Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 262: Muốn cô sống không bằng chết

Tiêu Lăng Phong một đường cho xe chạy cực nhanh. Anh chăm chú nhìn chằm chằm ra phía trước. Thì ra là việc chia cách cùng với Diệu Tinh năm năm trước, không đơn thuần chỉ là những chuyện hiểu lầm kia mà thôi. Đường Nhã Đình, cô đúng là một người đàn bà lòng dạ độc ác, thậm chí ngay cả một đứa con nít cũng không chịu buông tha. Chẳng những cuộc sống của anh đã bị cô ta phá huỷ mà thậm chí đến cả đứa con của anh cũng đã bị cô ta hại chết hài tử. Đường Nhã Đình, mụ đàn bà lòng dạ ác độc này, tôi phải giết cô...

Rầm! Đường Nhã Đình vừa đi vào cửa nhà, vẫn còn chưa kịp đóng cửa lại, thì cửa phòng liền bị một cước đá văng ra rầm một tiếng. Cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đánh bật trở lại đẩy Đường Nhã Đình ngã nhào ra trên mặt đất. Không có bất kỳ sự phòng bị nào, cả người Đường Nhã Đình liền bị  té xuống sàn nhà lát nền gạch men sứ. Sự va chạm mạnh mẽ này làm cho cả người cô đau đớn.

"Người nào..." @MeBau*[email protected]@  Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên vừa định mắng to, nhưng khi nhìn thấy người vừa xông vào là Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình liền mở trừng hai mắt, xoa xoa chỗ bị ngã đau. "Lăng Phong, làm sao anh..." Lời nói của Đường Nhã Đình còn chưa kịp nói xong, Tiêu Lăng Phong đã nhéo chặt vào nơi cổ của cô.

Đôi con ngươi của Tiêu Lăng Phong đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình, trên tay anh nổi gân xanh. Chỉ cần anh nhẹ nhàng dùng lực thêm một chút, không thể nghi ngờ chắc chắn Đường Nhã Đình sẽ phải chết ngay.

"Ô..." Đường Nhã Đình không cách nào thở nổi. Cô khó khăn nắm chặt lấy cổ tay của Tiêu Lăng Phong, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, mắt trợn trừng bất lực giãy giụa. Tiêu Lăng Phong thô lỗ nắm lấy cổ của Đường Nhã Đình xách lên.

"Đứa con của tôi đang ở đâu?" Tiêu Lăng Phong cắn răng hỏi. Trên tay anh không ngừng dùng sức, Đường Nhã Đình mạnh mẽ giãy giụa, tuy nhiên cũng không thấy có bất kỳ lực độ nào từ Tiêu Lăng Phong truyền đến. "Nói!" Anh cuồng nộ hầm hừ, Đường Nhã Đình bị dọa cho sợ đến mức nhắm chặt cả mắt lại. Cô há hốc mồm ra, gương mặt đỏ bừng bởi vì một thời gian dài hít thở không thông.

"Tôi hỏi lại cô, đứa con của tôi hiện đang ở đâu? Ở đâu?" Tiêu Lăng Phong đột nhiên buông tay ra. Đường Nhã Đình thuận thế ngã xuống trên mặt đất, nhưng cô cũng không kịp chỉnh sửa tư thế chật vật của mình, cũng không kịp đứng dậy nữa, chỉ ngồi đó mà ho khan, tham lam hít thở. Mới vừa rồi, chính trong nháy mắt kia, cô thật sự đã cho rằng không thể nghi ngờ gì nữa mình hẳn là phải chết...

"Nói!" Tiêu Lăng Phong thô lỗ nắm lấy cái cằm của Đường Nhã Đình, lạnh giọng nói một câu. Anh nhìn ánh mắt của Đường Nhã Đình, tựa như là hận không thể giết chết được cô ta vậy. Lực đạo bóp của tay Tiêu Lăng Phong thực sự rất lớn, Đường Nhã Đình thật có chút lo lắng chỉ sợ cái cằm của mình sẽ bị Tiêu Lăng Phong bóp vỡ.

"Anh, khụ khụ khụ... Anh muốn em phải nói cái gì đây?" Đường Nhã Đình ho khan kịch liệt.

"Cô đừng có nghĩ ở đó mà diễn trò cho tôi xem nữa! Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám làm trò đùa bỡn với tôi, tôi đây sẽ để cho cô được  diễn đủ!" Tiêu Lăng Phong thô lỗ túm lấy tóc của Đường Nhã Đình. Đường Nhã Đình bị bắt buộc phải ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. Ánh mắt của anh lạnh quá..."Hiện tại tôi hỏi lại cô, cô đã sai người trộm đi đứa con của tôi mang đi đâu rồi! Nói!" Tiêu Lăng Phong lạnh lùng khạc ra một chữ cuối cùng. 

"Em không biết là anh đang nói về chuyện gì nữa!" Đường Nhã Đình cau mày nói.

"Cô nói lại lần nữa!" Tay của Tiêu Lăng Phong lại càng dùng sức thêm. Đường Nhã Đình gần như có thể nghe thấy tiếng những sợi tóc của đứt rời ra. "Tôi hỏi lại cô một lần nữa, đứa con của tôi, nó - ở - đâu?"

