Những người phụ nữ đang khóc.
Caroline và Vivienne ngồi với nhau trên hàng ghế gỗ cứng, Eloisa ngồi trên lòng mẹ và nghịch ngợm chuỗi ngọc trai của mẹ. Larkin ngồi bên kia Vivienne, siết chặt tay cô an ủi.
“Chị chưa bao giờ mơ rằng ngày này sẽ đến, còn em?”, Caroline hỏi em gái trong khi chấm chấm cái mũi hồng của mình bằng chiếc khăn tay thêu chữ lồng luôn mang theo trong vạt áo.
Vivienne lắc đầu, đôi mắt xanh lơ của cô mờ đi vì những giọt nước mắt vừa trào ra. “Điều duy nhất an ủi em là biết rằng chúng ta có thể ở đây với con bé, để hướng dẫn, khuyên bảo và động viên nó trong những ngày khó khăn sắp tới”.
Caroline với tay sang cô vỗ vỗ lên tay cô. “Chia tay với người mà mình yêu không bao giờ là điều dễ dàng”.
Vivienne gật đầu, “Đặc biệt là người đã rất gần gũi”.
Càng lúc càng bồn chồn, Eloisa vặn vẹo nhìn quanh rồi trèo lên ghế. Thả sợi dây chuyền ngọc trai ra, cô bé quan sát khuôn mặt nghiêm trang của những người lớn trong những dãy ghế sau lưng với vẻ quan tâm nghiêm túc.
Một người đàn ông xuất hiện ở ngưỡng cửa phía sau nhà thờ, dàng người gầy gầy xương xương của anh rọi bóng xuống bởi ánh mặt trời.
Hét lên sung sướng, cô bé giơ hai cánh tay nhỏ mập mạp về phía anh, “Chú Jules!”
Julian sải bước dọc lối đi dài, nụ cười toe toét nở trên môi anh. Anh bế bổng Eloisa lên, đặt một nụ hôn lên gò má hồng hào của nó. “Chào con, bí ngô. Con có nhớ ông chú già yêu quý của mình không?”
Cô bé gật đầu, ngả đầu vào vai anh với một tiếng thở dài mãn nguyện.
“Ôi, vì Chúa”, Caroline vừa nói vừa đảo tròn mắt, “Nó vừa gặp em ở bữa sáng”.
Julian lùi lại với vẻ quở trách giễu cợt. “Em có thể làm gì nếu các quý cô không thể cưỡng lại em? Một khi họ đã nếm được nụ hôn của em, họ sẽ không bao giờ như trước đây được nữa”.
“Chị nghe nói như thế”, Caroline trả lời với một nụ cười điệu đà trêu chọc.
Larkin rút chiếc đồng hồ để túi ra từ chiếc áo ghi-lê và cau mày, “Chẳng phải em đến hơi muộn sao? Các anh chị đang bắt đầu nghĩ rằng em đã chạy biến đến Mỹ với cô vũ công nhà hát nào đó rồi”.
“Em phải ở lại và giúp Wilbury kiểm duyệt kem bánh. Đề phòng anh đã quên, em nợ lão già đó mạng sống của mình”.
Larkin lắc đầu, “Làm sao anh có thể quên được? Anh không biết lão định làm gì khi hất Portia sang một bên trên chiếu nghỉ đó và bắt đầu nện vào ngực em. Hóa ra đó là mánh khóe lão học được trong chiến tranh khi còn là thanh niên. Cám ơn Chúa là Wallingford có tay bác sĩ đi cùng. Nếu hắn không thể cầm máu và khâu lại cho em…” Anh bở dỡ câu nói, một cơn gió lạnh ngắn ngủi dường như chạm vào bầu không khí ấm áp ánh mặt trời.
Một người đàn ông ngồi ở dãy ghế phía sau họ nhỏm dậy, không hài lòng với việc chỉ đơn giản nghe lén cuộc nói chuyện của họ, “À, Wallingford à! Tôi nghe nói hắn khá là điên, anh biết không? Hắn cứ lảm nhảm mãi về loại quái vật hút máu nào đó lởn vởn trên những đường phố Luân Đôn. Họ phải khóa gã tội nghiệp đó lại ở nhà thương điên Bedlam, trước khi hắn gây hại cho ai đó”.
