Ngưu Nam

Chương 213

La Mông, Tiếu Thụ Lâm trở về nói chuyện này với ông La và Lưu Xuân Lan, hai ông bà đều cảm thấy không đáng  tin.


“Con cái thằng này, sao tuổi càng lớn lại càng không đáng tin vậy hả?”. Lưu Xuân Lan nhịn không được liền nói, chút thời gian trước chuyện La Mông làm ký hiệu cho gà trống nhỏ nhà bọn họ nhưng không phải bị người truyền thành truyện cười rồi.


Buổi tối ngày đó Biên Đại Quân quay về tứ hợp viện nói chuyện này với mọi người, lại hỏi hai ngày nay lão Chu muốn làm thực nghiệm gì, mọi người trước sau hợp lại, liền hiểu được lão Chu đây là muốn để Đại Bảo giúp mình tìm kê linh đây, kết quả bảy tìm tám tìm, tìm tới bọn Đại Quân mỗi ngày bắt gà cũng không biết nên bắt con nào.


“Con trai à”. La Mông ôm lấy Bé Khỉ, hỏi bé: “Chúng ta để đàn khỉ hỗ trợ chăn dê được không, chăn tốt liền cho đồ ăn ngon, cho trái bắp, cho bánh bao chay, còn cho bánh bột thơm ngào ngạt”.
“Dạ”. Bé Khỉ Nghiêm túc gật gật đầu.


Con trai cục cưng biểu lộ rõ ràng cùng một phe với anh, lão Chu cao hứng hôn bẹp một cái lên mặt bé: “Vẫn là con ba hiểu ba nhất”.
“Con chỉ làm càn thôi, cháu nó nhỏ như vậy, hiểu cái gì?”. Ông La nói xong đứng dậy: “Chúng ta cần phải trở về, trời đã tối rồi”.


“Con đưa cha mẹ về”. La Mông cũng đứng lên.
“Không cần, hai đứa đều bận rộn cả ngày rồi, bây giờ mới mấy bước chân chứ, đi một chút là tới nơi rồi”. Lưu Xuân Lan xua xua tay.


“Chạy xe cũng không mệt nhọc gì, con đưa cha mẹ về”. Tiếu Thụ Lâm không khỏi phân trần ấn La Mông trở lại, bản thân cầm cái chìa khóa xe đi ra ngoài cùng hai ông bà.


Dê núi của đất bản địa bên bọn La Mông, cũng không giống loại giống ưu trên internet trên TV tuyên truyền nuôi ba năm tháng liền có thể xuất chuồng rồi, dê núi của bên bọn họ chu kỳ sinh trưởng dài, bình thường ít nhất cũng phải hơn tám tháng mới có thể làm thịt, lúc ấy dê núi nhỏ còn chưa thẻ mọc JJ (= dương v*t), thịt dê non mịn tươi ngon nhất.


Chờ tới hơn một tuổi, dê đực dê cái liền bắt đầu chậm rãi tiến vào thời kì hoàng kim gây giống đời tiếp theo, hàng năm có thể sinh hai lần, bình thường là hai năm ba lần, một lần có thể sinh hai ba con dê con, nếu không chừa dê giống, mùa xuân dê con lớn có thể bán trước tết.


Ở một phương diện nào đó lão Chu chính là một người cứng đầu, không tin cái gọi là giống ưu ba năm tháng có thể xuất chuồng, anh liền sẵn lòng nuôi dê núi bản địa, kiên định nuôi một năm, ăn thịt dê cũng yên tâm. Đúng lúc La Minh Huy cũng là nuôi loại dê núi này, chạng vạng hôm sau, La Mông liền khiêng Bé Khỉ nhà mình, tới nhà họ hỏi thăm chỗ mua dê con.


“Mùa này mua dê con rẻ nha”. Vừa nghe La Mông định mua dê con, La Minh Huy liền nói.


