Người Khổng Lồ Ngủ Quên

Phần IV Chương 15

Trong số các bạn thể nào vài người cũng có bia tưởng niệm trang trọng để nhắc nhở người sống nhớ tới những tai ương đã xảy đến với các bạn. Vài người lại chỉ có cây thánh giá làm bằng gỗ được gọt giũa sơ sài, thậm chí chỉ là phiến đá được quét sơn, trong khi có những người lại phải giấu mình trong bóng tối của lịch sử. Dù thế nào đi chăng nữa, ai cũng là một phần trong đám rước từ thời cổ xưa và vì vậy, rất có thể ụ đá khổng lồ kia được dựng lên để đánh dấu nơi một tấn thảm kịch xảy ra đã từ lâu lắm rồi, nơi những người trẻ tuổi vô tội đã bị tàn sát trong chiến tranh. Ngoài điều đó ra thì thật khó mà hình dung nổi lý do nào khác cho sự hiện diện của nó. Người ta hoàn toàn có thể hiểu nếu tổ tiên của chúng ta từng muốn dựng đài tương niệm ở mặt đất bằng dưới kia để nhớ tới một chiến thắng hay một vị vua. Nhưng tại sao lại xếp chồng các tảng đá nặng trịch cao hơn người bình thường ở một nơi tít trên cao và hẻo lánh như nơi này?

Ta biết chắc câu hỏi này cũng khiến Axl băn khoăn không kém lúc ông mệt mỏi leo trên đỉnh đồi dốc. Lúc cô bé kia lần đầu tiên nhắc tới ụ đá khổng lồ, Axl đã hình dung nó nằm trên một mô đất lớn. Nhưng ụ đá này chỉ đột nhiên hiện ra trước mặt họ ngay trên sườn núi, chẳng có một đặc điểm gì xung quanh giải thích sự hiện diện của nó. Tuy nhiên, con dê có vẻ như ngay lập tức cảm nhận được tầm quan trọng của ụ đá, nó điên cuồng vùng vẫy ngay khi thấy ụ đá nhìn như một ngón tay u ám in trên nền trời. “Nó biết số phận của mình,” Gawain đã nhận xét như thế khi đang dẫn Horace với Beatrice trên lưng ngựa theo mình.

Nhưng giờ thì con dê đã quên phắt đi nỗi khiếp đảm lúc nãy mà ung dung gặm đám cỏ núi.

“Có phải làn sương phủ từ Querig tác động tới người và thú vật như nhau không?”

Beatrice đã hỏi câu này khi bà dùng cả hai tay giữ chặt sợi thừng giữ con dê giúp Axl. Axl lúc đó tạm buông tay để dùng một viên đá nện mạnh cái cọc gỗ buộc chặt đầu kia của sợi dây xuống mặt đất.

“Ai mà biết được hả công chúa. Nhưng nếu Chúa có lòng thương lũ dê, Người sẽ sớm đưa con rồng cái tới, nếu không con vật khốn khổ này sẽ phải bơ vơ một mình chờ ở đây.”

“Axl này, nếu con dê chết trước khi con rồng tới, anh có nghĩ nó sẽ ăn thịt không còn tươi sống nữa hay không?”

“Ai mà biết con rồng cái thích ăn thế nào? Nhưng ở đây có đủ cỏ cho con dê ăn ít lâu công chúa ạ, cho dù cũng chẳng ngon lành gì.”

“Nhìn kìa Axl. Em cứ tưởng ông hiệp sĩ sẽ giúp chúng ta chứ, khi mà cả hai ta đều mệt mỏi thế này. Thế mà ông ấy lại quên hẳn cách cư xử hằng ngày của mình.”

Đúng là ngài Gawain bỗng trở nên trầm lặng một cách kỳ cục kể từ lúc họ lên tới chỗ ụ đá này. “Đây chính là nơi các bạn cần đến,” ông ta nói bằng giọng gần như sưng sỉa trước khi bỏ ra chỗ khác. Giờ thì ông ta đang đứng quay lưng lại phía họ, đưa mắt nhìn mây trôi trên trời.

“Ngài Gawain này,” Axl dừng tay gọi với ra. “Ngài không định giúp chúng tôi giữ con dê này hay sao? Bà vợ tội nghiệp của tôi giữ mãi cũng đã mệt lắm rồi.”

Không thấy vị hiệp sĩ già có phản ứng gì, Axl cứ tưởng ông ta không nghe thấy, ông đang định nhắc lại đề nghị thì Gawain đột ngột xoay người lại với vẻ nghiêm trọng, khiến cả hai vợ chồng Axl đều phải chăm chú nhìn.

“Ta đã thấy họ dưới kia,” vị hiệp sĩ già nói. “Giờ thì chẳng gì có thể khiến họ quay bước trở lại.”

“Ngài nhìn thấy ai vậy?” Axl hỏi. Và khi người hiệp sĩ im lặng không nói gì, ông lại nói tiếp. “Có phải là quân lính không? Lúc nãy chúng tôi có nhìn thấy một hàng dài xếp ở phía chân trời, nhưng cứ nghĩ họ đang di chuyển theo hướng ngược lại với chúng ta chứ.”

“Ta đang nói tới hai người bạn đồng hành gần đây của ông, ông Axl ạ. Hai người đi cùng ông hôm qua khi chúng ta gặp nhau ấy. Họ đã ra khỏi rừng cây dưới kia, giờ thì ai có thể dừng chân họ được đây? Đã có lúc ta hy vọng mình đang nhìn thấy hai góa phụ đi lạc khỏi đoàn người giời đánh thánh vật kia. Nhưng đó chỉ là trò lừa gạt của bầu trời đầy mây, vì rõ là họ rồi, không thể nhầm lẫn vào đâu được nữa.”

“Vậy là cậu Wistan cuối cùng đã thoát khỏi tu viện đó,” Axl nói.

“Đúng vậy ông ạ. Giờ thì cậu ta đã tới được đây, và đầu kia sợi thừng cậu ta cầm trong tay không phải một con dê, mà lại là thằng bé dẫn đường người Saxon.”

Cuối cùng thì hình như Gawain cũng nhận thấy Beatrice đang đánh vật với con dê, ông ta vội vàng rời khỏi mỏm đá tới túm lấy sợi thừng. Nhưng Beatrice không buông tay và trong thoáng chốc, nhìn như thể bà và vị hiệp sĩ già đang tranh nhau quyền kiểm soát con vật. Cuối cùng họ đứng sững lại, cả hai đều tóm chặt sợi thừng, vị hiệp sĩ già đứng một hai bước trước mặt Beatrice.

“Hai người bạn của chúng ta đã trông thấy chúng ta trên này chưa hở ngài Gawain?” Axl hỏi, quay lại với công việc của mình.

“Ta đoán là cậu ta có cặp mắt tinh tường và đã kịp thấy chúng ta đứng trước nền trời, những bóng người chơi trò co kéo, với đối thủ là một con dê!” Ông ta tự cười một mình, nhưng lẩn quất trong tiếng cười là một nỗi u uất. “Đúng thế,” cuối cùng ông ta lại nói. “Ta nghĩ cậu ta đã nhìn thấy rõ chúng ta.”

“Thế thì cậu ấy sẽ hợp lực với chúng ta thôi,” Beatrice nói, “để cùng nhau hạ gục con rồng cái.”

Gawain đưa mắt nhìn hai người với vẻ bứt rứt khó chịu. Rồi ông ta nói: “Ông Axl này, ông vẫn cứ khăng khăng tin vào điều đó hay sao?”

“Điều gì cơ hả ngài Gawain?”

“Rằng chúng ta lên tới cái nơi khỉ ho cò gáy này với tư cách đồng đội của nhau?”

“Ngài nói rõ hơn đi, hiệp sĩ.”

Gawain dẫn con dê tới chỗ Axl đang quỳ gối trên đất, hoàn toàn không hay biết Beatrice đang đi theo sau mình và vẫn túm chặt một đầu sợi thừng.

“Ông Axl này, chẳng phải chúng ta đã đường ai nấy đi từ bao lâu nay rồi? Tôi vẫn trung thành với Arthur, trong khi ông thì…” Hình như Gawain giờ đã nhận ra Beatrice vẫn đang đi theo mình, ông ta quay đầu lại và lịch sự cúi đầu. “Thưa bà, ta xin bà hãy buông sợi thừng và ngồi xuống nghỉ đi. Ta sẽ không để con dê này trốn thoát đâu. Hãy ngồi xuống bên cạnh ụ đá chỗ kia đi. Nó sẽ phần nào che chở cho bà khỏi những cơn gió đấy.”

“Cảm ơn ngài, thưa ngài Gawain,” Beatrice nói. “Ngài đã nói vậy thì tôi sẽ tin tưởng giao cho ngài con vật này, nó là báu vật của chúng tôi đấy ngài ạ.”

Beatrice bắt đầu quay bước trở lại chỗ ụ đá, và dáng đi của bà, hai vai so lại trước gió có cái gì đó khuấy động một mảng ký ức trong Axl. Trước khi Axl kịp định thần, xúc cảm bị đánh thức trong lòng khiến ông phải ngạc nhiên và choáng váng, vì lẫn lộn với một khao khát mãnh liệt được đi theo để che chở cho vợ, không thể nhầm lẫn được, lại là những bóng đen giận dữ và cay đắng. Beatrice đã nhắc tới một đêm dài đơn độc, đau đớn vì sự vắng mặt của ông, nhưng liệu có phải chính ông cũng từng trải qua một đêm, thậm chí là vài đêm như thế, trong cảm giác thống khổ tương tự? Đên khi Beatrice dừng bước trước ụ đá và cúi đầu như đang xin lỗi, ông cảm thấy cả những kỷ niệm lẫn nỗi giận dữ trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn, một nỗi sợ hãi dâng lên khiến ông phải quay đầu nhìn ra chỗ khác. Chỉ đến lúc ấy, ông mới nhận ra Gawain cũng đang nhìn Beatrice, ánh mắt dịu dàng như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Nhưng vị hiệp sĩ già nhanh chóng trấn tĩnh, bước lại gần Axl hơn nữa rồi cúi thấp xuống như để cho chắc Beatrice sẽ không nghe được gì.

“Ai dám nói con đường ông chọn đức hạnh hơn chứ?” Gawain nói. “Bỏ lại sau lưng mọi cuộc đàm luận hay ho về chiến tranh và hòa bình. Bỏ lại sau lưng đạo luật cao thượng nhằm đưa con người tới gần hơn với Chúa. Bỏ Arthur một lần và mãi mãi rồi dành toàn bộ đời ông cho…” Gawain đưa mắt nhìn ra chỗ Beatrice lúc này vẫn chưa ngồi xuống, đầu vẫn cúi tới mức trán gần chạm vào tháp đá khi cố tránh gió. “Cho một bà vợ đức hạnh ông nhỉ. Tôi đã để ý thấy bà ấy cứ đi theo ông như một cái bóng ân cần. Lẽ ra tôi cũng nên làm như thế chăng? Nhưng Chúa đã chọn cho chúng ta những con đường khác nhau. Tôi có một nhiệm vụ phải hoàn thành. A ha! Liệu bây giờ tôi có sợ cậu ta không? Không bao giờ ông ạ, không bao giờ. Tôi không kết tội gì ông hết. Đạo luật vĩ đại do ông truyền bá đã bị xé vụn trong biển máu! Nhưng nó đã tồn tại tốt đẹp được một thời gian dài. Đã bị xé vụn trong biển máu! Giờ thì ai còn đổ lỗi cho chúng ta nữa đây? Tôi có sợ tuổi trẻ hay không? Liệu chỉ tuổi trẻ thôi có đủ để đánh bại một địch thủ hay không? Hãy để cậu ta tới đây, để cậu ta tới đây. Hãy nhớ điều này ông Axl! Tôi đã gặp ông đúng vào ngày hôm ấy, ông đã nhắc tới những tiếng kêu khóc của trẻ em và trẻ sơ sinh văng vẳng trong tai. Tôi cũng nghe thấy, ông ạ, nhưng những tiếng kêu ấy có khác gì tiếng kêu vang lên từ căn lều, nơi con dao cứu sống mạng người của vị bác sĩ phẫu thuật cùng lúc cũng gây nên biết bao đau đớn hay không? Nhưng tôi cũng phải thừa nhận điều này. Có những ngày tôi mong ước có một bóng hồng âu yếm theo bước mình. Ngay lúc này tôi cũng đương quay đầu lại chờ mong sự xuất hiện của một người. Chẳng phải mỗi con vật trên đời, mỗi con chim trên trời cao đều khao khát có một người bạn đồng hành dịu dàng hay sao? Cũng đã từng có một hoặc hai người tôi sẵn lòng dâng hiến cả cuộc đời mình đấy. Tại sao tôi lại phải sợ cậu ta chứ? Tôi đã từng chiến đấu chống lại đám giặc biển mang răng nanh và mũi tuần lộc, mà không phải chúng đeo mặt nạ giả trang đâu nhé! Đây, ông Axl này, buộc con dê của ông vào đi. Ông còn định đóng cái cọc sâu tới mức nào nữa? Ông định buộc dê hay buộc sư tử đấy?”

