Người Bảo Hộ

Chương 5

Vào khoảng 10:30 sáng thứ Tư, sự lo âu của Leigh gần như là không thể chịu đựng nỗi nữa. Thanh tra Littleton đã gọi điện thoại đến vào ba tiếng đồng hồ trước để nói rằng mặc dù bản đồ mà Leigh vẽ đã không giúp được gì nhiều cho tối qua, cô và Thanh tra Shrader lại đang trên đường đi theo nó lên núi một lần nữa. Cô hứa là sẽ gọi lại ngay khi họ có bất cứ tin tức gì để báo lại.

Những cuộc gọi khác tất cả rõ ràng là đều được giữ lại bởi tổng đài của bệnh viện, bởi vì vào một lúc nào đó trong đêm, một người nào đó đã đặt một chồng tin nhắn trên chiếc bàn đầu giường của cô. Không có việc gì khác để tiêu khiển thời gian của cô, Leigh đọc lại những lời nhắn điện thoại mà cô chỉ vừa liếc qua lúc nãy.

Jason đã gọi đến sáu lần; tin nhắn áp chót của anh giận dữ và cộc lốc: "Tổng đài bệnh viện đã giữ lại các cuộc gọi chết tiệt của cô, và cô không thể tiếp khách. Bảo các bác sĩ của cô cho tôi đến gặp cô và tôi có thể đến đó trong vòng ba tiếng đồng hồ. Gọi cho tôi, Leigh. Gọi cho tôi trước nhất. Gọi cho tôi. Gọi cho tôi." anh rõ ràng là đã gọi lại, ngay sau khi anh vừa gác máy, vì thời gian trên tin nhắn tiếp theo đến chỉ sau hai phút. Lần này anh muốn trấn an cô về vở kịch: "Jane đã làm tốt trong vai trò của cô, nhưng cô ấy không phải là cô. Cố đừng lo lắng nhiều về vở kịch." Leigh đã không có chút suy nghĩ nào về vở kịch hay người dự bị của cô, và phản ứng duy nhất của cô đối với tin nhắn của Jason là kinh ngạc rằng anh có thể tưởng tượng là cô quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với vở kịch chết tiệt vào lúc này.

Ngoài những tin nhắn của Jason, có hàng tá những bức điện và những cuộc gọi từ những người giao thiệp trong kinh doanh và những người quen cá nhân của Logan và của cô. Hilda đã gọi đến, nhưng người giúp việc đã không để lại tin nhắn nào ngoại trừ câu "Chúc bà mau hồi phục." Người đại diện phát ngôn của Leigh và thư ký của cô cả hai đều đã gọi đến, yêu cầu được sự chỉ dẫn ngay sau khi Leigh đủ sức gọi cho họ.

Tiếp tục nhìn lướt qua các tin nhắn, tìm một chút an ủi trong sự quan tâm thực sự của mọi người - cho đến khi cô nhìn thấy tin nhắn từ Michael. Nó viết, "Suy nghĩ của tôi luôn sát cánh với bà. Gọi tôi ở số này nếu tôi có thể giúp được điều gì." Tin nhắn của anh ngay lập tức làm cô cảm thấy như rất cá nhân, rất táo bạo, và hoàn toàn không phù hợp, nhưng cô nhận biết phản ứng của cô đã dựa vào phản ứng tiêu cực đối với bản thân người đàn ông này nhiều hơn là về những gì anh đã nhắn lại.

Không thể chịu đựng nỗi việc không hoạt động nữa, Leigh đặt chồng tin nhắn xuống, đẩy cái bàn với khay điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn của cô qua một bên, và với lấy điện thoại. Người điều hành tổng đài bệnh viện có vẻ kinh ngạc và hốt hoảng khi cô giới thiệu mình. "Tôi xin lỗi nếu cô đã bị quá tải với các cuộc gọi," Leigh bắt đầu.

"Chúng tôi không thấy phiền, Bà Manning. Đó là lý do vì sao chúng tôi ở đây."

