Ngưu Nam

Chương 212

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Lạnh a…….”. Hơn bốn giờ sáng, trên sân phơi của làng Đại Loan, ngày này người tới làng họ mua rau củ rõ ràng liền ít hơn so với mọi ngày, đêm hôm qua gió Bắc thổi vù vù cả đêm rạng sáng hôm nay, lại đổ một trận mưa nhỏ tí tách, nhiệt độ không khí lập tức giảm mấy độ.


“Ài, khó khăn mới có một cơn mưa, lại sợ rau của trong ruộng bị đông lạnh hư mất”. Người già trong làng thở dài nói.


“Trong lán đại khái không sao, bên ngoài đoán chừng phải hư, thừa dịp hai ngày này, có thể thu hoạch nhanh chóng thu hoạch đi”. Ông La mặc áo phao đội nón, ngồi trên bàn đá bên cạnh sân phơi nói chuyện phiếm cùng người khác.
áo phao nam


Ông lão này buổi tối ngủ sớm, buổi sáng cũng thức dậy sớm, rãnh rỗi liền sẵn lòng đi ra ngoài dạo một chút, trò chuyện cùng những người khác, thích thích chuyện phiếm cùng nhóm cánh đàn ông làm nông trong làng.


Trước đây bởi vì chuyện La Mông, có một thời gian ông thấy xấuu hổ cùng rất nhiều người trong làng, dần dần liền không đi ra ngoài nhiều, bây giờ tốt rồi, mỗi người trong làng đều nể mặt ông, ông lão này rãnh rỗi liền đi hết nhà này tới nhà kia, ngày trôi qua thật sự an nhàn.


“Heo này còn chứ giết xong nữa hả?”. Ông chủ Đoạn mặc áo phao lông vũ*, mặc quần lao động mang giày da, rụt người cũng ngồi xổm cùng những ông lão này, mấy ngày trước gã vốn không phải cái dạng này, bất đắc dĩ nơi này thật sự rất lạnh, hai ngày nay không khí lạnh vừa tới, gã liền chịu không nổi, nhanh chóng đi trấn trên lại đặt mua một thân quần áo.


*áo phao lông vũ: cùng một loại như áo phao nhưng lót bên trong không phải bông trần mà là lông vũ.
“Sắp rồi”. Ông La hút một ngụm tẩu thuốc, hỏi ông chủ Đoạn: “Theo sức ăn của cậu, chút tiền lương này đủ xài sao?”.


“Bình thường là đủ rồi”. Làm một lao động cường tráng, bản thân gã mỗi ngày kiếm tiền, nếu chỉ là dùng để ăn cơm, đó là tầm tầm, dù sao Ngưu Vương trang không thể so được với hội sở nhà gã, tuy rằng thịt rau củ không phải rất rẻ, nhưng tổng thể mà nói vẫn là thực dụng.


“Kẻ có tiền chính là chịu chi a, người cả nhà ta cộng lại một ngày cũng chưa ăn nhiều bằng cậu”. Một dân làng bên cạnh liền nói.


“Hắc, này đúng thật”. Mấy ông lão cũng cười theo, tiền rau củ của nhà mình là tiết kiệm được, trong ruộng có sẵn rau củ mà, rau khô cũng đều là của nhà mình phơi, chính là một ít dầu muối tương dấm, lại thêm chính là mỗi ngày tốn chút tiền mua thịt.


“Chú La, lát nữa chú có đi Ngưu Vương trang không?’. Ông chủ Đoạn hỏi ông La.


“Để làm gì, lại muốn lá cẩu kỷ hả?”. Mấy ngày này ông La cũng quen thuộc cùng chàng trai tới từ phía Nam này, nhìn qua là một người không thiếu tiền, cả ngày ngoại trừ làm việc chính là ăn, cái khác giống như gì cũng không lo lắng.


“Dạ, bây giờ nếu chú không đi Ngưu Vương trang, cháu sẽ không mua thịt”. Chút thời gian trước lão Chu liền bố trí bọn họ dựng lán trên rừng cẩu kỷ năm nay mới vừa trồng xuống, cho dù là ở mùa này, cũng có thể hái được lá cẩu kỷ tươi, nhưng mà mấy con chó làm nhà bên rừng của kỷ của nhà lão Chu, tùy tiện đừng nghĩ từ dưới mí mắt bọn nó hái lá cây.