Đưa sợi thừng cho Axl, Gawain sải bước bỏ đi, không dừng chân cho đến khi ra tới tận rìa mỏm đất, nơi nhìn từ xa như đã chạm tới tận bầu trời. Axl quỳ một gối xuống lớp cỏ và buộc chặt sợi dây quanh chỗ khía trên chiếc cọc gỗ, sau đó lại đưa mắt nhìn vợ thêm một lần nữa. Beatrice vẫn đứng hệt như cũ ở chỗ ụ đá và mặc dù dáng đứng của bà lại khiến tâm trí Axl nhói lên, nhưng lần này ông nhẹ cả người khi không còn thấy cảm giác cay đắng lúc trước. Thay vào đó, ông gần như bị nuốt trọn trong mong muốn được bảo vệ bà, không chỉ trước những cơn gió khắc nghiệt mà còn một cái gì khác nữa vừa to lớn vừa độc ác ngay lúc đó đang vần vũ tụ về quanh họ. Ông đứng dậy và vội vã tiến về phía bà.

“Anh buộc con dê chắc lắm rồi công chúa ạ,” ông nói. “Lúc nào em sẵn sàng chúng ta sẽ xuống núi ngay. Vì chẳng phải chúng ta hoàn thành công việc đã hứa với lũ trẻ cũng như với chính mình rồi đó sao?”

“Ôi Axl ơi, em không muốn quay trở lại chỗ rừng cây ấy.”

“Em nói gì thế, công chúa của anh?”

“Axl, anh không hề bước chân tới chỗ bờ hồ, anh mải mê nói chuyện với vị hiệp sĩ già. Anh không hề nhìn xuống mặt nước lạnh giá ấy.”

“Những cơn gió này làm em mệt mỏi quá rồi đấy công chúa ạ.”

“Em thấy những gương mặt ấy nhìn thẳng lên như lúc đang nằm ngủ trên giường.”

“Ai cơ hả công chúa?”

“Bọn trẻ sơ sinh ấy, và chỉ cách mặt nước có một chút thôi. Lúc đầu em tưởng chúng đang cười cơ, tưởng vài đứa còn đưa tay vẫy, nhưng khi tới gần hơn, em mới thấy chúng nằm hoàn toàn bất động.”

“Lại là một giấc mơ em gặp phải khi ngồi tựa lưng vào gốc cây nghỉ rồi. Anh nhớ đã thấy em ngủ một cách ngon lành lúc đó, khi anh nói chuyện với vị hiệp sĩ.”

“Em thấy chúng thật mà Axl. Giữa đám rong xanh. Đừng quay trở lại khu rừng ấy, vì em biết chắc có gì hung hiểm đang lảng vảng ở đó.”

Gawain đang nhìn xuống phía dưới, một cánh tay giơ lên trời, đúng lúc đó gào lên trong gió mà không ngoái lại nhìn hai vợ chồng Axl: “Họ sắp lên tới đây rồi! Họ đang hăm hở leo lên dốc!”

“Ra chỗ ông ấy đi, công chúa ạ. Nhưng nhớ quàng chặt áo quanh người. Anh thật ngốc nghếch mới đưa em đi xa thế này, nhưng rồi chúng ta sẽ sớm tìm được nơi trú chân thôi. Nhưng hãy ra xem điều gì đã khiến vị hiệp sĩ tốt bụng phải lo lắng đến thế.”

Con dê kéo căng sợi dây lúc họ đi qua chỗ nó, nhưng cái cọc không xê dịch gì. Axl nóng lòng muốn biết mấy người đang đi lên đây đã tới gần đến mức nào, nhưng lúc này vị hiệp sĩ già lại đang đi ngược trở lại về phía họ, rồi cả ba người dừng lại cách chỗ con vật bị buộc không xa là mấy.

“Ngài Gawain này,” Axl nói, “vợ tôi mệt quá rồi, chúng tôi phải tìm nơi nào đó để trú chân và tìm đồ ăn thức uống. Chúng ta có thể đưa bà ấy xuống núi trên lưng ngựa, giống như lúc ta đưa bà ấy lên đây được không?”

“Ông đòi hỏi cái gì vậy? Quá nhiều đấy ông ạ. Tôi đã bảo lúc gặp ông trong rừng cây của Merlin là đừng có tiếp tục trèo lên đây cơ mà? Chính hai người cứ khăng khăng đòi leo tiếp lên đây đấy chứ.”

“Có thể chúng tôi đã quá ngờ nghệch, thưa ngài, nhưng chúng tôi làm thế vì một mục đích rõ ràng, và nếu phải quay lại mà không có ngài đi cùng, ngài phải hứa với chúng tôi là sẽ không thả con dê mà chúng tôi đã phải trả một giá rất đắt mới đưa được lên đây đấy.”

“Thả con dê ấy à? Tôi quan tâm gì tới con dê của ông chứ? Cậu chiến binh người Saxon sắp lên tới đây rồi, cậu ta mới đáng sợ làm sao chứ! Ra kia mà nhìn, nếu ông nghi ngờ tôi! Con dê của ông thì có cái gì khiến tôi thèm quan tâm chứ? Ông Axl ạ, nhìn thấy ông lúc này tôi đâm ra nhớ lại đêm hôm ấy. Gió cũng dữ dội như hôm nay. Còn ông thì chửi rủa thẳng vào mặt Arthur, trong khi tất cả chúng tôi thì đứng đó, đầu cúi gằm! Vì có ai muốn ngài ra lệnh cho chính mình phải giết ông đâu? Chúng tôi đứng đó, tránh không nhìn vua, vì sợ rằng ngài sẽ đưa mắt ra lệnh cho chúng tôi phải đâm cho ông một nhát kiếm, cho dù lúc ấy ông chẳng mang theo một thứ vũ khí gì. Nhưng ông có thấy không, Arthur là một vị vua vĩ đại, và giờ lại thêm một bằng chứng nữa chứng minh điều đó! Ông đã nguyền rủa ngài trước mặt tất cả các hiệp sĩ tài ba nhất của ngài, nhưng ngài vẫn chỉ từ tốn đáp lại ông. Ông có nhớ không, ông Axl?”

“Tôi chẳng nhớ chút nào hết ngài Gawain ạ. hơi thở của con rồng đã làm lu mờ hết mọi chuyện rồi.”

“Mắt tôi cũng cụp xuống như tất cả mọi người, vừa nhìn xuống chân vừa chờ đợi đến lúc đầu ông lăn qua chỗ mình đứng! Nhưng Arthur vẫn nói với ông một cách nhẹ nhàng! Ông không nhớ dù chỉ một chút thôi hay sao? Đêm ấy gió thổi cũng dữ dội gần như hôm nay, căn lều của chúng ta như sắp sửa bay vèo lên bầu trời tối sẫm. Nhưng Arthur đáp lại những lời chửi rủa bằng ngôn từ êm ái. Ngài cảm ơn ông vì sự tận tụy của ông. Vì tình bạn của ông. Rồi ngài ra lệnh cho chúng tôi phải tôn trọng ông. Tôi đã thì thầm nói lời từ biệt với ông đấy, ông ạ, khi ông mang cơn giận dữ lao vào đêm bão. Ông không nghe thấy tôi, vì tôi chỉ nói thầm, nhưng đó vẫn là một lời từ biệt chân thành, và không chỉ mình tôi làm vậy. Chúng tôi ai cũng chia sẻ phần nào nỗi tức giận của ông, mặc dù ông đã sai khi chửi rủa Arthur, nhất là lại trong cái ngày ngài mới giành được một chiến thắng vĩ đại như thế! Ông bảo hơi thở của Querig giờ đã khiến ông quên đi tất cả những chuyện này, hay là chỉ vì năm tháng qua đã quá lâu, hay thậm chí những cơn gió ác nghiệt này thôi cũng đủ biến một thầy tu thông thái thành một thằng ngốc?”

“Tôi không quan tâm tới những chuyện này ngài Gawain ạ. Ngày hôm nay, tôi chỉ muốn nhớ lại những chuyện xảy ra trong một đêm mưa gió khác mà vợ tôi nhắc tới.”

“Một lời từ biệt chân thành của tôi, ông Axl ạ, và hãy cho phép tôi được thú nhận thế này, khi ông chửi rủa Arthur, một phần nhỏ trong tôi cũng đồng tình với những gì ông nói. Vì cái hiệp ước do ông truyền bá mới tuyệt vời làm sao, mà nó đã được thực hiện tốt đẹp trong nhiều năm nữa. Chẳng phải tất cả mọi người, từ người Cơ Đốc giáo tới người ngoại đạo, nhờ đó đều đã có những giấc ngủ bình an hơn, ngay cả giữa đêm trường trước một trận chiến hay sao? Khi chiến đấu mà biết rằng những người dân vô tội của chúng ta được bình yên trong làng? Nhưng ông ạ, chiến tranh đã không chấm dứt. Tại nơi chúng ta đã từng chiến đấu giành lấy đất đai và chiến đấu vì Chúa, thì nay chúng ta chiến đấu để trả thù cho đồng đội đã ngã xuống, những người đã bị giết hại cũng trong hận thù. Bao giờ thì điều đó sẽ chấm dứt? Trẻ sơ sinh trưởng thành chỉ biết tới những ngày tháng chìm trong chiến tranh. Còn đạo luật vĩ đại của ông cũng đã bị vi phạm…”

“Đạo luật đã được cả hai bên tuân thủ nghiêm ngặt cho tới tận ngày hôm ấy ông Gawain ạ,” Axl nói. “Phá vỡ đạo luật thực là một điều tội lỗi.”

“A, giờ thì ông nhớ ra rồi!”

“Tôi chỉ nhớ Chúa đã bị phản bội thôi ông ạ. Tôi không tiếc nuối gì khi màn sương phủ này cướp đi những ký ức ấy.”

“Đã có lúc tôi cũng mong làn sương ấy khiến tôi quên đi tất cả ông Axl ạ. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã hiểu rõ tài năng của một vị vua thực sự vĩ đại là như thế nào. Vì cuộc chiến nào cuối cùng cũng đã chấm dứt, có phải vậy không, thưa ông? Chẳng phải hòa bình đã làm bạn với tất cả mọi người kể từ ngày hôm ấy?”

“Ông không phải nhắc lại nữa Gawain ạ. Tôi không cảm ơn ông đâu. Thay vì thế, hãy để tôi được yên hưởng cuộc sống tôi chia sẻ với người vợ yêu dấu của mình, người đang run rẩy đứng bên tôi đây. Ông có định cho chúng tôi mượn con ngựa của ông không? Ít nhất cho tới khi chúng tôi xuống được rừng cây dưới kia, chỗ chúng tôi gặp ông khi nãy. Chúng tôi sẽ cẩn thận buộc nó lại đó chờ ông.”

“Ôi Axl ơi, em sẽ không quay trở lại khu rừng ấy! Sao anh cứ nhất định muốn rời khỏi nơi này để xuống dưới ấy thế? Chồng của em ơi, có phải là vì anh vẫn lo sợ không muốn làn sương phủ sẽ tan đi, bất chấp việc em đã có lời hứa rồi không?”

“Con ngựa của tôi ấy ư ông Axl? Có phải ông định ám chỉ rằng tôi sẽ không cần dùng tới con Horace của mình nữa? Ông đi quá xa rồi đấy ông Axl ạ. Tôi không sợ cậu ta đâu, kể cả khi cậu ta có tuổi trẻ bên mình!”

“Tôi không có ý ám chỉ điều gì hết ông Gawain ạ, tôi chỉ muốn được con ngựa tuyệt vời của ông giúp đưa vợ tôi xuống nơi trú chân mà thôi…”

“Con ngựa của tôi ư? Ông cứ khăng khăng muốn bịt mắt nó hay muốn nó nhìn chủ nhân ngã xuống đấy? Nó là ngựa chiến ông ạ! Không phải là một chú ngựa non chỉ biết nô đùa trong đám cây mao lương đâu! Một con ngựa chiến đấy thưa ông, nó luôn chuấn bị tinh thần sẵn sàng để hoặc thấy tôi ngã xuống hoặc giành được chiến thắng theo ý Chúa!”

“Ông hiệp sĩ ạ, nếu tôi phải cõng vợ trên lưng để đưa được bà ấy xuống dưới kia thì cũng đành vậy. Nhưng tôi vẫn nghĩ ông sẽ cho chúng tôi mượn con ngựa, ít nhất là tới khi chúng tôi xuống tới khu rừng cây…”

“Em không đi đâu cả, em sẽ ở lại đây Axl ạ, anh đừng lo đến những cơn gió khắc nghiệt và nếu cậu Wistan đã lên gần tới đây, chúng ta sẽ ở lại để xem giữa cậu ấy với con rồng cái, ai sẽ là người sống sót qua ngày hôm nay. Hay anh thà không chứng kiến màn sương phủ này sẽ tan dần hở chồng?”

