Người Tình Bóng Tối

Chương 21

Portia chầm chầm quay lại để thấy Julian đứng ngay bên trong cánh cửa kiểu Pháp ở phía xa cuối phòng khiêu vũ. Anh đóng bộ toàn màu đen. Một chiếc áo sơ mi đen với cổ áp và măng-séc viền đăng ten màu xanh đen thanh lịch và quần ống túm đen nhét trong một đôi bốt da cao cổ. Anh chưa bao giờ giống một hoàng tử của bóng đêm như lúc này.

“Nếu tôi biết cô Cabot đây sẽ rao giảng một bài diễn thuyết lâm li về bản chất đa cảm của tình yêu thực thụ, tôi đã nhét thêm một chiếc khăn tay trong túi”, anh nói, ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của anh quét qua cô như một lưỡi dao đặc biệt đẹp đẽ nhưng đáng sợ.

Trước khi Portia có thể đánh giá tổn hại của nó gây ra đối với trái tim cô đến mức nào, Valentine đã buông ra một tiếng cười cay đắng. “Em biết rằng nếu cô ta ở đây, anh không thể ở đâu xa được. Nhìn cách anh lóc cóc theo gót chân cô ta như một con bò động đực thật là nhàm chán.”

“Đừng đề cao cô nhóc, thiên thần. Em biết rằng anh lóc cóc theo gót mọi cô nàng xây dựng như một con bò động đực… đặc biệt là gót chân của em.”

Lúc này Eloisa bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt xám của cô bé đầy nước mắt tức tối. Rên rỉ và nhăn nhó, cô bé cong lưng lên, đòi được thả xuống để có thể chạy đến với ông chú đẹp trai của mình.

Valentine rít lên với cô bé, đầu răng nanh của cô ta bắt đầu lộ ra, “Ta biết ta nên cho ngươi vài giọt thuốc phiện nữa”.

“Đưa cho nó vòng cổ của cô”, Portia buột miệng, sợ rằng sự kiên nhẫn huyền thoại của Valentina sắp cạn kiệt.

Valentina chuyển ánh mắt đến cô, “Cái gì?”

“Nó thích chơi với những đồ chơi lấp lánh. Nếu cô đưa cho nó cái vòng cổ, nó có thể làm xao nhãng con bé một lúc”.

Valentina nhướng một bên lông mày kiêu ngạo lên, “Vị vua đạo Hồi của Brunei tặng ta chuỗi ngọc saphire này. Ngươi có biết nó đáng giá bao nhiêu không?”

“Không”, Portia trả lời, “Nhưng tôi chắc rằng cô đã kiếm được từng đồng xu của cái giá đó”.

“Mắt Valentine nhíu lại, nhưng cô ả kéo sợi dây chuyền ra khỏi cổ và lưỡng lự đưa nó cho Eloisa. Đúng như Portia đoán, cô cháu gái của cô bị quyến rũ bởi sợi dây ngọc tỏa sáng. Trong vòng vài giây cô bé đã ngã đầu trở lại vòng tay củaValentine, vui vẻ mút mút viên đá to nhất. Mi mắt cô bé lại bắt đầu rủ xuống, rõ ràng vẫn chịu tác dụng của thuốc phiện.

Nhún vai với vẻ ghê tởm, Valentine chuyển sự chú ý lại với Julian. “Vậy anh đến để cầu xin cho mạng sống của cháu gái mình à? Bởi vì trong lúc này em không thích gì hơn là nhìn thấy anh quỳ gối trước mặt em”.

Julian nhún vai, “Mạng sống của đứa nhóc đó chẳng quan trọng với anh. Nhưng anh màng cho em thứ mà anh nghĩ em sẽ thấy no nê hơn”.

