Người Tình Chạy Trốn

Chương 5: Thằng Khốn Ngu Ngốc Nhà Anh!

Đây là điều mà Esmé  đã lo sợ.  Rằng Rio có thể sẽ hôn cô…

Rằng cô sẽ đáp lại.

Cô không muốn, nhưng cô chống lại hắn thế nào đây? Ngay từ ban đầu mọi chuyện đã như vậy. Sự chà xát mềm mượt của đôi môi hắn dần trở nên nóng bỏng, càng nóng hơn khi nụ hôn mỗi ngày một sâu. Hương vị của hắn, ngọt ngào, thơm mát, dạt dào, giống như những ngày đông quyện vào những đêm hè vậy.

Cô nghe thấy chính mình rên rỉ, nghe thấy hắn rên rỉ. Hắn siết chặt thêm vòng tay, kéo cô lại sát hơn. Tim cô đập mạnh, hắn cứng đờ, và cô thấy người mình mềm ra đáp lại hắn, cảm nhận được sự ẩm ướt hai bên đùi.

Querida,” hắn thì thầm, và cô nhón gót, vươn tay quàng qua cổ hắn, rướn môi tiếp nhận nụ hôn, điều cô mơ ước hàng đêm từ khi rời xa hắn, bởi, phải, cô mơ về hắn, phải, cô muốn hắn, phải, cô yêu…

Esmé cứng đờ, cố gắng tách môi mình ra khỏi môi Rio, nhưng hắn không hề buông cô.

“Đừng,” giọng hắn khàn đặc, và tiếp tục hôn cô, đốt nóng khuôn mặt cô, giữ chặt cô dịu dàng mà chiếm hữu. Vô lực, cô thả mình hòa vào hắn lần cuối trước khi giằng ra. Khi hắn ngăn cô lại, cô chống tay lên ngực hắn, quay mặt đi. Cuối cùng hắn cũng buông tha cô.

Cô run rẩy. Sao hắn có thể vẫn ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy? Cô đã rời bỏ hắn, cô đã loại bỏ hắn khỏi cuộc sống của cô. Hắn tồi tệ, như những gì mẹ cô đã cảnh báo cô, như mọi bà mẹ khác đều cảnh báo con gái họ, và đấy, uh, đấy…

“Sao em lại trốn chạy khỏi anh?” Hắn vươn tay với cô lần nữa, giữ chặt vai cô, đôi mắt tối tăm mà nóng bỏng. “Anh trở về từ Madrid, và em đã đi khỏi. Không mẩu tin. Không tin nhắn. Sao em có thể làm vậy?”

“Điều đó… đã đến lúc rồi. Đến lúc kết thúc mọi chuyện. Chúng ta đều thấy rằng…”

Hắn hôn cô trước khi cô có thể ngăn hắn, môi ngấu nghiến môi, làm im bặt lời nói dối, bởi đó chỉ là lời nói dối. Cô không thể chống chế thêm một chút nào nữa, kể cả đối với bản thân cô.

“Đừng,” cô thì thầm. Cô lùi lại, bắt lấy cổ tay hắn. “Mọi thứ đã kết thúc rồi. Hãy chấp nhận đi, và quay lại New York. Chúng ta đã nói…”

“Chúng ta đã nói là mối quan hệ giữa chúng ta sẽ chấm dứt khi cần chấm dứt. Nhưng chưa đến lúc đó, querida. Em biết chắc điều đó.”

“Đó không phải là một mối quan hệ đúng nghĩa.” Esmé nói, chán ghét sự run rẩy trong giọng nói của mình, sự xót xa của những giọt nước mắt nơi khóe mắt. “Đó chỉ là một sự thỏa thuận.”

Rio nhẹ cười. “Tại sao phụ nữ lại quan trọng ngôn từ đến vậy?”

“Phụ nữ,” cô chua chát nói. “Đó là cách anh nghĩ về tôi, Rio de Santos? Là một trong những phụ nữ của anh?”

“Không, đương nhiên không phải. Đó chỉ là cách nói thôi mà, querida.”

“Đừng có gọi tôi như thế! Nó có ý gì, một… một mỹ danh chung chung để anh gọi, giúp anh không cần nhớ hết tên đống người tình đã ngủ với anh sao?”

“Esmé.” Rio cau mày, như thể hắn đang đối mặt với câu đố rối rắm thiếu mất một chi tiết. “Cái đống vớ vẩn này là gì vậy? Chúng ta có cần phải đào bới mọi chuyện ra thế này không? Điều quan trọng là em vẫn muốn anh.”

“Tôi vẫn muốn anh?”

“Đúng thế.” Điều đó quá rõ ràng. Cô không hiểu sao? Hắn cười, ngón tay luồn dưới cằm cô. “Còn điều gì quan trọng hơn?”

Cô vung tay muốn đấm hắn. Cú đánh rất nhanh, cuồng dã, nhưng hắn dễ dàng né được, tiếp tục nhìn cô nghi hoặc. Esmé? Một Esmé dịu dàng, ý nhị của hắn, đang co nắm tay và muốn đấm hắn một cú vào quai hàm?

Est? un idiota cretino,” (*) cô nghiến răng, sự giận dữ của cô làm hắn kinh ngạc đến không nhận ra cô đang rủa hắn bằng chính tiếng mẹ đẻ của hắn, cho đến khi cô hậm hực bỏ đi, nhảy lên ngựa và phi khuất tầm mắt.

“Est? un idiota cretino” theo tiếng Tây Ban Nha tạm dịch là “Thằng khốn ngu ngốc nhà anh,” =))