Người Mới Tức Giận

Chương 47

Lưu ly đã từng nghĩ đến, nếu như không gặp Bạch Kỳ Trấn, cô sẽ không có ý niệm kết hôn. Chỉ là cũng may cô gặp được anh. Ngay trong lúc cô sắp rơi xuống đáy cốc, đã chuẩn bị xong thì lại gặp được anh, yêu anh, gả cho anh. Có lẽ sâu xa trong đó là do duyên phận đi, mấy năm trước, thời điểm cô rơi xuống cứ nghĩ mình sắp chết lại ngã vào lòng anh, mấy năm sau, cô sống lại lần nữa thời điểm đó cũng gặp lại anh, hai lần giống nhau bị tổn thương sâu sắc, đều gặp được anh nên cô hiểu được hạnh phúc không dễ có, nếu có được thì nên quý trọng.

Nghĩ đến bộ dáng lúc anh biết cô có thai thì vui vẻ đến cả đêm không ngủ, Lưu Ly cảm thấy thích tiểu tử trong bụng này rồi, trên bụng vẫn còn lưu lại hơi ấm do anh vẫn nằm trên bụng cô nghe thanh âm thai nhi nhưng lại không nghe được gì. Cô cười rộ lên, người đàn ông có con, liền trở thành như một đứa trẻ.

Bởi vì xe đưa đi bảo trì, Lưu Ly đón taxi đi quán bar 101. Vào cửa, đi thẳng lên lầu. Trên lầu yên tĩnh khác thường, nhưng cô biết anh ta đang ở trong.

Không cần gõ cửa, Lưu ly đẩy cửa vào, Lưu Khải đang ngồi trên ghế salon, khoác một cái áo khoác màu xanh lá cây của quân đội, làm cho người ta có cảm giác vương giả. Trái tim cô chua chát, năm đó sao mình không khuất phục với khí chất của anh.

Có thể ra vào cửa phòng của anh như vậy chỉ có một người, không cần nói Lưu Khải cũng biết là ai, không cần ngẩng đầu lên. Anh nghiêng mặt hỏi: “Có chuyện gì sao”.

Cô gật đầu một cái, lựa chọn chỗ ngồi cách xa anh nhất, nụ cười trên mặt cũng thu lại: “Năm nay em cùng Bạch Kỳ Trấn cùng nhau trở về nhà anh ấy mừng năm mới”.

Lưu khải bị câu nói này làm của cô chấn động, quay người lại nhìn chầm chầm cô, ánh mắt sắc bén, giống như muốn đem cô bắn thủng: “Em lặp lại lần nữa”.

Lưu Ly hít sâu một hơi, tay đặt trên bụng, dường như nơi đó cho cô dũng khí nói tiếp: “Em nói, năm nay em sẽ không trở về nhà đón năm mới, em cùng Bạch Kỳ Trấn về nhà anh ấy. Hơn nữa, sau này em cũng sẽ không trở về ngôi nhà đó nữa, nếu như ông ta thật sư muốn bồi thường cho em, thì không cần đến quấy rầy cuộc sống của em”.


“Lưu ly, em không thể tha thứ sao?”.

Thời điểm cô nghe được câu nói này, khóe miệng cô cười lạnh lẽ nhưng chỉ có cô biết cô cười nhưng bên trong có bao nhiêu đau đớn. Tha thứ, muốn cô như thế nào tha thứ, tha thứ ông ta dung túng vợ mình đem con gái chưa trưởng thành là cô lên giường anh cùng cha khác mẹ, tha thứ ông ta rõ ràng biết vợ mình làm nhưng vẫn làm bộ dáng cái gì cũng không biết sao.

Ở những năm tháng đó, mỗi ngày cô mở mắt đều hận mình không thể chết đi, không ai biết cảm giác lúc cô cùng với anh của mình đắm chìm trong cảm giác đó, cảm giác hít thở không thông giống như phê mat túy, không, so với cái kia đáng sợ hơn. Cô bẩn thỉu, cô hạ tiện, nhưng cô biết trên thế giới cũng có người như cô, nên hai người càng dính chặt nhau thêm, càng thêm bẩn thỉu, càng thêm hạ tiện.

