Ngưu Nam

Chương 238

Lão Thường cứ như vậy dọn vào Lò rèn ở, lúc ông ta đi xem căn phòng, Tiếu lão đại không lộ mặt, chờ lúc ông ta ký xong hợp đồng mua gia cụ dọn vào ở, Tiếu lão đại vẫn là không lộ mặt, dì Vân và ba cô con gái nhà họ ngược lại đều chào hỏi cùng người ta.


Lão Thường người này nhìn qua một khuôn mặt nghiêm túc đầu tóc quy củ, kỳ thật cũng không tệ lắm, ông dọn vào Lò Rèn ở, người ta thuê phòng như thế nào ông thuê như thế đó, tiền thuê nhà một xu cũng không thiếu, ngay cả La Mông đưa ra thêm một tờ phục lục kia, ông ta sau khi đọc kỹ cũng ký lên tên của chính mình, cũng không có đưa ra dị nghị gì.


Bố trí xong lão Thường, lão Bạch tiên sinh và bọn La Mông lại đi Ngưu vương trang, trong khoảng thời gian tiếp theo này, ông có thể đều sẽ ở tại Ngưu Vương trang. La Mông sau khi bố trí một căn phòng nhỏ cho ông, lại lấy một phần đồ dùng vệ sinh hằng ngày cho ông từ trong nhà kho dưới lầu, sau đó hai người nói chuyện một lát tại căn phòng này.


Trước đó lão Bạch tiên sinh từ chỗ La Mông lấy đi ba viên kê linh, trong đó viên đầu tiên quả thật là kiếm lời, viên thứ hai liền không có, có một đôi vợ chồng mang theo đứa con bị bệnh không biết làm sao nghe được tới chỗ ông, gia đình này điều kiện kinh tế bình thường, không trả nổi tiền chữa bệnh cao ngất, nhưng mà lão Bạch tiên sinh thấy con họ tuổi nhỏ, cũng là nổi lên lòng trắc ẩn, sau khi dốc lòng chữa hết bệnh cho đứa bé này, cũng chỉ là miễn cưỡng thu hồi tiền vốn của dược liệu.


Viên cuối cùng lại một xu tiền cũng không có thu hồi được, lúc này tìm tới cửa chính là đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi, đứa nhóc này bị ma bệnh tra tấn tới mức sắp chết rồi, theo nó nói gia đình nó vì chữa bệnh cho nó đã nợ nần chồng chất rồi, dày vò nhiều năm, bệnh tình của nó lại thủy chung không thấy chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng ngay cả cha mẹ nó đều từ bỏ, chính là nuôi nó ở nhà cho ăn ngon uống ngon, nhìn nó đi từng bước tới điểm cuối của sinh mệnh.


Thiếu niên này nói nó muốn sống, lão Bạch tiên sinh suy nghĩ một chút, nói được, cháu viết cái giấy nợ cho ta, dược liệu của chỗ ta đều rất mắc, nếu ta chữa hết cho cháu, tương lai cháu nhưng đừng quỵt nợ. Sau đó liền thu người bệnh này.


“Xem xem, đây là cái biên nhận thằng nhóc thối đó viết cho ta, ông già ta cả đời chính là quá mềm lòng, không chống lại được nhất đôi mắt trông mong của bé con non nớt nhìn chằm chằm……..Thế nên, chờ lúc lão Thường tìm tới, ta là tiền cũng không có rồi, dược cũng không có rồi. Ông già ta đời này chân chính không khâm phục qua mấy người, lão Thường ông ta chính là một người, nhưng mà bây giờ thật là có lòng mà không có sức rồi……”. Lão Bạch tiên sinh lẩm bẩm nói, trong giọng nói có chút ít tiếc nuối.


La Mông cầm lấy giấy nợ ông ta đưa qua nhìn một cái, bị con số bên trên dọa một cái: “Nhiều như vậy?”.
“Chờ thằng nhóc thối đó kiếm ra tiền còn không biết là chuyện của ngày nào nữa, ta không được thu chút tiền lời?”. Lão Bạch tiên sinh đương nhiên nói.


