Người Tình Chạy Trốn

Chương 9: Làm Gì Cơ?

Esmé không tin được Rio dám chụp lấy cô, quăng ngang qua vai, ngang nhiên khiêng cô đi.

“Anh điên rồi à? Thả tôi xuống!”

Hắn xốc cô lên, vòng tay thắt chặt thêm ngang đầu gối cô.

“Thả – tôi – xuống!” Esmé đấm vào lưng hắn. “Thả – tôi – ”

“Ồ, thưa cô? Cô cần giúp đỡ?”

Một đôi ủng quen thuộc lọt vào tầm mắt Esmé. “Ai đó? Abel? Có phải ông không? Abel, hãy bảo gã điên này thả tôi xuống!”

“Không cần,” Rio lịch sự nói, “Cảm ơn ngài, chúng tôi rất tốt.”

“Tốt cái đầu anh! Hắn… hắn bắt cóc tôi!”

“Tôi không có thấy giống bắt cóc cho lắm,” Abel nói, và Esmé nghi ngờ có một thoáng ông ta đã nháy mắt với gã kia.

“Quý cô đây có vẻ hơi say nắng.” Cánh cửa chuồng ngựa dần hiện ra trước mắt. Riohích vai mở cửa, Abel vươn tay giúp đẩy cửa mở rộng ra. “Cô ấy sẽ ổn thôi khi được ngồi nghỉ trong  bóng mát.”

“Tôi sao có thể ổn! Abel? Nếu ông không bảo gã điên này thả tôi xuống…”

“Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, Abel.”

“Xin đừng bận tâm, thưa ngài.”

Lão quản đốc lùi lại. Cánh cửa khép lại, Esmé và Rio còn lại một mình trong chuồng tối hù, yên tĩnh. Rio thả phịch cô xuống, chân Esmé chạm đất. Cô xoay người về phía cửa nhưng bị hắn bắt lại, vai cô bị hắn xô ép sát tường, hai tay bị trụ dọc theo hai bên người cô. Hắn chậm rãi nhìn cô, cau mày.

“Em hơi nhợt nhạt đấy,” hắn khẽ nói.

Có lẽ cô có hơi như thế thật. Bị dốc ngược khiến bụng cô có chút khó chịu. Cô hít vài hơi sâu trước khi đáp lại hắn ta.

“Đừng phí thời gian quan tâm hão như thế, được không? Anh muốn gì, Rio? Tại sao anh cứ vác tôi đi lung tung như một… như một chiếc bao tải vậy hả?”

“Anh vác em đi, theo như cách nói mỹ miều của em, là bởi vì chẳng có cách nào khác khiến em chú ý tới anh cả.”

“Được, vậy, anh đã khiến tôi chú ý, và khiến tất tần tật mọi người ở trại chú ý! Có lẽ anh chẳng buồn bận tâm nếu tôi là tâm điểm của cuộc bàn tán xì xào to nhỏ trong hàng loạt những buổi tối tới, nhưng tôi, mẹ nhà nó, đương nhiên là bận tâm!”

“Anh nghĩ có lẽ thế.” Miệng Rio rúm ró. “Có lẽ cần những người đàn ông cần ngồi lại hàn huyên với nhau một chút.”

“Chết tiệt, phải. Thật khó để được lũ cao bồi lắm điều kia coi trọng.”

“Bất kể thằng nào dám khi dễ em sẽ đều phải đối mặt với tôi,” Rio đáp lại, giọng đột nhiên lạnh lẽo và cương cứng.

“Tôi không nói đến sự tôn trọng đối với một phụ nữ, ý tôi là tôn trọng đối với một người thuần ngựa.”

Một người thuần ngựa. Esmé thanh lịch của hắn. Rio không thể nhịn cười.

“Có gì đáng cười?” Mắt cô nheo lại. “Tôi là một người thuần ngựa có tài. Cứ hỏi Jonas, nếu anh không tin.”

“Oh, anh tin. Anh chỉ là không ngờ một phụ nữ có gương mặt xinh đẹp xuất hiện trên bìa tạp chí như em lại có sở thích thuần ngựa.”

“Điều đó chỉ cho thấy anh ít hiểu tôi đến thế nào,” Esmé nói. “Tôi chưa từng định cả đời làm người mẫu. Tôi chỉ… tôi chỉ muốn thử cái gì đó mới lạ trong một chốc, thế thôi.”

“Và từ giờ em sẽ huấn luyện ngựa?” Cô gật đầu, và Rio lại mỉm cười. “Anh thừa nhận là em đúng, querida. Anh chưa từng biết người phụ nữ của anh còn có bộ mặt này.”

Mặt cô biến sắc. “Tôi không phải là người phụ nữ của anh. Không còn nữa.”

Rio đưa tay lên khuôn mặt cô. Cô cố giãy ra khỏi sự tiếp xúc đó nhưng bị anh bắt lấy cằm cô, ngón tay cái lướt theo gò má cô. Thật không tốt khi chỉ là một cử chỉ nhỏ nhoi đó của anh vẫn làm cho cô thở dốc.

“Đừng, đừng có làm thế nữa.” Cô nhanh chóng nói.

“Làm gì?” Một thớ cơ giần giật trên quai hàm Rio. Anh bước đến gần hơn, cúi đầu, khẽ vén những lòn tóc ẩm ướt khỏi thái dương cô. “Làm gì cơ, querida?” anh thì thầm, và áp môi mình vào môi cô.