“Bây giờ mua dê con, cỏ khô không đủ, thời tiết lại lạnh, chi phí nuôi cao, một số dê con thân thể hơi yếu, căn bản không sống qua được mùa đông, chờ sống qua mùa đông, lập tức liền vào hè rồi, lứa dê này vừa vặn lúc tháng bảy tháng tám nhiệt độ không khí cao nhất đưa ra thị trường, lúc ấy thịt dê giá rẻ, bán không được giá cao đâu”. La Minh Huy nuôi dê núi thời gian dài như vậy, nói tới chuyện nuôi dê cũng là rõ ràng mạch lạc.


“Này không sao”. La Mông có nước linh tuyền, tỉ lệ sống không cần lo, tới khi đó nếu thịt dê này có thể nuôi ra trình độ, tùy tiện mùa nào đều có thể bán giá tốt nhất, không cần dao động theo giá cả của thị trường.
“Vậy anh định mua dê phát triển hay là dê kinh tế vậy?”. La Minh Huy lại hỏi.


“Dê gì gì?”. Dê liền dê đi, sao còn nhiều loại như vậy.
“Dê kinh tế chính là dê thịt, bị thiến rồi, dê phát triển chính là dê giống, không bị thiến”.
“À……..”. La Mông gật gật đầu: “Em vẫn là viết cách kiên hệ với bên kia cho anh trước đi, anh về hỏi anh họ anh một chút”.


“Được”. La Minh Huy giơ tay liền lấy xấp giấy bìa cứng ghim trên tường nhà mình, trên tờ giấy bìa cứng vốn liền viết một dãy số rồi, La Minh Huy lại chép lại một lần ở bên cạnh, sau đó kéo xuống dưa cho La Mông.


La Mông về hỏi Nạp Mậu Thành, Nạp Mậu Thành nói hiện tại giá phổ biến của dê thương phẩm trên thị trường rẻ hơn so với dê phát triển, hơn nữa dê núi bị thiến rồi lớn nhanh, chất thịt ngon vị nhạt, bảo anh nếu không định chừa dê giống, liền mua dê thương phẩm.


La Mông và Tiếu Thụ Lâm bàn bạc một chút, quyết định mua một phần dê thương phẩm một phần dê phát triển, hôm mua dê con, hai người bọn họ gọi Nạp Mậu Thành, ba người chạy ba chiếc xe tới trại dê. Việc chọn dê con Nạp Mậu Thành có kinh nghiệm, sau khi đi vào chọn lựa con này con kia một hồi, chỉ tìm giống tốt lấy, ông chủ trại dê ở bên cạnh mặt đều sắp xanh rồi.


“Sao, còn không nỡ à?’. La Mông nhìn phản ứng này của ông chủ, nhếch miệng liền cười lên, trại dê này ngay tại khu vực Đồng thành bọn anh, cách trấn Thủy Ngưu hơn ba tiếng chạy xe, quy mô không lớn, chất lượng dê con không tồi, giá tiền cũng khá hợp lý.


“Ài, đâu có”. Chính là có đôi khi gặp phải người rất thạo nghề, khó tránh khỏi cũng sẽ có chút chịu không thấu, ông chủ trại dê miễn cưỡng cười cười, bộ dáng người này khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người hơi lùn, không mập không gầy, quần áo rất giản dị, làn da ngăm đen, tóc hoa râm.


“Mấy con dê nhỏ kia bị sao vậy?”. La Mông chỉ chỉ hơn mười con dê con nhỏ bị quây riêng bên cạnh.


“Thân thể quá yếu, khó sống qua mùa đông, không hơi đâu tốn nhiều công sức chăm bọn nó, định hai ngày nữa liền bán cho quán ăn, có một số người đặc biệt thích loại thịt dê non này”. Ông chủ trại dê nói.