"Cảm ơn cô. Lý do tôi đang gọi," Leigh giải thích, "là tôi muốn chắc chắn rằng cô đã không giữ bất cứ cuộc gọi nào có thể đến từ cục cảnh sát hoặc từ chồng tôi."

"Không, không, dĩ nhiên không. Chúng tôi sẽ nối dây cho cảnh sát ngay lập tức, và tất cả chúng tồi đều biết chồng cô đang bị mất tích. Chúng tôi sẽ không bao giờ giữ cuộc gọi của ông ấy. Bác sĩ của bà và hai vị thanh tra từ sở cảnh sát thành phố New York đã chỉ dẫn cho chúng tôi cách xử lý những cuộc gọi của bà. Chúng tôi sẽ nối dây cho bất cứ người nào gọi đến nói là họ có bất cứ thông tin gì về chồng bà, nhưng chúng tôi sẽ lấy tin nhắn từ tất cả những cuộc gọi khác, ngoại trừ các phóng viên. Những cuộc gọi từ phóng viên sẽ được chuyển đến văn phòng của quản lý của chúng tôi, để ông ta có thể xử lý chúng."

"Cảm ơn cô," Leigh nói, rã rời bởi sự thất vọng. "Tôi xin lỗi đã gây ra rắc rối cho cô."

"Tôi đã và đang cầu nguyện cho bà và chồng bà," người điều hành đã nói.

Lời nói chân thành và giản dị làm cho Leigh muốn khóc. "Đừng dừng lại," cô nói, giọng của cô bóp nghẹt vì lo sợ và biết ơn.

"Tôi sẽ không, tôi xin hứa."

"Tôi cần làm vài cuộc gọi đường dài," Leigh run rẩy nói. "Tôi có thể làm nó từ điện thoại này bằng cách nào?"

"Bà có thẻ điện thoại không?"

Thẻ tín dụng của Leigh, ví, và danh bạ điện thoại đều nằm trong túi xách tay ở trong xe của cô, nhưng cô thuộc lòng số thẻ điện thoại của cô vì cô đã sử dụng nó thường xuyên. "Vâng, tôi có một cái."

"Vậy thì bà chỉ cần quay số 9 cho đường dây bên ngoài và sử dụng thẻ của bà theo cách thông thường."

Mặc dù với những gì những người thanh tra đã nói, Leigh thử gọi cho Logan trên điện thoại di động của anh. Khi anh không trả lời, cô gọi cho Hilda để xem liệu cô có nghe được bất cứ điều gì, nhưng người giúp việc lo lắng chỉ có thể lặp lại những gì mà cô đã nói với những người thanh tra.

Leigh đang định gọi cho Jason thì một y tá của bệnh viện hối hả đi vào phòng và cắt ngang cô. "Sáng nay bà cảm thấy thế nào, Bà Manning?"

"Tốt," Leigh nói dối khi y tá kiểm tra những cái ống và những vật chứa đựng gắn vào cơ thể của Leigh.

"Bà đã không sử dụng morphine ư?" cô hỏi, vẻ mặt của cô như không hiểu và buột tội.

"Tôi không cần nó. Tôi cảm thấy rất tốt." Sự thật thì, mọi ngóc ngách của cơ thể của cô, từ ngón chân đến tóc của cô, đau đớn lẫn nhức nhối, và cô y tá chắc chắn biết điều đó. Cô nhìn chằm chằm vào Leigh trong cái cau mày hoài nghi cho đến khi Leigh cuối cùng bớt gay gắt và bổ sung, "tôi không muốn morphine vì tôi cần tỉnh táo và hợp lý sáng nay."

"Bà cần không bị đau và nghỉ ngơi thoải mái để cho cơ thể của bà có thể lành lại," cô y tá tranh cãi.

"Tôi sẽ sử dụng sau," Leigh hứa hẹn.

"Bà cũng cần phải ăn nữa," cô ta ra lệnh, đẩy cái bàn với khay điểm tâm của Leigh đến gần giường.

Ngay sau khi cô ta rời khỏi, Leigh di chuyển khay điểm tâm ra xa và với lấy điện thoại. Cô đánh thức Jason dậy.

