạ sát thủ, đánh chết con bạch hạc này, đột nhiên thoáng ngẩn người. Chỉ thấy trong tòa Thánh địa cổ quái này, không biết bao nhiêu linh hồn mới sinh đang nhảy múa, không biết bao nhiêu con bạch hạc từ trên trời giáng xuống, nhấc lên từng đạo từng đạo linh hồn mới sinh, bay về phía trung tâm của Thánh địa Vãng Sinh.

Hiển nhiên, con bạch hạc đang bắt lấy hắn này tưởng lầm hắn cũng là một linh hồn vừa mới sinh ra, cho nên mới chụp lấy hắn, mang hắn tới trung tâm của Thánh địa Vãng Sinh.

- Mục đích của ta là muốn tìm kiếm Vũ Trụ Nguyên Dịch. Nếu nơi này có Vũ Trụ Nguyên Dịch, vậy nhất định sẽ ở trung tâm của tòa Thánh địa này. Nếu đám Tống Tử Hạc này chủ động mang ta tới đó, bản thân ta ngược lại cũng không cần phải đi tìm!

Hô!

Càng lúc càng nhiều Tống Tử Hạc nữa bay tới. Đám Tống Tử Hạc này chính là sinh linh của Thánh địa Vãng Sinh, hoàn toàn bất đồng với sinh linh của Luân Hồi Táng Khu, chúng nó chỉ biết dựa theo trình tự đã được định sẵn mà làm việc.

Đột nhiên, Chung Nhạc chợt nhìn thấy phía trước xuất hiện một kiện Thần khí Tạo Hóa to lớn không gì sánh được. Nhìn từ xa giống như một cái viên bàn đứng sừng sững trong thiên địa. Vô số Tống Tử Hạc từ xa nhao nhao bay tới, nhét từng đạo từng đạo linh hồn mới sinh vào trong kiện Thần khí Tạo Hóa thật lớn kia.

Đây là Thần khí Tạo Hóa do thiên địa sinh ra, là một bộ phận của tòa Thánh địa này. Kiện Thần khí Tạo Hóa thật lớn này không ngừng xoay chuyển. Nhưng kiện Thần khí Tạo Hóa này hiện tại đã nứt vỡ, trên thân xuất hiện từng đạo từng đạo khe nứt thật lớn.

Mà ở phía sau đám khe nứt kia, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng của đại thiên thế giới, vô số Chư Thiên, thậm chí là ba ngàn Lục Đạo Giới và Tử Vi.