"..." Đường Nhã Đình bị đau đến mức nước mắt trào ra đầy trong tròng mắt. Bàn tay luống cuống siết chặt lấy quần áo. Làm sao Tiêu Lăng Phong lại biết chuyện này, làm sao sẽ đột nhiên Tiêu Lăng Phong lại nhớ tới chuyện về đứa con của mình.

"Lăng Phong, anh đã quên rồi sao? Đứa nhỏ kia, đã sớm chết rồi... A!" Không đợi Đường Nhã Đình nói xong câu nói kia, một cái tát giòn giã vang dội nổ tung ở bên tai Đường Nhã Đình. Cô bị cái tát kia làm cho xoay nghiêng mặt đi. Đau rát quá... Nhưng cái đau ở trong lòng của cô còn đau hơn, vượt quá gấp vạn lần cái đau ở trên mặt cô.

"Đường Nhã Đình, một tát này là tôi đã nhẫn nhịn với cô rất nhiều năm qua!" Tiêu Lăng Phong cố gắng để cho giọng nói của anh nhẹ đi rất nhiều, nhưng cũng lạnh thấu xương. "Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, đứa bé con của tôi, hiện đang ở đâu?" Anh cắn răng, dằn giọng hỏi từng chữ một.

"Em làm sao mà biết được!" Đường Nhã Đình lớn tiếng gào thét. "Anh vừa vào đến cửa liền hỏi em những loại chuyện không sao giải thích được..." Đường Nhã Đình còn đang nói, Tiêu Lăng Phong đột nhiên dùng sức nắm lấy hai gò má của cô. Đường Nhã Đình cũng không thể phát ra được âm thanh nào nữa.

"Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám giả bộ hồ đồ với tôi nữa, hiện tại tôi sẽ cho cô xuống Địa ngục ngay!" Tiêu Lăng Phong giận dữ hầm hừ. Ngày ấy đứa con của anh đã không bị chết, nhưng bây giờ thì sao? Đứa bé đó hiện giờ sống có tốt hay không. Anh hiện tại khẩn cấp muốn biết điều này. Nếu như đáp án này được ghi ở trong lòng Đường Nhã Đình, thì có thể nói..., anh sẽ không chút do dự đưa tay vào trong lòng của phụ nữ ác độc này mà moi ra.

Gương mặt Đường Nhã Đình bị hung hăng nắm, cô không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Tiêu Lăng Phong,

"Nói!" Tiêu Lăng Phong chậm rãi buông Đường Nhã Đình ra. Trên gương mặt trắng nõn của cô lưu lại dấu tay thật sâu. Tiêu Lăng Phong thật sự đã dùng một lực rất mạnh. Đường Nhã Đình xoa xoa gương mặt của mình.

"Anh muốn em nói gì đây?"

"Cô thật sự chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong giận đến phát run. "Cô có muốn tôi nhắc nhở cô một chút không?" Anh nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình đầy vẻ chật vật. "Năm năm trước, cô đã tìm người đến để luân phiên cưỡng gian Lisa, hại cô ấy tinh thần thất thường. Sau đó, cô lại thuê cùng một nhóm người đó lấy danh nghĩa của tôi, muốn phá hủy đứa con của Diệu Tinh. Diệu Tinh xảy ra tai nạn xe cộ, cô sai bọn chúng trộm đứa con đi, tuyên bố là đứa trẻ đã chết..."

Đường Nhã Đình trợn to hai mắt, ngay cả cô ta cũng đã sắp quên mất, vậy mà làm sao Tiêu Lăng Phong lại biết. Chuyện xảy ra đã qua lâu như vậy rồi… Đường Nhã Đình hoảng sợ co dúm cả thân thể lại. "Bây giờ cô chọn sẽ tự mình nói, hay là chờ tôi báo cảnh sát, nhờ cảnh sát tới để hỏi cô. Tôi cho chính cô tự lựa chọn!"

Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, ngay cả tiếng nuốt nước miếng của mình Đường Nhã Đình cũng có thể nghe thấy được! "Tôi.. tôi không biết!"

"A!" Đường Nhã Đình đang nói, Tiêu Lăng Phong đột nhiên nhấc Đường Nhã Đình lên, túm đến trên ban công, chẳng qua là qua trong giây lát, thân thể của Đường Nhã Đình liền bị ném treo ở trên ban công, bên ngoài lan can một nửa ngai. "Lăng Phong, anh... anh đang làm gì vây?" Đường Nhã Đình hoảng sợ kêu to.

"Đường Nhã Đình, rốt cuộc là cô có chịu nói hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, "Nếu như mà cô còn dám nói nhảm, hiện tại tôi liền thả tay ra. Cô không sợ chết thì không cần gấp gáp. Nhưng mà cô phải biết, nếu như bây giờ cô chết, thì vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thấy được những đứa con của cô nữa đâu..."

Giọng nói của Tiêu Lăng Phong trong trẻo lạnh lùng làm cho toàn thân Đường Nhã Đình run lên.

"Em, Tiêu Lăng Phong, anh kéo em trở về đi! Em, em, em sợ!" Đường Nhã Đình bị dọa cho sợ đến chảy ra nước mắt.