“Đi, sao không đi chứ, đúng lúc ta cũng định đi hái một chút”. Ông La đặt cái tẩu lên tảng đá dưới chân gõ gõ, nói.


Lát sau heo bên bọn La Hán Lương giết xong, mọi người xếp hàng mua thịt, ông La mua một cái tim heo mang về hầm mật ong cho hai con bé Mĩ Linh, Mĩ Tuệ ăn, lại mua một miếng gan heo một miếng thịt nạc định mang đi bên bọn La Mông hầm nồi canh.


Ông chủ Đoạn không thích ăn gan heo, cũng chỉ mua thịt nạc, ngoài ra còn mua nửa cái chân heo, mua thịt xong, hai người rụt cổ đi Ngưu Vương trang, cùng đi bên rừng cẩu kỷ hái một chút lá non, sau đó ông La muốn đi căn nhà nhỏ của bọn La Mông, ông chủ Đoạn liền đi tứ hợp viện.


“Bàn tử, mau thức dậy”. Ông chủ Đoạn xách thịt, trực tiếp liền đi gõ cửa phòng của Hầu Tuấn.
“Anh này cũng quá sớm rồi đó”. Bàn tử thật sự là phục nghị lực của kẻ  tham ăn này rồi.


“Nhanh lên, bụng đều sắp đói dẹp lép rồi này”. Mới sáng tinh mơ liền đi trong làng xếp hàng mua thịt, lúc này bụng có thể không đói sao?


“Sao anh cũng không sợ mệt vậy?”. Hầu mập mặc áo phao lông vũ khoác thêm áo khoác, ngáp ngủ liền cùng ông chủ Đoạn đi xuống dưới lầu, từ sau khi ông chủ Đoạn tới đây, Bàn từ cũng được ăn ké theo một chút đồ ăn ngon, mỗi khi ông chủ Đoạn mua chút đồ ngon về, đều có một phần của gã, nếu không sao lại nói người có tay nghề chính là không chết đói được chứ.


“Có gì mệt mỏi chứ, thịt heo này ngon như vậy, ăn nhiều một chút liền lời nhiều một chút”. Người sống cả đời cũng chính là mấy chục năm ngắn ngủi, nếu không để cho gã đủ lời, này không tiếc nuối sao?


“Liền cái này? Hắc, anh đó là chưa ăn qua thịt heo của nhà lão Chu”. Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng, ăn qua heo mập của nhà lão Chu, miệng Hầu mập cũng bị dưỡng kén chọn rồi.


“Tôi không phải không tới đúng lúc sao”. Mấy ngày nay ông chủ Đoạn nhưng thật ra nghe không nghe người ta nói mấy con heo của nhà lão Chu ngon như thế nào, gã còn tới sườn núi đất nhỏ thăm qua một lần, nhìn qua thật tốt, đáng tiếc La Mông tạm thời còn chưa có dự dịnh giết heo.


“Tôi nói anh này thịt đó mới đúng là ngon thật, Ngưu Vương trang chúng ta cái gì ngon nhất? Rau củ thì đừng nhắc tới, bây giờ mùa này, món mặn liền mấy thứ, một cái là cá bỗng trong mương, một cái là cá chạch trong ruộng, một cái là gà trống là nhỏ, còn có chính là mấy con heo bên đó bên con suối nhỏ còn có ngao sông tôm sông, không ăn hết mấy món ngon này, anh cũng không tính thật sự đã tới Ngưu Vương trang”. Hầu mập vừa bật bếp hầm canh vừa giới thiệu tấn công mỹ thực Ngưu Vương trang.


Ông chủ Đoạn đém ngón tay tính một chút, cá bỗng khe suối cá chạch gà trống nhỏ, gã tại bên hội sở nhà mình đều ăn qua, ngao sông tôm sông, mấy ngày trước cũng tới thị trấn trên xếp hàng mua về nếm qua, bây giờ cũng chỉ còn lại cái thịt heo kia chưa ăn thôi.


Từ từ  chờ thôi, dù sao chưa ăn qua thịt heo của nhà lão Chu, gã là khẳng định sẽ không xuống Ngưu Vương trang.
“Hôm nay  nửa cái chân heo này định làm gì?
“Cậu nói coi?”.
“Hôm qua mới vừa ăn thịt kho tàu, hôm nay liền đổi món khác, chân heo nấu đông thế nào?”.


chân heo nấu đông (món ày giống món thịt đông của miền Bắc ấy)
“Chậc, món này ngon!”.
“Dùng lương tâm nói, thịt heo của nhà họ cũng là không tồi”.
“Này chắc chắn”.
“Bây giờ muốn mua được thịt heo ngon như aày cũng khó lắm”.
“Canh này sắp được rồi chứ?”.


