Người Khổng Lồ Ngủ Quên

Chương 4

Từ bé đến giờ, thằng bé chưa bao giờ được trông thấy ngôi làng nơi nó sinh sống từ một độ cao và khoảng cách xa đến thế này, và những gì hiện ra trước mắt khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Ngôi làng trông giống như một vật thể có thể dùng tay mà nhấc lên khỏi mặt đất, cậu liền xòe tay thử túm lấy cảnh vật đương hiện hữu trong trời chiều mù sương dưới kia. Bà già kia, người đã căng thẳng theo dõi cậu trèo lên cây, giờ vẫn đứng dưới gốc, gọi với lên bảo cậu đừng trèo cao thêm nữa. Edwin cứ lờ bà đi, vì cậu hiểu cây cối hơn bất kỳ ai khác. Khi người chiến binh yêu cầu cậu canh gác, cậu đã cẩn thận lựa chọn cây đu này vì biết rằng bất chấp vẻ ngoài cằn cỗi, nó thực sự mang trong mình một sức mạnh không dễ nhận thấy và sẽ vui vẻ mà đón nhận cậu. Hơn thế nữa, nó còn đem lại tầm nhìn tuyệt vời nhất bao quát toàn bộ cây cầu cũng như con đường trên núi dẫn lên tới vị trí của nó, từ đây, cậu thấy rõ ba người lính đang nói chuyện với người kỵ sĩ. Người kỵ sĩ giờ đã xuống ngựa và đang vừa cầm cương cố giữ con ngựa đang bồn chồn không yên vừa tranh cãi nảy lửa với ba người lính kia.

Cậu hiểu rõ đám cây cối của mình - và cây đu này cũng giống như Steffa. “Hãy đưa ông ấy đi rồi bỏ lại cho chết rục giữa rừng.” Bọn con trai lớn tuổi hơn vẫn luôn nói như thế khi nhắc đến Steffa. “Chẳng phải đó là những gì sẽ xảy ra với những người tàn tật đã quá già không đủ sức lao động nữa hay sao?” Nhưng Edwin vẫn luôn coi ông là Steffa của ngày xưa: một chiến binh cao tuổi, vẫn âm thầm mạnh mẽ, với sức hiểu biết vượt tầm hiểu biết cả của các già làng. Steffa, đơn độc trong làng, đã có thời được ra chiến trường - chính chiến trường đã cướp đi đôi chân của ông - và chính đó là lý do vì sao, đến lượt mình, Steffa biết đánh giá cao Edwin vì những gì cậu vốn có. Trong làng còn nhiều thằng con trai khác khỏe hơn, chúng vẫn thường mua vui bằng cách đè Edwin xuống đất mà nện. Nhưng chính Edwin chứ không phải bất kỳ đứa nào trong số bọn chúng mới là đứa trẻ mang trong mình tâm hồn của một chiến binh.

“Ta đã để ý đến cháu, cháu bé ạ,” già Steffa một lần đã nói với cậu. “Dưới những nắm đấm túi bụi, ánh mắt cháu vẫn điềm tĩnh, như đang tìm cách ghi nhớ từng cú đấm. Ánh mắt ta chỉ thấy ở những chiến binh cừ khôi nhất đang lạnh lùng di chuyển trong một trận chiến ác liệt. Chẳng mấy chốc, một ngày nào đó cháu sẽ trở thành một người khiến người ta phải sợ hãi.”

Và điều đó đang bắt đầu ngay lúc này. Điều đó đang trở thành sự thực, đúng như Steffa đã tiên đoán.

Một cơn gió mạnh khiến cây đu lắc lư, Edwin chuyển tay sang bám vào một cành cây khác và thêm một lần nữa cố nhớ lại những sự kiện đã xảy ra vào buổi sáng. Nét mặt của dì cậu đã trở nên méo mó, đến mức không tài nào nhận ra được nữa. Dì đã la lối mà nguyền rủa cậu, nhưng già làng Ivor không để dì chửi cho hết, đẩy dì rời xa khỏi cánh cửa ra vào nhà kho, vừa đẩy vừa chặn không để Edwin nhìn thấy dì. Dì của Edwin vẫn luôn đối xử tốt với cậu, nhưng nếu bây giờ dì muốn nguyền rủa cậu thì cậu cũng chẳng cần. Mới đây thôi, dì còn cố bắt Edwin gọi dì là “mẹ”, nhưng cậu không chịu. Vì cậu biết người mẹ ruột của mình đang đi xa. Mẹ thực của cậu sẽ không rít lên với cậu để rồi bị già làng Ivor lôi đi chỗ khác như thế. Buổi sáng hôm nay, trong nhà kho, cậu đã nghe thấy tiếng nói của mẹ mình.