Anh bước ra khỏi cửa rồi xuất hiện lại một lát ngắn sau đó cùng một người đàn ông phía trước. Portia há hốc miệng khi cô nhận ra người bạn của anh ở cuộc đấu súng và trong con ngõ. Bàn tay Cuthbert bị buộc sau lưng và miệng anh bị sưng đến mức che khuất mắt và xung quanh bị bầm. Máu vẫn đang nhỏ xuống từ môi dưới bị rách của anh. Lỗ mũi thanh nhã của Valentina phồng lên như thể cô ta ngửi thấy một miếng thịt đặc biệt tươi ngon.

Julian dẫn tù nhân của mình đi qua phòng. Không hề dành cho Portia một cái nhìn, anh thô bạo xô Cuthbert xuống sàn nhà ở chân cầu thang. Đặt một bàn chân đi lên lưng Cuthbert, anh cúi chào Valentina một cách duyên dáng, “Dành cho niềm vui của quý bà”.

Valentina nghiêng đầu và quan sát lời mời của anh trong nhiều giây, “Hắn hơi mập so với khẩu vị của em, nhưng em cho rằng tình cảm trong đó là đáng kể”.

“Ellie!” Tất cả họ quay lại khi tiếng thét vui mừng hòa lẫn đau đớn của Adrian dội lại khắp phòng.

Anh chạy vào phòng, Larkin và Wilbury theo sau, vũ khí sẵn sàng. Trong khi Julian trông phần nào buồn cười bởi sự xuất hiện đột ngột của họ, Valentina không để lộ đến một cái rùng mình cảnh giác. Ả không cần phải thế, ả đang cầm tất cả những quân bài - Eloisa.

Adrian đứng khựng lại vài feet trước cầu thang, ánh mắt tuyệt vọng của anh lướt từ Eloisa đến Portia và cuối cùng đến Julian trước khi quay lại với Valentina.

“Đưa con gái của tôi đây”, anh ra lệnh, giương chiếc cung trong tay lên và hướng thẳng nó vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ả. “Ngay bây giờ”.

“Ngươi sẽ làm gì? Bắn ta ư? Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm cho người đang bế con gái ngươi giật mình đâu. Ngươi không muốn ta làm rơi đứa bé chưa? Một cú ngã từ những bậc cầu thang đá này có thể bẻ gãy cái cổ nhỏ của nó thành hai khúc”.

Trong khi Portia nhích lên một bước nữa, Adrian tạo ra một âm thanh không rõ ràng qua hàm răng siết chặt với cơn thịnh nộ. Anh từ từ hạ cung tên xuống. “Cô muốn gì từ chúng tôi?”

Vẵn đặt chân trên lưng Cuthbert, Julian dang rộng cánh tay, “Điều đó không rõ hay sao? Cô ấy muốn thứ mà mọi người đàn bà với một cái giường trống và một trái tim cô đơn muốn - Tôi”.

Adrian nhìn thẳng vào em trai mình như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, “Em mất trí rồi sao?”

“Không, anh trai thân mến, cuối cùng tôi đã tỉnh lại. Duvalier đã đúng ngay từ đầu. Tại sao tôi phải dành cả cuộc đời vĩnh cửu khốn khổ của mình để chiến đấu với định mệnh khi mà tôi có thể tận hưởng nó? Đó là lý do tôi mang cho Valentina miếng mồi nhỏ ngon lành này để làm bằng chứng cho lòng chân thành của mình”. Cuthbert càu nhàu khi Julian bỏ chân ra khỏi anh và bước lên cầu thang, “Và tình cảm bất tử của tôi”.

Valentina có vẻ còn nghi ngờ hơn cả Adrian, “Tại sao em lại nên tin lời anh chứ? Anh và Penelope nhỏ bé quý hóa của anh đã cố gắng lừa em hai lần”.

Anh lắc đầu, “Anh là người đã bị lừa dối bởi niềm mê đắm lố bịch của mình với cô nhóc đó. Sau chỉ một đêm trong vòng tay cô ta, anh nhận ra cô ta không bằng một nửa người đàn bà trong em. Cô ta không bao giờ có thể thỏa mãn anh theo cách em có thể”.