“Nhỏ như vậy liền giết ăn à?”. La Mông nhịn không được hơi hơi nhíu mày, này cũng quá lãng phí, nuôi thật tốt tương lai còn có mập ra nhiều thịt mà.
“Không thì làm sao đây? Thời gian gần đây người mua dê con vốn liền ít, người bình thường cũng không vừa mắt bọn nó”.


“Vậy không thì chú tính rẻ một chút, tôi lấy hết”. Lão Chu thích nhất nhặt món hời.
“Một cân giảm hai tệ cho cậu?”. Ông chủ trại dê cười tủm tỉm nói.
“Chậc, keo kiệt quá!”.
“Tôi bán cho quán ăn cũng chính là giá này”.


“Lừa quỷ à, loại dê nhỏ này của chú không thành quy mô, trong một năm chỉ sợ cũng chính là mùa này có thể đào thải mấy con, liền này còn muốn bán giá tốt nhất?”. Lão Chu đối giá thị trường của dê núi là không hiểu, nhưng mà việc trả giá này anh vẫn là thạo nghề.


“Ài, còn nói tôi keo kiệt, ba người các cậu có thể chạy ba chiếc xe tới đây, liền mấy con dê nhỏ này còn trả giá cùng tôi, keo kiệt chết cậu”. Ông chủ trại dê nói xong, cười hì hì liền đưa một điếu thuốc lá qua cho La Mông.


“Châm ngôn nói thế này, làm giàu dễ giữ nhà khó, trong nhà bao nhiêu miệng ăn chứ, không tiết kiệm không được”. La Mông cười liền cầm lấy điếu thuốc lá, sau đó lại cầm lấy cái hộp quẹt (= cái bật lửa) từ chỗ ông ta, châm điếu thuốc hút một ngụm, ngồi xổm trên một cây gỗ tròn bên cạnh chuồng dê nói chuyện phiếm cùng ông chủ.


Cách đó không xa, Tiếu Thụ Lâm và Nạp Mậu Thành còn có con trai của ông chủ trại dê đang chọn dê con, lần này La Mông một lần lấy hơn năm trăm con dê, chọn từng con một, cũng phải mất thời gian một hồi lâu. Chỗ ông chủ này lập trại dê, là ở một cái trấn nhỏ của vùng ngoại ô, nơi này nhìn qua là một nơi kinh tế lạc hậu, tiền thuê đại khái cũng không mắc.


“Các cậu là ở đâu?”. Ông chủ hỏi La Mông.
“Trấn Thủy Ngưu”. La Mông đáp.
“À, nới đó à, tôi biết, trước đây chợ trâu bên đó khá nổi tiếng”.
“Chợ trâu à? Bây giờ không còn rồi”. La Mông xua xua tay.


“Bây giờ ở đâu không là như nhau chứ? Thanh niên đều đi vào thành phố hết rồi”.
“Trại dê này chú làm bao lâu rồi?’. La Mông hỏi ông ta.


“Khoảng bốn năm năm rồi, trước đây làm thuê ở bên ngoài, mấy năm nay lớn tuổi rồi, làm thuê người ta cũng không thích thuê, lại không học tay nghề gì, liền lọ mọ nuôi dê núi, con trai tôi là đứa không thích đi học, tốt nghiệp cao trung làm thuê ở bên ngoài mấy năm, không làm ra thành tích gì, dứt khoát liền gọi nó về giúp đỡ tôi”.


“Chú xưng hô thế nào?”.
“Tôi họ Điền, tại khu này nói tới lão Điền chăn dê, mọi người đều biết”. Điền Căn Sinh còn rất tự hào, lại nói, có sự nghiệp của chính mình chính là khác với lúc làm thuê cho người ta.