Già làng Ivor đã đẩy cậu vào bên trong, giữa bóng tối, khóa cửa lại, rồi đưa bộ mặt nhăn nhúm của dì đi xa - cùng tất thảy những bộ mặt khác nữa. Thoạt đầu, chiếc xe kéo nhìn chỉ giống một vật thể đen sì đứng lù lù ở giữa nhà kho. Rồi dần dần, Edwin nhận ra hình dáng của nó, và khi đưa tay ra chạm vào, cậu thấy gỗ có vẻ ẩm ướt và mục ruỗng. Bên ngoài lại nổi lên những tiếng la ó, rồi những tiếng răng rắc bắt đầu xuất hiện. Lúc đầu còn rời rạc, sau nữa thì vài tiếng cùng một lúc, kèm theo là âm thanh của vật gì đó vỡ ra thành từng mảnh, sau đó trong nhà kho có vẻ như sáng lên một chút.

Edwin biết đó là tiếng những viên đá bị ném vào các bức tường ọp ẹp, nhưng cậu lờ đi để tập trung vào chiếc xe kéo trước mặt. Lần cuối cùng nó được sử dụng là bao giờ? Tại sao nó lại đứng vẹo vọ như thế? Nếu không thể dùng vào việc gì được nữa, tại sao lại giữ nó trong nhà kho thế này?

Đó là lúc cậu nghe thấy tiếng nói của mẹ: thoạt đầu thì thật khó mà nhận ra vì những tiếng ầm ĩ không ngưng từ phía ngoài và tiếng đá đập vào tường, nhưng giọng mẹ mỗi lúc một rõ ràng hơn. “Không có gì đâu, Edwin,” mẹ nói. “Hoàn toàn không có gì hết. Con sẽ dễ dàng vượt qua chuyện này thôi.”

“Nhưng các già làng có lẽ sẽ không ngăn họ mãi được,” cậu đã nói như thế vào trong bóng tối, mặc dù chỉ là thì thầm, trong khi tay cậu vẫn lướt dọc trên thành xe kéo.

“Không có gì đâu, Edwin ạ. Hoàn toàn không có gì hết.”

“Đá sẽ đập thủng mấy bức tường mỏng manh này.”

“Đừng lo, con trai. Con không biết sao? Những viên đá ấy nằm trong tầm kiểm soát của con. Nhìn kìa, cái gì đứng trước mặt con vậy?”

“Một chiếc xe kéo cũ kỹ đã hỏng.”

“À, đúng rồi đó. Hãy đi vòng quanh chiếc xe kéo đi, Edwin con trai. Đi vòng quanh chiếc xe, vì con là chú lừa buộc vào bánh xe lớn. Đi vòng quanh, Edwin. Bánh xe lớn chỉ quay khi con xoay nó, và chỉ khi con xoay nó đá mới tiếp tục được ném tới. Đi vòng quanh xe đi con. Đi vòng quanh, vòng quanh chiếc xe kéo.”

“Tại sao con phải xoay bánh xe hả mẹ?” Vừa hỏi như thế nhưng chân cậu cũng vừa bắt đầu đi quanh chiếc xe.

“Vì con là chú lừa, Edwin ạ. Vòng quanh và vòng quanh. Những tiếng răng rắc gay gắt con đang nghe thấy ngoài kia. Chúng sẽ không thể tiếp tục răng rắc kêu trừ phi con xoay bánh xe. Xoay đi, Edwin của mẹ, xoay tròn và xoay tròn. Vòng quanh và vòng quanh chiếc xe kéo đi con.”