Mặc dù lúc này anh đang đứng ngang với Portia, anh nhìn thẳng vào Valentina, đôi mắt đen của anh mềm đi với một vẻ âu yếm tan chảy mà Portia nhận ra quá rõ. Cô quay mặt đi và cắn môi, không biết nên cười hay khóc.

“Cô ta thực sự buồn chán thế sao?” Valentina hỏi, nghe có vẻ tò mò bất chấp lòng tự trọng của chính mình.

Julian tiếp tục đi lên, “Anh có thể đảm bảo với em rằng em sẽ thấy nỗ lực thống thiết nhằm thỏa mãn anh của cô ta cũng hài hước như anh”. Khi Valentina tiếp tục nhìn anh có vẻ nghi ngờ lộ rõ, anh thêm vào. “Anh đã có cô ta một lần trước đây, em biết không. Khi cô ta còn là một cô bé. Anh đã hy vọng rằng cô ta đã kiếm vài người tình từ đó đến nay và cải thiện kỹ năng của mình, nhưng anh e rằng cô ta chỉ dành toàn bộ thời gian khi anh ra đi để tương tư về anh như một đứa nhóc si mê. Em biết không, cô ta vẫn vụng về và đờ đẫn như xưa”.

Portia hớp lấy một hơi, phổi của cô bùng cháy như thể cô đang hít phải thủy tinh.

“Đồ chó đẻ!” Adrian thì thầm, nỗi lo sợ nhất của anh về hầm mộ cuối cùng đã trở thành hiện thực. Khuôn mặt anh trở nên trắng bệch, sau đó biết thành đỏ, anh giương cung lên lần nữa, không nhầm vào Valentina mà là lưng em trai anh.

Mặc dù Portia không muốn gì hơn là giật vũ khí từ tay Adrian và tự bắn Julian vào giây phút đó, cô lại hét lên, “Không!” và lao đến chỗ Julian.

Trước khi cô đến được chân cầu thang, anh điều chỉnh tay và bắn, mũi tên bay vèo qua tai Julian. Nó găm vào lan can phòng trưng bày với một tiếng uỵch vọng lại.

Julian chầm chậm quay lại. Khi anh nhìn xuống anh trai mình, một nụ cười xấc láo nở trên môi anh, “Hơi muộn để bảo vệ danh dự cho cô ta, anh không nghĩ thế sao?”

Khuôn mặt Adrian trở thành chiếc mặt nạ đau đớn và giận dữ, “Con bé đã cứu mạng mày trong hầm mộ đó! Và mày đã cảm ơn con bé như thế nào - bằng cách cướp mất sự ngây thơ của con bé? Lạy Chúa, mày là một con quái vật, đúng không?”

“Thì họ nói với tôi như thế”. Phớt lờ anh trai mình với một cái khịt mũi khinh bỉ, Julian trèo lên những bậc thang cuối cùng để đến với Valentina ở đầu cầu thang. Cô ả đang bắt đầu nhìn anh với vẻ tôn trọng.

Lởn vởn sau lưng, anh nắm vai ả, “Em sẽ nói gì, cưng? Sao em không đưa con nhóc đó lại cho anh trai anh để em và anh cuối cùng có ở riêng?”

Valentina liếc xuống Eloise, một cái nhăn mặt cáu kỉnh làm lông mày ả cau lại, “Ồ, em không biết. Em hy vọng là chúng ta có thể giữ nó. Nếu anh để em biến đổi con bé, nó có thể trở thành con gái nhỏ của chúng ta. Những người lạ trên phố sẽ dừng lại để ngưỡng mộ và ngắm nghía con bé, và điều đó sẽ trở nên thú vị hơn khi nó cắm những chiếc răng nhanh nhỏ vào cổ họng chúng”.