“Được chứ, ngài vẫn là thu tốt a”. Một tờ giấy này nhưng thật là rất có giá trị, nhìn dãy số 0 dài ngoằng trên đó, La Mông ở trong lòng nhịn không được liền đổ mồ hôi hột thay thằng nhóc đó. Cũng không biết tờ giấy nợ này có phải thật có thể có một ngày đổi thành tiền mặt hay không, thói đời hay thay đổi, lòng người khó dò.


Nói tới chuyện lão Thường, lão Bạch tiên sinh lại là một trận lắc đầu thở dài: “Cậu đừng thấy hiện tại ông ấy rất tinh thần, kỳ thật cũng chính là cứng rắn chống đỡ, trước đó ta từng cho ông ấy dùng một ít dược, không hiệu quả lắm, cứ tiếp tục như vầy, sợ là cũng không bao nhiêu ngày, lão trẻ con này, lúc thanh niên cũng là một người đàn ông cứng như sắt, đáng tiếc a……”.


Ra khỏi căn phòng của lão Bạch tiên sinh, trong lòng của La Mông cũng là nặng trĩu, thông qua ở chung ngắn ngủi, nói thực ra ấn tượng của anh đối lão thủ trưởng họ Thường cũng không tệ lắm.


Tuy rằng người này vẫn rất khiêm tốn, rất ít lộ mặt trước mặt truyền thông, nhưng mà thông qua thái độ của lão Bạch tiên sinh và Tiếu Thụ Lâm, La Mông cũng nhìn ra được, người này lúc tráng niên nhất định là một nhân vật vang dội, anh hùng tuổi về già, sao không khiến người ta không bất lực không oán trách chứ, cảm thán tháng năm vô tình.


“Về rồi à?”. Lúc La Mông trở lại căn nhà nhỏ, Bé Khỉ đã ngủ rồi, Tiếu Thụ Lâm còn đang chờ ở dưới lầu.
“Ừ, bên cha cậu thế nào rồi?’. La Mông hỏi cậu ta.
“Vẫn vậy”. Tiếu Thụ Lâm bĩu môi, ông già kia lúc vặn vẹo ai cũng hết cách với ông ấy.


“Hắc”. La Mông nhịn không được cười cười: “Ngày mai cậu cùng tớ cùng nhau giết gà”.
“Được”. Tiếu Thụ Lâm không hỏi nhiều, gật gật đầu liền đồng ý rồi.
Ngày hôm sau lão Chu thái độ khác thường, trời còn chưa sáng liền bắt đầu bận rộn rồi.


Trong khoảng thời gian này anh vẫn sống rất nhàn nhã, mỗi sáng đều phải ngủ thẳng cẳng thức dậy cùng một cái thời gian cùng Bé Khỉ, chờ sau khi Tiếu Thụ Lâm luyện võ xong mang bữa sáng về cho bọn anh từ bên tứ hợp viện, hai cha con mới rửa mặt xong ngồi ngay ngắn trước bàn cơm chờ ăn.


Ăn xong bữa sáng có đôi khi là La Mông đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ có đôi khi là Tiếu Thụ Lâm, sau đó nếu bên tứ hợp viện có việc, La Mông sẽ đi qua đó ở lại mấy tiếng, có đôi khi cũng sẽ tới làng Thượng Thủy xem, Tiếu Thụ Lâm ngay tại trong nhà điêu khắc óc chó, ngẫu nhiên đi ra ngoài cùng La Mông thị sát một chút tiến trình các hạng mục công việc của  Ngưu Vương trang nhà mình, có đôi khi cũng phải đi công ty bên Vĩnh Thanh xem một chút. Còn buổi chiều, bất kể gió thổi mưa rơi, bọn họ đều phải lên núi cho khỉ ăn.


Sáng ngày này, La Mông trời còn chưa sáng, lúc Tiếu Thụ Lâm tới trấn trên luyện võ, anh một mình liền đi bên chuồng gà, thừa dịp lúc đám gà này còn đang ngủ, tóm ra ba mươi con trên chân buộc thừng nhỏ, dùng xe ba bánh chở về ghềnh suối bên cạnh căn nhà nhỏ của mình.