"Leigh ư?" anh lầm bầm một cách mơ màng. "Leigh! Chúa Giê xu!" anh kêu lên và tỉnh giấc. "Chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy? Cô khỏe không? Cô có nghe từ Logan chưa? Anh ấy ổn chứ?"

"Không có lời nào từ Logan cả," Leigh nói. "Tôi khoẻ. Hơi đau và bị băng bó, chỉ có vậy thôi." Cô có thể cảm nhận được lương tâm của Jason gây chiến với sự quan tâm của bản thân khi anh chiến đấu chống lại sự thôi thúc yêu cầu được biết khi nào thì cô có thể quay lại với vỡ kịch. "Tôi cần sự giúp đỡ," cô nói.

"Bất cứ thứ gì."

"Tôi muốn thuê người để giúp trong việc tìm kiếm Logan. Tôi nên gọi ai để sắp xếp chuyện này? Thám tử tư chăng? Anh có biết người nào như thế không?"

"Cưng ạ, tôi không thể tin là cô có chút nghi ngờ. Cô nghĩ tôi làm sao mà tôi bắt quả tang Jeremy không chung thủy với tôi? Cô nghĩ làm sao tôi đã thành công tránh được cái gã lang băm đã khẳng định - "

"Anh có thể cho tôi tên công ty và số điện thoại không?" Leigh cắt ngang.

Vào lúc Leigh lấy cây viết ra khỏi ngăn kéo bên cạnh giường của cô và viết số điện thoại vào phía sau của một bức điện, cô quá đau đến nỗi cô khó có thể suy nghĩ được điều gì. Cô gác máy và ngã lưng ra gối, tập trung vào việc hít thở mà không làm đau đớn hơn ở xương sườn của cô. Cô vẫn còn làm khi cô y tá lúc nãy quay về bên giường của cô và nhìn thấy khay điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn. "Bà thực sự phải ăn, Bà Manning. Bà đã không ăn gì mấy ngày nay."

Y tá riêng của Leigh thì dễ lảng tránh hơn, nhưng bà ta đã về nhà để ngủ và sẽ không quay lại cho đến tối. "Tôi sẽ ăn, nhưng không phải bây giờ - "

"Tôi cứ khăng khăng đấy," cô y tá cãi lại khi cô ta di chuyển cái bàn di động qua đùi của Leigh. Cô ta mở cái nấp nhựa ra khỏi những cái đĩa. "Bà muốn ăn gì trước nào?" cô ta hỏi một cách dễ chịu. "Sốt táo, mầm lúa mì với sữa, hay trứng chần nước sôi?"

"Tôi nghĩ rằng tôi không thể nuốt bất cứ thứ nào trong những thứ đó."

Cau mày, cô y tá nhìn lướt qua danh sách nhỏ bên cạnh cái khay. "Đây là những gì mà bà đã đặt tối qua."

"Tôi hẳn là đã bị mê sảng."

Rõ ràng là cô y tá đồng ý, nhưng cô ta không nản lòng trong việc đạt được mục tiêu của cô ta. "Tôi có thể gửi ai đó xuống quán ăn. Bà thường thích ăn gì cho bữa điểm tâm?"

Câu hỏi đơn giản làm cho Leigh ao ước cho khoảng đời cũ của cô, sự an toàn của cô, thói quen hàng ngày, đến nỗi cô cảm thấy mắt mình cay xè. "Tôi thường ăn trái cây. Trái lê - và cà phê."

"Tôi có thể xử lý chuyện đó," cô y tá nói một cách vui vẻ, "và tôi cũng sẽ không cần phải gửi ai xuống quán ăn cả."

Cô ta vừa rời khỏi phòng thì Thanh tra Shrader và Littleton đi vào. Leigh đẩy lưng mình thẳng lên. "Các vị đã tìm ra ca-bin chưa?"