Vậy là cậu làm theo lời mẹ nói, đặt hai bàn tay trên các tấm ván của thành xe, tay này đưa qua tay kia để giữ đà. Cậu đã đi vòng quanh như thế này bao nhiêu lần rồi? Một trăm? Hai trăm? Cậu vẫn trông thấy một đống đất bí ẩn ở một góc; và ở một góc khác, nơi một tia nắng mặt trời lọt qua chiếu trên nền nhà kho, là một con quạ chết nằm nghiêng, lông vẫn còn nguyên vẹn. Trong nhà kho nửa tối nửa sáng, hai hình ảnh này - đống đất và con quạ chết - cứ thế thay nhau hiện ra theo từng vòng. Có một lúc cậu đã cất tiếng hỏi to, “Có phải dì thực sự đã nguyền rủa con?” nhưng không thấy ai trả lời, cậu băn khoăn không biết liệu có phải mẹ đã bỏ đi. Nhưng rồi tiếng bà lại vang lên, bảo cậu “Cứ làm việc của con đi, Edwin. Con là chú lừa. Đừng vội dừng bước. Con điều khiển tất cả mọi thứ. Nếu con dừng lại, những tiếng động ngoài kia cũng sẽ dừng lại. Vậy thì con sợ gì chứ?”

Thỉnh thoảng, cậu đi tới ba hoặc bốn vòng quanh chiếc xe mà không hề nghe thấy dù chỉ một tiếng rào rào. Nhưng rồi như để bù trừ lại, vài tiếng rắc sẽ cùng dồn tới, rồi tiếng la lối ngoài kia sẽ dâng cao hơn ở một cường độ mới.

“Mẹ đang ở đâu, mẹ ơi?” cậu đã một lần hỏi thế. “Mẹ vẫn đang đi xa à?”

Không có tiếng trả lời, nhưng sau vài vòng quanh xe, mẹ cậu đã lại nói, “Mẹ đã sinh được thêm các em trai và em gái cho con, Edwin ạ, rất nhiều. Nhưng con phải tự lo cho mình. Nên con hãy tự đi tìm sức mạnh cho chính mình giúp mẹ nhé. Con đã mười hai rồi đấy, đã gần trưởng thành rồi. Con phải mạnh bằng bốn, năm cậu con trai nhé. Hãy tự tìm lấy sức mạnh cho mình rồi tới giải cứu mẹ.”

Một cơn gió nữa làm rung chuyển cây đu, Edwin băn khoăn không biết liệu có phải nhà kho nơi cậu bị giam giữ cũng chính là nơi mọi người trốn chạy trong cái ngày lũ sói mò vào làng hay không. Già Steffa vẫn hay kể lại chuyện này cho cậu nghe.

“Hồi ấy cháu còn rất nhỏ, cháu bé ạ, có lẽ là quá nhỏ nên cháu không nhớ được gì. Giữa ban ngày ban mặt, có ba con sói thản nhiên đi vào làng.” Rồi giọng nói của Steffa tỏ rõ vẻ khinh miệt. “Và cả làng trốn biến vì sợ. Cánh đàn ông có vài người khi ấy đang làm việc ngoài đồng, đúng thế. Nhưng còn rất nhiều người có mặt trong làng. Họ trốn cả trong kho đập ngũ cốc. Mắt lũ sói nhìn lạ lắm, họ bảo thế. Tốt nhất là không làm chúng nổi cáu. Thế là lũ sói tha đi tất cả những gì chúng muốn. Chúng giết sạch lũ gà mái. Mở tiệc linh đình chén thịt lũ dê. Và trong suốt thời gian đó, cả làng trốn tiệt. Một số trốn trong nhà. Hầu hết rúc trong kho đập ngũ cốc. Người tàn tật như ta, họ bỏ mặc ở đâu thì ở, lúc ấy ta đang ngồi trên xe ba gác, hai cẳng chân tàn tật này thò ra ngoài, ngay bên cạnh rãnh nước trước nhà bà Mindred. Lũ sói túc tắc đi về phía ta. Đến ăn thịt ta đi, ta nói thế, ta sẽ không trốn trong nhà kho chỉ vì một con sói. Nhưng chúng chẳng thèm để ý đến ta, ta ngồi đó nhìn chúng đi qua, lông của chúng như bàn chải sượt qua hai bàn chân vô dụng của ta. Chúng tha đi tất cả những gì chúng muốn, và chỉ tới khi chúng đã rời khỏi làng một lúc lâu, những người đàn ông dũng cảm mới bò ra khỏi nơi chui lủi của mình. Ba con sói giữa ban ngày và không một người đàn ông nào ở đây dám đương đầu với chúng.”

