Người Mới Tức Giận

Chương 48

An: May mà chương này ngắn, An mất có 1h ed, bjo mới đăng tr được *hổn hển*

Trương Cảnh Trí mang theo Thái Niểu về nhà, Trương phu nhân đối xử với Thái Niểu vẫn giống như trước, lôi kéo cô than ngắn thở dài. Vu Việt muốn nhắc con gái mấy câu cũng bị Trương phu nhân ngắt lời như trước. Trương Cảnh Trí bị đối xử khác trước đây một trời một vực, vào cửa đầu tiên là không ai để ý tới, phụ nữ thì vào phòng bếp nấu cơm, anh liền bị gọi vào thư phòng, anh trai và cha nhìn anh mặt đen lại.

Trương Cảnh Trí bị phạt đứng, nhìn ba cùng anh trai lấy bút lông ra, chân mày nhíu lại. Vừa cầm bút, anh liền biết sẽ bị phạt đứng nửa giờ rồi. Ho nhẹ một tiếng, “Ba, chị dâu nói….”

“Ai cho con nói chuyện?” Trương Cần ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống. “Thằng cả, mài mực cho ta.”

“Vâng, thưa ba.” Trương Cảnh Diệu đứng một bên mài mực, sau khi mài xong, giương mắt nhìn em trai, không tiếng động thở dài một hơi. So với em trai thì anh có thể coi làm một người ba, chỉ lớn hơn con cả mình có ba tuổi, khi còn bé Trương Cảnh Trí và Trương Ngọc Thành đến bộ đội vào kì nghỉ hè, người khác còn cho là cả hai đều là con trai anh đấy. Đối với người em trai này, anh vừa là huynh trưởng vừa là ba, có lúc vừa bực vừa hận với cậu. Như lần này, tự nhiên lại gây ra chuyện tày đình, lại còn là chuyện giường chiếu nữa chứ, có ngọn có ngành, không tức giận mới là lạ. Chỉ là, hơn ba mươi tuổi, lớn đầu như vậy còn bị phạt đứng, thật là… Thôi, dù gì cũng là em trai ruột thịt nhà mình. Trương Cảnh Diệu hắng giọng một cái, nhìn ba viết xuống một chữ mới nói: “Ba à, sang năm em hai có khả năng sẽ bị triệu hồi tới phía nam, biến động gần đây rất lớn.”

Trương Cần cần viết xuống một chữ cuối cùng, nhìn chữ viết, có vẻ không hài lòng cho lắm. Đặt bút lông xuống, cầm khăn lông bên cạnh lau tay một cái. Chờ Trương Cảnh Diệu viết xong chữ cuối cùng mới mở miệng nói, “Ta rất yên tâm về thằng hai, nó là đứa hiểu được thế thái nhân tình.” Giương mắt nhìn Trương Cảnh Trí một cái, lạnh giọng hừ một tiếng. Rõ ràng không an tâm chính là người trước mặt này.

Trương Cảnh Trí thấy ba rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn mình, lập tức cười bước tới, “Ba à, con thật sự có thể giải thích rõ ràng.”

“Nhóc con, lần này em quả thực quá sơ suốt rồi.” Trương Cảnh Diệu tiếp lời, phê bình nói.

Trương Cảnh Trí đâu có nghĩ tới, căn bản do xui xẻo. Anh có nỗi khổ khó nói, “Em cũng không nghĩ lại khéo nhe vậy.”


“Ngụy biện, nhiều việc không phải ý trời mà là ý người.” Trương Cần nghiêm mặt, “Thiệp mừng Thần gia đã gửi tới rồi, nhà chúng ta đương nhiên phải có mặt. Chuyện năm đó đã khiến hai nhà gây thù, lần này Thần gia chủ động lấy lòng, đây là cơ hội tốt để hòa hoãn, con mang Tiểu Điểu cùng nhau tới tham dự hôn lễ đi.”

Ánh mắt Trương Cảnh Trí sáng lên, “Cám ơn ba.” Có thể để Tiểu Điểu xuất hiện bên cạnh anh, cũng chính thức khẳng định quan hệ của bọn họ.