“Tôi đã thấy nhiều lần rồi ông ạ! Một thanh niên hăm hở nhưng lại ngã xuống bởi một bộ óc già nua nhưng thông thái. Nhiều lần lắm rồi!”

“Thưa ông, tôi xin ông một lần nữa, hãy nhớ tới cách cư xử đầy hào hoa phong nhã của mình. Cơn gió này sẽ khiến vợ tôi kiệt sức!”

“Em làm vậy còn chưa đủ sao hở chồng, mới chỉ sáng nay thôi em đã thề với anh, em sẽ không quên những tình cảm em dành cho anh hôm nay, cho dù sự tan biến của làn sương phủ có phơi bày ra điều gì đi chăng nữa!”

“Chẳng lẽ ông không thể hiểu nổi cách hành xử của một vị vua vĩ đại sao thưa ông? Chúng ta chỉ biết đứng nhìn và tự hỏi. Một vị vua vĩ đại, cũng như chính Chúa của chúng ta vậy, phải biết làm những việc mà một con người bình thường phải chùn bước! Ông tưởng không có người phụ nữ nào khiến tôi để ý hay sao? Không có một hai bông hoa đẹp bên đường mà tôi muốn ôm siết vào lòng hay sao? Ông tưởng tôi chỉ muốn bộ áo giáp sắt này làm bạn đồng sàng duy nhất thôi ư? Ai gọi tôi là thằng hèn, hả ông? Hay là một tên đồ tể tàn sát hàng loạt trẻ sơ sinh? Ông ở đâu vào ngày hôm ấy? Ông có ở chỗ chúng tôi không? Mũ sắt của tôi! Tôi đã bỏ nó lại trong rừng cây! Nhưng giờ thì tôi cần gì đến nó nữa! Cả bộ áo giáp này tôi cũng muốn cởi bỏ, nhưng tôi lại sợ ông bà sẽ cười nhạo khi nhìn thấy con cáo bị lột da bên dưới!”

Trong chốc lát, cả ba người bọn họ như gào lên cố át tiếng nhau, gió hùa vào như kẻ thứ tư gào thét, nhưng đến giờ thì Axl bỗng nhận ra cả Gawain lẫn Beatrice đều đã im bặt và đang trân trân nhìn ra phía sau lưng ông. Quay lại, ông thấy chàng chiến binh và thằng bé người Saxon đang đứng ở rìa vách đá, gần chỗ ngài Gawain lúc nãy đã ủ ê đứng nhìn ra xa. Bầu trời đã sẫm lại khiến Axl có cảm giác như hai nhân vật này vừa được những đám mây đưa tới. Giờ thì cả hai người, không khác gì hai bóng đen, nhìn như đã chết đứng một cách bất thường: hai tay chàng chiến binh thì túm chặt lấy sợi dây cương như người đánh xe ngựa; thằng bé thì ngả người về phía trước, hai tay dang ra như cố giữ thăng bằng. Có một thứ tiếng mới lạ theo gió bay đến, rồi Axl nghe thấy Gawain nói: “Kìa! Thằng bé lại hát rồi! Cậu không làm nó ngừng lời được hay sao cậu Wistan?”

Wistan phá lên cười, rồi hai người mất vẻ cứng nhắc thoạt đầu và tiến về phía họ, thằng bé đi trước kéo theo Wistan.

“Tôi xin lỗi,” người chiến binh nói. “Tất cả những gì tôi làm được chỉ là không cho nó nhảy phóc từ tảng đá này sang tảng đá khác cho đến khi kiệt sức gục xuống mà thôi.”

“Axl này, không biết thằng bé làm sao thế nhỉ?” Beatrice nói sát vào tai chồng, Axl vô cùng biết ơn khi thấy sự thân tình đã trở lại trong giọng nói của bà. “Trước khi con chó ấy xuất hiện, nó cũng giống hệt thế này.”

“Nó cứ phải hát chối tai thế hay sao?” Gawain lại hỏi Wistan. “Ta muốn cho nó cái bạt tai nhưng sợ rằng nó sẽ chẳng cảm thấy gì!”

Người chiến binh vừa bước lại gần vừa cười phá lên một lần nữa, sau đó vui vẻ quay sang nhìn Axl và Beatrice. “Hai bác ơi, thực là ngạc nhiên quá. Cháu tưởng giờ này hai bác đã có mặt ở làng của con trai mình rồi cơ đấy. Điều gì đã đưa hai bác lên tới chốn này?”

“Cùng lý do đã đưa cậu lên đây thôi, cậu Wistan ạ. Chúng tôi khao khát được kết liễu con rồng cái này, con vật đã cướp đi những kỷ niệm quý giá trong đời chúng tôi. Cậu thấy đấy, chúng tôi mang lên đây một con dê đã nhiễm độc để giúp mình hoàn thành công việc đấy.”

Wistan chăm chú nhìn con vật rồi lắc đầu. “Hai bác ơi, con vật mà chúng ta phải đối mặt rất xảo quyệt và to lớn. Cháu sợ là con dê của hai bác cũng chẳng làm nó hề hấn gì, ngoài một hoặc hai phát ợ hơi đâu hai bác ạ.”

“Chúng tôi phải hết hơi hết sức mới mang được nó lên đây đấy cậu Wistan ạ,” Beatrice nói, “ấy là có cả sự giúp sức của vị hiệp sĩ tốt bụng kia lúc gặp chúng tôi giữa đường đấy. Nhưng tôi phấn khởi quá vì cậu đã lên tới đây, vì bây giờ đã có hy vọng hơn nhiều rồi, không phải hoàn toàn trông cậy vào con dê này nữa.”

Nhưng lúc này, giọng hát của Edwin càng khiến họ khó nghe nhau hơn, còn hơn thế nữa, thằng bé lại cứ thế kéo sợi thừng quyết liệt hơn bao giờ hết, ai cũng có thể thấy rõ địa điểm nó muốn đến chính là đỉnh ngọn dốc kế bên. Wistan kéo giật sợi dây lại rồi nói:

“Cậu Edwin có vẻ nôn nóng muốn lên chỗ mấy tảng đá kia quá. Ngài Gawain này, có gì ở trên đó thế? Tôi chỉ thấy toàn đá xếp chồng lên nhau như muốn che đậy một cái hang nào đó.”

“Sao cậu lại hỏi ta?” Gawain nói. “Hỏi thằng bé dẫn đường của cậu ấy chứ, có thể nhờ đó nó sẽ ngừng hát cũng nên.”

“Tôi có trong tay sợi thừng này để kìm chân nó lại, nhưng chỉ có vậy, tôi không còn cách nào điều khiển nổi con yêu tinh phát cuồng trong nó.”

“Cậu Wistan này,” Axl nói, “chúng ta cùng chung trách nhiệm phải bảo vệ thằng bé. Chúng ta phải trông nom nó cẩn thận trên này.”

“Bác nói đúng lắm. Nếu được, cho phép cháu buộc nó lại đúng chỗ bác buộc con dê kia.”

Người chiến binh dẫn Edwin tới chỗ lúc nãy Axl đóng cọc xuống đất rồi cúi xuống buộc chặt sợi thừng dẫn Edwin vào đó. Quả thực, Axl có cảm giác Wistan đang dụng công quá mức cho công việc này, kiểm đi kiểm lại từng nút thắt cũng như độ chắc chắn của mối buộc Axl làm khi trước. Trong khi đó, thằng bé Edwin vẫn không để ý tới chuyện gì. Nó phần nào đã bình tĩnh trở lại, nhưng hai mắt vẫn dán chặt vào chỗ mấy tảng đá trên đỉnh dốc và vẫn âm thầm kéo sợi thừng một cách ngoan cố. Mặc dù không còn chói tai như lúc đầu nhưng giọng hát của nó bây giờ đã chứa chất sự ngoan cường Axl thấy ở những người lính tuy đã kiệt sức nhưng vẫn cố hát vang để tiếp tục cùng nhau tiến bước, về phần mình, con dê đã lùi xa hết mức sợi thừng cho phép, tuy nhiên vẫn mê mẩn trố mắt nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Trở lại với Gawain, ông ta vẫn đang dõi theo từng cử động của Wistan đầy vẻ thận trọng, và vì thế, Axl có cảm giác mắt ông ta toát lên một vẻ gian giảo ngấm ngầm. Trong khi chàng chiến binh người Saxon mải mê buộc nút, vị hiệp sĩ rón rén tiến lại gần, rút gươm ra rồi chống xuống đất để tựa người vào và đứng đó, cánh tay tựa vào cán gươm rộng bản. Đứng ở vị trí này, Gawain tiếp tục quan sát Wistan và Axl chợt nhận ra rất có thể ông ta đang tìm cách ghi nhớ những đặc điểm của Wistan: chiều cao, tầm tay, sức mạnh của bắp chân, cũng như cánh tay trái đang băng bó.

Hài lòng với kết quả của việc mình làm, Wistan đứng dậy rồi quay lại nhìn Gawain. Trong thoáng chốc, hai người bọn họ ném cho nhau một cái nhìn bất an đến kỳ lạ, nhưng rồi Wistan mỉm cười niềm nở.

“Kìa, tôi thấy trước mắt là một phong tục khác biệt giữa người Briton với người Saxon,” anh nói, đưa tay chỉ. “Ngài thấy không, ngài Gawain. Ngài rút kiếm rồi tựa cả người vào đó, như thể thanh kiếm có họ với ghế ngồi hoặc ghế gác chân vậy. Với bất cứ chiến binh người Saxon nào, kể cả được người Briton huấn luyện như tôi, đây được coi là một phong tục lạ lùng.”

“Bao giờ cậu già cỗi như ta bây giờ, cậu sẽ thấy làm như thế có còn kỳ quặc nữa hay không! Trong thời bình như lúc này, ta hình dung một thanh kiếm tốt có việc mà làm là đã sung sướng lắm rồi, dù chỉ để khuây khỏa xương cốt cho chủ nhân của nó. Điều đó thì có gì lạ lùng đâu hở cậu?”

“Nhưng ngài Gawain ạ, hãy nhìn xem nó được cắm sâu xuống đất tới mức nào. Với người Saxon chúng tôi, lưỡi kiếm luôn là thứ phải được chăm sóc từng li từng tí. Chúng tôi không muốn rút kiếm ra không có lý do gì, vì sợ rằng chỉ chạm vào không khí thôi nó cũng mòn đi mất.”

“Thật vậy sao? Đúng vậy cậu Wistan ạ, giữ cho kiếm sắc là điều tối quan trọng, ta sẽ không tranh cãi. Nhưng còn phụ thuộc vào nhiều thứ khác nữa chứ? Động tác chân chuẩn xác, chiến lược hợp lý, cùng lòng can trường và sự bình tĩnh. Thêm vào đó là chút ngẫu hứng khiến kẻ thù khó lòng đoán trước nữa. Đó là những gì quyết định một cuộc thi đấu cậu ạ. Cộng với hiểu biết rằng Chúa sẽ quyết định ai là người chiến thắng. Vậy nên hãy để một ông già như ta được nghỉ ngơi một chút. Hơn thế nữa, chẳng phải nhiều khi sẽ là quá muộn để rút kiếm khi mà kiếm vẫn ở nguyên trong bao còn gì? Ta đã đứng thế này qua không biết bao nhiêu trận chiến lúc nghỉ lấy lại sức, an tâm vì thanh kiếm của mình đã được rút ra ở tư thế sẵn sàng, nó sẽ không dụi mắt mà hỏi không biết lúc ấy là buổi sáng hay buổi chiều khi ta vung nó lên mà hành động.”

“Nếu vậy thì quả là người Saxon chúng tôi thật nhẫn tâm với thanh kiếm của mình. Vì chúng tôi đòi hỏi chúng không lúc nào được phép chợp mắt, ngay cả khi nghỉ ngơi trong bao. Thử nhìn thanh kiếm của tôi mà xem ngài Gawain ạ. Nó hiểu tính khí tôi lắm. Nó không muốn ra ngoài trời nếu không sớm được tiếp xúc với thịt xương đâu.”

“Vậy thì do phong tục khác nhau rồi cậu ạ. Điều này khiến ta nhớ tới một người Saxon ta quen, một người bạn tốt đã từng cùng ta nhặt củi nhóm lửa trong một đêm lạnh giá. Ta thì dùng thanh kiếm của mình chém tá lả vào một thân cây khô, trong khi cậu ta đứng ngay cạnh, chỉ dùng hai bàn tay không và thỉnh thoảng là một mảnh đá cùn. ‘Cậu quên là cậu có một thanh kiếm trong tay à?’ ta hỏi cậu ta. ‘Sao mà phải dùng tay như một con gấu có vuốt nhọn thế?’ Nhưng cậu ta không nghe. Lúc đó ta đã tưởng cậu ta khùng cơ đấy, nhưng giờ thì cậu đã khai sáng cho ta. Ngần này tuổi rồi mà vẫn còn nhiều điều cần học hỏi!”