Edwin nhớ lại câu chuyện này của già Steffa khi cậu đi vòng quanh chiếc xe kéo. “Mẹ ơi, mẹ vẫn đang tiếp tục đi xa hơn nữa phải không?” cậu lại hỏi thêm một lần nữa, và lại một lần nữa chẳng được nghe câu trả lời. Hai chân cậu bắt đầu thấy mỏi và khi cậu đã thực sự chán ngấy việc cứ phải đều đặn nhìn thấy đống đất và con quạ chết, thì cuối cùng mẹ cậu cũng lên tiếng:

“Đủ rồi con ạ. Con đã lao động thật siêng năng. Giờ hãy gọi người chiến binh tới, nếu con muốn. Hãy kết thúc chuyện này đi thôi.”

Edwin nhẹ bỗng cả người khi nghe mẹ nói vậy, nhưng cậu vẫn tiếp tục đi vòng quanh chiếc xe. Cậu biết, vời được Wistan tới đòi hỏi một nỗ lực vô bờ bến. Cậu sẽ phải tỏ rõ quyết tâm từ tận đáy lòng mới mong thành công.

Nhưng không biết bằng cách nào, cậu đã gom đủ sức mạnh trong mình, và khi cậu tự tin nghĩ rằng người chiến binh đang trên đường tới tìm mình, Edwin giảm tốc độ - vì đến cả những con la cũng được phép đi chậm lại vào mỗi cuối ngày - và cậu sung sướng nhận thấy những tiếng kêu răng rắc đang ngày càng thưa thớt hơn. Nhưng chỉ đến khi xung quanh đã hoàn toàn im ắng được một lúc thật lâu, Edwin mới ngừng hẳn. Cậu dựa lưng vào thành xe lấy lại hơi thở. Rồi cánh cửa nhà kho mở tung và người chiến binh hiện ra trong quầng nắng mặt trời sáng chói.

Wistan bước vào nhà kho và bỏ ngỏ cánh cửa phía sau lưng, như để tỏ rõ sự khinh thường những thế lực thù địch mới kéo đến ngoài kia. Điều này khiến một khối ánh nắng tràn vào trong nhà kho, và khi Edwin đưa mắt nhìn quanh chỗ mình đang đứng, cậu nhận thấy chiếc xe kéo, trong bóng tối nhìn đồ sộ to lớn bao nhiêu thì giờ chỉ còn là một đống đổ nát thảm thương bấy nhiêu. Có phải Wistan ngay lập tức đã gọi cậu là “chiến hữu trẻ tuổi”? Edwin không chắc nữa, nhưng cậu vẫn nhớ người chiến binh đã dẫn cậu ra chỗ có ánh nắng, kéo áo cậu lên và xem xét kỹ lưỡng vết thương. Sau đó, Wistan đứng thẳng dậy, thận trọng đưa mắt nhìn qua vai ra phía sau, rồi nói nhỏ:

“Vậy thì, anh bạn trẻ của ta, em có giữ đúng lời hứa đêm qua không đấy? về vết thương trên người cậu ấy?”

“Có ạ. Em đã làm dúng những gì anh bảo.”

“Em không nói với ai, kể cả người dì của em chứ?”

“Em không nói với ai hết ạ. Mặc dù vậy, họ vẫn nghĩ đó là vết cắn của quỷ ăn thịt người nên họ ghét bỏ em.”

“Cứ để cho họ tưởng vậy, chiến hữu trẻ tuổi ạ. Nếu họ biết sự thực vì sao em mang vết thương ấy, sự thể sẽ còn tệ hại gấp mười lần.”

“Nhưng còn hai người cậu của em đã đi cùng anh thì sao? Họ có biết sự thực không?”

“Hai người cậu ấy, tuy rất dũng cảm, nhưng đã sợ phát ốm không dám bước chân vào nơi lũ quỷ dừng chân. Vì thế, bí mật này chỉ thuộc về hai chúng ta, khi nào vết thương lành trở lại, không cần ai khác phải băn khoăn về điều này nữa. Cố gắng giữ gìn cho sạch sẽ, đừng bao giờ gãi, ngày cũng như đêm. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ.”