Larkin và Julian trao đổi một ánh mắt cứng rắn, không thể che giấu vẻ hài lòng của mình.
Người đàn ông tiếp tục, “Hắn cứ thề rằng đã trông thấy anh Kane đây giết chết một phụ nữ tội nghiệp, dù không hề tìm thấy một dấu vết nào của một thi thể. Wallingford thậm chí còn không thể khiến những gã đi cùng với mình đêm đó làm chứng cho mình. Họ đều thề rằng ánh sáng quá yếu và họ không nhìn thấy gì cho đến khi Wallingford giật khẩu súng từ tay một cảnh sát và bắt đầu bắn. Tôi e rằng hắn sẽ bị nhốt lại rất lâu. Nhưng theo tôi, hắn ta còn may mắn vì không bị treo cổ vì đã bắn một người vô tội.
Khi người đàn ông đó ngồi lại ghế của mình, Julian lầm bầm, “Ôi! Không ai từng gọi em như thế trước đây”.
Anh liếc về phía bệ thờ phía trước nhà thờ, nơi Adrian và Cuthbert đang kiên nhẫn chờ anh. Anh đã không thể lựa chọn một trong hai người họ, vì thế anh yêu cầu họ cùng đứng bên anh trong ngày này.
Cubby đang bồn chồn lấn bấn với chiếc cà-vạt trong khi Adrian cao lớn đứng thẳng, bàn tay anh chắp sau lưng. Julian trao Eloisa cho Caroline, âu yếm vò rối những lọn tóc của cô bé trước khi đi về phía bệ thờ.
Cubby chào đón anh với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, “Tạ ơn Chúa vì cậu đã ở đây, Jules! Mình sắp làm cho thứ quái quỷ này trở thành rối rắm tồi tệ!”
Julian nhẹ nhàng gạt tay Cubby ra. Anh chỉ mất hai lần buộc khéo léo để thắt chiếc cà-vạt thành một nút chặt, “Đấy. Cậu trong đúng như một quý ông. Cha cậu sẽ rất tự hào về cậu”.
Cuthbert cười rạng rỡ với Julian. Môi của anh đã làng, nhưng những vết bầm còn viền quanh một mắt.
Julian lắc đầu rầu rĩ, “Trong tất cả mọi thứ mình phải làm khi là một ma cà rồng…”
Cubby gạt lời xin lỗi, “Cậu đừng nói thế. Sao nào? Mình sẽ để cậu đánh mình lần nữa nếu điều đó có nghĩa rằng mình không phải tham dự thêm bất cứ bài giảng nào về nếp sống điều độ khủng khiếp đó lần nữa!”
Siết vai bạn mình lần cuối, Julian đứng vào chỗ của mình bên cạnh Adrian.
Không hề nhìn em trai mình, Adrian nói, “Anh đã nói với em rằng giờ đây anh tự hào về em như thế nào chưa?”
Julian liếc xéo anh với vẻ hoài nghi, “Cách đây không lâu lắm anh đã muốn bắn xuyên một mũi tên qua trái tim em”.
“Anh đã bắn trượt, đúng không?”
“Cố ý ư?”
Adrian tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, nụ cười giật giật trên môi anh nhắc Julian rằng cho dù họ luôn luôn là anh em, nhưng vẫn có vài bí mật không ai chịu thừa nhận bao giờ.
“Em nên bắn anh vì anh đã cho Wilbury đóng chốt bên ngoài phòng ngủ của Portia vào buổi đêm trong ba tuần qua kể từ khi thông báo kết hôn của chúng em được đọc”. Julian thở dài, “Em nghĩ em đã biết thế nào là vĩnh cửu trước khi…”
“Anh ngạc nhiên là em không cố gắng lẻn vào phòng con bé qua cửa sổ”.
