Ngưu Nam

Chương 237

Sau đầu xuân, thời tiết ngày càng trở nên ấm áp, vắng lặng, thiên nhiên của một cái mùa đông lại bắt đầu rạng rỡ sức sống bừng bừng, trên Ngưu Vương trang nhất phái cảnh tượng bận rộn.


“Cái mùi gì vậy?”. Quản sự Trần là gặp Liễu Như Hoa đối diện đi tới hướng gã, chạm mặt cùng cô ta, còn có một cái mùi nồng đậm không nói rõ được.


“Mùi dưa muối”. Liễu Như Hoa nhếch miệng cười cười với gã, vẻ mặt lấy lòng hỏi han, “Quản sự, năm ngoái bọn tôi quên mất năm thùng dưa muối tại cái góc kia, cái này, thời gian muối là có hơi dài, chất lượng không thống nhất lăm cùng đám dưa muối khác trên Trang chúng ta, hiện tại làm sao giờ?”.


“Tự cô để dành lại ăn đi”. Trần Kiến Hoa xua xua tay, ra hiệu cô nói xong liền đi đi, một cái Ngưu Vương trang lớn như vầy, lại không ai càng có thể tìm việc cho gã như Liễu Như Hoa, hỗn loạn này là hết cái này tới cái khác.


“Năm thùng gỗ lớn dưa muối đó, tôi làm sao ăn hết nổi”. Liễu Như Hoa làm bộ không có nghe thấy lời nói của Trần Kiến Hoa, cười hì hì lại sáp qua.


“Vậy cô nói làm sao đây?”. Chất lượng không thống nhất khẳng định không được, mặc kệ là càng ngon hay là càng không ngon, cuối cùng khách hàng đều phải có ý kiến. Đương nhiên, Trần Kiến Hoa cũng không phải thật không có biện pháp, gã chính là muốn cô ta nhớ kỹ, hàng này nhìn khá nhanh nhẹn, chính là cả ngày quên trước quên sau, vì chuyện của cô ta, Mắt Kiếng tìm gã kể khổ cũng không phải một lần hai lần.


“Này còn có gì khó làm chứ, để người trong viện tử chúng ta ăn đi”. Hầu mập lúc này liền nói chen vào.
“Ôi chao Bàn tử! Cũng là cậu có biện pháp nha!”. Liễu Như Hoa thấy Hầu mập giải vây cho cô, lập tức mặt mày hớn hở nịnh hót cậu ta.


“Hắc, tôi nói chị này, dưa muối để lâu ăn ngon nhất, dù là xào thịt hay là nấu canh xương, chậc chậc, mùi vị đó a!”. Hầu mập nói xong, nhịn không được liền hút một chút nước miếng.


“Gâu”. Tam Mao cũng ngồi xổm một bên phe phẩy cái đuôi le lưỡi, con này hiện tại đã hoàn toàn sa đọa thành fan trung thành của Hầu mập rồi.
“Vậy, quản sự Trần anh xem?”. Liễu Như Hoa thật cẩn thận lại hỏi Trần Kiến Hoa.


Thật sự không phải bởi vì cô rất sợ Trần Kiến Hoa, trong này có có nguyên nhân khác. Hiện tại lão Chu trả tiền lương đãi ngộ đối mấy người bọn cô đều khá không tồi, đặc biệt tiền thưởng cuối năm, càng là khiến Liễu Như Hoa mặt mày hớn hở, nhưng mà anh ta cũng nói, nếu mấy người bọn cô bởi vì trên công việc của chính mình sơ sẩy mang tới tổnthất cho Ngưu Vương trang, đến lúc đó liền đều trừ vào số tiền thưởng này, Liễu Như Hoa vốn liền không là người cẩn thận, cách ba năm ngày liền phải ra chút vấn đề nhỏ, cứ tiếp tục như vậy, tiền thưởng cuối năm liền còn có thể còn sao?


Vì không để lúc chính mình tại cuối năm còn phải bù tiền lại cho lão Chu, Liễu Như Hoa hàng này mỗi lần xảy ra vấn đề đều phải tận lực giảm tổn thất này tới mức nhỏ nhất, ví dụ như nói lúc này cô bỏ quên năm thùng gỗ lớn dưa muối, nếu có thể để bên tứ hợp viện bọn họ tiêu hao, vậy không tính tổn thất.


Trần Kiến Hoa cũng không làm khó cô nữa, gã gật đầu một cái, việc này việc này liền coi như cho qua, thực tế gã hết cách đối Liễu Như Hoa,  hàng này là cái lão bánh quẩy, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn thấy chính mình bị trừ tiền thưởng, lúc này nếu Trần Kiến Hoa dám lắc đầu, mấy ngày tiếp theo liền chờ bị quấn lấy không tha đi.


“Năm thùng gỗ dưa muối lớn, phải ăn tới khi nào đây?”. Thùng gỗ lớn dưa muối của Ngưu vương trang, này thật là một cái rất lớn rất lớn, Trần Kiến Hoa nói xong, dùng ánh mắt tra hỏi nhìn về phía Hầu mập, “Này, tôi nói cậu có phải hay không…….”.