Lúc nãy, khi đang cuốc bộ leo lên sườn dốc của thung lũng và phải dừng bước trong khi chờ hai vợ chồng già người Briton, Edwin đã cố tìm cách nhớ lại những chi tiết liên quan tới vết thương của mình. Vào lúc ấy, khi đứng giữa đám cây thạch nam mọc lỏm chởm, tay kéo mạnh dây cương để giữ con ngựa của Wistan, cậu không làm sao nhớ nổi điều gì cho rõ lẽ. Nhưng ngay lúc này, giữa đám cành lá của cây đu, mắt dõi ra xa nhìn những hình người nhỏ xíu đứng trên cầu, Edwin bỗng nhớ lại bầu không khí ẩm ướt khó chịu trong màn đêm; tấm da gấu nặng mùi bọc kín chiếc cũi gỗ; cùng cảm giác hàng chục những con bọ bé tí tẹo rơi lả tả vào đầu và vai mỗi khi chiếc cũi xóc nảy lên. Cậu nhớ đã cố thay đổi tư thế, đồng thời nắm lấy các chấn song đang lung lay trước mặt để khỏi bị bắn qua bắn lại khi cái cũi bị kéo lê trên mặt đất. Rồi mọi thứ lại im lặng như tờ, cậu đã ngồi đó chờ đến lúc tấm da gấu bị kéo ra, chờ cho làn không khí lạnh ùa tới quanh mình, và chờ để được trông thấy bầu trời đêm thoáng ẩn thoáng hiện trong ánh sáng bập bùng của đám lửa gần đó. Đó là những gì đã diễn ra tới hai lần trong đêm ấy, và sự lặp lại này đã khiến nỗi sợ trong cậu không còn quá ghê gớm nữa. Cậu còn nhớ thêm nữa: nhớ mùi hôi thối của lũ quỷ ăn thịt người và nhớ con vật bé tẹo xấu xa ấy cứ lăn xả vào những thanh chắn ọp ẹp của chiếc cũi, buộc Edwin phải lùi hết mức có thể về phía đuôi cũi.

Con vật ấy di chuyển nhanh đến nỗi thật khó mà nhìn cho kỹ. Cậu có cảm giác nó mang kích cỡ và hình dáng của một con gà trống non, mặc dù nó không có mỏ mà cũng chẳng có lông. Nó dùng răng với móng để tấn công và lúc nào cũng rít lên những tiếng quang quác nhức óc. Edwin yên tâm vì biết rằng răng với móng của nó không đủ sức làm gãy các thanh gỗ, nhưng thỉnh thoảng, đuôi của con vật ấy lại vô tình quật vào chiếc cũi và đó mới là lúc mọi thứ dường như sắp gãy ra đến nơi. Thật may mắn làm sao, con vật đó - vẫn còn non choẹt vì mới ra đời, Edwin đoán vậy - có vẻ hoàn toàn mù tịt không biết gì về sức mạnh tiềm ẩn trong cái đuôi của mình.

Mặc dù tại thời điểm ấy, những đợt tấn công này dường như chẳng có điểm dừng, nhưng Edwin giờ đã nhận ra rằng chúng chẳng kéo dài là bao trước khi con vật ấy bị cái dây dẫn giật ngược trở lại. Tiếp đó, tấm da gấu sẽ được quăng mạnh ra trùm kín qua cậu, mọi thứ sẽ tối đen trở lại và cậu sẽ lại phải túm chặt lấy những chấn song gỗ khi chiếc cũi bị kéo lê tới điểm dừng chân tiếp theo.

Cậu đã phải chịu đựng cái chu trình ấy bao nhiêu lần? Có phải chỉ hai hoặc ba lần? Hay là nhiều hơn, tới mười lần, thậm chí là mười hai? Rất có thể cậu đã ngủ quên chỉ sau lần đầu tiên, dù là trong một hoàn cảnh ngặt nghèo đến thế, và tất cả những lần tấn công tiếp sau đó chỉ là trong mơ.

Thế rồi vào đợt dừng chân cuối cùng, mãi mà cậu không thấy tấm da gấu được kéo ra. Vừa chờ đợi vừa lắng nghe tiếng kêu quang quác của con vật kia, thỉnh thoảng vọng tới từ xa, thỉnh thoảng lại từ một khoảng cách rất gần, hòa với những tiếng gầm gừ lũ quỷ ăn thịt người phát ra khi nói chuyện với nhau, khi ấy cậu đã biết một điều gì đó khác lạ đang chuẩn bị xảy ra. Và chính trong những khoảnh khắc chờ đợi khiếp đảm ấy, cậu đã cầu mong có ai đó sẽ tới cứu mình. Cậu đã khẩn nài từ sâu thẳm tận đáy lòng như khi cầu nguyện, và ngay khi lời cầu nguyện này định hình trong cậu, cậu đã có cảm giác nhất định rồi nó sẽ thành hiện thực.