Trương Cảnh Diệu lần đầu thấy em trai hớn hở ra mặt như thế, lại lắc đầu thở dài, không biết nên nói cậu trưởng thành sớm hay là phát triển muộn nữa, bằng này tuổi đầu lại giống như thanh niên yêu đương nông nổi. Hơn nữa nghĩ tới cô bé từng gọi mình hai tiếng “Cậu lớn, cậu lớn”, đột nhiên trở thành em dâu của mình, thật là nhức đầu mà.

Tên nhóc này có chủ ý yêu đương Tiểu Điểu từ lúc nào không biết?

Trương phu nhân ở dưới lầu kêu ba người xuống ăn cơm, Trương Cần xuống trước, Trương Cảnh Diệu dừng lại một bước kéo Trương Cảnh Trí, nhỏ giọng hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa anh, nói, cậu đã động lòng từ lúc nào?”

Trương Cảnh Trí, chỉ nói: “Rất sớm.” Nói xong bước theo ba xuống lầu.

Rất sớm? Cả người Trương Cảnh Diệu lạnh tới phát buồn nôn, bọn họ đều nhìn cô bé này lớn lên, có thể sớm từ lúc nào? Thằng nhóc này học năm nhất trung học, cô bé ấy mới ra đời; thằng nhóc này tốt nghiệp đại học, cô bé ấy mới lên trung học; lúc thằng nhóc này ở chung một chỗ với Thần Thanh Đằng, cô bé ấy hình như là thi cấp ba…… Trời ạ, không phải chứ!

Trương Cảnh Trí nhìn em trai đã xuống lầu, thật không dám nghĩ chữ “Sớm” này rốt cuộc có phải là từ khi vừa mới chào đời không nữa.

Hôm nay Trương gia cũng coi như là họp mặt, hai người, nhà Trương Cảnh Diệu, Trương Cảnh Trí, thêm Tiểu Điểu thành một nhà, đầy một bàn, nếu như cả nhà Trương Cảnh Tín cũng đến, thì đúng là đầy đủ rồi.

Gia đình Thái Niểu không phải là lần đầu tiên có mặt trên bàn cơm nhà Trương gia gặp mặt ăn cơm, nhưng là lần đầu tiên kể từ sau khi Trương Cảnh Trí và Thái Niểu xác định quan hệ. Thái Lam Thiên nhìn cũng không nhìn con gái một cái, rõ ràng còn đang tức giận. Theo thứ tự trước kia phải là Trương Cần, Trương phu nhân, bên phía Trương Chuyên Cần theo thứ tự là Trương Cảnh Diệu, Lý Oánh vợ Trương Cảnh Diệu, Trương Cảnh Trí sau đó là mấy đứa nhỏ. Bên này Trương phu nhân mỗi lần đều kéo Tiểu Điểu ngồi bên cạnh sau đó là Vu Việt, tiếp theo là mấy đứa nhỏ. Nhưng hôm nay thân phận của Thái Niểu không giống trước kia, trở thành vợ của Trương Cảnh Trí, thân phận cũng tăng lên.

Trương Cần muốn uống mấy ly rượu với Thái Lam Thiên, Thái Lam Thiên bị Trương Cảnh Diệu kéo vào ngồi giữa mình với ba anh, Trương phu nhân cười hì hì kéo Thái Niểu ngồi xuống, Trương Cảnh Trí liếc Thái Niểu ngồi vào ghế đối diện với cô. Vu Việt muốn giúp chuyển đồ ăn, ngồi ở vị trí cuối cùng, Trương Ngọc Thành nhìn chú út một cái, lại nhìn Thái Niểu một cái, con ngươi chuyển động không ngừng, sau đó đặt mông ngồi cạnh Thái Niểu, dõng dạc nói, “Thái Niểu, Thái Bằng sắp tốt nghiệp rồi, để cho cậu vào công ty tôi thực tập cũng được chứ sao.”


“Chuyện này….” Thái Niểu đâu dám đồng ý, nhíu mày nhìn về phía ba, Thái Lam Thiên nghiêm mặt, căn bản không nhìn cô lấy một cái, nhất thời lúng túng.

