Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty – những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh. Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này. Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh.
Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Jack, sếp của anh, gọi James lên văn phòng gặp ông. “Những cuộc gặp gỡ đột ngột như thế này thường hiếm khi hứa hẹn điều gì tốt đẹp”, James thầm nghĩ.
– James! – Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng. – Thôi cậu khỏi ngồi, tôi chỉ nói nhanh thôi. Tôi không biết cậu đã làm gì trong những tháng qua, nhưng mọi việc đang rất tốt đấy. Cứ như thế nhé! Thật ra, tôi rất ấn tượng về những thay đổi ở bộ phận của cậu và tôi muốn giao cho cậu một dự án mới. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không. Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm.
– Cảm ơn ông, – James khẽ đáp. Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Thật là hơn cả những gì anh mong đợi! Anh đã bận rộn đến nỗi không chú ý đến sự quan sát của sếp. – Hay quá, dự án gì vậy thưa sếp?
Jack tóm lược sơ qua cho James nghe về dự án rồi đưa cho anh một chồng hồ sơ và giấy tờ.
– Đây, cậu cầm lấy! – Ông nói.
Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James. Anh vẫn chưa hiểu sếp yêu cầu anh điều gì và thời hạn hoàn thành công việc ra sao. Nếu anh hỏi lại cho rõ có làm sếp đánh giá thấp năng lực của mình không? Trong giây lát, James chợt thấu hiểu tâm trạng trước đây của các nhân viên cấp dưới mỗi khi được anh giao việc. Và anh tự hỏi, liệu nghệ thuật ủy thác công việc mà anh đã có dịp học hỏi có thể được áp dụng hai chiều, tức là cả với cấp trên và cấp dưới hay không? Anh sực nhớ đến câu chuyện của Jones và Jennifer, rồi quyết định chấp nhận mạo hiểm.
– Thưa ông, tôi rất muốn bàn rõ hơn về dự án này nhằm đảm bảo rằng tôi đã hoàn toàn hiểu hết những điều ông mong muốn. – James nói.
– Dĩ nhiên rồi? – Jack có vẻ hơi ngạc nhiên – Cậu thắc mắc gì nào?
James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông:
– Tôi viết lên đây được chứ?
– Không sao, anh cứ tiếp tục đi. – Jack tỏ ra rất thú vị với những điều đang xảy ra.
– Đây là những thắc mắc của tôi. – James viết ra thật nhanh những điều anh đang muốn biết:
• Kết quả mong đợi của dự án này là gì?
• Thời gian hoàn thành dự án? • Phạm vi thẩm quyền của tôi? • Những điểm cần kiểm tra, đối chiếu để đánh giá?
Từng bước một, họ đi sâu vào từng phần của dự án và làm rõ những thắc mắc của James. James lắng nghe rồi nhắc lại những gì anh đã hiểu và không quên hỏi Jack: “Tôi nói vậy có đúng ý ông không?”. Nếu đúng thì họ chuyển sang ý khác. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó.
Sau khi đã trao đổi kỹ càng, James đứng dậy chào Jack:
– Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Một lần nữa, rất cảm ơn sự tin tưởng của ông.
Jack thân mật khoác vai James khi tiễn anh ra cửa:
– Cậu biết không, giờ tôi càng thêm tin tưởng nơi cậu đấy!
Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công. Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. Nếu công việc cứ trôi chảy thế này thì anh sẽ mau chóng được khen ngợi, thậm chí có thể là được thăng tiến nữa.
Tối đó, anh tạt qua siêu thị và mua một bó hoa lili thật tươi tặng vợ.
– Ôi, đẹp quá! – Vợ anh thốt lên khi nhận bó hoa tươi thắm và cái ôm thật chặt của anh. – Nè, anh nịnh em vì có điều gì không phải với em, đúng không?
Nói xong, cô mỉm cười âu yếm nhìn chồng.
– Không đâu. Anh chỉ thích tặng hoa cho em, thế thôi. – James siết nhẹ bàn tay vợ và cúi xuống thì thầm. – Nếu có điều gì cần chia sẻ với em thì đó là hãy cùng anh mừng cho cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng hạnh phúc hơn, vì anh đã biết được cách sắp xếp công việc thật tuyệt vời! Từ đây, công việc là niềm vui chứ không còn là gánh nặng nữa; anh sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc em và các con.
Và James sung sướng ngắm nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của vợ trong vòng tay mình.