Đúng lúc ấy, chiếc cũi chợt rung lên và Edwin nhận thấy toàn bộ phần phía trước cũi cùng các chấn song đã bị kéo sang một phía. Khi Edwin co rúm người lại trước diễn biến này cũng là lúc tấm da gấu bị kéo tuột ra và con vật dữ tợn kia lao về phía cậu. Ngồi ở vị trí này trong cũi, bản năng bảo Edwin hãy dùng chân mà đạp, nhưng vì con vật ấy nhanh như cắt, Edwin phải chuyển sang dùng tay mà đấm. Đã có lúc cậu nghĩ con quái vật áp đảo được mình và do vậy trong tích tắc nhắm nghiền mắt lại, nhưng rồi khi mở mắt ra, cậu thấy địch thủ của mình đang khua khoắng cào cấu vào không khí khi bị dây dẫn lôi ngược về phía sau. Đó là một trong số vài dịp ít ỏi cậu có cơ hội nhìn cho kỹ con vật ấy, và những gì trước mắt cho Edwin biết ấn tượng mình có về nó không sai chút nào: trông nó giống một con gà trụi lông, mặc dầu đầu nó lại mang hình đầu rắn. Kìa nó lại lao về phía cậu và một lần nữa, Edwin gắng hết sức đánh bật nó ra. Khá đột ngột, mặt trước cũi bị đóng sầm lại và tấm da gấu một lần nữa nhận chìm cậu trong bóng tối. Ngay chốc lát sau đó, mặt nhăn nhó khi ngồi trong cũi, Edwin thấy lâm râm phía bên tay trái, ngay dưới chỗ xương sườn, theo sau đó là một cảm giác ướt át nhớp nháp.

Edwin một lần nữa chỉnh lại vị trí đặt chân trên cây đu, cậu đưa tay phải xuống khẽ chạm vào vết thương. Cơn đau bây giờ không còn cắt sâu vào da thịt nữa. Lúc leo dốc trên sườn thung lũng, chiếc áo thô ráp thỉnh thoảng có khiến cậu phải nhăn mặt, nhưng khi nào đứng yên một chỗ, như lúc này chẳng hạn, cậu gần như không cảm thấy gì. Ngay cả buổi sáng hôm trước, khi người chiến binh xem xét thương tích của cậu ngay chỗ cửa ra vào nhà kho, vết thương lúc ấy nhìn cũng không hơn gì một đám những lỗ chích nhỏ xíu là bao. Thương tích của cậu chỉ trên bề mặt da - cậu đã nhiều lần bị thương nặng hơn thế. Mặc dù vậy, tất cả những phiền toái này đến với cậu chỉ vì mọi người tin rằng đó là vết cắn của quỷ ăn thịt người. Nếu cậu cương quyết hơn trong cuộc chiến đương đầu với con vật ấy, có lẽ cậu đã chẳng hề hấn gì.

Nhưng Edwin biết cậu không phải hổ thẹn về bản thân mình trong thử thách cam go này. Cậu không hề kêu gào vì sợ hãi mà cũng chẳng van xin lũ quỷ ăn thịt người tha mạng. Sau lúc bất ngờ trước những đợt tấn công bất thình lình đầu tiên của con vật nhỏ thó ấy, cậu đã ngẩng cao đầu đối mặt với nó. Thực tế là, cậu vẫn còn đủ bình tĩnh mà nhận ra rằng nó mới chỉ là một đứa nhãi ranh và người ta có thể làm cho nó biết sợ, giống như với một con chó không biết vâng lời. Vậy nên cậu đã luôn mở to mắt nhìn trừng trừng lại nó. Cậu biết, mẹ đẻ của cậu sẽ đặc biệt tự hào vì điều này. Giờ đứng đây mà nghĩ thế này, cậu nhận ra nọc độc của con quái vật đã tiết hết cả ra chẳng bao lâu sau những đợt công kích mở màn, và Edwin mới là người càng về sau càng làm chủ trận chiến. Cậu nghĩ lại lúc con vật ấy cào cấu vào không khí và giờ mới thấy có vẻ như không phải vì nó hăm hở muốn được tiếp tục chiến đấu, mà đơn giản chỉ vì quá hoảng loạn khi bị dây dẫn siết vào họng. Thật lòng mà nói, rất có thể hai con quỷ ăn thịt người đánh giá thấy Edwin mới chính là người chiến thắng trong cuộc đọ sức ấy và do vậy đã quyết định chấm dứt màn giao đấu này.