Cả hai cùng cười, rồi Wistan nói:

“Có lẽ với tôi thì đó không chỉ là phong tục, ngài Gawain ạ. Tôi vẫn thường được dạy rằng, khi lưỡi kiếm đang xuyên qua người đối thủ, trong đầu mình phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho nhát chém tiếp theo. Nếu lưỡi gươm không sắc khiến đường đi của nó bị chậm lại dù chỉ là một giây, vướng vào xương hay mắc trong nội tạng của địch thủ, chắc chắn tôi sẽ bị chậm đỡ nhát chém tiếp theo và điều đó sẽ quyết định thành công hay thất bại của trận đấu.”

“Cậu nói đúng lắm cậu ạ. Ta tin rằng tuổi già và những năm tháng thanh bình dài lâu này đã khiến ta trở nên bất cẩn. Từ giờ trở đi ta sẽ noi gương cậu, nhưng hai đầu gối ta lúc này đang khuỵu xuống sau khi phải leo dốc, ta xin cậu hãy để ta được nghỉ ngơi chốc lát.”

“Tất nhiên rồi thưa ngài, xin mời ngài nghỉ đi ạ. Chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu khi tôi trông thấy ngài đứng vậy mà thôi.”

Edwin đột ngột ngừng hát mà bắt đầu la hét. Nó cứ nhắc đi nhắc lại đúng một câu khiến Axl phải quay sang Beatrice lúc này đang đứng cạnh ông mà hỏi khẽ: “Nó nói gì thế, công chúa của anh?”

“Nó nhắc tới trại của lũ cướp đóng trên kia. Nó đòi tất cả chúng ta phải đi theo nó lên đó.”

Cả Gawain lẫn Wistan đều đang nhìn thằng bé, vẻ mặt bối rối. Edwin vẫn tiếp tục la hét và kéo sợi thừng, rồi đột nhiên nó im bặt và ngồi thụp xuống đất, trông như sắp khóc đến nơi. Không ai nói gì suốt một lúc tưởng như thật lâu, gió vẫn rú rít khắp nơi.

“Ông Gawain này,” cuối cùng Axl cũng lên tiếng. “Chúng tôi trông cậy cả vào ông. Thôi đừng giấu giếm nhau nữa. Có phải ông là người bảo vệ con rồng cái không, phải vậy không?”

“Chính thế, thưa ông.” Gawain đưa mắt nhìn từng người một, kể cả Edwin, vẻ mặt thách thức. “Ta là người bảo vệ con rồng, và gần đây cũng là người bạn duy nhất của nó. Các thầy tu đã từng cho nó ăn suốt bao nhiêu năm qua, buộc các con mồi ngay tại địa điểm này, như các vị vừa làm vậy. Nhưng đến giờ thì mâu thuẫn nảy sinh ngay giữa bọn họ với nhau và Querig cảm nhận được sự bội tín của họ. Nhưng nó biết ta vẫn trung thành với nó.”

“Vậy thì ông Gawain này,” Wistan nói, “ông có thể cho chúng tôi biết liệu mình đã tới gần chỗ của nó hay chưa?”

“Nó ở gần đây thôi cậu ạ. Cậu khá lắm khi lên được tới đây, dù chỉ vì cậu đã may mắn tình cờ gặp được thằng bé kia dẫn đường.”

Edwin đã kịp đứng dậy và lại bắt đầu hát, mặc dù lần này nghe chỉ giống như đang tụng kinh.

“Rồi thằng bé sẽ cho thấy nó có giá hơn thế nhiều,” người chiến binh nói. “Vì tôi có linh cảm rằng, nó là một học trò chẳng mấy chốc sẽ vượt trội hơn cả người thầy kém cỏi của mình, rồi sẽ có ngày nó làm được những việc vĩ đại cho đồng bào của nó. Thậm chí có thể chẳng kém những gì Arthur đã làm cho dân của ông ấy.”

“Cậu nói cái gì thế? Thằng bé đang vừa hát vừa kéo dây như thằng khờ kia ấy à?”

“Ông Gawain này,” Beatrice ngắt lời, “ông làm ơn hãy nói cho người phụ nữ già nua mệt mỏi này biết nhé. Làm sao mà một hiệp sĩ tài giỏi như ông, cháu của Vua Arthur vĩ đại, hóa ra lại là người bảo vệ con rồng cái mới được chứ?”

“Có thể cậu Wistan đây muốn được giải thích điều đó cho bà nghe, thưa bà.”

“Ngược lại thì có, tôi cũng nóng lòng không kém bác Beatrice muốn được nghe lời giải thích của ông. Tuy nhiên đâu còn có đó. Đầu tiên, chúng ta phải giải quyết cho xong câu hỏi này đã. Liệu tôi có nên tháo dây buộc cậu Edwin để xem nó định chạy đi đâu không? Hay ông sẽ là người dẫn đường lên tới hang của Querig hả ông Gawain?”

Ngài Gawain đưa cặp mắt trống rỗng nhìn thằng bé đang hì hục đánh vật với sợi thừng, rồi thở dài mà nói. “Cứ để nó yên đấy,” ông nặng nề đáp. “Ta sẽ làm người dẫn đường.” Ông ta đứng thẳng người dậy, rút kiếm khỏi mặt đất rồi cẩn thận tra vào bao.

“Tôi xin cảm ơn ông,” Wistan nói. “Tôi rất vui khi chúng ta tránh cho thằng bé khỏi hiểm nguy. Mặc dù đến giờ tôi cũng có thể đoán ra đường mà không cần ai chỉ dẫn. Chúng ta phải lên chỗ những tảng đá nằm trên đỉnh con dốc bên cạnh đây, phải không?”

Ngài Gawain lại gật đầu, đưa mắt nhìn Axl như mong chờ được giúp đỡ, rồi buồn rầu lắc đầu. “Đúng lắm cậu ạ,” ông ta nói. “Mấy tảng đá ấy bao quanh một cái hang không nhỏ tẹo nào đâu. Một cái hang sâu như mỏ đá, và cậu sẽ phải tìm cho được Querig đang ngủ trong ấy. Nếu thực sự muốn chiến đấu với nó, cậu Wistan ạ, cậu sẽ phải trèo xuống hang. Giờ thì ta muốn hỏi cậu điều này, cậu có thực sự muốn làm điều rồ dại ấy không?”

“Tôi đã vượt cả một chặng đường dài lên đây chỉ để làm việc ấy thôi, thưa ông.”

“Cậu Wistan này,” Beatrice nói, “xin cậu bỏ qua vì bà già này dám xen vào nhé. Cậu cười nhạo con dê của chúng tôi, nhưng cậu sắp bước chân vào một trận đấu vĩ đại. Nếu ông hiệp sĩ không muốn giúp cậu, ít nhất cậu hãy để chúng tôi mang con dê lên dốc núi cuối cùng này rồi thúc cho nó chạy thẳng xuống hang. Nếu cậu phải đơn thương độc mã chiến đấu với con rồng cái, hãy biến nó thành một con rồng lờ đờ ngấm độc trước đã.”

“Cháu cảm ơn bác, cháu rất vui khi thấy bác thực lòng quan tâm. Nhưng cháu có thể sẽ lợi dụng lúc nó đang gà gật, chứ chất độc là thứ vũ khí cháu không muốn sử dụng bác ạ. Hơn thế nữa, cháu không có đủ kiên nhẫn để chờ thêm ít nhất là nửa ngày trời nữa để xem nó có ngấm độc từ bữa tối của nó hay không.”

“Thế thì hãy làm cho xong đi thôi,” Gawain nói. “Đi thôi anh bạn, ta sẽ dẫn đường.” Rồi ông ta quay sang phía Axl và Beatrice. “Các vị hãy chờ ở đây, vào ngồi sau ụ đá mà tránh gió. Các vị sẽ không phải chờ lâu đâu.”

“Nhưng ông Gawain này,” Beatrice nói, “vợ chồng chúng tôi đã ráng hết sức tới được tận đây. Chúng tôi muốn cùng ông lên đoạn dốc cuối cùng này, nếu điều đó không có gì nguy hiểm.”

Gawain lại một lần nữa lắc đầu chịu thua. “Thế thì tất cả cùng đi cũng được, các vị. Ta dám chắc sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với các vị đâu, ta sẽ nhẹ tay hơn vì có mặt các vị. Đi thôi các vị, hãy lên hang của Querig, hãy hạ giọng xuống để không làm nó thức giấc.”

*

Khi họ leo lên con đường dốc kế bên, gió đã bớt khắc nghiệt hơn, mặc dù ai cũng có cảm giác đang lên cao tới mức như với được đến tận trời. Vị hiệp sĩ và người chiến binh điềm tĩnh sải bước trước mặt họ hệt như hai người bạn thân thiết đang cùng đi hóng gió và chẳng bao lâu sau, giữa họ và cặp vợ chồng già là khoảng cách cứ lớn dần.

“Thật ngớ ngẩn, công chúa ạ,” Axl vừa đi vừa nói. “Chúng ta đi theo hai người này làm gì? Ai mà biết được nguy hiểm gì đang chờ đợi phía trước? Hãy quay lại chờ họ ở chỗ thằng bé thôi.”

Nhưng Beatrice vẫn bước đi đầy quả quyết. “Em muốn chúng ta đi tiếp,” bà nói. “Đây, hãy nắm lấy tay em và giúp em giữ vững can đảm. Vì em thấy giờ không phải anh mà chính em mới là người lo sợ nhất khi màn sương phủ tan dần. Vừa rồi đứng gần những tảng đá, em mới nhận ra em cũng đã có một lần làm những chuyện xấu xa với anh, chồng ạ. Ngay bây giờ anh có thể thấy bàn tay em đang run rẩy trong tay anh, nghĩ tới những ký ức sẽ trở về với chúng ta! Lúc ấy anh sẽ nói gì với em? Anh sẽ quay đi rồi bỏ em lại trên sườn đồi hoang vắng này ư? Một phần trong em muốn thấy người chiến binh dũng cảm kia ngã xuống ngay khi đang đi trước mặt chúng ta thế này, nhưng em cũng không muốn chúng ta trốn chạy. Không, em không muốn điều đó Axl ạ, có phải anh cũng nghĩ như em không? Hãy cùng nhau thoải mái nhìn lại con đường hai ta đã cùng nhau vượt qua, cho dù nó có bị che phủ trong màn đêm tăm tối hay tràn ngập ánh mặt trời dịu êm. Và nếu người chiến binh này thực sự phải đối mặt với con rồng cái trong hang của nó, hãy làm những gì có thể để động viên tinh thần cậu ấy. Có thể chỉ một lời cảnh báo đúng chỗ, hoặc một tiếng gọi đánh thức cậu ấy dậy sau một cú đấm trời giáng cũng sẽ làm nên khác biệt anh ạ.”

Axl cứ để Beatrice tiếp tục nói, chỉ để nửa tâm trí vừa đi vừa nghe, vì thêm một lần nữa ông lại nhận thấy những mảnh vụn hiện ra trong miền ký ức xa xăm: một đêm mưa bão, cảm giác đau đớn đắng cay, sự trống rỗng cô đơn trước mắt ông như sông sâu không dò được đáy. Phải chăng chính ông chứ không phải Beatrice mới là người đã một mình đứng trong phòng, không ngủ được, với một mẩu nến nhỏ le lói trước mặt?

“Không biết con chúng mình giờ này ra sao?” ông đột ngột hỏi và thấy tay Beatrice như siết lại trong tay mình. “Có phải đúng là nó đang chờ đợi chúng ta ở ngôi làng nó đang sinh sống không? Hay chúng ta sẽ đi tìm khắp vùng này cả năm trời mà cuối cùng vẫn không thấy con đâu cả?”

“Em cũng có lúc nghĩ như thế, nhưng em sợ nên không dám nói thành lời. Nhưng lặng yên nào, Axl, nếu không họ sẽ nghe thấy chúng ta mất.”

Quả là Gawain và Wistan đã dừng bước trên đường để chờ họ và hình như đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Lại gần, Axl nghe được Gawain đương vừa nói vừa khúc khích cười:

“Ta xin thú nhận, cậu Wistan ạ, rằng ta đang hy vọng hơi thở của Querig ngay lúc này sẽ khiến cậu không nhớ vì sao cậu bước đi bên cạnh ta thế này. Ta nóng lòng chờ mong cậu hỏi ta đang dẫn cậu đi đâu! Nhưng ta thấy rõ trong ánh mắt và bước chân của cậu một sự thật rằng cậu chẳng quên mất cái gì!”

