Nhà Có Chính Thê

Chương 11

Quách Tĩnh Tĩnh bị sa thải ngay ngày thứ hai làm việc, cấp trên cho hai chữ, nói cậu ngày hôm qua lúc thi hành nhiệm vụ đã phạm kị (phạm phải điều kiêng kị). Phạm cái gì kị cậu không biết, đoán chừng cấp trên cũng sẽ không giải thích cho đâu, tóm lại là cậu bị đuổi việc.


Quách Tĩnh Tĩnh lúc tới không mang theo cái gì, lúc đi chỉ mang theo một bình trà mà buổi trưa hôm qua lúc ăn cơm nhân cơ hội mua, trên bình trà không dính lấy một giọt nước nào.


Ngày hôm qua lúc ăn cơm còn xưng huynh gọi đệ với người khác, hôm nay nhìn thấy cậu một mình đi ra khỏi cửa nhưng ngay cả một tiếng hỏi thăm cũng không có, hoàn toàn coi cậu như người vô hình.


Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ, thời tiết hôm nay thật tốt. Bàn tay siết thành nắm đấm, cậu không cam lòng, thật không cam lòng, không thể nói đi là đi như vậy, cậu cần một câu trả lời hợp lí. Quách Tĩnh Tĩnh đem bình trà đặt ở lu nước nóng ở cửa, giận đùng đùng xoay người chạy tới đại đội cảnh sát giao thông.


Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xe buýt đi tới tòa thị chính (nguyên văn là 市政府/ chính phủ thành phố, mình tra trên baidu hay google không ra, trên QT ghi là thị chính nên mình mạn phép dịch như vậy, hi vọng không ảnh hưởng TvT), bảo an giữ cửa liếc cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu ăn mặc bình thường, cả người chỉ là quần áo rẻ tiền, cất giọng ngạo mạn nói: "Làm gì?"


Quách Tĩnh Tĩnh tự giới thiệu về bản thân, nói rõ mục đích cùng người muốn tìm, người nọ cau mày nhìn hắn, nói: "Chờ."


Người nọ đi vào phòng an ninh, gọi một cuộc điện thoại, một lát sau đi ra liền bảo: "Lãnh đạo không có ở đây, cậu trở về đi thôi."


Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, hỏi: "Vậy xin hỏi, lúc nào lãnh đạo trở lại?"


Bảo an mặt không kiên nhẫn: "Chuyện của lãnh đạo sao tôi biết được! Mau về đi, chớ cản đường!"


Bảo an khoát tay để cậu tránh ra xa một chút. Cậu quay đầu nhìn tòa cao ốc chính phủ, xoay người đi qua một bên, khoanh tay đứng dựa vào tường.


Một hồi sau một chiếc ô tô đi tới, bảo an cúi người gật đầu cho xe tiến vào, Quách Tĩnh Tĩnh đi lên trước hỏi: "Có phải lãnh đạo trở lại hay không?"


"Cậu sao còn chưa quay về? Không đúng không đúng, mau tránh ra!"


Bảo an đưa tay đẩy cậu ra, không có động đậy gì, bảo an ngẩng đầu lên nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, cảm giác người này không dễ bị khi dễ, không tiếp tục nữa, xoay người hùng hùng hổ hổ trở vào phòng an ninh.


Cứ như thế, hễ có xe đi vào, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ tới hỏi, bảo an bị cậu hỏi đến phát phiền, thật sự không muốn thấy cậu nữa. Khó khắn lắm mới đến buổi trưa, cậu rời đi, bảo an mới thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ vừa đến giờ làm việc, Quách Tĩnh Tĩnh lại xuất hiện, giống như buổi sáng, không nói chuyện, dựa vào một bên chờ đợi.


"Con bà nó! Xong chưa!", bảo an thầm chửi một tiếng, gã cũng lười đi ra ngoài nghe cậu nói nhảm, liền dứt khoát xem cậu như không khí.


Không nghĩ đến Quách Tĩnh Tĩnh lại quá cứng đầu, ngày thứ hai cậu tới, ngày thứ ba, ngày thứ tư, cơ hồ cùng đi làm cùng tan tầm một giờ với bảo an, gã không chịu nổi, đẩy cửa đi ra ngoài liền mắng: "Tao nói mày có phải bị đần hay không?! Bảo mày cút sao còn chưa cút! Tuổi không lớn lắm mà lại dám ngang ngược! Cút, có nghe thấy không?! Còn không nói câu nào đúng không?! Tao cho mày làm tên câm..."