“Sắp, anh đi bên kia lấy mấy cái bánh bao chay đi”.
“Được”.


Trời lạnh, bây giờ lại đột nhiên đổ mưa, La Mông cảm thấy điều kiện cư trú của Đông, Tây, Nam, Bắc nhà mình còn có chút rất đơn sơ, vì thế sáng ngày này thức dậy ăn qua bữa sáng cùng Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ, liền dùng con xe tải nhà mình chở một xe vật liệu, dựng lều cho mấy con chó nhà mình.


Vốn chỗ Đông, Tây, Nam, Bắc ở cũng chỉ có một cái ổ chó của riêng mình, bay giừo bị mưa nhỏ dai dẳng xối một hồi, liền nơi nơi đều là ướt sũng. Bây giờ La Mông và Tiếu Thụ Lâm  lại dựng một cái lều cỏ rộng hơn năm mét bên ngoài ổ của bọn nó, bốn phía lều cỏ đào rãnh nước, ở giữa tính cả ổ chó cũng kê cao lên, lại trải cái chiếu cỏ khô ráo trên mặt đất bên ngoài ổ chó, bên trong ổ chó dùng ruột bông cũ trong nhà lót một tầng thật dày.


Lưu Xuân Lan là tiết kiệm quen rồi, trong nhà có đồ đạc cũ cũng không nỡ bỏ, hai năm nay La Mông và La Hồng Phượng trở về, lần nữa đặt mua một ít quần áo mền mới cho hai ông bà, cũ liền vẫn bị bà cất trong tủ, bây giờ ngược lại bị La Mông phát huy công dụng rồi.


“Ô…….” Một cái lều cuối cùng đã dựng xong rồi, lão Tứ và Đường Cao nhưng vẫn kề cận mấy người bọn La Mông, không nỡ để bọn họ đi, bình thường ngoại trừ giờ cơm có người đưa cơm qua cho bọn nó, lúc khác bên này đều rất quạnh quẽ.


Tương đối mà nói, bên lão Đại và  là phải náo nhiệt chút, một cái là sát bên đường nhỏ mỗi ngày bọn La Mông đều phải đi qua, một cái sát bên tứ hợp viện, tuy rằng không thể so với trước kia, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút hơi người, hai cái vị trí của lão Tam và lão Tứ liền chệch, mọi người làm việc đồng áng rất ít có đi bên này.


“Ngoan, chờ sinh ổ chó con, sau này để bọn nó canh gác thay hai đứa, tới khi đó liền tự do rồi”. La Mông sờ sờ cổ của hai con này, thuận thế liền ngồi xuỗng trên chiếu cỏ, dù sao lều của mấy chỗ khác đều dựng xong rồi, lát nữa cũng không có việc gì, ngồi ở đây một lát vậy.


“Tớ đi lấy chút đồ ăn qua đây”. Tieéu Thụ Lâm nhìn phản ứng này của La Mông, liền biết cậu ta không định đi rồi, vì thế bỏ công cụ vào trong thùng xe, lái xe về nhà lấy đồ ăn.


Lúc Tiếu Thụ Lâm trở về, trong  thùng xe để một cái bếp lò đang cháy, còn có một cái nồi hấp, trong nồi ngoại trừ mấy thứ đậu phộng, bắp, khoai lang, còn có mấy chai sữa trâu, ngoài ra còn có các loại hạt dưa của  Ngưu Vương trang, bí đỏ khô, khoai lang ngay cả nước chát* ngày hôm qua La Hồng Phượng mang tới cho bọn họ cũng đựng một âu to lại đây, gần đây La Hồng Phượng cũng cơ bản dứt người khỏi tiệm bán đồ ăn sáng rồi, có thời gian làm việc nhà nấu nướng rồi.


*QT nó dịch thế, chả biết nó là cái vẹo gì, có hình nè, ai biết thì pm cho Mèo nha
Cuối cùng, Tiếu Thụ Lâm lại xách một cái laptop xuống từ trên xe, cắm loa nhỏ, người một nhà ngay tại địa bàn của lão Tứ tiêu hao thời gian.


