Người Tình Chạy Trốn

Chương 10: Không Được, Phải Chấm Dứt! 

Rio phủ môi lên Esmé.

Một khắc nhịp đập trái tim, cô hòa mình vào sự nóng bỏng và cuồng nhiệt của nụ hôn, nhưng đây đích xác là lý do tại sao cô phải rời bỏ hắn, bởi hắn vẫn còn gây ảnh hưởng tới cô nhiều như vậy, dù hắn đã sắp sửa rời bỏ cô.

Lòng tự trọng của cô để đâu? Lòng tự tôn để đâu? Cô buộc mình tách khỏi hắn.

“Dừng lại đi,” cô run rẩy thì thầm.

Hắn bắt lấy gương mặt cô và vặn lại về phía mình. Đôi mắt hắn nóng bỏng, đôi môi đầy nhạy cảm. Hắn nhìn cô, như cái cách hắn vẫn thường nhìn khi muốn cô, sự ham muốn lồ lộ trên khuôn mặt hắn luôn làm từng giọt vui thích trên cơ thể cô muốn được nở bung.

Ban đầu quan hệ giữa hai người chỉ có vậy. Rio chỉ cần nhìn cô như thế, không kể họ đang ở đâu, cô sẽ cảm thấy sự trỗi dậy ham muốn thẳm sâu bên trong cô. Cô chưa từng có khả năng kháng cự lại hắn, và cũng chưa từng muốn kháng cự. Trong vòng tay của Rio, trên giường hắn, khiến cô cảm thấy mình thực sự sống. Đó là điều nguy hiểm nhất ở hắn, rằng hắn có thể khiến cô thành ra như vậy, thậm chí bây giờ, khi cô biết cô không muốn chỉ là một người đàn bà dạo qua cuộc đời hắn…

Esmé hớp một ngụm không khí, giằng ra, tay cô chống lên ngực hắn.

“Tôi không muốn anh hôn tôi,” cô nói. “Không muốn nữa.”

Một thoáng cười lướt qua gương mặt tà mị của hắn. “Phét,” hắn nhẹ nhàng nói.

Hắn cúi đầu, hôn lên cổ cô. Sức nóng âm ỉ ngấm vào cô lần nữa. Hắn thì thầm tên cô, lại kéo cô vào vòng tay của hắn, răng nhẹ nhàng cắn mút da thịt cô. Cô rên rỉ, nắm lấy đầu hắn, hơi kéo đầu hắn vươn tới khuôn ngực cô.

Oh, thật tuyệt khi lại được nằm trong lòng hắn, cảm nhận cơ thể cứng rắn của hắn ép lên người cô. Những tuần qua, không có sự tiếp xúc của hắn, không có nụ hôn của hắn, không có hắn, cô thật sự rất cô đơn. Đã bao lần cô tỉnh dậy giữa khuya, cơ thể cô nóng bỏng đòi hỏi sự chiếm hữu của hắn?

Rio, cô mê man, Rio, em yêu anh…

Cú sốc quét qua cô như đợt thủy triều dâng. Không! Cô không yêu người đàn ông này. Cô không thể! Cô chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn. Một vật mà hắn chinh phục được. Hắn muốn cô chỉ bởi cô có can đảm để rời bỏ hắn – điều chưa từng có người phụ nữ nào dám nghĩ.

Việc cuối cùng cô làm trên đời là trao cho hắn sức mạnh chiếm hữu trái tim cô lần nữa.

“Không!” cô phát khóc, chống lại môi hắn, giãy giụa khỏi hắn, khỏi cánh tay chiếm giữ cô, khỏi những nụ hôn mê hoặc cô, đến khi, cuối cùng, hắn nhấc đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập dục tình của cô.

“Esmé?” hắn khàn giọng. “Querida? Em sao vậy?”

“Anh,” cô đáp, giọng run rẩy. “Những gì anh đang làm là sai. Anh thực nghĩ có thể… anh có thể đảo lộn cuộc sống của tôi, cưỡng chế tôi sao?”

“Cưỡng chế em?” Rio nheo mắt. “Lúc anh kéo em vào lòng và yêu em, em gọi đó là cưỡng chế em sao?”

“Đó không phải là yêu. Anh chỉ… anh chỉ cố quyến rũ tôi thôi.”

“Ra vậy.” Hắn méo miệng, như thể lời hắn nói ra ngày một chua chát. “Anh cường bạo em, anh quyến rũ em. Đó là những gì em nghĩ sao?”

Esmé vòng tay ôm lấy mình. Trong chuồng luôn đầy hơi ấm của đàn ngựa, và ở trong vòng tay của Rio là quá đủ để xua đi sự lạnh lẽo trước đó. Nhưng giờ cô lạnh lẽo, băng giá, nhận ra người đàn ông cô yêu không có khả năng yêu cô.

“Phải,” cô nói, và nhìn thẳng vào mắt hắn. “Phải. Đó là lý do tôi rời bỏ anh, Rio. Tôi chán rồi. Tôi thừa nhận, ban đầu khá vui thú, tất cả những thứ người tình Latin gì gì đó, nhưng sau vài tháng, nó… nó trở nên nhàm chán. Tôi biết tôi cần sự thay đổi, và…”

Hắn bắt siết lấy hai cổ tay cô kéo ngang ra khiến cô thở gấp. “Đừng tránh né anh,” giọng hắn thì thầm băng đá. “Em không hiểu sao, Esmé? Đừng có trốn tránh anh, vì đống thời gian anh bỏ ra ở đây, bằng không anh sẽ không chịu trách nhiệm về những gì anh làm.”

Hắn quăng cô sang một bên rồi sải chân bước ra khỏi chuồng ngựa.