Một hồi lại bê mấy cái lò qua, đặt mấy cái nồi lớn lên, đầu tiên là nấu mấy nồi nước sôi, lát sau dùng nhổ lông gà. Đám gà trống này kêu cục cục chen chúc cùng một chỗ, bị La Mông tóm từng con từng con qua, nhổ ít lông trên cổ, dí xuống cái chậu rửa mặt chuẩn bị sẵn, dùng con dao sắc cắt qua một cái, máu gà đỏ tươi liền chảy ra……


“Ngao ngao!”. Máu tươi ngon khiến Hoa Hoa thèm ăn nhảy lên nhảy xuống ở bên cạnh, hàng này tính tình hoang dã, mặc dù bọn La Mông từ nhỏ liền cho nó ăn đồ chín, vẫn là không đổi được thiên tính thích máu tanh.


“Cút!”. Lão Chu dùng con dao chỉ chỉ, không cho phép nó tới gần, mấy chục con gà này giết hết, chỉ là máu gà đều có thể có một chậu lớn, không thể để hàng này làm hỏng.
“Ngao ô……”. Hoa Hoa vẫn là không chịu rời đi, ô ô kêu to đi tới đi lui ở bên cạnh.


“Ba ba”. Lúc này Bé Khỉ cũng đi tới, bé con này không gọi ba ba rồi, lý do là một lần ở nhà trẻ, bé gọi Tiếu Thụ Lâm như vậy bị nhóm bạn nhỏ chê cười, nói bé ngay cả ba ba cũng không biết gọi, vì thế bé liền không gọi như vậy nữa.


*ba ba = cha= bố, nguyên văn là 爸爸 = bàba, Bé Khỉ gọi Tiếu Thụ Lâm, La Mông là 啪吧, phát âm tương tự bàba, nghĩa lại khác, nó có nghĩa là gãy rồi, đứt rồi
“Ngoan, ôm Hoa Hoa tới một bên đi”. La Mông dỗ dành.


“Hoa Hoa, đi đánh răng”. Bé Khỉ đi qua, một cái liền xách Hoa Hoa không tình nguyện lên, hiện tại bé con này nhìn qua còn chính là gầy yếu một ít so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng mà sức lực cũng không nhỏ, xách con mèo rừng thể trọng vượt mức này liền giống như xách con mèo nhỏ.


“Ư ử ư ủ ư ủ………”. Hoa Hoa nhắm mắt lại giả chết, chuyện nó ghét nhất trên thế giới này chính là đánh răng.


Một lát sau Tiếu Thụ Lâm xách bữa sáng về, La Mông rửa tay ăn sáng cùng hai cha con đó, lại tiếp tục nhổ lông gà, Tiếu Thụ Lâm đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ, lúc trở về, trong xe lại dư ra một Tiếu lão đại.


Hôm nay ông lão này mới sáng sớm liền đi bên siêu thị rồi, đi tới đi lui cũng không có chuyện gì để ông làm, dứt khoát liền lắc lư đi tới bên nhà trẻ, định liên lạc một chút tình cảm cùng cháu Khỉ nhà ông. Chờ thấy TIếu Thụ Lâm và Bé Khỉ, vừa nghe nói bên bọn nó hôm nay phải giết rất nhiều gà, không chút nghĩ ngợi liền đi theo tới đây, dù sao ông thế nào đi nữa chính là không muốn ở bên Lò rèn.


Lúc muộn một chút Lưu Xuân Lan, ông La tới đây làm bánh quy, nhìn thấy bọn họ đang bận rộn, cũng xắn tay áo định giúp đỡ, bị bọn La Mông cản lại, hai người ông bà mỗi ngày nhiệm vụ làm bánh quy  cũng không nhẹ nhàng, lúc này nếu trễ giờ, buổi chiều nhất định phải tăng ca làm thêm giờ.


Cũng may ba người họ đều nhanh tay, La Mông và Tiếu lão đại đều tự xách cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh cái chậu lớn, trong bồn đựng chính là gà trống đã dội nước sôi rồi, chỉ thấy bọn họ liền nhổ nhổ xoa xoa một hồi, một con gà trống rất nhanh liền đều bị nhổ sạch lông rồi, nhúng qua hai lần nước sạch, sũng nước chất đống trong cái thùng bên cạnh.


Tiếu Thụ Lâm chuyên môn phụ trách mổ bụng moi bụng bọn nó, đồ trong bụng gà moi ra trước bỏ ở trong cái chậu lớn bên cạnh, còn lại cả con gà sau khi rửa sạch, chặt miếng thả vào trong cái nồi nước sôi bên cạnh.