“Julian nhăn nhó, “Một ý tưởng khủng khiếp! Ai lại muốn bị vướng víu với một con nhóc thò lò mũi xanh vĩnh viễn cơ chứ?”

Cô ả thở dài, “Em cho là anh nói đúng. Chúng ta không bao giờ có thể nuôi một vú em. Em có thể tha cho nó”, ả nói một cách bất đắc dĩ, “nhưng chỉ với một điều kiện”.

“Julian cúi đầu dụi vào tai cô ta, “Bất cứ điều gì cho em, tình yêu của anh”.

Giọng ả mềm đi thành một tiếng rên hừ hừ nguy hiểm, “Em muốn anh giết Prunella”.

Mặt Julian trở nên hoàn toàn trống rỗng trong một tích tắc để trái tim Portia có thể đập được lần nữa, sau đó anh nhún vai như thể Valentina vừa đòi hỏi một chai nước hoa mua từ một kẻ bán dạo trên phố, hay một bó hoa hái trộm từ vườn nhà người khác, “Được thôi. Nếu anh đồng ý giết Portia, em sẽ trả con nhóc lại cho người cha yêu quý của nó chứ?”

“Nếu anh sẽ đóng dấu thỏa thuận giữa chúng ta bằng một nụ hôn”.

Anh mỉm cười, “Đấy là niềm vui sướng của anh”.

Khi Julian xoay Valentina trong tay và hạ miệng anh xuống với ả, Portia nghĩ cô đã miễn cho anh sự phiền phức phải giết cô. Với nỗi đau đang xuyên qua trái tim cô, coi như cô đang chết dần. Tất cả những việc còn lại là nằm xuống sàn phòng khiêu vũ và đợi người làm ma chay đến.

Nụ hôn dường như kéo dài mãi mãi và khi Julian lùi khỏi Valentina, Portia nhận ra vẻ mặt đờ đẫn quá quen thuộc trên mặt cô ả.

“Vậy đấy. Em hài lòng không?” Anh hỏi ả.

“Không, nhưng em có cảm giác rằng mình sẽ rất sớm hài lòng thôi”.

“Ồ, anh có thể hứa với em điều đó”. Anh tặng cho gò má trắng như tuyết của ả một cái vuốt ve lần cuối trước khi quay mặt lại phòng khiêu vũ. “Đến đây, Portia”, anh ra lệnh, ngoắc một ngón tay ngạo mạn với cô đúng như anh đã làm trong thư viện của Adrian.

Cô đông cứng trên những bậc thang, cảm thấy không thể đặt mình vào lòng nhân từ của con người độc ác và tàn nhẫn kia ngay cả trong ý nghĩ. Nhưng khi ánh mắt cô rơi xuống Eloisa, cô nhích về phía trước.

“Đừng”, Adrian khản giọng nói, “Anh sẽ không để em làm thế”.

“Đừng rề rà, em yêu”, Julian nói. “Anh có thể nhớ đến thời gian khi em vui sướng chạy vào vòng tay anh, ngâm nga như một con cừu si tình”.

Ánh mắt cô vẫn gắn vào khuôn mặt ngây thơ vô tội đang ngủ của Eloisa, Portia trèo lên một bậc nữa, bàn chân cô có cảm giác như đang giẫm vào cát lún.

Julian đảo tròn mắt, “Cô ta luôn là một kẻ lãng mạn vô vọng. Có lẽ cô ta phải cần được dụ dỗ với vài lời nói ngọt ngào và những câu thơ tán tỉnh”. Anh khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào cô lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng, “Nhà thơ yêu thích nhất của tôi đã viết gì nhỉ? ‘Cô ấy bước đi trong vẻ đẹp như đêm tối của bầu trời không một gợn mây và đầy sao…’”

Khi nhìn thẳng vào chiều sâu không thể dò được của đôi mắt đen sáng ngời của anh, trái tim Portia tràn ngập cảm xúc. Cô bước lên một bậc nữa mà không hề ngần ngại, sau đó bậc nữa. Vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, cô kéo chiếc khăn quàng ra khỏi cổ và để nó rơi khỏi những ngón tay. Bất chấp nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, giọng cô vang lên đầy trong trẻo và chân thành, “‘Và tất cả những gì đẹp nhất của bóng tối và ánh sáng tụ lại trong khuôn mặt và đôi mắt cô’”.