"Không, thưa bà. Tôi xin lỗi. Chúng tôi không có tin tức gì để báo cáo, chỉ có vài câu cần hỏi bà." Anh gật đầu về phía khay điểm tâm."Nếu bà sắp sửa ăn, thì cứ tiếp tục đi. Chúng tôi có thể đợi."

"Y tá đang chuẩn bị cho tôi thứ khác," Leigh nói.

Như thể được ra hiệu, cô y tá bước vào, đẩy một chiếc xe có một rổ lê to đùng nằm trên lớp vải xa tanh vàng và được cột dây ru-băng vàng. "Cái giỏ này nằm ngoài trạm y tá. Một người tình nguyện đã đem nó lên và nói là của bà. Đây không chỉ là những trái lê thôi, chúng là một tác phẩm nghệ thuật!" cô tán tụng, lấy ra một trái lê khổng lồ, bóng loáng từ cái tổ màu vàng của nó và đưa lên khen ngợi. Cô nhìn xung quanh cái giỏ. "Dường như là không có một tấm thiệp nào cả. Chắc là nó đã bị rơi ra ngoài. Tôi sẽ lùng sục khắp nơi để tìm nó," cô nói khi cô đưa trái lê cho Leigh. "Tôi sẽ để bà một mình với khách của bà bây giờ."

Cầm trái lê trong tay gợi cho Leigh nhớ lại cuộc đàm luận cuối cùng về bữa điểm tâm với Logan, và mắt cô đầy nước mắt ủy mị. Cô giữ nó trong tay của cô, vuốt đầu ngón tay cô trên làn da trơn tru của nó trong khi cô nghĩ đến da của Logan, nụ cười của anh; sau đó cô ôm nó đến trái tim, nơi những ký ức khác của cô về Logan đã được lưu trữ, an toàn và sống động. Hai giọt nước mắt đọng lại giữa đôi mi của cô.

"Bà Manning?"

Bối rối, Leigh vuốt nước mắt. "Tôi xin lỗi - chỉ là chồng tôi luôn trêu chọc tôi về việc bị nghiện trái lê. Tôi đã có một trái cho bữa điểm tâm hầu như mỗi ngày trong mấy năm nay."

"Tôi cho là có nhiều người biết về điều này?" Thanh tra Littleton xuề xòa hỏi.

"Nó không phải là một bí mật," Leigh nói, đặt trái lê qua một bên. "Anh ấy thỉnh thoảng chế nhạo điều đó ở trước mặt mọi người. Những trái lê này có lẽ đã được gửi đến bởi người giúp việc của tôi, hoặc thư ký của tôi, hoặc thậm chí có khả năng hơn, bởi cái chợ đã mua chúng cho tôi khi tôi có mặt ở nhà." Cô gật đầu phía hai cái ghế nhựa màu nâu. "Xin mời - ngồi đi."

Littleton kéo những cái ghế sang giường của Leigh trong khi Shrader giải thích tình huống. "Bản đồ của bà không hữu ích như chúng tôi đã hy vọng. Những hướng dẫn hơi bị mâu thuẫn, bị thiếu những dấu mốc hoặc bị cản trở bởi những đống tuyết. Chúng tôi đang kiểm tra với tất cả những người kinh doanh bất động sản trong khu vực, nhưng cho đến nay, không ai trong số họ biết bất cứ thứ gì về căn nhà và mảnh đất mà bà đã mô tả. "

Một ý nghĩ đột ngột lóe đến với Leigh - một giải pháp quá hiển nhiên làm cô chết lặng là chính họ đã không nghĩ về nó. "Tôi biết là tôi đã đến rất gần ca-bin khi tôi gặp phải tai nạn. Người tìm thấy tôi ở bên đường sẽ biết chính xác đó là nơi nào! Các người có nói chuyện với anh ta chưa?"

"Không, chúng tôi còn chưa nói chuyện được với ông ta - " Shrader thú thật.

"Tại sao lại không?" Leigh thốt lên. "Tại sao anh lại lang thang khắp nơi trên núi, cố gắng lần theo bản đồ của tôi, khi mà anh chỉ cần nói với chuyện với người nào đó đã cứu tôi thôi?"