Mưa nhỏ bê ngoài tí tách rơi khi lớn khi nhỏ, trong lều bọn La Mông một nhà vừa ăn đồ ăn vừa xem phim hoạt hình, trên cái bếp lửa bên cạnh bốc lên từng trận sương trắng, bị gió lạnh vào đông thổi một cái,  liền tiêu tan tới không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


“Gâu ô……”. Lão Tứ ngồi ngay ngắn ở trước mặt La Mông, hết sức chuyên chú nhìn người đàn ông mặc áo choàng đeo mặt nạ trong laptop, Đường Cao lười biếng nằm sấp bên cạnh bếp lửa gặm bắp.


Một buổi sáng nháy mắt trôi qua, Lưu Xuân Lan gọi điện thoại kêu bọn họ về ăn trưa, bọn La Mông sớm nhét đầy bụng rồi, làm sao còn có thể nuốt trôi, dập bếp, tạm biệt hai vợ chồng lão Tứ, lái xe trở lại căn nhà  nhỏ của mình, giao Bé Khỉ cho cha mẹ chăm sóc, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại cùng Nhị Lang lên núi.


Trời rất lạnh còn đổ mưa, khỉ trên núi sợ là cũng sống không tốt, La Mông bảo Nhị Lang chở chút mành cỏ lên núi, chính mình và Tiếu Thụ Lâm cũng phân biệt vác một cái sọt, ngoài ra hai người còn cầm theo một ít dây thừng và hai con dao bầu, đương nhiên cũng không thể thiếu cầm theo chút bắp luộc chín rồi cho bọn kỉ này lấp bụng.


dao bầu
Thời tiết xấu, La Mông cũng không lại yêu cầu đám khỉ hái trái  thứ hồng, trực tiếp liền chia bắp cho bọn nó, sau đó liền cùng đám khỉ đi lên Ngưu Tích Câu.


La Mông và Tiếu Thụ Lâm dùng dao bầu mang tới chặt một ít cây linh linh ở gần khe suối, lại tìm một mảnh đại thụ của núi, lấy đại thụ làm trụ cột, dựng một cái lều che gió chắn mưa cho đám khỉ, mặt đất dùng bó củi lót một chút, trên mặt phủ thêm chút mành cỏ, làm tới không tinh xảo bao nhiêu, nhưng là tốt hơn so với hang núi nửa mở trên núi.


“Trái thứ hồng cũng hái không được mấy ngày nữa, sau này cũng không biết phải cho đám khỉ này làm gì”. Lúc sắc trời dần tối, La Mông và Tiếu Thụ Lâm rốt cục dựng lềuxong, cùng Nhị Lang cùng nhau đi xuống chân núi, bận việc nửa ngày, trên người hai người đều nhanh ướt đẫm, gió núi thổi một cái, lạnh cực kỳ.


“Không việc để làm thì cho ăn không thôi, còn có thể làm thế nào?’. Dù sao Tiếu Thụ Lâm là cho tới bây giờ không nghĩ tới để đám khỉ này đói bụng, bọn họ lại không thiếu chút tiền đó.


“Cho ăn một chút nhưng thật ra không sao, chỉ sợ năm tới không sai bảo bọn nó được nữa”. Lão Chu rốt cuộc vẫn là không thích làm mua bán lỗ vốn.
“Vậy tìm chút chuyện cho bọn nó làm”.
“Mùa đông lạnh vầy, có thể có việc gì để bọn nó làm?”.
“Lại suy nghĩ một chút…….”.


Hai người một đường nói chuyện, nhịp chân bước đi nửa điểm đều không dừng lại, đều muốn sớm xuống núi, tắm nước nóng, uống một chén canh nóng, ăn no lấp đầy bụng một chút.
“Hắt xì!”. Lúc sắp đi tới chân núi, lão Chu nhịn không hắt xì một cái.
“Lạnh?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.


“Không sao”. Lão Chu hít hít cái mũi, nói: “Mới nãy đột nhiên nghĩ tới một cái chủ ý”.
“Chủ ý gì vậy?’.
“Không thì bọn mình mua đàn dê con thả trên núi để đám khỉ này chăn đi? làm tốt, tới khi đó còn có thể kiếm chút thịt dê ăn”.


“Khỉ chăn dê?”. Tiếu Thụ Lâm nhướn chân mày, việc này đáng tin sao?