“Trừ phi em chết”, Lưu Ly cắn răng nói, chuyển sang nhìn Lưu Khải, nhìn thấy vết sẹo trên trán anh thật rõ kia, nước mắt chảy ra. Cô chậm rãi bước đến gần, nhìn thấy gương mặt anh bị chính mình phá hủy đi, nắm chặt thành quyền, “Anh mỗi khi soi gương thời điểm cũng là hận đi, có lẽ so với em anh càng hận hơn, bà ta là mẹ ruột của anh, nhưng đối với anh vẫn rất tàn nhẫn. Bà ta chỉ cần một người thừa kế, cho nên anh với em đều là vật hy sinh, ngược lại em muốn nhìn xem bà ta luôn trong mong một bước lên mây nhưng khi rơi xuống kết quả sẽ ra sao”.

Ánh mắt Lưu Khải lúc này giống như không có tí gợn sóng nào, hận, có lợi ích gì, “Lưu Ly, nếu như anh ta đối với em không tốt,…”.

“Sẽ không, anh ấy không biết chuyện đó”, cô cắn cắn môi nói, lời nói vô cùng kiên định. Bạch Kỳ Trấn và cô là cùng một loại người, khi nhận định chuyện gì, sẽ không bao giờ thay đổi.

Lưu khải khóe miệng mỉn cười, muốn đưa tay lên sờ khuôn mặt của cô, lại phát hiện cánh tay nặng nề giơ lên không nổi. cuối cùng anh cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ mà người khác không thể nghe được: “Em hạnh phúc là tốt rồi”.

Hạnh phúc là tốt rồi, đây là lời duy nhất mà anh có thể chúc phúc, anh ta đi tới cửa sổ, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt.

Lưu Ly bước ra khỏi bar 101, đứng ở trước cửa bar quay người lại nhìn vào bên trong thật lâu, cô biết Lưu Khải mở quán này chủ yếu là trông nom cô thôi, sợ cô không biết có lại rơi vào thảm cảnh như trước không, sợ cô lại vô cớ mất tích, sợ cô không giải quyết được thì tìm cái chết,…hiện giờ cô có phần dựa dẫm vào nơi này, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng có người cho cô chỗ dựa vào, nhưng hiện giờ cô cần phải bước ra khỏi tòa thành này rồi.

“Anh, hẹn gặp lại”.


Cô nhắm mắt lại, không cho Nước mắt rơi xuống, mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời, rốt cuộc không còn lo lắng nữa.

“Anh, chúc anh hạnh phúc.”

……

Ngày thứ hai, Bạch Kỳ Trấn đi thẳng lên phòng làm việc của Trương Cảnh Trí xin phép, trên mặt không giấu được vẻ mặt vui vẻ, “Lãnh đạo, tôi xin phép nghỉ đông để kết hôn.”

Anh vừa nghe Bạch Kỳ Trấn nói chân mày liền chau lại.

Bạch Kỳ Trấn cười, “Tôi lần này coi như đạt được thành tích cực kỳ thỏa mãn, Lưu Ly mang thai.” nói xong đem đơn xin phép để trên bàn anh.

Anh cảm thấy buồn cười, buổi tối về nhà, nhìn thấy cô liền oán hận. rõ ràng là anh là người yêu trước, tại sao tiến độ lại là phía sau. Mặc kệ hiện giờ thế nào, anh thay đồ tây trang ra đi thẳng đến chỗ cô, thân hình anh lớn hơn so với cô rất nhiều, nên rất dễ dàng ôm lấy cô lên, cô hết hồn, la lên một tiếng: “Anh làm gì thế?”

“Làm em.” Anh thô tục nói rồi dùng hành động trực tiếp biểu đạt.

“Anh điên rồi.” cô thét chói tai, anh mặc kệ cô, hoàn toàn vì chuyện kia mà ảo não. một tay dè vai cô, một tay cởi quần áo của cô, dường như có chút gấp gáp.

cô không hiểu anh điên vì chuyện gì, chỉ biết là bị anh giở trò, rất nhanh đã có cảm giác. Anh cởi quần áo cũng hơi chậm lại dịu dàng hôn cô, thỉnh thoảng cắn tai cô, đợi cô mở miệng cầu xin thời mới bắt đầu chầm chậm tiến vào, dịu dàng triền miên trở nên kịch liệt lửa nóng.


Anh nhanh chóng đặt tay lên bộ ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa, một tay thì đưa xuống dò xét bên dưới. cô bị anh làm cho thở hồng hộc, nhưng bởi vì môi cô bị chặn lại nên sắc mặt cô đỏ bừng. Chỉ là rất nhanh anh buông môi cô ra, sau đó nhanh chóng đánh úp về phía mềm mại kia mà mút.