“Ài, tôi nói anh này, dưa muối để lâu này là ăn rất ngon, anh chưa ăn qua là không biết a…….”. Hầu mập gặm lõi bắp, vừa lải nhải vừa đi hướng bên ngoài viện tử, giống như không có nghe thấy câu hỏi đằng sau Trần Kiến Hoa hỏi gã.
“Gâu!”. Tam Mao phe phẩy cái đuôi theo sát đằng sau.


“Này, em xem hai người bọn họ có phải có chút gì đó hay không?”. Trần Kiến Hoa hỏi Mắt Kiếng bên cạnh.
“Gì?”. Mắt Kiếng ngẩng đầu nhìn hướng bóng dáng một người một chó kia, hai người bọn họ còn có thể có gì?


“Bỏ đi, đi làm việc thôi”. Quản sự Trần xua xua tay, ngáp một cái, đi qua chỗ một đám người già làm việc bên cạnh, nếu muốn nghe bát quái, còn phải đi tìm bọn họ.


Bên lão Chu, ngày này anh nhận được một cú điện thoại của lão Bạch Bạch lão tiên sinh gọi tới, hỏi anh kê linh còn hay không, ba viên kia ông ấy đều đã dùng hết rồi. Lão Chu nói hết rồi, mấy ngày nay gà trống buộc thừng nhỏ trên trang bọn anh đều là chính anh động tay giết, thời gian dài như vậy, lại là một viên kê linh đều không thấy.


“Ài, ta hỏi vậy thôi, thiên địa bảo địa bảo mấy thứ này, khả ngộ bất khả cầu (hên thì gặp chứ kiếm tìm hiếm khi gặp), nếu không ta mang người tới chỗ cậu vậy, nghe học trò ta nói chỗ cậu phong thủy rất tốt, rất dưỡng người”.


“Ai vậy ạ?”. Lão Chu lông mày nhướn lên, vẫn cảm thấy theo lời của lão Bạch tiên sinh, khẳng định không phải nhân vật đơn giản gì, muốn để ông ta tới Ngưu Vương trang, còn thật không biết là phúc hay họa.


“Người này a, nói ra cậu cũng không biết, không thì vầy đi, cậu đưa điện thoại cho học trò của học trò ta, ta nói với nó”. Lão Bạch tiên sinh bảo La Mông đưa di động cho Tiếu Thụ Lâm.


“Dạ, được, con biết rồi, dạ, con sẽ nói với cậu ấy”. Tiếu Thụ Lâm cầm lấy di động, cũng không nói mấy câu, liền cúp điện thoại.
“Ai vậy?”. Thấy cậu ta cúp điện thoại, La Mông vội vàng liền hỏi cậu ta.


“Một vị lão thủ trưởng của quân khu”. Tiếu Thụ Lâm nhíu nhíu chân mày, sắc mặt có chút phức tạp.
“Cậu đồng ý rồi?”. La Mông lại hỏi.
“Không đồng ý không được”. Nói trắng ra là, việc này căn bản là không có đường cho bọn gã từ chối.


“Người đó như thế nào?”. La Mông cũng nhịn không được nhíu mày, phát triển của việc này đã vượt qua tầm tay của anh, tuy rằng anh cũng dự đoán được sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, nhưng lúc chân chính chuyện tới trước mắt, anh vẫn là nhịn không được tâm tình thấp thỏm.


“Yên tâm đi, là một cán bộ kỳ cựu một thân chính khí”. Tiếu Thụ Lâm bảo La Mông thả lỏng tâm tình.


“Vậy cậu còn lo lắng cái gì?”. La Mông há miệng hỏi, một thân chính khí tốt nha, Ngưu Vương trang anh lại không làm việc phạm pháp gì, có tán che của một tôn Phật như vậy, sau này yêu ma quỷ quái khẳng định phải tránh bọn anh, tuy rằng nói có Tiếu lão đại chỗ dựa vững chắc này, bọn họ khu vực này của bọn anh đã không mấy ai dám tới gây sự, nhưng thật muốn tới một ngọn núi dựa càng lớn, vậy La Mông khẳng định cũng là sẽ không chê nhiều…….. Từ từ, Tiếu lão đại……


“Ba cậu?”. La Mông rốt cục phát hiện vấn đề rồi.
“Lát nữa tớ đánh tiếng trước cùng ông ấy”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.


Trước đây người ta gọi Tiếu lão đại là Tiếu lão tam, cũng là từ tầng dưới chót nhất bắt đầu lăn lộn ra, trước kia lúc ông còn chưa có thanh danh, cũng từng bị vào khám mấy lần, số lần nhiều rồi, ông vừa nhìn những người mặc đồ cảnh sát này liền hoảng sợ.