"Chúng tôi không thể nói chuyện với ông ta, vì chúng tôi không biết ông ta là ai."

Đầu của Leigh đang bắt đầu nện giã với sự tức giận điên cuồng. "Anh ta không thể nào là khó định vị. Xin vui lòng hỏi tài xế xe cứu thương đã mang tôi đến đây. Họ chắc chắn đã gặp anh ta và nói chuyện với anh ta."

"Hãy cố gắng bình tĩnh," Shrader nói. "Tôi hiểu tại sao bà thấy bực tức. Hãy để tôi cập nhật về tình huống của người đã cứu bà."

Cảm giác được là tình huống phức tạp hơn cô đã nghĩ vài khoảnh khắc trước đây, Leigh cố làm như anh đề nghị. "Được rồi, tôi đang bình tĩnh. Xin vui lòng cập nhật cho tôi."

"Người đàn ông đã thấy bà vào tối chủ nhật mang bà xuống núi đến một khách sạn nhỏ ở ngoại ô Hapsburg gọi là Venture Inn. Ông ta đánh thức quản lý đêm của khách sạn và bảo ông ấy gọi 911. Sau đó ông ta thuyết phục người quản lý tốt nhất là bà nên được nghỉ trong một căn phòng với lò sưởi và đắp mền cho đến khi xe cứu thương đến. Sau khi hai người đàn ông mang bà vào phòng, người cứu bà bảo người quản lý là ông ta sẽ quay lại xe của ông ta để lấy đồ đạc cá nhân của bà. Ông ta đã không bao giờ quay trở lại. Khi người quản lý đêm đi tìm kiếm ông ta vài phút sau đó, xe của ông ta đã rời khỏi."

Sự tức giận của Leigh tuôn ra khỏi cơ thể của cô, làm cho cô tê dại và nản lòng. Nhắm mắt lại, cô dựa đầu của cô vào gối. "Đúng là điên rồ. Tại sao người nào đó lại làm những chuyện như thế?"

"Có vài cách giải thích khả dĩ. Một cái có khả năng nhất là ông ta cũng là người đã đụng bà rơi khỏi lề đường. Sau đó, ông ta có cảm giác có tội, vì vậy ông ta đã quay lại xem liệu ông ta có thể tìm được bà hay không. Một khi ông ta phát hiện ra bà, ông ta bắt đầu lo lắng là sẽ bị buột tội cho tai nạn, vì thế ông ta phải đảm bảo là bà được chăm sóc tốt ở khách sạn này, sau đó bỏ đi trước khi cảnh sát và xe cứu thương đến. Dù là ông ta có thật sự là người đụng bà hay không, ông ta chắc chắn có vài lý do không muốn nói chuyện với cảnh sát.

"Quản lý khách sạn đã kể cho chúng tôi nghe là ông ta lái một chiếc xe màu đen hay nâu đậm bốn cửa - một chiếc xe Lincoln, ông ta nghĩ - rất cũ, và bị trầy sướt nhiều nơi. Người quản lý đang ở độ tuổi bảy mươi, và ông ta không để ý gì nhiều hơn nữa, vì ông ta đã bận bịu cố giúp mang bà ra khỏi chiếc xe. Hồi ức của ông ta về người tài xế thì tốt hơn một chút, và ông ta đã đồng ý làm việc với một trong những nhà ký hoạ của chúng tôi trong thành phố vào ngày mai. Hy vọng là họ sẽ có được một tấm chân dung hoàn hảo để chúng tôi có thể sử dụng nếu chồng bà vẫn chưa xuất hiện."

"Tôi hiểu rồi," Leigh thì thầm, quay khuôn mặt cô đi chỗ khác. Nhưng tất cả mà cô có thể thực sự thấy là cách diễn đạt hạnh phúc của Logan khi anh hôn tạm biệt cô vào sáng Chủ nhật. Anh đã ở ngoài đó, ở một nơi nào đó - bị thương hoặc bị nghẽn lại vì tuyết, hoặc cả hai. Đó là giải pháp thay thế duy nhất mà Leigh sẵn sàng xem xét. Khả năng Logan đã không thể được giúp đỡ hoặc được cứu quá đau đớn để suy ngẫm.

