Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 262-2: Muốn cô sống không bằng chết 2

"Cái này thì có quan hệ gì đến tôi kia chứ?" Tiêu Lăng Phong buồn cười. "Rốt cuộc thì cô có nói hay không?" Tiêu Lăng Phong đã bị mất đi sự kiên nhẫn, rống to lên một câu. Đường Nhã Đình bị dọa cho sợ đến phát run, nhưng mà cô cũng biết, chuyện này cô không thể thừa nhận, nếu như thật sự nhận, như vậy cô... hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì nữa...

"Nói!" Tiêu Lăng Phong đột nhiên buông tay. Thân thể của Đường Nhã Đình bị hạ xuống vài phần.

"A…" Đường Nhã Đình kêu to một tiếng xé họng. Sau đó Tiêu Lăng Phong kéo lại quần áo của Đường Nhã Đình: "Có phải là cô cảm thấy tôi thật sự không dám buông tay hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  "Tôi đang hỏi cô một lần cuối cùng, cô có nói hay không?" 

"Em nói, em nói!" Đường Nhã Đình bị dọa cho sợ đến khóc lên thành tiếng. "Anh kéo em vào bên trong đi, có được không?" Đường Nhã Đình nói cầu xin. Tiêu Lăng Phong dùng sức liền kéo Đường Nhã Đình trở lại. Sau đó để cho cô ta chật vật ngã ra trên mặt đất.

Ô ô... Đường Nhã Đình vừa run rẩy, vừa khóc. Vừa rồi thật là nguy hiểm, thực sự chỉ thiếu chút xíu nữa...

"Hiện tại, nói!" Tiêu Lăng Phong quát lên, bất kể thân thể Đường Nhã Đình đang run rẩy đến mức như thế nào.

"Lăng Phong, xin hãy tin tưởng em. Em thật sự không biết!" Đường Nhã Đình khóc. "A!" Đường Nhã Đình lại bị Tiêu Lăng Phong kéo lên một lần nữa. Nhưng mà cô đã không còn sức lực để phản kháng lại!

"Đường Nhã Đình, hiện tại tôi khách khí hỏi lại cô một lần nữa. Tốt nhất là cô nên thức thời một chút. "Hay là... Cô cũng muốn thử một chút, xem mùi vị bị luân phiên cưỡng gian như thế nào?"

Người Đường Nhã Đình cứng đờ, cô nhìn Tiêu Lăng Phong vẻ không dám tin. Anh lại dám nói ra lời như vậy sao? "Lăng… Lăng Phong?" Đường Nhã Đình gần như cho là mình đã nghe lầm rồi. "Anh… làm sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy!" Nhưng giọt nước mắt tuyệt vọng của Đường Nhã Đình trào lên lăn ra ngoài. "Bất kể là như thế nào thì em cũng là người anh yêu mà..."

"Đã từng yêu..." Tiêu Lăng Phong cười lên khanh khách. "Không nên nói với tôi mấy chữ kia nữa! Đường Nhã Đình,  diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cô không xứng với nó. Cô có biết không! Việc mà đời này tôi hối hận nhất chính là việc tôi đã yêu cô!"

"..."

"Bởi vì chút tình nghĩa thời quá khứ, cho nên, tôi mới lần lượt bỏ qua cho cô. Nhưng mà lần này... Đường Nhã Đình, tốt nhất là cô hãy ngoan ngoãn nói thật cho tôi! Bằng không... Tôi sẽ làm cho cô chết không có chỗ chôn..."

Đường Nhã Đình run rẩy kịch liệt.

"Còn phải để tôi hỏi cô một lần nữa hay sao?"

"Lăng Phong! Thật sự là em không biết!" Đường Nhã Đình khóc thút thít. "Em chỉ nói với bọn chúng là lén mang con của anh đi, em thật sự không biết bây giờ đứa bé đang ở đâu!" Đường Nhã Đình bật khóc ô ô. Thật ra thì điều kiện ban đầu của cô là, trực tiếp vứt bỏ đứa trẻ kia đi. Đêm đó mưa lớn như vậy. Vừa mới bị sinh non, cho nên, nhất định đứa bé kia hiện tại đã không còn ở trên cõi đời này nữa! Nhưng mà... cô không thể nói điều này ra được! Nếu như Tiêu Lăng Phong mà biết đứa bé không còn nữa, thì nhất định sẽ giết cô ngay lập tức.