Trương Cảnh Trí không thể để Thái Niểu bất lực như vậy, hừ một tiếng dạy dỗ thằng cháu cả. “Cứ như vậy đi, Tiểu Điểu bây giờ là thím cháu rồi, cháu phải chú ý lễ phép, không được gọi loạn nữa.”

Trương Ngọc Thành cong miệng vui vẻ, lời chú út vừa thốt ra, không khí trên bàn lập tức thay đổi. Đầu tiên là mặt Thái Lam Thiên ngày càng đen lại, tiếp theo là sắc mặt khó chấp nhận của Vu Việt.

Trương Cần chừng Trương Cảnh Trí một cái, nhưng vẫn mở miệng nói đỡ. “Lam Thiên à, có một số việc không thể đoán trước được, ai có thể nghĩ tới hai chúng ta cũng có thể trở thành người một nhà.”

“Thủ trưởng à, gia đình chúng tôi thực không dám với cao.”

“Lam Thiên, ta biết Trương Cảnh Trí đã lớn tuổi, chỉ có thể để Tiểu Điểu chịu thiệt rồi.”

“Không phải vậy, là Tiểu Điểu không xứng với cậu ấy.” Thái Lam Thiên lập tức tiếp lời.

Trương Chuyên Cần cười cười, “Lam Thiên à, chúng ta không nên nói ai không xứng với ai nữa, hôn nhân là chuyện cả đời, thế hệ đi trước chúng ta cũng không nên cứng ngắc quá."

"Thủ trưởng à, tôi..."

"Không cần nói nữa, ta đã quyết. Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta cạn một ly, sau này sẽ thành thông gia rồi." Trương Cần nâng chén, thấy Thái Lam Thiên ngồi im, khóe miệng bĩu một cái, "Coi như là nể mặt ta đi!"

"Không dám, không dám." Thái Lam Thiên có vẻ khó chấp nhận, nhưng chỉ có thể nâng chén. Uống một ly rượu này, hôn sự coi như đã định.


Thái Niểu nhìn cha uống xong rượu, hốc mắt đỏ lên: "Cha, con xin lỗi."

Thái Lam Thiên không lên tiếng, Trương Cảnh Trí đứng lên, "Cháu sẽ đối tốt với Tiểu Điểu... chú Thái.." Gọi một tiếng "chú" khiến Trương Ngọc Thành nhất thời không nhịn được là người đầu tiên cười ra tiếng. Không khí bế tắc chớp mắt biến mất, Thái Lam Thiên từ chối không dám nhận, nhưng Trương Cần ngăn ông lại.

"Muốn kết hôn với Tiểu Điểu nhất định phải đổi cách xưng hô, sau này còn phải gọi ông một tiếng ba!" Trương Cần vừa nói vừa có ý tốt trừng cháu trai một cái, sau đó nhìn mọi ngời trên bàn "Nên đổi cách xung hô đổi cách xưng hô, tuy rằng xưng hô không quan trọng nhưng phải chú ý."

"Dạ biết ạ, thưa ba." Trương Cảnh Diệu đồng ý trước, Trương Ngọc Thành không muốn, nhanh chóng hét lên: "Cậu út lấy tiền đổi cách xưng hô con mới đổi."

"Vậy cháu trước tiên gọi một tiếng thím út cậu nghe thấy mới có thể cho." Trương Cảnh Trí đương nhiên không muốn làm người chịu thua thiệt.

Trương Ngọc Thành híp mắt cười, vẻ mặt chẳng khác nào gian thương, không đợi mọi người phản ứng lại, thật sự đứng lên vô cùng trịnh trọng gọi Thái Niểu một tiếng "Thím út".

Thái Niểu khó xử vô cùng, đáp lại cũng không đúng, không đáp lại cũng không đúng. Mọi người trên bàn nhìn thấy, cũng bị bọn nhỏ huyên náo lắc đầu bật cười. Trương phu nhân không muốn nhìn thấy tiểu Điểu khó xử, ôm cô cười nói, "Mấy đứa muốn ồn ào thì đi chỗ khác chơi, da mặt tiểu Điểu mỏng, ai dám trêu trọc con bé ta sẽ xử lí người đó."