Thanh tra Littleton nói chuyện lần đầu tiên, giọng nói của cô do dự. "Còn một chuyện nữa chúng tôi muốn hỏi bà - " Leigh chớp mắt kềm nước mắt đang thiêu cháy mắt cô và buộc chính mình phải nhìn vào cô gái tóc đỏ. "Sáng nay, Cảnh sát viên Borowski đã quay trở lại phiên trực sau những ngày nghỉ phép thường niên của anh ta, và anh ta báo cho chúng tôi biết là bà đã báo cáo có kẻ đi theo lén vào tháng Chín. Cảnh sát viên Borowski là người lấy xuống thông tin, và anh ta nghĩ chúng tôi nên biết. Chuyện này vẫn còn tiếp diễn không?"

Tim của Leigh bắt đầu nện trong những cú đánh mạnh, kinh hoàng vang dội xuống cơ thể của cô, và nỗi sợ hãi làm giọng cô run rẩy đến nỗi gần như không thể nghe được. "Cô nghĩ rằng kẻ đi theo lén đã lái xe đẩy tôi rớt khỏi đường, hoặc rằng hắn ta có thể đã làm chuyện gì đó với chồng tôi ư?"

"Không, không, hoàn toàn không," Thanh tra Littleton nói với một nụ cười ấm áp và trấn an. "Chúng tôi chỉ là cố tỏ ra hữu ích. Những con đường chính đã được dọn sạch lúc này, và những còn đường nhỏ đang được dọn sạch. Điện thoại và đường dây điện đã được phục hồi lại ngoại trừ ở vài khu vực cô lập mà họ vẫn còn làm việc trên đường dây. Chồng bà nhất định sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Chúng tôi nghĩ bà có thể muốn chúng tôi xem thử chúng tôi có thể tìm hiểu được điều gì về lai lịch của kẻ đi theo lén bà trong khi chúng tôi vẫn còn làm việc với bà. Nếu bà không muốn chúng tôi - "

"Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô làm điều đó," Leigh nói, bám vào lời giải thích của Thanh tra Littleton vì cô muốn tin nó.

"Bà có thể kể cho chúng tôi nghe về kẻ đi theo lén bà không?"

Leigh mô tả những sự kiện đã làm cô lo lắng.

"Bà nói là hắn ta đã gửi hoa phong lan cho bà," Littleton nói khi Leigh kết thúc. "Bà có nhìn thấy bất cứ tấm thiệp nào trên các giỏ hoa này không?"

"Không."

Littleton đứng lên và đi đến giỏ phong lan trắng trước tiên. "Chúng là từ Stephen Rosenberg," cô nói, đọc tấm thiệp.

"Anh ta là một trong những nhà hậu thuẫn của vở kịch," Leigh bảo cô.

Từng cái một, Littleton bắt đầu đọc cho Leigh những thông điệp và tên trên các tấm thiệp khác. Khi cô làm được giữa chừng, cô gật đầu phía chồng tin nhắn điện thoại và những bức điện trên bàn ngủ của Leigh. "Bà có xem kỷ chúng chưa?"

"Hầu hết chúng," Leigh nói.

"Nó sẽ ổn nếu Thanh tra Shrader lướt qua chúng trong khi tôi làm việc này chứ?"

Ổn cả với Leigh, nhưng Shrader trông không rất phấn khích khi anh bắt đầu xem chồng tin nhắn. Khi cái tên trên bó hoa cuối cùng cũng là cái mà Leigh công nhận, Littleton nhặt lên áo khoác của cô và Shrader cũng đứng lên, cố kết thúc công việc riêng của anh trong khi đứng. Anh đang đọc một trong những tin nhắn cuối cùng khi toàn bộ thái độ của anh đột ngột thay đổi, khó chịu. Anh nhìn chằm chằm vào Leigh, quan sát cô như thể nhìn thấy cô một cách khác, không tốt. "Thế thì, tôi đoán Michael Valente là một người bạn tốt của bà ư?"