“À, cháu tên La Mông, lão Điền à, mấy con dê kia của chú là hơi kém chút”. Tuy rằng La Mông không hiểu biết đối dê núi, nhưng mà gia súc đều là là như nhau, mập mạp cơ thể khỏe mạnh khẳng định tốt hơn nhiều so với gầy trơ cả xương, tinh thần phấn chấn khẳng định tốt hơn so với ủ rũ, mấy con dê này của ông ta, nhìn tạm được, tinh thần đó là kém một chút,


“Dê giống tốt khó tìm, dê núi chỗ tôi không thể so sánh với một số giống ưu bên ngoài, người nuôi vốn liền ít, muốn có một con dê giống tốt một chút, có đôi khi có tiền còn không nhất định mua được đâu”.
“Vậy trước đây sao chú nghĩ gì, sao không mang chút giống ưu về nuôi chứ?’.


“Tôi không văn hóa mà, tôi cũng không hiểu nuôi dưỡng khoa học gì đó, cự khổ tích cóp chút  tiền, lỗ thì làm sao? Tuy rằng tôi chưa từng nuôi dê núi, nhưng trong làng tôi lại có người biết cái này, hơn nữa giống này dễ chăm sóc, học cũng dễ”.


Lát sau chờ bên bọn Tiếu Thụ Lâm chọn dê con xong, mấy người cùng nhau cân ghi sổ, cuối cùng tính ra giá tiền, La Mông thanh toán tiền mặt, Điền Căn Sinh liền bảo con trai ông đưa hơn mười con dê bên kia cho bọn anh coi như phần bù thêm, nói là La Mông lần tới lại muốn mua dê con, lại tới chỗ ông. Này là nói thật La Mông thoáng cái liền mua tới mấy trăm con dê từ chỗ ông, cũng là khiến lão Điền rất là thở dài nhẹ nhõm một hơi, năm nay có thể trải qua một năm yên lòng rồi.


La Mông cười tủm tỉm liền nói: “Ông chủ chú không tồi, chờ ta đám dê này cháu nuôi thành công, tới khi đó nếu chú muốn mua, cháu sẽ ưu đãi thật lớn cho chú”.


Điền Căn Sinh nghe xong cười cười, không để trong lòng, sau khi tiễn bọn La Mông đi còn nói với con trai ông: “Người trẻ tuổi cũng không biết trời cao đất rộng, đám dê núi chúng ta dễ nuôi thì dễ nuôi, nhưng muốn nuôi ra giống tốt, nào có dễ dàng như vậy.


“Những người này ở đâu vậy ạ?”. Con trai ông liền hỏi.
“Nói là trấn Thủy Ngưu, kêu gì ấy nhỉ, La gì ấy?’. Điền Căn Sinh nhất thời còn có chút nghĩ không ra.
“La Mông?”. Con trai ông hỏi.
“À, hình như là kêu La Mông, sao con biết?’.


“Hắc!”. Con trai ông nhếch miệng cười, lấy di động ra liền gọi điện thoại cho La Minh Huy, con trai của Điền Căn Sinh tuổi xấp xỉ cùng La Minh Huy, trước đó lúc La Minh Huy vừa mới bắt đầu nuôi dê, gặp vẫn đề thường xuyên gọi điện thoại tìm gã hỏi, dần dần hai người liền thân thiết.


“Ài, Minh Huy à, hỏi cậu chuyện này”.


“Chuyện gì vậy?”. Lúc này La Minh Huy đang chăn dê ở trên núi, trước đây thằng nhóc này chí lớn, một đàn dê toàn bộ đều mua dê phát triển, bây giờ lập tức sẽ tới cuối năm rồi, một đàn dê nhà mình nhưng không có một con có thể bán, trong lòng hối hận nha.


“Cái người La Mông làng các cậu, hai ngày nay có phải có nói muốn tới đây mua dê hay không?”.
“À, hai ngày trước anh ấy là tới tìm tớ hỏi qua, sao, hôm nay liền tới rồi?”.
“Không biết có đúng hay không?”.
“Bộ dạng thế nào?”.


“Đại khái cao khoảng mét bảy, không cao lắm, bộ dạng nhã nhặn, cón rất biết trả giá”.
“Chính là anh ta, không sai được”.