Sau đó cô đứng ở đỉnh cầu thang và Julian đang giơ tay về phía cô. Cô bước đến bên anh, giao phó cả trái tim và mạng sống của cô vào bàn tay anh như cô đã từng làm trong nhiều năm trước đây ở hầm mộ đó.

Anh trượt tay quanh cô từ phía sau để ôm gọn cô trong vòng tay. Cơ thể anh đang bùng cháy với cơn sốt, nóng đến mức cô sợ họ có thể cùng nhau cháy thành ngọn lửa. Anh cúi đầu, đầu răng nanh của anh cọ vào cùng mềm mại ở cổ cô.

“Anh chuẩn bị thực hiện phần của mình trong cuộc mặc cả của chúng ta”, anh thông báo với Valentine, giọng anh như một tiếng gầm gừ đầy khói trong tai Portia, “Anh mong đợi em làm điều như thế”.

Cô ả buột ra một tiếng thở dài phiền muộn, “Nếu anh cứ khăng khăng”. Ả quan sát những người đàn ông đang đứng nhìn bất lực từ sàn nhà của phòng khiêu vũ bên dưới. Ánh mắt của ả cuối cùng dừng lại ở Wilbury, “Hãy cử lão già đó!”

Vội vã hơn cả Portia nghĩ, Wilbury nhảy qua thân thể nằm sóng soài của Cuthbert và chạy vù lên cầu thang. Thậm chí trước khi cả Valentine có thể lấy lại sợi dây saphire từ nắm tay của đứa trẻ, ông đã giật Eloisa khỏi vòng tay ả và chạy vụt xuống cầu thang.

Adrian đang đứng đợi ở chân cầu thang để đón con gái vào vòng tay. Cô bé tỉnh dậy trao cho cha một nụ cười mơ màng rồi ngả đầu vào vai anh. Anh nhắm chặt mắt lại và hôn vào mái tóc rối bù của cô bé một lúc lâu trước khi ngước ánh mắt đau đớn về phía Portia.

Cô mỉm cười với anh qua làn nước mắt, mong rằng anh có thể biết được trái tim cô ẩn chứa điều gì vào lúc đó.

Tiếp đó bàn tay cứng rắn của Julian đẩy đầu cô sang một bên, tạo cho anh một sự tiếp cận không hạn chế với đường cong dễ tổn thương của cổ cô. Khi răng nanh của anh hạ xuống, Valentine hau háu quan sát cả hai bọn họ, răng nanh của ả sắc và nhọn lên trên đôi môi đỏ màu máu, những ngón tay cong thành những móng vuốt.

Portia nhắm mắt lại, cầu nguyện rằng lòng tin tưởng của cô đã không đặt nhầm chỗ. Đúng lúc răng nanh của anh gần như cắm vào da cô, Julian đột ngột ngẩng đầu lên để nhìn Valentine, “Tại sao em không làm việc này nhỉ?”

“Thật ư?” Ánh mắt ả sáng rực vui sướng, ở chắp hai bàn tay đeo đầy châu báu vào với nhau, “Em nghĩ là anh không thích chia sẻ”.

“Vì em, anh sẵn sàng tạo một ngoại lệ. Đây. Cô ta hoàn toàn là của em”. Anh xô cô vào vòng tay Valentine giống hệt như Duvalierr đã từng xô cô vào vòng tay anh.