Chỉ thấy gã bang bang bang liên tiếp hạ dao, miếng thịt gà chặt ra vừa đều tăm tắp lại chỉnh tề, sau khi chặt xong mỗi con gà, đều sẽ chừa lại một đôi chân gà và cái mông gà, thả tới trong cái chậu rửa mặt bên cạnh, chân gà là Tiếu lão đại muốn, ông nói thứ này không bao nhiêu thịt, người ta cũng không nhất định thích, còn không bằng cho ông, ông thích nhất gặm chân gà. Cha vợ đều đẫ xắn tay áo giúp bọn anh giết gà rồi, muốn mấy cái chân gà La Mông còn có thể không đáp ứng?


“Ài, ông chủ, nghe nói hôm nay bên này chúng ta muốn nấu canh gà hả?”. Hầu mập tên ăn hàng này, vừa nghe tới tiếng gió liền bịch bịch chạy tới, đi cùng còn có quản sự Trần và tay sai Mắt Kiếng của gã ta.


“Bàn tử, cậu tới vừa đúng lúc, một nồi canh gà này phải nêm bao nhiêu gia vị, cậu xem giúp tôi nào”. Một nồi canh gà này, phải cho bao nhiêu muối  bao nhiêu gừng sợi, bọn La Mông thật đúng là đong không chuẩn, Hầu mập lại khác, người ta vốn chính là làm việc tại phòng bếp, trước đó lúc tại quán cơm lão Trần gia, canh gà lại nấu không ít, việc này trong lòng gã nắm chắc nhất.


“Ài, này có sao đâu?”. Hầu mập miệng đầy đáp ứng.


“Mắt Kiếng ơi, lát nữa em tơi bên viện tử chúng ta, tìm mấy người làm ra một đám túi giữ lạnh. Biết làm chứ? Liền dùng túi chân không trong viện tử chúng ta đựng nước, bỏ vào trong ngăn đá tủ lạnh”. Lão Chu khẩn cấp bố trí nhiệm cho Mắt Kiếng.


“Dạ”. Mắt Kiếng gật gật đầu, nhưng không lập tức đi.


“Sau đó em lại lấy máy chụp hình, tới trên núi chúng ta chụp mấy tấm hình gà trống, đưa cho La Hưng Hữu trong làng chúng ta, bảo anh ta lập tức đăng canh gà này lên giá hàng, mỗi túi canh gà là nặng một cân, ba phần thịt gà bảy phần canh, bán năm mươi tệ, từng ID hạn mức mua ba phần”. Lão Chu lại dặn dò.


“Biết rồi ạ”. Mắt Kiếng lên tiếng, lúc này mới vội vàng đi rồi.


“Đám nội tạng gà này xử lý như thế nào? Cho người trong viện tử  thêm món?”. Trần Kiến Hoa tới trước đám nội tạng gà nhìn một chút, thứ này nhìn sơ không ngon lắm, ăn vào vẫn là khá ngon, phẩm chất của gà trống nhà lão Chu quá tốt, nội tạng gà cũng là khá ngon lành.


“Bầy giờ anh không có việc gì làm sao?”. Lão Chu hỏi gã ta.
“Ừ”. Quản sự Trần đáp.


“Vậy anh liền làm giúp một chút đi, nếu nhanh tay, giữa trưa có thể ăn rồi”. Lão Chu vật tẫn kì dụng*. Anh cũng khônn cần lo lắng lắt nữa nếu như bị Trần Kiến Hoa tìm ra một hai cái kê linh, gã sẽ đi kể tùm lum, đó là một người thông minh, thật phải gặp phải loại sự tình này, sẽ chỉ làm gã càng thêm hiểu được sự phi phàm của Ngưu Vương trang, càng thêm kiên định quyết tâm gã phải ở lại Ngưu Vương trang.


*vật tẫn kì dụng: xài hết tác dụng của ai đó của vật gì đó
“Khụ”. Quản sự sờ sờ cái mũi, bất chấp khó khăn xắn tay áo làm việc, nội tạng gà thứ này ăn quả thật không tồi, chính là xử lý thì…..


