Người Tình Chạy Trốn

Chương 4: Chỉ Biết Một Mặt Con Người Cô

 Esmé khó nhọc ngồi trên lưng ngựa, lưng cứng đờ.

Rio, cưỡi ngựa đi phía sau cô, tự hỏi – có thể là lần thứ 1000 – vì cái quái gì mà hắn lại theo đuổi cô?

Vấn đề là, ai đã bỏ ai? Lúc đó, thời điểm đó, là thích hợp để chấm dứt quan hệ. Và hắn cũng không hẳn muốn cô nói ra lý do cô rời bỏ hắn.

Một thằng đàn ông thực sự muốn nghe một người phụ nữ kể lể những điều như vậy sao?

Rio nheo mắt. Con đường mòn ngoằn ngoèo uốn lượn bao quanh những bụi cây, một hố lõm thụt xuống thình lình bên phải con đường, nhưng Esmé không buồn liếc mắt, cô ngồi trên yên ngựa thản nhiên tránh được như thể cô sinh ra ở đây vậy.

Miệng hắn méo xệch.

Hắn gặp cô tại một hội từ thiện ở Plaza và cùng ăn tối ở Four Seasons. Hắn đưa cô đến Monaco, nơi cô nhanh chóng quen thân với hoàng tộc; hắn ngắm nhìn sức cuốn hút của cô trong buổi gala Washington. Cô nhã nhặn, thanh lịch, xinh đẹp và tinh tế.

Giờ, cô, khoác lên người một chiếc áo phông cotton đơn giản, mặc một chiếc quần jeans bạc màu, chân đi ủng. Cô trả lời mọi câu hỏi của hắn về đàn gia súc của Baron với sự thành thạo đáng kinh ngạc, đối xử với lũ ngựa Texas bằng chất giọng nhẹ nhàng và cử chỉ vỗ về nhưng lại đối đãi hắn với sự khinh bỉ lạnh thấu xương.

Hắn cảm thấy như cô là con người hoàn toàn khác. Có thể sao? Hơn nữa, làm sao hắn chỉ biết một mặt con người cô?

Con ngựa của Rio thong thả gõ móng đi xuyên qua một phiến gỗ. Esmé phi ra phía trước, con đường mòn dẫn mở ra một vùng cao nguyên bằng phẳng. Hắn thúc ngựa đi về phía trước, bắt kịp cô khi cô kéo cương ngựa dừng lại.

“Anh muốn xem mấy con ngựa cái,” cô nói hờ hững, không nhìn hắn mà dừng mắt tại bãi cỏ dưới chân cao nguyên. “Đây, chúng đây.”

Rio dời mắt khỏi Esmé, nhìn theo hướng mắt cô. Đàn ngựa gặm cỏ xa xa phía dưới hai người, chúi mõm vào đám cỏ hạ. Những con vật tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng không thể bằng người phụ nữ trên lưng ngựa cạnh hắn.

“Đều là giống Ả Rập,” cô nói.

Hắn mỉm cười, đoán chắc sự tiết lộ lịch thiệp của cô lộ ra sự coi nhẹ hắn rằng hắn không biết nhiều về ngựa.

“Đúng vậy, hương vị sự mong manh ẩn dưới sức mạnh và sức bền của chúng, đặc biệt là ngựa cái… anh lấy làm thú vị.”

Mắt cô bắt gặp mắt hắn. Gò má thoáng ửng hồng. “Đúng vậy,” cô nói, “Đúng là vậy. Đó cũng là một trong những điểm Baron lấy làm nền tảng.”

“Em không phải là một con Baron.”

“Chúng ta đang nói về ngựa.”

“Làm sao em biết gia đình họ?”

“Bất cứ kẻ nào anh trả tiền cho hắn để tìm ra tôi không cho anh một hồ sơ xác đáng sao?”

“Em nhạy cảm quá đấy, querida à.” (*)

“Anh tọc mạch quá đấy, Rio.”

“Anh chỉ là thấy thật kì lạ khi một siêu mẫu ởNew Yorklại bỏ đến một vùng chăn ngựa ở Espada.”

Esmé thở ra bất lực “Tôi lớn lên ở đây.” Ánh mắt cô quét qua anh đầy thách thức. “Mẹ tôi là quản gia của Baron.”

Người phụ nữ thanh lịch của hắn, con gái của một bà quản gia. Thật quá bất tương xứng, Riomỉm cười.

“Tôi mừng vì anh lấy đó tiêu khiển.” cô lạnh lẽo nói.

“Không. Anh thấy thú vị.”

“Lần mò điều tra những khu ổ chuột luôn thú vị.”

Hắn nhìn cô, đôi lông mày đậm màu nhướn lên. “Anh đã từng nói anh là kẻ sẽ làm những việc như thế?”

Cô đỏ mặt. Hắn chưa từng nói vậy. Rio nghiêng người ra trước, vuốt ve cái cần cổ cong cong của con ngựa cái, và nó phản ứng lại giống như mọi phụ nữ phản ứng lại cái chạm dịu dàng, nhưng đầy chiếm hữu của người đàn ông.

Mắt hai người lại gặp nhau, và những gì cô chứng kiến khiến máu trong người cô dường như sôi lên. Cô quay đi, tháo cương và treo nó lên một cành cây choài thấp.

“Có 100 con ở trại này,” cô nhanh chóng đáp. Tiếng vải da thuộc xột soạt đằng sau cô. “Tôi có thể chỉ ra một số con Jonas có thể muốn…”

“Esmé,” Rio nói đầy mị hoặc, và không nghĩ tới hậu quả, cô xoay người và rơi vào vòng tay của hắn.

(*) querida tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là tình nhân, hoặc em yêu