Valentine túm lấy cô, bàn tay ả thật thô bạo trong khi bàn tay Julian đã dịu dàng đến nhức nhối. Túm lấy một nắm tóc đã bị buộc lại ở cổ, ả giật đầu Portia sang một bên, tập trung ngấu nghiến con mồi của mình đến mức không hề nhìn thấyJulian đã trượt ra sau lưng mình.

Ả rít lên bên tai Portia, nhưng ngay sau đó ả lại tuôn ra một tiếng gào cuồng điên vì răng nanh của Julian đã ngập sâu vào trong cổ họng ả. Chân tay ả cứng lại, Portia ngã khuỵu xuống sàn đá trơn trượt.

Khi Julian thực sự buông lỏng con thú, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Portia muốn giấu mặt sau bàn tay, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là há hốc miệng vì sững sốt. Cơn cuồng nộ của anh thật ghê gớm, sức mạnh tàn phá của anh vừa đáng sợ vừa không thể chống lại. Không hề có một dấu vết nào của đam mê hay ham muốn trong hành động đó, chỉ có sự tàn ác và bạo lực. Anh hút vào những gì được coi là cuộc sống thoát ra từ Valentine, tìm kiếm linh hồn anh với sự đói khát dữ dội không còn bị từ chối nữa.

Khi ả dừng chống cự và lả đi trong vòng tay anh, đầu anh hất ngược ra sau như thể anh bị đánh bởi một tia chớp. Portia biết rằng cô sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt anh vào giây phút đó. Đó là nỗi đau đớn và sung sướng, tuyệt vọng và niềm vui, là cái chết và một luồng sinh khí kỳ diệu của một cuộc đời mới. Anh thở dốc, ngực anh rung lên khi lá phổi đói khát của anh đòi hỏi hơi thở thực sự đầu tiên trong gần một thập kỷ.

Portia từ từ đứng lên, quá sững sốt bởi hình ảnh đó. Cô không thể nhận thấy tất cả những cánh cửa sổ kiểu Pháp đã bật tung và những người đàn ông đang tràn vào phòng qua những cái cổng tò vò và cửa ra vào.

Cô có thể vẫn chìm trong đờ đẫn nếu tiếng thét bùng nổ của Wallingford không xuyên vào cô, “Bỏ tay ra khỏi người phụ nữ đó, đồ quái vật! Thấy không! Ta đã bảo các người là sẽ tìm thấy hắn ở đây với gã Cuthbert. Đầu tiên hắn thiêu rụi nhà của anh trai và bây giờ là việc này! Đưa cho ta khẩu súng chết tiệt đó, tên kia, trước khi qua muộn!”

Vào chính xác thời điểm, Valentine tan thành bụi trong vòng tay Julian, một tiếng súng vang lên.

Sự im lặng bao trùm căn phòng khiêu vũ. Julian nhìn xuống chiếc áo sơ mi đen của mình. Một vết thẫm thậm chí còn đen hơn đang lan ra mặt trước của chiếc áo. Anh chạm một bàn tay vào vết đó, sau đó đưa nó ra trước mắt, chớp mắt kinh ngạc trước giọt máu nhỏ xuống từ ngón tay mình.

“Ồ! Anh sẽ bị nguyền rủa”, anh thì thầm, chầm chậm ngước mắt lên để gặp ánh mắt Portia. Một nụ cười bóp nghẹn trái tim người khác vỡ ra trên mặt anh, “Hoặc có lẽ sẽ không”.

Khi anh khuỵu xuống, Portia quăng mình qua đầu cầu thang với một tiếng thét đau đớn, đưa cánh tay ngăn cú ngã của anh. Họ sụp xuống sàn nhà cùng nhau, đầu Julian gối trên lòng cô.

Sự náo loạn bùng lên trên sàn nhà phòng khiêu vũ bên dưới, nhưng đối với Portia lúc này không có gì khác ngoài người đàn ông này. Cô áp bàn tay vào ngực anh, nhìn chằm chằm vào những giọt máu thấm qua kẽ tay cô trong nỗi kinh hoàng bất lực.