Bảo an vừa mắng, tay cầm tờ báo, hướng đầu Quách Tĩnh Tĩnh mà đánh. Cậu đưa tay ngắn cản, một bên ngăn cản một bên lùi lại. Bảo an bình thường không có ai để khi dễ, nay được dịp càng đánh càng hăng, đuổi theo cầm báo đánh cậu, hai người một đường thối lui mấy thước xa. Bỗng nhiên Quách Tĩnh Tĩnh động chân một cái, tùy tiên tránh ra, trở tay bắt lấy cánh tay bảo an. Bảo an hết sức kinh ngạc, không hiểu sao người này đột nhiên lại động tác nhanh như vậy, há miệng mắng: "Ô?! Tiểu tử mày dám ở chỗ này động thủ? Tự tìm chết có đúng không!"


Vừa nói gã vừa nhấc chân đá. Quách Tĩnh Tĩnh động tác nhanh hơn, đá một phát lên cổ chân gã, bảo an còn chưa kịp hét một tiếng, cậu đã móc ra giấy vệ sinh từ trong túi nhét vào miệng gã, thò đầu nhìn vũ cảnh đang đứng gác cách đó không xa, thừa dịp anh ta không chú ý, hạ thấp giọng đe dọa: "Nói, biển số xe lãnh đạo là bao nhiêu, nếu anh không nói có tin không tôi cho anh gãy một cái chân!"


"Ngô...ngô..."


Bảo an hiểu ra rồi, tên tiểu tử này thoạt nhìn giống như biết điều, dụ gã ra chỗ này, cột đá ở cửa chặn tầm mắt của gã, vũ cảnh đứng gác cơ bản sẽ không nhìn thấy gã. Gã muốn giãy giụa xin cứu mạng, Quách Tĩnh Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Lát nữa tôi lấy giấy ra, anh cho tôi câu trả lời, nếu không tôi sẽ phế chân của anh trước khi vũ cảnh phát hiện ra!"


Bảo an đoán chừng là bị ánh mắt hung ác của cậu dọa sợ, qua loa gật đầu bảo đảm. Quách Tĩnh Tĩnh lấy giấy từ trong miệng gã ra, bảo an còn chưa kịp kêu "Cứu", Quách Tĩnh Tĩnh một quyền đấm vào bụng gã. Bảo an rên rỉ, mặt tái xanh, cảm giác như dịch mật trong dạ dày cũng muốn nôn ra ngoài.


Quách Tĩnh Tĩnh trừng gã: "Biết ngay là anh không thành thật mà, có nói hay không!!"


Bảo an một lúc sau mới tỉnh lại, đè thấp âm thanh xuống xin tha thứ, "Đại..Đại ca...tôi cũng là vì chén cơm, cái này thật sự không thể nói. Tôi nói cho cậu biết, cậu dù có đợi thêm cũng vô ích, sao không nghĩ thử gần đây có đắc tội với người nào không, tìm hắn van cầu may ra còn có tác dụng."


Quách Tĩnh Tĩnh lại cau mày, thừa dịp cậu đang không để ý, bảo an nhất cổ tác khí đẩy cậu ra, xoay người hướng chỗ vũ cảnh kia mà chạy tới. Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa sợ gây ra động tĩnh lớn, một quyền kia không hoàn toàn dùng sức, bảo an kia một đường kêu cứu mạng, chạy tới trước mặt vũ cảnh thở hổn hển, chỉ hướng Quách Tĩnh Tĩnh: "Đồng chí, bên kia có người đánh tôi, cậu mau...."


Vừa nói vừa quay đầu. Người đâu? Phía cây cột bên kia làm gì còn bóng Quách Tĩnh Tĩnh nữa.


Vũ cảnh liếc mắt nhìn xuống bảo an, không thèm để ý tới gã. Cái thứ chân chó, lần trước có hai học sinh tới cửa tránh mưa, tình cờ gặp lãnh đạo ban, gã lập tức đi ra đuổi người, miệng còn mắng mấy câu. Học sinh kia huyết khí phương cương (tinh lực dồi dào, ở đây có thể hiểu là quả quyết) đáp trả, gã đã động thủ đánh tới. Nếu không phải vì anh còn đang mặc cảnh phục, anh thật sự muốn đạp gã mấy cước. Thật ra thì vừa rồi anh cũng nghe có tiếng động, cố tình coi như không biết, mà nhắc tới mới nhớ người kia cũng thật thông minh cảnh giác, lại dùng chiêu tương xuất dẫn xà xuất động (dụ rắn ra khỏi hang), con mẹ nó quá giỏi!