Julian bắn cho anh một cái trừng mắt, “Em đã định. Nhưng em không có cánh, việc đó không dễ như khi chỉ nhìn thôi. Đặc biệt với một bụi hồng to trồng ngay dưới cửa sổ phòng cô ấy”. Anh xoa mông, da anh vẫn còn nhức từ đó.
“Em không phải là người luôn nói rằng thứ gì xứng đáng để có được đều đáng để chờ đợi hay sao?”
Julian có lẽ không có ý định đồng ý với anh trai mình nếu cánh cửa phía sau nhà thờ không bật mở vào đúng giây phút đó. Anh nín thở, một hành động vẫn là một điều kỳ diệu đối với anh.
Nhưng không kỳ diệu như người con gái ở ngưỡng cửa, người con gái đã biến mọi giấc mơ của anh thành hiện thực.
Anh đứng trong nhà thờ, không còn bị xua đuổi khỏi sự hiện diện của gia đình hay Chúa. Ánh nắng tràn ngập qua những cửa sổ kính màu, sưởi ấm mặt anh và chiếu sáng lấp lánh trên những lọn tóc mượt mà lộng lẫy của Portia và lớp ren Brussel tinh xảo của chiếc váy cô đang mặc.
Vì cô, anh có thể ngủ suốt đêm và tỉnh dậy để chào đón bình minh. Anh có thể hếch mũi lên với mùi máu và yêu cầu thịt bò bít tết của anh cháy thành than. Anh có thể ngồi với cô cháu gái trên đùi và dạy con bé chơi vài khúc dạo đầu của bản “Lễ cầu hồn”. của Mozart trên đàn piano. Điều duy nhất còn lại từ những năm đơn độc của anh khi là một ma cà rồng là ham muốn không thể thỏa mãn được đối với người con gái này.
Cô mỉm cười với anh, đôi mắt xanh lơ của cô tỏa sáng với tình yêu ngọt ngào. Cô quấn một dải ruy băng trắng như tuyết quanh cổ và một vòng hoa kết bằng nụ hồng trên mái tóc, khiến cô trông càng giống một thiên thần.
Ánh mắt anh lướt xuống dưới. Cô vẫn chưa mang thai đứa con của anh như trong giấc mơ, nhưng bắt đầu từ tối nay anh dành trọn mọi nỗ lực cho nhiệm vụ đó.
Anh biết mình nên đợi giám mục ban phúc cho sự hợp nhất của họ, nhưng anh đã cảm thấy quá được ban phúc, đến mức anh không thể đợi thêm một phút nào nữa để xác nhận cô dâu của mình. Để Adrian và Cuthbert lại và trao đổi một ánh mắt thích thú, anh sải bước xuống lối đi, lờ đi những tiếng thở hổn hển sau anh.
Khi anh cuốn Portia vào vòng tay mình, tiếng cười hạnh phúc giòn giã của cô ngân lên như tiếng chuông xuyên qua linh hồn anh, “Sao thế, ngài Kane? Tôi nghĩ ngài không được hôn cô dâu của mình trước khi ngài hứa sẽ yêu và nâng niu cô ấy suốt đời”.
Anh nhìn xuống cô, âu yếm lướt trên từng đường cong quen thuộc và thân yêu trên mặt cô. Anh đã thấy cô thật xinh đẹp dưới ánh trăng, nhưng dưới ánh mặt trời vẻ rạng ngời thực sự của cô mới bộc lộ hết. “Một đời sẽ không đủ để yêu em. Anh đã từng nói với em trước đây rằng dù anh là ma cà rồng hay một người đàn ông, anh sẽ yêu em mãi mãi”.
Anh chạm môi vào lông mày cô, “Cưng của anh… người yêu của anh… thiên thần của anh…”
Cô ngả người ra phía sau, nhíu mắt nhìn anh cau có, “Anh nói chúng ta có thể sống với nhau một đời nhưng em hứa với anh em sẽ khiến nó có cảm giác là vô tận”.
“Cưng của anh… người yêu của anh… thiên thần của anh…” Anh véo mũi cô, đặt một nụ hôn ngọt ngào đến tan chảy lên môi cô, “… Mắt Sáng của anh”.
Hết