Anh cởi quần áo cô đến mắt cá chân, sau đó dùng chân hất ra, cảm giác được cô đã ướt át, anh đem cả người cô nâng lên, nâng lên một cái chân của cô rồi hơi cúi người chen vào.

Chan của cô cũng vòng lên hông của anh, hai người lại tiếp tục nụ hôn nóng bỏng, anh thở hổn hển nói: “Tiểu Điểu, chúng ta cũng nên có bảo bảo thôi.”

cô tuy bị anh làm những vẫn nghe được những gì anh nói, sau “Ừ” một tiếng rồi hỏi anh. “Ai… ai mang thai?”

“Lưu Ly.”

cô bị anh đè nựng đỉnh đầu, rên rỉ dưới thân anh. Hai chân kẹp chặt anh hơn, hai tay ôm cổ anh, ngực càng dùng sức dựng lên, nhạy cảm một chút, đúng lúc cọ ngay ngực anh. “Bị kích thích rồi sao?” cô khẽ rên nói, giọng nói thật mềm mại liền kích thích đến anh.

Anh mãnh liệt làm tình với cô, qua mấy phút vẫn chưa thấy đã nghiền, bàn tay nâng hông của cô.

cô đã không chịu nổi mềm nhũn thân thể nhưng anh còn chưa chịu ngừng, lật người, đem cô đổi tư thế, cầm một cái gối đệm ở dưới thân cô, tiến sâu vào thêm. cô vô lực nói: “Cậu út, đủ rồi.”

“Như vậy mà đủ rồi sao?” Anh cười nói, dùng lực mạnh hơn chút nữa, đưa vào tiến ra. Anh thật hận mình khồn thể đem chính mình nhập vào cùng cô thành một dạng, toàn bộ bộc phát trong cơ thể cô.

Anh bất động, ôm thật chặt cô, dùng lưỡi liếm tai cô mở miệng là gọi “Bảo bảo, bảo bảo.”


cô thấy cảm thấy phục anh luôn rồi, miễn cưỡng nằm úp lên ngực anh, vừa nghĩ đến anh vừa mới làm mình không lưu tính, mà ở phía dưới vẫn còn thấy đau, cô liền há miệng cắn ngực anh một cái. Anh đau nhói, ôm chặt hông cô. “Còn trêu chọc anh sao, có phải hay không chưa đủ.”

“Anh nghỉ anh muốn giết người à.” cô nũng nịu nói.

Anh vô cùng yêu bộ dạng nũng nịu lúc này của cô, vuốt ve lưng cô: “Bạch Kỳ Trấn xin anh nghỉ kết hôn rồi, nói là kỳ nghỉ đông này sẽ kết hôn, anh ta con con mới cưới, đúng là song hỉ lâm môn a. Mà anh hiện giờ còn đang cùng người trong nhà đấu tranh từ hai phía.”

“Thời điểm nào em tấn công anh hả?” cô liếc mắt xem thường, chúng ta là chung trận tuyến à.

Anh hừ cô một tiếng: “Vậy chúng ta co bảo bảo đi.”

Căn phòng trở nên im lặng. “Phó thị trưởng Trương, bảo bảo muốn có thì có sao?”

“Cố gắng thì sẽ có.” Anh cố chấp nói.

cô dở khóc dở cười, ngón tay chỉ ngực anh. “Chuyện đứa bé coi như là duyên phận đi, anh ở miệng nói vấn đề dân chủ, em nói không muốn có em bé dường như cũng không được. Anh nói anh đi, từ lúc anh dự tính muốn có em bé, anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chưa, anh đã suy nghĩ các biện pháp xử trí mọi việc chưa?”

Phó thị trưởng Trương lần đầu bị cô phê bình, không phản bác được, gương mặt tỏ vẻ lung túng. cô cảm thấy anh lúc này thật dễ thương, ngẩng đầu lên cắn cằm anh. “Cậu út, chúng ta về nhà đi.”

“Quyết định.”


“Ừ.” cô nặng nề gật đầu. Đầu dựa vào ngực anh, nếu như cần dũng cảm đối mặt, cô sẵn sàng vì anh dũng cảm đối mặt một lần.

hiện giờ anh chỉ hận không thể đem cô nuốt vào trong cơ thể mình, anh cười vô cùng thỏa mãn. “Ngày mai chúng ta về nhà thôi.”