“Ta đã để ý đến cháu, cậu bé ạ,” già Steffa đã nói vậy. “Cháu sở hữu một thứ quý hiếm. Rồi một ngày nào đó, cháu sẽ tìm được một người dạy cháu những kỹ năng xứng với tâm hồn chiến binh của cháu. Và cháu sẽ trở thành một người đáng gờm. Cháu sẽ không phải là loại người trốn trong nhà để lũ sói tự do dạo chơi trong làng.”

Và bây giờ, mọi thứ đang xảy ra đúng như tiên đoán. Người chiến binh đã chọn cậu và họ đang đồng hành để hoàn thành một nhiệm vụ. Nhưng nhiệm vụ của họ là gì nhỉ? Wistan chưa nói rõ ràng, chỉ nói là nhà vua của anh, sống tít ở vùng đầm lầy, ngay lúc này đang chờ được biết kết quả. Mà tại sao lại phải đi cùng hai người Briton già cả lúc nào cũng đòi được nghỉ sau mỗi khúc ngoặt trên đường?

Edwin nhìn xuống chỗ họ. Họ đang nghiêm túc bàn bạc gì đó với người chiến binh. Người phụ nữ đã bỏ cuộc không tìm cách gọi cậu xuống nữa, cả ba người bọn họ đang núp sau hai cây thông khổng lồ theo dõi mấy người lính đứng trên cầu. Từ vị trí thuận lợi trên này, Edwin trông thấy người kỵ sĩ đã lại leo lên lưng ngựa và đang khoa chân múa tay trong không khí. Rồi ba người lính hình như đã lùi lại để nhường đường cho người kỵ sĩ lúc ấy đang quay đầu ngựa rồi phi nước kiệu phóng đi khỏi cầu để xuống núi.

Edwin đã rất băn khoăn không hiểu sao người chiến binh rất miễn cưỡng không muốn đi theo con đường qua núi mà cứ nhất định đòi đi theo lối cắt dốc đứng bên sườn thung lũng; giờ thì đã quá rõ ràng, anh muốn tránh không chạm trán những kỵ sĩ giống như người vừa rồi. Nhưng giờ cũng đã rõ, có vẻ như không có cách nào tiếp tục cuộc hành trình nếu không đi xuống con đường rồi sang cầu để đi qua thác nước, thế mà mấy người lính vẫn đứng nguyên ở đó. Không biết từ chỗ đứng dưới ấy, Wistan có biết người kỵ sĩ đã phi ngựa bỏ đi hay không? Edwin muốn báo cho anh ấy biết tình tiết mới này, nhưng không dám hét to vì sợ biết đâu mấy người lính nghe được. Cậu sẽ phải trèo xuống báo tin cho Wistan. Rất có thể, người chiến binh ngần ngại không muốn phải đối đầu với bốn người nhiều khả năng sẽ là địch thủ của mình, nhưng giờ chỉ còn lại ba trên cầu, biết đâu anh ấy sẽ thấy mình có lợi thế thì sao. Nếu chỉ có cậu và người chiến binh, nhất định họ đã xuống dưới đó giáp mặt với mấy người lính từ đời nào rồi, nhưng hẳn là Wistan phải thận trọng hơn vì sự có mặt của hai vợ chồng già kia. Nhất định phải có lý do gì đó Wistan mới mang họ theo, và cho đến giờ họ đối xử rất tử tế với Edwin, nhưng đồng thời họ cũng là những người bạn đồng hành đáng ngán ngẩm làm sao.

Cậu lại nhớ tới nét mặt nhăn nhúm của người dì. Dì đã bắt đầu gào thét mà nguyền rủa cậu, nhưng những điều đó giờ đây chẳng có chút ý nghĩa gì nữa. Vì cậu đang đi với người chiến binh, và cậu đang được đi xa, hệt như mẹ cậu vậy. Ai dám nói họ sẽ không tình cờ gặp bà chứ? Bà sẽ vô cùng tự hào khi thấy cậu đứng trước mặt, sánh vai cùng một chiến binh. Và đám đàn ông đi cùng bà sẽ phải run rẩy sợ hãi.