Cô ngắm nhìn khuôn mặt anh, đau đớn nhận ra những thay đổi đang diễn ra. Có những nếp nhăn mới quanh mắt anh và những nếp nhăn quanh miệng anh đã sâu hơn. Một vài sợi tóc bạc điểm trên mái tóc đen ở thái dương. Những dấu hiệu con người không thể nhầm lẫn đó chỉ làm anh đẹp hơn trong mắt cô.

Hơi thở cô nghẹn lại thành một tiếng nức nở, “Đồ quái quỷ, Julian Kane! Nếu anh cố gắng chết bây giờ, cơn điên củaValentine sẽ không là gì so với cơn thịnh nộ của em. Em sẽ để họ… để họ đọc thơ của Byron trong đám tang của anh!”

Vẻ mặt nhăn nhó vì đau của anh hằn sâu thêm, “Em biết là anh ghê tởm Byron mà”.

“Phải, em biết. Đó là lý do em biết chính xác anh định làm gì khi anh nói hắn là nhà thơ yêu thích của anh”.

Anh mỉm cười với cô, đôi mắt đắm đuối nhìn cô, “Đấy, cô gái thông minh của anh”. Anh hít vào một hơi thô ráp rồi thoát ra ngoài thành tiếng thở dài. “Thế này thật đáng thất vọng, em biết không. Anh đã mong đợi được già đi cùng em”.

“Chúng ta sẽ già đi cùng nhau!” Portia cuống cuồng nói, những ngón tay của cô níu vào áo anh, “Em sẽ ăn bánh pút-đinh mận thật nhiều và béo ú lên như em thích và cằn nhằn anh về việc hút thuốc. Và rồi anh sẽ có tóc hoa râm, bụng phệ, trở nên kỳ quặc và hoạch họe rằng em đã giấu tẩu thuốc của anh ở đâu. Và chúng ta sẽ cùng khiêu vũ ở đám cưới của cháu nội chúng ta, cho dù việc đó làm chúng xấu hổ”.

Julian đưa tay lên má cô, vuốt ve bằng những ngón tay run rẩy, “Anh không bao giờ nên rời bỏ em. Khi anh nghĩ về tất cả thời gian lãng phí đó…”

“Thế thì bây giờ anh đừng rời bỏ em”, cô cầu xin, nước mắt bắt đầu rơi như mưa. “Làm ơn…” giọng vỡ òa, cô tựa trán vào trán anh.

“Đừng khóc nữa, thiên thần”, anh lầm bầm, đẩy đầu cô lên để cô có thể nhìn vào mắt anh. “Em đã làm chính xác điều đã làm trong hầm mộ đó. Em đã cứu anh”. Anh ép bàn tay kia lên tay cô để cô cảm nhận từng nhịp đập run rẩy nhưng kì diệu của trái tim anh. “Em sẽ khóc trên mộ anh khi anh đi chứ?” anh khàn giọng hỏi.

“Hàng ngày”, cô thì thầm, cố gắng mỉm cười qua làn nước mắt.

“Và nếu một người theo đuổi em tặng cho em một con mèo, em sẽ đặt tên nó theo tên anh chứ?”

Cô gật đầu, không thể nói được nữa.

Anh trao cho cô một nụ cười nhếch mép, nụ cười đã luôn làm cô mê đắm, những tia sáng dần mờ đi trong mắt anh. “Anh đã hy vọng trao cho em linh hồn của anh nhưng anh e rằng anh có thể cần nó ở nơi anh đến. Nhưng đừng lo, Mắt Sáng. Em luôn luôn có trái tim anh”.

Portia vùi mặt vào ngực anh, thốt ra một tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn khi cô cảm nhận trái tim đó ngừng đập bên dưới tay cô.