Wistan mỉm cười. “Tôi tin rằng khả năng cưỡng lại những bùa mê lạ thường chính là điều đã khiến nhà vua của tôi tin tưởng giao cho tôi nhiệm vụ này. Vì ở vùng đầm lầy miền Đông nơi tôi ở, chưa một ai được biết tới một sinh vật như Querig, nhưng đã từng gặp những con vật mang khả năng khác thường, mọi người đã để ý thấy chúng gây rất ít ảnh hưởng tới tôi, ngay cả khi đồng đội của tôi bị chúng làm cho ngất đi hoặc đi lang thang trong mê mệt. Tôi thấy đây là lý do duy nhất khiến nhà vua chọn tôi, vì gần như toàn bộ bạn chiến đấu của tôi đều là những chiến binh giỏi hơn người đang bước ngay bên cạnh ông lúc này đấy ông ạ.”

“Không thể tin được, cậu Wistan ạ! Cả tin đồn lẫn sự quan sát bằng mắt đều cho ta thấy những phẩm chất hơn người của cậu!”

“Ông đánh giá tôi quá cao rồi ông ạ. Hôm qua, khi buộc phải hạ người lính đó dưới sự quan sát của ông, tôi cũng đã thừa biết một người với kinh nghiệm dày dạn như ông sẽ nhìn nhận những thành quả nhỏ bé của tôi thế nào. Đủ để đánh bại một tên cận vệ đang khiếp đảm đấy, nhưng còn lâu mới được ông khen ngợi, tôi sợ là như thế.”

“Cậu nói mới vô lý làm sao! Cậu là một anh chàng tuyệt vời, thôi không nói tới chuyện ấy nữa! Giờ thì, các vị,” - Gawain nhìn sang để nói với cả Axl và Beatrice - “không còn xa nữa. Hãy tranh thủ lúc nó vẫn còn ngủ để tiến lại gần.”

Họ tiếp tục đi trong im lặng. Lần này Axl và Beatrice không tụt lùi lại phía sau nữa, vì cảm giác trang nghiêm bất ngờ kéo đến khiến cả Gawain lẫn Wistan ở phía trước họ đều bước đi đầy vẻ long trọng. Dù sao đi chăng nữa, lối đi cũng bớt khó khăn hơn, phần nào bằng phẳng ra như trên địa hình cao nguyên. Những phiến đá họ nhắc đến lúc nãy khi còn ở dưới kia giờ hiện ra lù lù trước mặt và khi tiến lại gần hơn, Axl thấy rõ chúng được xếp thành một nửa vòng tròn quanh đỉnh một mô đất lớn ven đường. Ông cũng thấy một hàng các phiến đá cỡ nhỏ hơn được xếp cao dần theo sườn mô đất thành một dãy bậc thang dẫn thẳng tới miệng một cái hang mà nhìn từ đây cũng đủ biết nhất định phải sâu đáng kể. Cỏ xung quanh mặt đất họ vừa đặt chân tới hình như đã bị đen lại hoặc cháy rụi, khiến cho khắp xung quanh - vốn đã chẳng có cây cối hay bụi cây nào - đầy vẻ điêu tàn đổ nát. Gawain dừng cả đoàn người lại gần chỗ bắt đầu các bậc thang thô sơ và cố ý quay mặt lại đối diện với Wistan.

“Cậu có định suy nghĩ lại lần cuối cùng và từ bỏ kế hoạch nguy hiểm này không đấy cậu Wistan? Sao không quay lại chỗ thằng bé mồ côi đang bị buộc vào cái cọc gỗ đi? Ngay lúc này đây cũng vẫn nghe thấy giọng nó được gió đưa lên tận chỗ này.”

Người chiến binh đưa mắt nhìn lại đoạn đường họ vừa đi qua, rồi lại nhìn Gawain. “Ông biết rồi còn gì. Tôi không thể quay lại được nữa. Hãy chỉ chỗ con rồng cho tôi.”

Vị hiệp sĩ già trầm ngâm gật đầu, như thể Wistan vừa nói điều gì đó tuy thản nhiên nhưng lại đầy lý thú.

“Được thôi, các vị,” ông ta nói. “Vậy thì hãy hạ giọng xuống, để khỏi đánh thức nó dậy.”

Ngài Gawain leo lên các bậc thang bên sườn mô đất và khi lên tới chỗ các tảng đá thì đưa tay ra hiệu cho họ đứng lại chờ. Sau đó, ông ta thận trọng nhìn vào phía trong và sau một hồi bèn gật đầu ra hiệu cho họ và nói thật khẽ: “Lên đứng cả trên này đi, các vị sẽ nhìn thấy nó rất rõ.”

Axl giúp Beatrice đứng vững trên một gờ đá ngay cạnh mình, sau đó cúi người qua một tảng đá mà nhìn xuống dưới. Cái hang dưới kia rộng hơn và nông hơn so với những gì ông hình dung - giống một cái hồ cạn hơn là một cái hang thực sự được đào sâu trong lòng đất. Phần lớn diện tích của nó hiện đang được ánh mặt trời sáng lờ mờ chiếu vào và có vẻ như chứa toàn đá và sỏi xám màu - đám cỏ đen thẫm lại chỉ lan tới rìa hố là đột ngột biến mất - nên ngoài bản thân con rồng ra thì sinh vật duy nhất có thể nhìn thấy được là một bụi táo gai mọc đơn độc xuyên qua đám sỏi đá một cách phi lý, ngay gần chính giữa nền hang.

Về phần con rồng, thoạt đầu mà nhìn thì thật khó nói nó có còn sống hay không. Tư thế nằm úp sấp của nó, đầu vẹo về một bên, chân cẳng xoạc ra thế kia, rất có thể là do xác nó đã bị ném mạnh từ trên cao xuống nền hang. Thực ra thì phải mất một lúc mới có thể khẳng định chắc chắn đó chính là con rồng: nó có vẻ hốc hác gầy mòn tới mức trông không khác gì một loài bò sát hình giun quen sống dưới nước nhưng do một sự nhầm lẫn nào đó nên giờ đã bị mắc cạn và đang dần mất nước. Da của nó, lẽ ra phải bóng loáng như có một lớp dầu và mang màu như màu đồng, thì lại có máu trắng đục, khiến người ta liên tưởng tới màu da ở lớp bụng dưới của một loài cá nào đó. Phần còn lại của đôi cánh thì đầy những nếp da gấp đã xệ mà nếu quan sát không kỹ sẽ tưởng đó là đám lá cây khô dồn lại hai bên mình. Vì cái đầu nằm nghiêng trên nền sỏi nên Axl chỉ thấy được một bên mắt có mí như mắt rùa đang lờ đờ mở ra rồi nhắm lại theo một nhịp điệu nào đó trong cơ thể. Chỉ có cử động của mắt này, cộng với sự nhấp nhô yếu ớt dọc xương sống trên lưng là biểu hiện Querig vẫn còn sống.

“Đây mà là Querig sao, Axl?” Beatrice khẽ hỏi. “Sinh vật khốn khổ này nhìn chẳng hơn gì một sợi dây có dính chút thịt?”

“Nhưng bà hãy nhìn ra đằng kia mà xem,” giọng Gawain cất lên từ sau lưng họ. “Chừng nào nó còn thở, chừng đó nó vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình.”

“Có phải nó bị ốm hay bị nhiễm độc gì đó chăng?” Axl hỏi.

“Chỉ đơn giản là nó đã già thôi ông Axl ạ, cũng như tất cả chúng ta. Nhưng nó vẫn hít thở, vậy nên những gì do Merlin làm vẫn quẩn quanh lay lắt quanh đây.”

“Giờ thì tôi có nhớ ra chút ít về việc này,” Axl nói. “Tôi nhớ việc Merlin làm ở đây và cũng nhớ đó là một việc làm đen tối.”

“Đen tối ư?” Gawain nói. “Tại sao lại đen tối chứ? Đó là lựa chọn duy nhất. Khi chúng ta còn chưa giành được thắng lợi một cách thích đáng trong trận chiến ấy, tôi đã cùng bốn người bạn chiến đấu tài ba phi ngựa đi tìm cách thuần hóa chính con rồng này, hồi ấy vẫn còn hùng mạnh và hung dữ, để sau đó Merlin có thể phù chú lời nguyền vĩ đại ấy vào hơi thở của nó. Rất có thể ông ấy là một con người nham hiểm, nhưng trong việc này, ông ấy đã thực hiện cả mong muốn của Chúa chứ không riêng gì của Arthur. Nếu không có hơi thở của con rồng cái này, liệu hòa bình có bao giờ đến với chúng ta? Hãy nhìn cuộc sống của chúng ta lúc này mà xem, thưa ông! Xưa là kẻ thù thì nay là anh em, chỗ nào cũng thế. Cậu Wistan này, cậu bỗng trở nên im lặng khi tới đây. Ta muốn hỏi cậu một lần nữa. Cậu có định để cho con vật tội nghiệp này sống nốt phần đời còn lại của nó hay không? Hơi thở của nó không còn được như xưa nữa, nhưng tới giờ vẫn giữ nguyên phép thuật. Cậu hãy nghĩ cho kỹ đi, một khi nó ngừng thở, điều gì sẽ sống lại khắp nơi trong vùng, cho dù biết bao năm tháng đã qua! Đúng, ta thừa nhận chúng ta đã giết rất nhiều người, chẳng thèm quan tâm đó là kẻ mạnh hay người yếu. Chúa chắc đã không mỉm cười với chúng ta, nhưng chúng ta đã quét sạch chiến tranh khỏi vùng này. Hãy rời khỏi nơi này đi, cậu Wistan ạ, ta xin cậu đấy. Có thể chúng ta thờ các vị thần khác nhau, nhưng nhất định Chúa của cậu sẽ phù hộ cho con rồng này cũng như Chúa của ta.”

Wistan rời mắt khỏi nơi ở của con rồng và quay ra nhìn vị hiệp sĩ già.

“Thưa ông, Chúa gì mà lại muốn những điều sai trái rơi vào quên lãng và không bị trừng phạt?”

“Cậu hỏi hay lắm, cậu Wistan ạ, và ta biết Chúa của mình vẫn day dứt không yên vì những gì chúng ta đã làm ngày hôm ấy. Nhưng chuyện xảy ra quá lâu rồi và những mảnh xương giờ cũng đã yên nghỉ dưới lớp thảm cây xanh tốt. Lũ trẻ bây giờ không hay biết gì. Ta xin cậu hãy rời khỏi nơi này và để yên cho Querig được tiếp tục phận sự của nó thêm một thời gian nữa. Chỉ một hoặc hai mùa nữa thôi, nó chỉ sống được đến thế là cùng. Nhưng chỉ như vậy cũng có thể đã đủ để những vết thương cũ vĩnh viễn lành lại và hòa bình sẽ trường tồn trong chúng ta. Cậu hãy nhìn nó đang níu lấy sự sống mà xem! Hãy tỏ lòng nhân từ mà rời khỏi đây. Hãy để vùng đất này được sống trong quên lãng!”

“Thật nực cười, thưa ông. Làm sao những vết thương cũ có thể lành lại trong khi lũ dòi vẫn đang bám đầy xung quanh? Làm sao hòa bình dựa trên giết chóc và ngón bịp của thầy phù thủy có thể trường tồn cho thấu? Tôi thấy ông nhiệt tình mong mỏi sao cho những nỗi kinh hoàng ngày trước tan thành cát bụi. Nhưng chúng vẫn đang nằm trong đất dưới hình thù những phiến xương trắng bệch, chờ tới ngày được khám phá. Ông Gawain ạ, tôi vẫn giữ nguyên câu trả lời của mình. Tôi phải xuống dưới cái hang này.”

Gawain gật đầu long trọng. “Tôi hiểu cậu.”

“Vậy thì đến lượt tôi phải hỏi ông câu này, thưa hiệp sĩ. Ông sẽ để tôi được ở đây một mình và ngay bây giờ quay lại chỗ con ngựa chiến già cừ khôi đang chờ dưới kia chứ?”

“Cậu biết ta không thể làm như vậy, cậu Wistan ạ.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Được thôi.”

Wistan đi qua chỗ Axl và Beatrice đứng để bước xuống những bậc thang đẽo sơ sài. Xuống tới chân mồ đất, Wistan liền đưa mắt nhìn quanh rồi cất tiếng, một giọng nói hoàn toàn mới mẻ: “Ông Gawain ơi, mặt đất chỗ này nhìn thật kỳ lạ. Có phải khi còn mạnh khỏe, con rồng cái đã phả hơi biến nơi đây thành thế này không? Hay là sấm chớp giáng xuống đây thường xuyên đến nỗi mặt đất luôn cháy sém trước khi lớp cỏ mới kịp mọc lên?”

Theo Wistan xuống đến chân mô đất, Gawain cũng bước khỏi các bậc thang. Cả hai người sau đó cùng nhau đi đi lại lại, như hai người bạn đang cân nhắc không biết nên chọn chỗ nào để dựng lều cho hợp lý.