Trương Ngọc Thành lấy tay che miệng, "Nhìn xem nhìn xem, cô ấy cũng chưa phải là con dâu mà đã thiên vị rồi, bà nội, mọi người đều nói cháu trai là cháu đích tôn, là sinh mạng của bà nội. Cháu là cháu đích tôn và thím út trong lòng bà rốt cuộc ai mới quan trọng!"

"Cháu bây giờ xếp số hai đứng sau đi, tiểu Điểu nhà chúng ta là quan trọng nhất." Bà nội cười ha hả nói xong, giơ đũa gắp cho tiểu Điểu một miếng món đường củ sen mà cô thích ăn nhất, "Ăn cơm đi, đừng nghe mấy đứa nói linh tinh."

"Con cảm ơn bà nội." Tiểu Điểu nhỏ giọng nói, nhưng vừa nói xong thì Trương Cảnh Trí và Trương Ngọc Thành lên tiếng trách cứ.

"Còn gọi bà nội."


Thái Niểu khó xử, gọi nhiều năm như vậy, rất khó sửa.

Xưng hô khác thật khó khăn, với lại cũng là sau này, chứ không phải ngay bây giờ, Trương phu nhân trợn mắt nhìn mọi người một cái, lần nữa bênh vực cô, "Gọi thế nào cũng chỉ là một người, đều là cục cưng bảo bối của mẹ."

"Đúng là cái nhà thiên vị lệch." Trương Ngọc Thành giở tính trẻ con bĩu môi.

"Chờ cháu mang cháu dâu về nhà, bà cũng sẽ thương như vậy." Một câu nói, Trương Ngọc Thành lập tức ngậm miệng, rụt cổ lại

Trương Cảnh Diệu nhìn thấy nhắc tới hôn sự con trai lập tức rụt cổ lại lắc đầu thở dài. Trương Ngọc Thành và Trương Cảnh Trí cùng nhau lớn lên, hai người một trầm ổn một hiếu động, tính tình tính khí đều không giống nhau, duy chỉ có chuyện kết hôn muộn, ngược lại cực giống nhau. Bạn gái Trương Ngọc Thành nhiều vô kể, nhưng lại không có một ai chấp nhận được.

Ăn cơm tối xong, Trương Cần kéo Thái Lam Thiên đi tới bàn cờ, Thái Niểu cùng mẹ rửa xong bát đũa, ra khỏi phòng bếp thì phát hiện ra bên ngoài có nhẹ nhàng rơi, "Năm nay tuyết rơi sớm thật!"

"Bản tin thời tiết có nói không khí lạnh tràn về, sẽ có tuyết rơi." Trương Cảnh Trí đứng sau cô, "Mùa đông năm nay có thể sẽ rất lạnh."

Thái Niểu quay đầu lại nhìn anh, "Không sợ, nếu lạnh như vậy, em lập tức chui vào lòng anh." Nơi đó vĩnh viễn ấm áp như vậy, có lạnh hơn nữa cô cũng không sợ.

"Một lời đã định." Bởi vì trong ngực có cô, cho nên có lạnh hơn nữa anh cũng không sợ,

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt tuyệt đối không thể chứa thêm ai khác. Tình yêu rất nhỏ, nó không thể chứa được bất cứ ai khác ngoài đối phương, tình yêu cũng rất lớn, nó có thể bao dung mọi chuyện của đối phương.

"Này này này, cháu nói hai người có thể khắc chế một cái có được hay không, trong phòng này còn có rất nhiều người, không cần đắm đuối đưa tình nhìn chăm chú đối phương như vậy có được hay không?" Trương Ngọc Thành nói chen vào.


Mặt Thái Niểu đỏ lên, cúi đầu.

Trương Cảnh Trí trừng mắt nhìn cháu trai, sau đó xoay người lại cầm tay Thái Niểu, lông mày nhếch lên, "Ghen tị thì nhanh tìm người đem về đi." Nói xong, dắt Thái Niểu trở lại phòng khách, ngồi vào đám phụ nữ nói chuyện phiếm.

Trương Ngọc Thành phình mặt tức giận nhưng cái gì cũng không nói. Trong lòng quyết định, hết năm nay, cậu nhất định sẽ tìm người đem về! Rầm rì! Một cô dâu mà thôi, tưởng chuyện gì lớn!