Kê linh thứ này quả thực không phải dễ dàng có thể gặp được như vậy, ngày này bọn họ tổng cộng giết ba mươi con gà trống, mấy thứ trong bụng gà sau đó cũng bị mấy người bọn họ lật đi lật lại, vẫn là không thu hoạch được gì.


Canh gà ngược lại bán rất chạy, Mắt Kiếng hơn chín giờ chụp hình xong mang  tới nhà bọn La Hưng Hữu, Triệu Đông Linh biên tập một chút lập tức đăng lên giá hàng, chưa tới một tiếng đồng hồ liền bị đặt hàng hết. Năm mươi tệ một phần canh gà, nhưng lại là gà quê của Ngưu Vương trang, quả thực rất  giá cả phải chăng rồi, xem một chút bản ghi chép tiêu thụ, một loạt số lượng mua hàng, chỉnh chình tề tề toàn bộ đều là ba, có thể mua ba phần, sẽ không ai bằng lòng chỉ mua hai phần.


Cũng may gần đây nhiệt độ còn chưa cao, lại thêm túi giữ lạnh, đám canh gà này đi ba bốn ngày trên đường cơ bản cũng không cần lo lắng sẽ hư.


Bên công ty chuyển phát nhanh cũng là kết nối không khe hở, buổi chiều cùng ngày La Hưng Hữu tới Ngưu Vương trang chở đám canh gà đựng trong túi giữ lạnh đã đóng gói tốt, bên công ty chuyển phát nhanh trực tiếp liền lái xe tới đó chở hàng, chuyên môn phát một chuyến bên thị trấn, bảo đảm chạng vạng cùng ngày đám hàng này có thể rời khỏi Vĩnh Thanh, đỡ phải lại ở trong tay bọn họ kéo dài thêm một ngày.


Bận rộn cả nửa ngày trời, đợi tới hơn ba giờ chiều, lúc này Tiếu lão đại mới xách mười mấy cái chân gà trở về bên Lò Rèn, cơm trưa ông đều là ăn ở bên Ngưu Vương trang.


Nội tạng gà này bị Hầu mập thêm chút phối liệu xào lên, thành một món ngon của cùng ngày, chân gà cũng bị gã  và Trần Kiến Hoa mang đi không ít, thằng nhóc Mắt Kiếng làm xong việc rồi cũng quay lại góp vui, về phần mông gà, Tiếu lão đại liền không tranh cùng bọn họ, thứ đó ông cũng không thích ăn.


“Mới về à? Hôm nay giết bao nhiêu con gà?”. Dì Vân đang ở trong sân thêu hoa, thấy Tiếu lão đại xách một túi đồ vào cổng, ngẩng đầu cười hỏi một câu.
“Ba mươi con, mấy mẹ con bà trưa có nấu cơm ăn không?’. Tiễu lão đại hỏi bà.


“Không, ba con bé nói trấn trên mới mởmột tiệm đồ ăn nhanh, đi ăn thử rồi, tôi liền tự nấu chút mì ăn”.
“Vậy hồi nãy tôi gội bà qua đó ăn cơm sao bà không đi?”. Tiếu lão đại đây là đau lòng.


“Ài, tôi lại lại không giúp được gì, còn chạy tới ăn cơm, này rất ngại nha”. Dì Vân chẳng hề để ý cười cười, một bữa cơm thôi, ăn gì không phải ăn chứ, nhưng mà có người quan tâm, trong lòng chung quy vẫn là cao hứng.


“Bà chờ chút, tôi luộc chân gà cho bà, bình thường giết một con gà cũng chỉ có một cặp chân gà, bây giờ tốt rồi, lập tức có tới hai mươi cái rồi, bà nói coi luộc suông hay là thêm gia vị đây?”. Tiếu lão đại nói xong liền vào nhà nấu nướng, qua không bao lâu ba cô con gái nhà họ liền tan học về nhà rồi, giữa trưa không có nấu cơm, cũng không thừa đồ ăn lại, lúc này phải nấu sớm một chút.


“Thêm gia vị đi, mấy con bé đó thích ăn vị mặn một chút”. Dì Vân cũng vào nhà theo.