“Đó cũng là điều luôn khiến ta phải băn khoăn đấy cậu Wistan ạ,” Gawain nói. “Vì kể cả khi còn trẻ, nó vẫn luôn ở trên cao kia, ta không nghĩ mặt đất cháy sém này là do Querig làm. Thế nên có thể nơi này vẫn luôn như vậy, ngay từ khi chúng ta mới đưa nó tới đây rồi hạ nó xuống hang.” Gawain nện gót chân xuống kiểm tra mặt đất. “Dù sao thì mặt đất ở đây cũng đủ độ rắn chắc đấy cậu ạ.”

“Quả có vậy.” Wistan đứng quay lưng về phía Gawain và cũng đang dùng chân kiểm tra mặt đất.

“Mặc dù có lẽ không được rộng cho lắm?” Vị hiệp sĩ nhận xét. “Cậu có thấy cạnh kia trải ra tới tận rìa vách đá không. Đúng là ai ngã xuống ở đây sẽ được nằm trên đất hiền hòa, nhưng máu trong người sẽ chảy ồ ạt qua đám cỏ cháy này sang bờ bên kia. Ta không nói thay cậu đâu nhé, nhưng ta không muốn ruột gan phèo phổi của mình chảy tong tỏng xuống từ mỏm đá giống như phân trắng của lũ mòng biển tí nào!”

Cả hai người cùng cười to, rồi Wistan nói:

“Không phải lo đâu ông ạ. Ông có thấy mặt đất dâng lên một chút ngay trước khi tới chỗ mỏm đá kia không. Còn rìa đối diện thì quá xa, trước khi ra tới đó còn phải chảy qua cả một diện tích lớn mặt đất khô nẻ này đã.”

“Cậu quan sát kỹ lắm. Vậy thì tốt rồi, chỗ này không tồi chút nào!” Gawain nhìn lên Axl và Beatrice lúc ấy vẫn đang đứng trên gờ đá, mặc dù đang quay lưng về phía hang của Querig. “Ông Axl này,” Gawain gọi với lên một cách vui vẻ, “ông vẫn luôn là một thuyết khách tài tình. Ông có muốn dùng tài hùng biện khéo léo của mình mà thuyết phục chúng tôi cùng rời khỏi nơi này như hai người bạn không?”

“Tôi rất tiếc ông Gawain ạ. Ông đã luôn đối xử tốt với chúng tôi và chúng tôi xin cảm ơn ông vì điều đó. Nhưng chúng tôi tới đây là để được thấy ngày tàn của Querig và nếu ông định bảo vệ nó thì tôi và vợ tôi chẳng thể đứng về phía ông cho được. Chúng tôi phải đứng về phía cậu Wistan trong chuyện này.”

“Tôi hiểu rồi, ông ạ. Vậy thì ít nhất cũng cho phép tôi được đề nghị ông bà thế này. Tôi không run sợ trước người đang đứng trước mặt tôi đây. Nhưng nếu tôi là người sẽ ngã xuống, liệu ông bà có thể đưa con Horace thân thương của tôi xuống núi được không? Nó sẽ vui lòng để một cặp vợ chồng tử tế người Briton cưỡi trên lưng mình đấy. Có thể ông bà sẽ thấy nó cằn nhằn, nhưng hai người như ông bà sẽ không quá nặng cho nó đâu. Hãy đưa con Horace thân yêu của tôi đi thật xa khỏi nơi này, và khi ông bà không còn cần đến nó nữa, hãy tìm một cánh đồng cỏ xanh tốt cho nó, để nó có thể vừa gặm cỏ thỏa thích vừa ngẫm nghĩ tới những ngày tươi đẹp đã qua. Ông bà có vui lòng làm việc này giúp tôi không?”

“Chúng tôi rất vui lòng giúp ông, thưa ông, con ngựa của ông cũng sẽ giúp chúng tôi rất nhiều vì xuống núi là việc chẳng nhẹ nhàng gì.”

“Đúng lắm ông Axl ạ.” Gawain giờ đã bước sát tới chân mô đất. “Tôi đã một lần giục ông nên đi theo đường sông, và giờ muốn ông bà một lần nữa hãy nghe lời khuyên của tôi. Để Horace đưa ông bà xuống núi, nhưng khi tới bờ sông thì hãy tìm một con thuyền nhằm hướng Đông mà tiến. Trong bộ yên cương có tiền đủ để làm lộ phí cho ông bà đấy.”

“Chúng tôi xin cảm ơn ông. Sự hào phóng của ông khiến chúng tôi vô cùng cảm động.”

“Nhưng ông Gawain này,” Beatrice nói. “Nếu chúng tôi dùng con ngựa của ông thì lấy gì để đưa xác ông xuống núi? Ông đã quá tốt bụng nên quên đi mất cả xác mình. Trong khi chúng tôi sẽ rất đau lòng phải chôn ông tại một nơi hiu quạnh thế này.”

Trong thoáng chốc, nét mặt vị hiệp sĩ già trở nên nghiêm nghị, gần như âu sầu. Nhưng rồi gương mặt lại dãn ra thành một nụ cười và Gawain nói: “Bà ơi. Đừng tính toan tới chuyện chôn cất trong khi ta vẫn mong chờ chiến thắng! Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ngọn núi này với ta cũng chẳng hiu quạnh hơn bất cứ nơi nào khác, hơn nữa, ta sợ những gì hồn ma của ta sẽ phải chứng kiến ở mặt đất dưới kia, nếu chẳng may cuộc tỉ thí này có kết quả ngược lại so với mong muốn. Vậy nên đừng nói tới xác chết nữa bà nhé! Cậu Wistan này, cậu có muốn đề nghị ông bà đây việc gì không, phòng khi vận may không mỉm cười với cậu?”

“Cũng như ông thôi ạ, tôi cũng không muốn nghĩ tới thất bại. Nhưng chỉ một thằng đại ngốc mới nghĩ rằng ông không phải là một đối thủ ghê gớm, cho dù tuổi ông đã cao. Vậy nên tôi cũng xin được gửi gắm hai bác đây thế này. Nếu cháu không còn sống, xin hai bác hãy lo sao cho cậu Edwin tới được một ngôi làng tử tế và cho nó biết rằng cháu xem nó là học trò xứng đáng nhất của mình.”

“Chúng tôi sẽ làm theo đề nghị của cậu,” Axl nói. “Chúng tôi sẽ cố gắng tìm cho thằng bé những gì tốt đẹp nhất, cho dù vết thương nó mang trên mình khiến tương lai của nó trở nên tăm tối.”

“Bác nói phải lắm. Cháu càng hiểu ra mình phải cố gắng hơn nữa để sống sót qua cuộc tỉ thí này. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, ông Gawain nhỉ?”

“Ta vẫn còn một yêu cầu nữa,” vị hiệp sĩ già nói, “yêu cầu này dành cho cậu đấy, cậu Wistan ạ. Ta thật ngại ngùng khi phải đưa vấn đề này ra, vì nó động chạm tới điều thú vị chúng ta vừa bàn tới khi nãy. Ý ta muốn nói tới chuyện tuốt kiếm khỏi bao. Với bao năm tháng tuổi tác đè nặng trên mình, ta thấy mình mất nhiều thời gian tới mức điên rồ mới rút được thứ vũ khí cũ kỹ này khỏi vỏ. Nếu ta với cậu đối mặt với nhau khi kiếm vẫn nằm trong bao, ta sợ là cuộc đối đầu sẽ biến thành một cuộc tiêu khiển hèn kém cho cậu, vì ta biết rằng cậu rút kiếm rất nhanh. Tại sao lại như vậy ư, vì rất có thể ta vẫn còn lúng ta lúng túng, vừa lầm bầm chửi vừa cố lôi thanh sắt này ra trong khi cậu đã vừa vung kiếm lên không vừa nghĩ không biết nên chém lìa đầu ta hay nên hát một bài trong khi chờ đợi! Nhưng nếu chúng ta đồng ý sẽ bắt đầu với kiếm đã ra khỏi bao… Không hiểu sao nói thế này ta ngượng quá cậu ạ!”

“Ông không phải nói thêm một lời nào nữa, ông Gawain ạ. Tôi không bao giờ đánh giá cao việc một chiến binh dựa vào tốc độ rút kiếm để lợi dụng ưu thế trước đối thủ của mình. Vậy nên hãy bắt đầu khi kiếm đã rút khỏi bao, đúng như những gì ông vừa đề nghị.”

“Ta cảm ơn cậu. Để đổi lại, ta sẽ không tìm cách lợi dụng cánh tay bị băng bó của cậu.”

“Tôi rất biết ơn ông vì điều đó, mặc dù đó cũng chỉ là một vết thương tầm thường.”

“Vậy thì tốt rồi. Xin phép cậu.”

Vị hiệp sĩ già rút kiếm khỏi bao - quả thực là phải mất một lúc mới xong, rồi ông cắm mũi kiếm xuống đất, như ông đã làm khi nãy lúc còn ở chỗ ụ đá khổng lồ. Nhưng thay vì tựa người vào kiếm, ông vẫn đứng đó mà đưa mắt nhìn thanh kiếm của mình đầy vẻ chăm chú trong một xúc cảm trộn lẫn giữa mệt mỏi và yêu thương. Rồi ông dùng cả hai tay nâng kiếm lên - lúc ấy tư thế của Gawain bỗng mang vẻ oai nghi không thể phủ nhận.

“Em quay mặt đi đây Axl ạ,” Beatrice nói. “Cho em biết khi nào mọi chuyện kết thúc, hy vọng sẽ chóng vánh và gọn gàng.”

Thoạt đầu, cả hai người đều chĩa mũi kiếm xuống đất để giữ sức cho cánh tay. Từ trên cao thế này, Axl có lợi thế và quan sát rõ ràng vị trí của họ: đứng cách nhau nhiều nhất là năm sải chân, người Wistan hơi nghiêng về bên trái so với đối thủ của mình. Họ cứ đứng nguyên như vậy một lúc, rồi Wistan chậm rãi bước ba bước về phía bên phải, vậy nên nhìn có vẻ như bờ vai bên ngoài của anh không còn được bảo vệ trong tầm kiếm nữa. Nhưng để lợi dụng được điều này, Gawain sẽ phải xáp lại gần thật nhanh và Axl không ngạc nhiên mấy khi thấy vị hiệp sĩ già nhìn Wistan với nét mặt đầy buộc tội rồi cũng bước sang bên phải bằng những sải chân thận trọng. Trong khi đó, Wistan hoán đổi vị trí hai bàn tay cầm kiếm. Axl không biết chắc Gawain có nhận thấy sự thay đổi ấy không - rất có thể người Wistan đã chắn mất tầm nhìn của vị hiệp sĩ. Nhưng bây giờ thì chính Gawain cũng đang thay đổi cách cầm kiếm, để sức nặng của thanh kiếm chuyển từ cánh tay phải sang cánh tay trái. Rồi hai người đứng chắc trong vị trí mới của mình và với một khán giả ngây thơ không biết gì, nhìn có vẻ như tương quan vị trí giữa hai người không có gì thay đổi so với trước. Nhưng Axl cảm nhận được khác biệt quan trọng trong vị trí mới này. Đã lâu lắm rồi ông mới phải tính toán một trận đánh ở mức độ chi li đến thế, trong khi ấy, ông cũng thấy rất bực bội vì có cảm giác mình không hiểu được phân nửa những gì đang diễn ra trước mắt. Nhưng ông biết một điều, rằng bằng cách nào đó, cuộc chiến đã tới hồi then chốt; rằng mọi thứ sẽ không tồn tại ở trạng thái hiện thời lâu hơn nữa, một trong hai chiến binh sẽ buộc phải tấn công.