Bây giờ Tiếu lão đại cũng đã là tu thành tinh rồi, bình thường tôm nhỏ cua nhỏ ông căn bản không để vào mắt, nhưng bây giờ một vị muốn tới Ngưu Vương trang của bọn họ, người này đối với Tiếu lão đại mà nói, liền giống như là đồn trưởng đồn công an hung thần ác sát ba mươi năm trước đối với tên côn đồ Tiễu lão tam, đó là một cái tồn tại tuyệt đối khủng bố.


Công việc của Tiếu lão đại đành phải giao cho Tiếu Thụ Lâm làm, tuy rằng nói hiện tại La Mông và Tiếu Thụ Lâm là một cặp, nhưng chuyện này dù sao liên quan tới vấn đề thể diện của Tiếu lão đại, ông vẫn là không nhúng tay mới tốt.


Thực tế cho dù Tiếu Thụ Lâm nói nhân phẩm của vị thủ trưởng này không tồi, trong lòng lão Chu vẫn là không ngăn được bồn chồn, cho dù nhân phẩm không tồi, tính cách cũng không nhất định rất tốt, tới khi đó một tôn phật lớn như vậy đặt trên Ngưu Vương trang bọn anh, hơi một chút liền muốn phê bình giáo dục cái này cái kia một phen, vậy cuộc sống sau này sống kiểu gì chớ?


Lão Bạch tiên sinh tốc độ nhanh, ngày này mới vừa nói ra chuyện này cùng La Mông, ngày thứ ba liền dẫn người tới đây rồi: “Ài, La Mông à, vị này chính là  người mà ta nói với cậu, Thường…….”.


Vị lão thủ trưởng họ Thường này lúc này giơ tay cắt ngang giới thiệu của lão bạch tiên sinh, ông quét mắc liếc La Mông một cái, nói: “Gọi ta lão Thường là được”.


“Xin chào, cháu là La Mông”. Tại trước mặt ông lão nghiêm túc này, La Mông thật sự rất khó thoải mái, anh nhịn không được thân thể căng chặt, nghiêm chỉnh chào hỏi cùng đối phương.
“Sơn trang này chỉnh lý tới không tồi”. Lão Thường khen ngợi anh.


“Ài, chỉnh linh tinh ấy ạ”. La Mông cứng ngắc nhếch miệng cười.
“Viện tử này cũng rất náo nhiệt”. Lão Thường lại nói.
“Lầu hai còn có mấy căn phòng trống, nếu ngài thích, lát nữa ngài đi chọn một phòng để ở?”. La Mông kiên trì phát ra lời mời.


“Không cần”. Ngoài dự kiến của La Mông, người này từ chối, ông ta nói: “Ta lão già cổ hủ này liền không muốn sống cùng thanh niên sôi nổi, không phải lão Bạch nói cậu ở bên Lò Rèn còn có tòa nhà sao? Ta liền thuê một căn phòng bên đó ở”.


“Ngài một mình sống ở bên đó, ăn cơm sợ là không thuận tiện lắm”. Suy nghĩ vì cha vợ nhà mình, La Mông vẫn là quyết định phải ngăn cản một chút.
“Làm bữa cơm sợ cái gì? Ta lúc mới vừa đi lính, còn làm qua anh nuôi mà”. Lão Thường xua xua tay, thờ ơ như không nói.


“Được ạ, ngài cảm thấy thích hợp liền tốt”. La Mông ở trong lòng yên lặng than thở một tiếng vì Tiễu lão đại.


“Gì? Muốn tới bên Lò Rèn?”. Bên Lò Rèn, Tiếu lão đại vừa nghe nói lão Thường muốn qua bên này, nhất thời liền giậm chân: “Lão bất tử này trúng cái gió gì vậy? Bên kia ăn ngon ở tốt có gì không tốt chứ?”.
“Muốn chuyển nhà sao?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi cha gã.


Dù sao nhà bọn họ ở trấn trên cũng còn có hai căn nhà, chẳng qua là năm ngoái có một hồi mất nước cực lợi hại, bọn họ sau khi dọn tới Lò Rèn liền không dọn về nữa. Tòa nhà bên Lò Rèn lớn, mấy mẹ con dì Vân tổng cộng mấy cái khung thêu đều bày ra được, nước giếng của nơi này cũng ngon hơn so với nước của hệ thống cung cấp nước uống trấn trên.


“Dọn gì mà dọn? Lão tử sẽ sợ ông ta!!”. Tiếu lão đại rống xong rồi, lại thấp giọng lải nhải: “Hơn nữa hiện tại dọn kịp sao? Người đều tới bên này rồi”.
“Ông ta tới của ông ta, cha dọn của cha”. Tiếu Thụ Lâm nói.


“Ông ta vừa tới lão tử liền chuyển nhà, vậy thật mất mặt biết bao nhiêu?”. Tiếu lão đại không làm.
“Được rồi, vậy hai người sau này liền sống thật hòa thuận đi”. Vị kia muốn tới đây, vị này lại không chịu đi, Tiếu Thụ Lâm còn có thể có biện pháp nào?