Tiếu lão đại xử lý đám chân gà này một chút đặt ở trong nồi đất nấu, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho nữa tối, dì Vân ở bên cạnh hỗ trợ. Tiếu lão đại tách mấy lá cải thảo, nhìn nhìn dì Vân, nghĩ thầm lúc này nước giếng cũng là có chút lạnh vẫn là tự mình đi thôi, về phần cái người mới tới bên ngoài, không phản ứng ông ta là được.


Trong sân, lão Thương và lão Yến tử đang chơi cờ, bên cạnh còn có mấy người đang hóng hớt, vừa thở dài lại là ồn ào, làm tới còn rất náo nhiệt, Tiếu lão đại ở trong lòng hừ hư hai tiếng, thầm nghĩ còn rất lắm chiêu, trên mặt biểu cảm gì cũng không có, vùi đầu rửa cải thảo của ông.


“Đây là lão Tiếu phải không?”. Tiếu lão đại có lòng làm người vô hình, nhưng có người cố tình chính là không chịu bỏ qua cho ông.
“Ài, lão Tiếu à, ông cũng tới chơi hai ván đi?’. Lúc này lão Tề cũng nói.


“Mấy ông chơi đi, tôi nấu cơm”. Tiếu lão đại lắc đầu, không định đi góp vui này, ông sớm liền nghĩ tốt rồi, nhất định phải cách xa cái ông già gọi là lão Thường kia.
“Bây giơ mới hơn ba giờ rưỡi hà, liền bắt đầu nấu cơm tối rồi?”. Lão Yến tử cũng nói.


“Đúng nha, nấu sớm vậy làm gì? Chờ lát nữ bọn Đại Nha về rồi, đồ ăn ông làm đều lạnh tanh rồi”.
“Lão Tiếu à, lúc này ông nhất định phải ra mặt thay anh em nha, một sân người chúng ta đều bại dưới tay ông ấy, thua ông ấy rất nhiều trứng bồ câu”.


Lão Tề  và hai ông lão khác dọn vào sau cũng đều ồn ào theo, đám lão già này ngày thường ngoại trừ cho bồ câu ăn, cũng không có việc gì làm, ngay cả đất đều không biết trồng trọt như thế nào, lương thực của bồ câu đều là trực tiếp tìm vợ chồng Lí Hải Lương mua, nhờ vậy, ngược lại lại cho hai vợ chồng kia thêm cách kiếm tiền, dù sao thời gian nuôi bồ câu của hai người bọn họ còn chưa dài, kinh nghiệm cũng không đủ phong phú,  thu nhập so sánh với những ông lão này đó là ít hơn rất nhiều.


Tiếu lão đại ngẩng đầu nhìn nhìn hai gói thuốc lá trên bàn của bọn họ, hắc, đây là cung ứng đặc biệt trong truyền thuyết ha, nếu có thể lấy mấy gói kia cho Tiếu Thụ Lâm, nhóc thối đó nhất định cao hứng.
“Tôi lại không có trứng bồ câu”. Tiếu lão đại đây là động tâm rồi.


“Không sao, không nhất định muốn trứng bồ câu, ông liền nói bản thân có gì đi?’. Lão Thường ngược lại  là rất dễ nói chuyện.


“Nhưng thật ra có chút rượu nho, nhưng mà bây giờ chưa được, định mấy tháng nữa mới dùng được”. Tiếu lão đại suy nghĩ, có thể sánh vai cùng hai gói thuốc lá kia, nhà ông đại khái cũng cũng chỉ có rượu nho này.


“Mấy tháng? Này rất lâu rồi, ta sợ là đợi không được, ông đổi cái khác đi”. Lão Thường lại nói.
“Khác……”. Tiếu lão đại trong lòng âm thầm tính toán, năm ngoái rượu kỷ La Mông ủ cho ông thật ra còn lại một chút, nhưng mà ông có chút không nỡ lấy ra……


“Ông cái ông này thật lâu la, nếu không có cái khác, lấy chân gà hầm trong phòng ông tới thế chấp đi”. Lão Thường bàn tay lớn vung lên, lập tức liền chụp bốn chữ coi tiền như rác lên trên ót mình (bản raw là ba chữ: oan đại đầu, chuyển qua tiếng việt thành bốn chữ nên tui sửa lại thành bốn chữ nha).


Mấy cái chân gà đổi hai gói thuốc lá cung ứng đặc biệt? Tiếu lão đại quăng cải thảo qua một bên: “Cá!”.