Biết vậy mà Axl vẫn giật bắn mình vì sự chạm trán đột ngột giữa Gawain và Wistan. Cứ như thể hai người bọn họ cùng đáp lại một tín hiệu nào đó: khoảng cách giữa hai người biến mất và cả hai đột nhiên ghì chặt lấy nhau. Việc xảy ra quá dột ngột khiến Axl tưởng như hai người đã buông kiếm và giờ đang khóa tay nhau bằng một động tác song phương phức tạp. Giữ nguyên tư thế ấy, họ cùng xoay người một chút, như hai vũ công, và tới lúc đó Axl lại trông thấy hai lưỡi kiếm, có lẽ là vì lực va chạm kinh hồn mà giờ đã kết hợp thành một thực thể duy nhất. Mất thể diện vì sự thể diễn ra thế này, cả Gawain và Wistan đang cố gắng hết sức để tách hai món vũ khí ra. Nhưng đây là một nhiệm vụ chẳng dễ dàng gì nên nét mặt vị hiệp sĩ già nhăm nhúm lại vì gắng sức. Vào đúng lúc này thì Axl không trông thấy mặt Wistan, nhưng ông thấy rõ vai và cổ người chiến binh run lên cũng vì đang cố gắng đảo chiều thảm họa. Nhưng mọi cố gắng của họ đều vô ích: mỗi giây phút trôi đi, hai thanh kiếm dường như càng dính chặt vào nhau hơn và rõ là chẳng còn cách nào khác ngoài việc buông kiếm mà bắt đầu cuộc tỉ thí lại từ đầu. Nhưng không ai trong hai người có vẻ muốn bỏ cuộc, mặc dù những nỗ lực họ đang bỏ ra có nguy cơ khiến họ kiệt sức. Rồi hai lưỡi kiếm như cũng chùn lại và tách nhau ra. Trong khi ấy, có một đốm gì đó thẫm màu - có thể chính là thứ chất ngay từ đầu đã khiến hai thanh kiếm dính chặt vào nhau - bắn tung lên trong khoảng không giữa hai người. Với nét mặt nhẹ nhõm sửng sốt, Gawain lảo đảo xoay nửa vòng rồi khuỵu một bên gối xuống đất. Về phần Wistan, đà lao khiến người chiến binh xoay gần hết một vòng tròn mới dừng lại, thanh kiếm sau khi được giải phóng giờ đang chĩa thẳng ra chỗ những đám mây lơ lửng trôi phía trên mỏm đá, trong khi lưng anh thì xoay về phía vị hiệp sĩ già.

“Chúa che chở cho ông ấy,” Beatrice nói bên tai khiến Axl giờ mới nhận ra nãy giờ bà vẫn theo dõi cuộc tỉ thí. Khi ông đưa mắt nhìn trở lại xuống dưới, Gawain đã hạ nốt đầu gối bên kia xuống đất. Rồi tấm thân cao lớn của vị hiệp sĩ từ từ và vẹo vọ sụp xuống trên lớp cỏ sẫm màu. Ông cựa quậy một chút, như một người nằm ngủ đang cố tìm một tư thê dễ chịu trên giường. Khi cuối cùng ông cũng xoay mặt hướng được lên trời, cho dù hai chân đang vất vả gập dưới người, nét mặt Gawain dường như mang một vẻ hài lòng. Vị hiệp sĩ già hình như nói gì đó khi Wistan sai bước lo lắng tiến lại gần, nhưng Axl ở quá xa không thể nghe rõ. Người chiến binh đứng bên cạnh đối thủ của mình thêm một lúc nữa, hoàn toàn quên lãng thanh kiếm đang cầm trong tay, Axl nhìn thấy rõ những giọt chất lỏng sẫm màu nhỏ từ đầu kiếm xuống đất.

Beatrice nép sát người vào Axl. “Ông ấy là người bảo vệ con rồng cái,” bà nói, “nhưng luôn tỏ ra thật tử tế với chúng ta. Ai mà biết được giờ này chúng ta sẽ ra sao nếu không có ông ấy. Axl ơi, thật buồn khi ông ấy ngã xuống như thế.”

Axl ôm chặt Beatrice vào người. Rồi buông vợ ra, ông xuống mấy bậc thang để nhìn cho rõ hơn cơ thể Ga warn đang nằm trên mặt đất. Wistan đã đoán đúng: máu chỉ chảy tới chỗ mặt đất dâng lên tạo thành dạng như một gờ đất ngay gần rìa móm đá và đọng thành vũng ở đó mà hoàn toàn không có nguy cơ sẽ chảy tràn qua phía bên kia. Cảnh tượng này khiến cảm giác u buồn dâng lên trong lòng Axl và mặc dù chỉ lờ mờ và xa xăm, ông còn thấy như một nỗi giận dữ ghê gớm nào đó trong lòng mãi rồi cuối cùng cũng đã được đền đáp.

“Hoan hô,” Axl gọi với xuống. “Giờ thì chẳng còn gì ngăn cản giữa cậu và con rồng cái nữa.”

Wistan từ nãy vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời mắt nhìn vị hiệp sĩ già đã chết, giờ bắt đầu chậm rãi, thậm chí có hơi loạng choạng, bước lại gần chân mô đất và khi đưa mắt nhìn lên, trông anh như thể đang chìm trong một giấc mơ.

“Từ lâu cháu đã học được một điều,” anh nói, “rằng khi chiến đấu thì không được sợ thần Chết. Thế nhưng cháu như đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của ông ấy sau lưng mình, lúc cháu đối mặt với vị hiệp sĩ này. Dù đã lớn tuổi, nhưng ông ấy suýt nữa đã thắng cháu.”

Lúc ấy người chiên binh dường như mới nhận ra thanh kiếm vẫn nằm trong tay mình và toan cắm nó xuống lớp đất mềm ngay gần chỗ chân mô đất. Nhưng rồi anh kịp dừng lại khi lưỡi gươm đã gần chạm đất rồi đứng thẳng người dậy mà nói: “Sao phải chùi sạch lưỡi gươm này chứ? Sao không để máu của vị hiệp sĩ trộn lẫn với máu của con rồng nhỉ?”

Wistan leo lên các bậc thang bên sườn mô đất, vẫn vương vất dáng đi của một kẻ say. Len qua chỗ Axl và Beatrice đang đứng, anh nghiêng người qua một tảng đá để nhìn xuống hang, hai vai nhấp nhô theo từng nhịp thở.

“Cậu Wistan này,” Beatrice nhẹ nhàng nói. “Chúng tôi đang nóng lòng muốn thấy cậu tiêu diệt Querig. Nhưng sau đó cậu sẽ chôn cất vị hiệp sĩ tội nghiệp chứ? Chồng tôi đây đã mệt quá rồi và phải giữ sức cho phần còn lại trong hành trình của mình.”

“Tuy ông ấy là bà con của Arthur mà cháu căm thù,” Wistan nói và quay lại nhìn Beatrice, “nhưng cháu sẽ không để ông ấy nằm đó cho lũ quạ. Bác cứ yên tâm, cháu sẽ lo cho ông ấy, thậm chí có thể sẽ đưa ông ấy xuống nằm trong hang, bên cạnh con vật ông ấy đã bảo vệ bấy lâu nay.”

“Vậy thì nhanh chân lên cậu,” Beatrice nói, “hãy xuống hoàn thành nhiệm vụ của ruình đi. Vì mặc dù con rồng đã già yếu nhưng chúng tôi vẫn không thể yên tâm chừng nào chưa biết chắc nó dã bị giết.”

Nhưng dường như Wistan không còn nghe thấy gì nữa, vì lúc đó anh đang nhìn Axl với vẻ xa xăm.

“Cậu vẫn ổn đấy chứ, cậu Wistan?” cuối cùng Axl cũng lên tiếng.

“Bác Axl ạ,” người chiến binh nói, “có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nên hãy cho phép cháu hỏi lại một lần nữa. Có phải bác chính là người Briton hòa nhã hồi cháu còn bé, người đã từng di lại như một vị hoàng tử thông thái trong làng cháu, người làm cho tất cả mọi người suy nghĩ làm sao để giữ cho những người vô tội không bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh? Nếu bác còn nhớ về thời ấy, cháu mong bác hãy tin tưởng cháu và cho cháu biết trước khi chúng ta chia tay.”

“Cậu ạ, nếu tôi là người ấy thì ngày hôm nay tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ta qua đám sương mù từ hơi thở của con vật kia, trông anh ta không khác gì một thằng ngốc, một kẻ mộng mơ hão huyền, nhưng là một người có ý định tốt và đã khổ sở biết bao khi phải chứng kiến cảnh những lời thề trang trọng bị phá vỡ bỏi những cuộc tàn sát man rợ. Còn có nhiều người khác đi truyền bá hiệp ước ấy trong các làng của người Saxon, nhưng nếu nét mặt tôi gọi lại một điều gì đó trong cậu, thì hãy cứ cho đó chính là tôi đi nhỉ?”

“Cháu đã nghĩ thê ngay khi bác cháu ta gặp nhau lần đầu, nhưng không dám chắc lắm. Cảm ơn bác vì sự thẳng thắn này.”

“Vậy thì đến lượt mình, cậu hãy thẳng thắn nói cho tôi nghe, vì tôi đã băn khoăn về chuyện này suốt từ lúc gặp cậu hôm qua tới giờ, mà nói thực ra thì có lẽ là từ rất lâu rồi cơ đấy. về người đàn ông cậu vẫn nhắc tới ấy, cậu Wistan ạ. Có phải anh ta là người cậu muốn trả thù không?”

“Anh nói gì thế, chồng ơi?” Beatrice tiến về phía trước, đứng giữa Axl và người chiến binh. “Đâu có chuyện gì giữa anh với người chiến binh này? Mà nếu có thì cậu ấy phải tấn công em trước chứ.”

“Cậu Wistan nói tới một lớp vỏ ngoài anh đã rũ bỏ từ trước khi anh gặp em, công chúa ạ. Lớp vỏ ấy anh từng hy vọng từ lâu đã tan vụn trên một con đường bị người đời quên lãng.” Rồi quay sang Wistan: “Cậu sẽ nói gì, cậu Wistan? Máu vẫn nhỏ giọt từ thanh kiếm của cậu đấy. Nếu cậu thèm muốn được trả thù thì cậu đã tìm thấy rồi đấy, mặc dù tôi xin cậu hãy bảo vệ người vợ thân thương đang run lên của tôi ngay đây.”

“Cháu đã từng đứng từ xa mà ngưỡng mộ người đàn ông ấy, và sự thực đúng là về sau, đã có nhiều lúc cháu ước ông ấy bị trừng phạt một cách tàn bạo vì sự bội tín mà ông ấy dự phần. Nhưng ngày hôm nay, cháu thấy rằng có lẽ ông ấy đã hành động không chu t xảo trá nào, chỉ mong những điều tốt đẹp đến với cả người bên mình và người bên cháu như nhau. Bác ạ, nếu cháu được gặp lại ông ấy một lần nữa, cháu sẽ mời ông ấy tiếp tục đi trong yên ổn, cho dù cháu biết hòa bình sẽ không còn kéo dài được lâu nữa. Nhưng xin phép hai bác, cháu xin được xuống hang để hoàn thành công việc của mình.”

Dưới hang kia, cả vị trí lẫn dáng nằm của con rồng vẫn không hề thay đổi: nếu các giác quan có báo cho biết sự hiện diện gần kề của những người lạ mặt - đặc biệt là của người đang theo sườn dốc của hang mà trèo xuống kia - thì Querig cũng không tỏ vẻ gì cho thấy nó nhận biết những gì đang diễn ra. Hay là cái nhấp nhô phập phồng trên sống lưng kia giờ đã mang một vẻ gấp gáp mới mẻ nào đó? Axl không biết chắc nữa. Nhưng khi ông tiếp tục dán mắt nhìn vào con vật, một ý nghĩ chợt đến với ông, rằng bụi cây táo gai kia - sinh vật duy nhất dưới hang ngoài con rồng - đã trở thành nguồn an ủi lớn lao cho nó, và rằng ngay lúc này, trong óc nó, nó đang cố vươn tới chỗ bụi cây. Axl hiểu ý nghĩ này chỉ là một sự tưởng tượng, nhưng càng nhìn ông càng cảm thấy dường như đó là sự thật. Vì tại sao chỉ có đúng một bụi cây mọc lên ở một nơi như thế? Có phải chính Merlin đã cho phép nó mọc ở đó, để con rồng có một người bạn bên mình?

Wistan vẫn tiếp tục trèo xuống, kiếm vẫn nằm trong bao. Ánh mắt anh hiếm khi rời khỏi nơi con vật đang nằm, như thể đang chờ thấy nó đột ngột vùng dậy và biến thành một con quỷ gớm guốc. Có một lúc anh trượt chân và phải thọc thanh kiếm vào đất để tránh cho lưng trượt dài thêm nữa. Việc này khiến đất đá rơi rào rào xuống sườn dốc, nhưng Querig vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì.

Rồi Wistan đã xuống đến đáy hang an toàn. Anh quệt mồ hôi trên trán rồi đưa mắt nhìn lên chỗ Axl và Beatrice, sau đó tiến về phía con rồng rồi dừng lại khi còn cách nó vài sải chân. Anh ta nâng kiếm lên rồi kiểm tra lưỡi kiếm, hình như giật mình khi thấy những vệt máu đọng. Wistan cứ đứng như vậy một lúc khá lâu mà không động đậy, khiến Axl tự hỏi không biết có phải chính tâm trạng kỳ quặc bất thình lình đến với người chiến binh kể từ sau chiến thắng trong cuộc tỉ thí ấy đã khiến anh quên bẵng trong giây lát lý do vì sao mình xuống dưới hang này.

