Người Khổng Lồ Ngủ Quên

Chương 16

Suốt một lúc khá lâu từ nãy tới giờ, con dê đã kịp giẫm nát đám cỏ ngay gần đầu Edwin. Tại sao con vật ấy cứ phải đứng sát vào cậu như thế? ừ thì cả cậu với nó cùng bị buộc vào chung một cái cọc, nhưng vẫn đủ đất cho mỗi đứa một góc riêng đấy chứ.

Edwin đã định ngồi dậy XII a con dê ra chỗ khác, nhưng cậu thấy mệt kinh người. Sự kiệt quệ mới chỉ choán lấy người cậu được một lát, nhưng dữ dội tới mức làm cậu ngã sụp xuống mặt đất phía trước mặt, khiến lớp cỏ núi cọ vào hai bên má. Cậu đã thiu thiu sắp thiếp đi thì bỗng giật mình choàng dậy vì đột nhiên tin chắc rằng mẹ đã đi xa. Cậu nằm đó không động cựa, hai mắt nhắm nghiền, nhưng miệng thì lẩm bẩm thành lời: “Mẹ ơi. Chúng con đang tới đây. Chỉ một lúc nữa thôi.”

Không thấy có tiếng trả lời và một nỗi trống vắng mênh mông trải rộng trong lòng Edwin. Kể từ lúc đó tới giờ, cậu cứ nửa ngủ nửa thức và thỉnh thoảng lại gọi mẹ, nhưng đáp lại chỉ là im lặng hoàn toàn. Giờ thì con dê ấy lại đang gặm cỏ ngay sát tai cậu.

“Tha lỗi cho con mẹ ơi,” cậu thì thầm xuống đất. “Họ trói con mất rồi. Con không tài nào thoát ra được.”

Có tiếng người nói lao xao vọng xuống. Chỉ tới lúc ấy cậu mới nhận ra tiếng bước chân quanh mình không phải là của con dê. Ai đó đang cởi nút buộc ở cổ tay cậu, rồi cậu cảm thấy sợi thừng được kéo ra khỏi lưng mình. Một bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu cậu dậy, cậu liền mở mắt và trông thấy bà già đó - bà Beatrice - đang nhìn cậu. Cậu chợt thấy hết sạch mệt mỏi và đứng phắt dậy.

Một đầu gối của cậu đau muốn chết, nhưng khi một con gió giật ùa tới, cậu vẫn giữ được thăng bằng. Cậu đưa mắt nhìn quanh: kia là bầu trời xám xịt, kia nữa là vùng đất đồi và những tảng đá nằm trên đỉnh ngọn núi kế bên. mới chỉ một lúc trước đó, chỗ đá ấy là tất cả với cậu, nhưng giờ mẹ cậu đã đi xa, không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu nhớ tới một điều người chiến binh từng nói, rằng dù có quá muộn để giải cứu thì vẫn đủ sớm để trả thù. Nếu đó là sự thực, những kẻ đã bắt cóc mẹ cậu sẽ phải trả một cái giá vô cùng ghê gớm.

Không thấy bóng dáng Wistan đâu cả. Chỉ có cặp vợ chồng già, nhưng sir có mặt của họ khiển Edwin thấy an lòng. Họ đang đứng trước nhìn cậu đầy vẻ lo âu. Hình ảnh ân cần của bà Beatrice suýt khiến cậu rơi nước mắt. Nhưng Edwin chợt nhận ra bà đang nói gì đó - về Wistan - cậu cố gắng tập trung lắng nghe.

Tiếng Saxon của bà thật khó hiểu, trong khi dường như gió còn thổi bạt tiếng bà đi xa nữa. Cuối cùng cậu phải ngắt lời Beatrice đè hỏi: “Wistan chết rồi sao?”

Bà ngừng nói, nhưng không trả lời. Chỉ đến khi cậu phải lặp lại một lần nữa, cao giọng để át tiếng gió, thì Beatrice mới dứt khoát lắc đầu mà rằng:

“Cậu có nghe thấy tôi nói không, Edwin? Tôi đã bảo là Wistan vẫn mạnh khóe và đang chờ cậu ở trên đỉnh lối đi kia kìa.”

Tin này khiến Edwin nhẹ nhõm hết cả người, cậu chạy vụt đi, nhưng một con choáng váng bất thình lình ào tới, khiến cậu buộc phải dừng lại khi chưa kịp ra tới chỗ lối mòn. Cậu cố đứng cho vững và khi quay đầu nhìn lại, cậu thấy cặp vợ chồng già đã kịp tiến thêm vài bước về phía mình. Edwin chợt nhận thấy trông họ mới yếu ớt làm sao. Họ đang tựa vào nhau mà đứng giữa trời gió lộng, già sọm hẳn đi so với lần đầu gặp cậu. Không hiểu họ có còn đủ sức mà xuống núi không nữa? Nhưng kìa, họ đang chăm chú nhìn cậu với một nét mặt lạ lùng, đến cả con dê lúc ấy đang đứng phía sau họ cũng đã ngừng loay hoay mà dán mắt nhìn cậu. Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, rằng lúc ấy từ đầu đến chân cậu hẳn đã nhuốm thẫm trong máu nên tất cả mới nhìn cậu đầy dò xét như thế. Nhưng khi Edwin cúi xuống kiểm tra, cậu chẳng thấy gì bất thường ngoài bùn với đất bám đầy quần áo.

Ông già đột nhiên gọi to. Ông nói tiếng Briton khiến cậu chẳng hiểu gì. Có phải ông đang báo cho cậu điều gì? Hay đề nghị cậu làm gì đó? Rồi tiếng bà Beatrice vọng tới trong gió.

“Cậu Edwin! Cả hai chứng tôi tha thiết đề nghị cậu một điều. Trong những ngày sắp tới, hãy nhớ tới chúng tôi. Hãy nhớ chúng tôi và tình hữu nghị giữa chúng ta khi cậu vẫn còn là một cậu bé thế này nhé.”

Vừa nghe những gì bà Beatrice nói, Edwin vừa nhớ lại một điều khác nữa: một điều cậu từng hứa với người chiến binh; nghĩa vụ phải biết căm thù tất cả người Briton. Nhưng chắc hẳn Wistan không có ý nói đến đôi vợ chồng hiền lành này. Và kìa, ông Axl lúc này đang ngập ngừng giơ một bàn tay lên trời. Ay là một cử chỉ thay cho lời tạm biệt, hay là một cố gắng nhằm ngăn cậu lại?

Edwin quay mặt đi, lần này thì cậu chạy, gió đẩy từ một bên suờn cũng chẳng ngăn được cậu. Mẹ cậu đã đi rồi, có lẽ là chẳng bao giờ còn tìm lại được nữa, nhưng người chiến binh vẫn hoàn toàn mạnh khỏe và đang chờ cậu. Cậu vẫn tiếp tục chạy ngay cả khi lối đi ngày càng dốc hơn và cơn đau đầu gối ngày càng thêm nhức nhối.