"Cô không biết?" Tiêu Lăng Phong híp híp đôi con ngươi đã đỏ rực kia lại đầy vẻ nguy hiểm.

"Em thề với trời!"

"Nếu như lời thề hữu dụng, Đường Nhã Đình, cô đã sớm chết tới tám trăm lần rồi!" Nhấc chiếc cằm của Đường Nhã Đình lên, Tiêu Lăng Phong cười lạnh. 

"Vậy đổi lại, tôi hỏi sang một vấn đề khác, mấy người kia là người ở nơi nào, phải làm sao để tìm được bọn chúng?"

Đường Nhã Đình lắc đầu vẻ đầy bất lực: "Lăng Phong, chuyện đã xảy ra từ lâu như vậy, em thật sự không biết được!" Cô khóc thút thít. "Em đã biết là mình sai lầm rồi! Lăng Phong, cầu xin anh, không nên đối xử với em như vậy!"

"Đối xử với cô như thế nào kia chứ?" Tiêu Lăng Phong cười lạnh hỏi. "Đường Nhã Đình, tại sao cô lại có thể ác độc như vậy? Tại sao cô vẫn còn có thể sống tới ngày hôm nay? Tại sao cô là một con người hư hỏng như vậy, mà vẫn còn có thể sinh ra hai đứa bé! Cô nói đi... có phải là ông trời không có mắt hay không?"

"..."

"Tôi thật sự cảm thấy thương hại cho hai đứa bé tiểu Na và Tiểu Triết kia! Đường Nhã Đình, có một người mẹ giống như cô, thực sự là sự sỉ nhục cả đời của bọn chúng. Nếu như chúng biết, cô là một người phụ nữ như thế nào, nhất định chúng sẽ không muốn thừa nhận cô chính là mẹ của bọn chúng!" Tiêu Lăng Phong nói xong, cười ha ha thành tiếng. "Hoặc giả... Ông trời muốn ban cho cô, chính là vì muốn xem các người sẽ phải cứng rắn bị chia lìa nhau. Nhã Đình... Cô có thể tưởng tượng đến sự thống khổ như vậy hay không..." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong rất nhẹ, rất nhẹ nhưng cực kỳ tàn nhẫn... 

"Tiêu Lăng Phong, anh không phải là người..." Giọng nói của Đường Nhã Đình lay động. Tại sao Tiêu Lăng Phong lại có thể nói như vậy.

"Cô không thể chịu đựng được phải chia xa đối với những đứa con của mình, vậy thì khi cô sai người trộm đi đứa con của tôi, cô cũng không hề nghĩ tới báo ứng hay sao?" Hừ..."Quá khứ, cũng bởi vì là tôi đã quá nương nhẹ với cô rồi, cho nên cô mới có thể nghĩ muốn làm ra nhiều chuyện như vậy! Đường Nhã Đình, cô cứ ở đó mà ngoan ngoãn chờ hóa đơn thanh toán cho những hành vi của mình đi!" Anh khẽ cười. "Đường Nhã Đình lần này đến lượt tôi nói, tôi sẽ làm cho cô phải hối hận với hết thảy những gì mà cô đã làm! Hiện tại tôi vẫn đang đi tìm đứa con của tôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tính chung nợ mới cùng với nợ cũ một lượt. Tốt nhất là cô hãy cầu nguyện để cho đứa con của tôi không bị làm sao, như vậy tôi cũng còn có thể nể mặt Hạ Cẩm Trình mà nghĩ muốn cho cô một cái chết toàn thây. Còn nếu như đứa con của tôi mà chết... Đường Nhã Đình, tôi đây sẽ làm cho cô sống không bằng chết... 

Sống không bằng chết... Đường Nhã Đình bị dọa cho sợ đến mức nằm xụi lơ ở trên mặt đất.