Nhưng rồi cũng bằng sự bất ngờ, vốn là đặc trưng của Wistan trong cuộc chiến với vị hiệp sĩ già, Wistan đột nhiên di chuyển vẻ phía trước. Không chạy nhưng anh đi thật nhanh, bước qua con rồng mà không hề gián đoạn sải chân rồi đi tiếp như đang nóng lòng muốn tới phía bên kia của hang. Nhưng thanh kiếm đã vẽ một vòng cung thấp và Axl thấy đầu con rồng xoay tròn trong không khí rồi lăn thêm một đoạn trước khi dừng lại trên nền hang đầy đá. Tuy nhiên, nó không nằm lâu ở đó, vì chẳng mấy chốc đã bị nuốt chửng bỏi một dòng chất lỏng đặc sệt thoạt đầu chảy tách thành dòng quanh nó, nhưng sau đó tiếp tục đổ về khiến nó dâng lên rồi trôi lướt đi trên nền hang. Nó kẹt lại ở chỗ bụi táo gai, phần họng xoay lên trời. Cảnh tượng ấy khiến Axl nhớ lại đầu con chó bị Gawain chém đứt dưới đường hầm và một lần nữa, cảm giác u sầu lại chực trào lên trong lòng ông. Ông buộc mình phải rời mắt khỏi con rồng và thay vào đó quay sang nhìn Wistan lúc ấy vẫn chưa dừng chân bước. Người chiến binh giờ đã vòng lại, tránh vũng máu đang mỗi lúc một lan rộng, rồi leo lên khỏi hang trong khi thanh kiếm vẫn chưa tra trở lại bao.

“Xong cả rồi Axl ạ,” Beatrice nói.

“Xong rồi công chúa ạ. Nhưng vẫn còn một việc anh muốn hỏi cậu chiến binh.”

*

Mất một lúc lâu hơn bình thường mới thấy Wistan trèo lên khỏi hang. Khi cuối cùng người chiến binh lại đứng đó trước mặt họ, trông anh hoang mang chứ chẳng có vẻ chút gì hoan hỉ vì chiến thắng mới giành được. Không nói một lời, anh ngồi xuống mặt đất sẫm màu ngay bên rìa hang và cuối cùng cũng thọc sâu cây kiếm xuống đất. Sau đó, anh đưa cặp mắt vô hồn nhìn qua miệng hang tới chỗ mấy đám mây cùng những ngọn đồi mờ xa.

Một lúc sau đó, Beatrice ra tới chỗ Wistan ngồi rồi nhẹ nhàng chạm vào cánh tay người chiến binh. “Cảm ơn cậu vì việc cậu vừa làm, cậu Wistan ạ,” bà nói. “Và sẽ có rất nhiều người sống ở khắp vùng này cũng sẽ cảm ơn cậu, nếu giờ này họ có mặt ở đây. Thế mà sao cậu lại thất vọng thế?”

“Thất vọng ư? Không sao, cháu sẽ sớm lấy lại được tinh thần thôi bác ạ. Thế nhưng vào đúng lúc này…” Wistan tránh nhìn Beatrice và một lần nữa lại quay ra nhìn những đám mây. Rồi anh nói tiếp: “Có thể là vì cháu đã sống cùng người Briton các bác quá lâu. Từ khi còn nhỏ tuổi, tuy vẫn coi thường những kẻ hèn nhát người Briton, nhưng cháu cũng ngưỡng mộ và yêu mến những gì tốt đẹp nhất trong các bác. Và giờ cháu ngồi đây, run rẩy không phải vì mệt mỏi, mà vì cháu hiểu rất rõ việc mình vừa gây ra. Cháu phải sớm tôi luyện trái tim mình hòng phụng sự nhà vua của cháu cho những việc sắp sửa xảy ra, bằng không cháu sẽ chỉ là một chiến binh yếu hèn.”

“Cậu nói gì thê cậu Wistan?” Beatrice hỏi. “Còn nhiệm vụ gì khác đang chờ đợi cậu ư?”

“Là công lý và báo thù đang chờ đợi bác ạ. Chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ tràn tới đây, vì cả hai thứ đều đã bị trì hoãn quá lâu rồi. Nhưng khi thời khắc sắp điểm, cháu lại thấy trái tim mình run rẩy như đàn bà. Nhất định là vì cháu đã sống bên các bác quá lâu.”

“Tôi đã không bó sót lời nhận xét lúc nãy của cậu,” Axl nói, “rằng cậu mong tôi được tiếp tục sống trong yên bình, nhưng hòa bình sè không còn tồn lại được lâu nữa. Lúc ấy tôi đã tự hỏi không hiểu ý cậu là gì, lúc cậu leo xuống hang ấy. Giờ cậu có muốn giải thích cho chúng tôi không?”

“Cháu thấy bác đã bắt đầu hiểu rồi đấy, bác Axl ạ. Nhà vua gửi cháu đến đây tiêu diệt con rồng cái không chỉ đon giản để tưởng nhớ tới những người bà con đã bị giết hại từ rất lâu. Bác bắt đầu thấy rồi đấy bác Axl, con rồng này chết đi là để mở đường cho một cuộc chinh phục sắp tới.”

“Một cuộc chinh phục ư?” Axl tiến lại gần Wistan. “Sao lại như thế, hả cậu Wistan? Có phải là vì quân đội của dân Saxon các cậu giờ đã đóng đảo thêm vì những người bà con vượt biển tới đây? Hay là vì chiến binh các cậu quá hung tọn nhất định phải chinh phục thêm những vùng đất hiện đang được vui hưởng hòa bình?”

“Sự thực là quân đội người Saxon chúng cháu vẫn còn rất ít ỏi, ngay cả ở vùng đầm lầy miền Đông. Nhưng hãy nhìn khắp vùng này mà xem. Trong mỗi thung lũng, bên mọi dòng sông, chỗ nào cũng có các cộng đồng người Saxon với những người đàn ông lực lưỡng và bọn con trai đang ngày ngày thêm khôn lớn. Chính từ những cộng đồng như thế mà quân lính Saxon sẽ ngày càng lớn mạnh khi chúng cháu tiếp tục càn quét về hướng Tây.”

“Nhất định là cậu đang nói năng trong cơn bấn loạn sau chiến thắng của mình rồi, cậu Wistan ạ,” Beatrice nói. “Làm sao có thể như thế được? Chính cậu cũng thấy ở vùng này, những người bà con của cả cậu lẫn chúng tôi đều chung sống hòa đồng ở khắp các làng mạc. Ai trong số họ có thể trở nên thù địch và chống lại hàng xóm của mình, những người họ đã từng yèu quý từ khi còn là trẻ con chứ?”

“Bác hãy nhìn mặt bác trai mà xem. Bác Axl bắt đầu hiểu tại sao cháu lại ngồi đây như đang phải nhìn thẳng vào một thứ ánh sáng quá mức gay gắt rồi đấy.”

“Đúng vậy đấy công chúa ạ, những gì Wistan nói khiến anh phải run rẩy vì sợ hãi. Anh và em vẫn mong tới hồi kết của Querig vì chỉ nghĩ tới những ký ức thân thương của riêng mình. Nhưng ai mà biết được giờ đây, những mối hận thù xa xưa nào sẽ bị xói tung trên khắp đất này? Chúng ta chỉ còn hy vọng Chúa vẫn sẽ tìm ra cách để bảo vệ mối quan hệ giữa người với người, nhưng phong tục tập quán cũng như những mối nghi ngờ vẫn luôn là ranh giới chia cắt chúng ta. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, khi những kẻ mau mồm mau miệng khiến những mối bất hòa xưa cũ hòa nhịp với những tham vọng mới thèm khát được xâm chiếm đất đai?”

“Thực đáng sợ làm sao, thưa bác,” Wistan nói. “Người khổng lồ từng bị chôn kín thì nay đã bắt đầu cựa quậy. Khi chẳng bao lâu nữa hắn thức dậy, và nhất định hắn sẽ thức dậy, thì tình bạn giữa chúng ta sẽ chỉ còn được như nút buộc trên những cành hoa mảnh dẻ các bé gái vẫn chơi đùa với nhau. Người ta sẽ đốt sạch nhà cửa hàng xóm của mình trong đêm. Treo cổ trẻ em lên cành cây khi trời vừa hửng sáng. Sông hồ sẽ nồng nặc mùi những thây ma bập bềnh. Và khi tiếp tục tiến bước, người Saxon chúng cháu sẽ ngày càng đông hơn, bị nuốt chửng trong những cơn giận dữ và khao khát được trả thù. Với người Briton các bác, họ sẽ chẳng khác gì một quả cầu lửa đang lăn tới. Bác sẽ phải bỏ chạy, bằng không sẽ chết. Hết vùng này tới vùng khác sẽ trở thành một vùng đất mói, vùng đất của người Saxon, nơi sẽ không còn một chút dấu vết gì của cái thời dàn Briton từng sinh sống, trừ một hoặc hai đàn cừu lang thang trên đồi không ai chăm sóc.”

“Cậu ấy nói thật đấy sao Axl? Chắc hẳn cậu ấy đang nói trong cơn mê sảng?”

“Có thể cậu ấy nhầm lẫn công chúa ạ, nhưng chẳng có cơn mê sảng nào ở đây hết. Không còn con rồng cái nữa, và sự bảo vệ của Arthur sẽ theo đó mà tan dần.” Rồi quay sang Wistan, ông nói: “ít ra thì tôi cũng thấy vui lòng vì cậu không sung sướng gì khi mô tả những sự thực hãi hùng ấy.”

“Cháu cũng muốn được vui sướng lắm bác Axl ạ, vì những gì cháu nói đồng nghĩa với việc cuộc báo thù đã được thực thi. Nhưng cháu cảm thấy yếu mềm là do những năm tháng sống bên người Briton các bác, và mặc dù sẽ cố gắng nhưng một phần trong cháu vẫn cứ ngoảnh mặt lại với lửa hận thù. Sự đớn hèn khiến cháu phải hổ thẹn, nhưng chẳng bao lâu nữa, cháu sẽ tiến cử một người khác vào thay vị trí của cháu, một người do chính cháu đào tạo, một người có bản lĩnh lớn hơn cháu rất nhiều.”

“Cậu đang nói đến thằng bé Edwin phải không, cậu Wistan?”

“Đúng vậy, cháu tin chắc rằng nó sẽ bình tĩnh ngay trở lại thôi, khi mà con rồng giờ dã chết và không còn tác động tới thằng bé nữa. Thằng bé ấy mang trong mình tâm hồn chiến binh thực thụ chỉ vài người có được. Những gì còn thiếu nó sẽ học rất nhanh thôi, đồng thời cháu đảm bảo sẽ huấn luyện thật tốt để trái tim nó không bao giờ chấp nhận những tình cảm ủy mị đã từng xâm chiếm lòng cháu. Nó sẽ không tỏ chút lòng khoan nhượng nào trong những việc làm sắp tới.”

“Cậu Wistan này,” Beatrice nói, “tôi vẫn không biết có phải cậu đang nói trong một con xúc cảm điên rồ hay không nữa. Nhưng vợ chồng chúng tôi đã mệt quá rồi, chúng tôi phải xuống núi tìm chỗ nghỉ chân. Cậu vẫn nhớ lời hứa sẽ chôn cất tử tế cho vị hiệp sĩ tốt bụng chứ?”

“Cháu hứa với bác cháu sẽ làm việc ấy, mặc dù cháu sợ là lũ chim đã kịp kéo tới rồi. Hai bác thân mến ơi, đã biết trước được mọi sự thế này, hai bác vẫn có đủ thời gian để trốn đi đấy. Hãy lấy con ngựa của ngài hiệp sĩ mà phi thật xa khỏi vùng này đi. Nếu hai bác cứ nhất định phải gặp con thì hãy tìm đến làng cậu ấy, nhưng chỉ nên nán lại đó một hoặc hai ngày thôi, vì chẳng ai biết được ngọn lửa hận thù sẽ bị thổi bùng lên bao lâu trước khi quân đội Saxon kéo tới. Nếu cậu ấy không muốn nghe lời khuyên của hai bác, hai bác hãy mặc cậu ấy mà chạy trốn càng xa về phía Tây càng tốt. Nhờ thế, có thể hai bác sẽ chạy trước vụ thảm sát được một bước. Giờ hãy đi ngay đi và tìm cho được con ngựa của vị hiệp sĩ. Và nếu hai bác có thấy cậu Edwin đã bình tĩnh hơn hẳn, con xúc động bồn chồn đã qua, thì hãy tháo sợi dây trói rồi bảo nó lên đây tìm cháu. Một tương lai dữ dội vừa được mở ra trước mắt nó, cháu muốn cậu ấy tận mắt nhìn thấy chỗ này, thấy vị hiệp sĩ già đã hy sinh và con rồng đã bị chặt đầu, trước khi nó tiếp tục chặng đường tương lai. Hơn nữa, cháu vẫn nhớ nó đào mộ thành thạo thế nào chỉ với một hòn đá ven đường! Giờ thì nhanh lên, hai bác quý mến ạ, chào tạm biệt hai bác!”