Những biểu hiện trên gương mặt của anh, và ngay cả trên gương mặt Littleton, làm Leigh cảm thấy nhơ nhuốc bởi sự kết giao.

"Không, ông ta không phải," Leigh tuyên bố một cách dứt khoát. "Tôi gặp ông ta lần đầu tiên tại bữa tiệc ăn mừng vở kịch được khai mạc vào tối thứ Bảy." Cô không muốn nói thêm, không muốn đề cập đến buổi tiệc đã được tổ chức tại nhà cô, và cô đặc biệt không muốn họ biết là Logan đang bàn một vụ làm ăn với Valente. Cô không muốn nói bất cứ thứ gì để làm cho các thanh tra nghĩ Logan hoàn toàn không phải là một doanh nhân đứng đắng và một người chồng yêu thương đang bị mất tích. Điều mà thật sự là đúng như vậy.

Cả hai thanh tra có vẻ chấp nhận lời giải thích của cô. "Tôi tưởng tượng là bà thu hút được nhiều kẻ gàn dở và rùng rợn khi bà là một ngôi sao lớn," Shrader nói.

"Nó đi đôi với công việc," Leigh nói, cố nói đùa và thất bại một cách khổ sở.

"Bây giờ chúng tôi sẽ để cho bà nghỉ ngơi," anh nói. "Bà có số điện thoại di động của chúng tôi nếu bà cần liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố lần theo bản đồ của bà một lần nữa. Thông thường, dễ định vị nơi bị tai nạn như của bà, nhưng vì có quá nhiều tuyết chất đống dọc lề đường cho nên thật khó có thể nhìn thấy những dấu hiệu mà chúng tôi đang tìm."

"Gọi cho tôi nếu các người tìm hiểu được bất cứ chuyện gì - bất cứ chút gì," Leigh khẩn khoản.

"Chúng tôi sẽ gọi," Shrader hứa hẹn. Anh giữ tính khí của anh trong khi Littleton ghé vào trạm y tá và hỏi thăm về tấm thiệp đã bị mất từ rổ lê. Anh giữ tính khí của anh trong khi cô y tá tìm kiếm nó và không thể tìm thấy nó, nhưng khi anh đến dãy thang máy, anh trút vào người Sam. "Những chuyện cô đã làm ở trong đó hoàn toàn là điên rồ! Cô làm cho bà ấy té cứt về chuyện kẻ đi theo lén bậy bạ. Bà ta đã không tin lý do cô đã hỏi chuyện đó. Bà ta biết chính xác là cô đang nghĩ gì."

"Bà ta không ngớ ngẩn. Bà ta sẽ nhớ lại hắn ta mau thôi, và sau đó bà ta sẽ bị kinh hoàng rằng hắn ta có thể chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra," Sam phản kích. "Tốt nhất là cho bà ta biết chúng ta đã nghĩ về nó và đang có hành động tiếp theo."

"Hành động tiếp theo gì?" anh chế giễu. "Kẻ đi theo lén bà ta vẫn còn trong tình trạng tặng quà lãng mạn, điều mà có lẽ hắn ta sẽ tiếp tục làm cho đến khi một người nào khác bắt mắt hắn ta. Thứ hai, những kẻ đi theo lén không phải là tự phát - họ mơ tưởng về khoảnh khắc cho đến khi họ lộ diện. Họ lập kế hoạch và họ mơ tưởng, và họ không thích bị chệch hướng. Họ không quyết định hành động giữa một cơn bão tuyết bất ngờ, không dự đoán được, trừ phi họ cũng có thể lập kế hoạch cho chuyện đó - là điều không khả thi."

Thang máy đến làm cho anh bị phân tâm, và khi Sam thấy rằng nó đang trống không, cô cố giải thích lý luận của cô. "Anh không thấy nó kỳ quặc khi chồng bà ta biến mất trong cùng một đêm mà bà ta đã gần như bị giết - và sau đó một người bí mật đã cứu bà ta sao? Có quá nhiều sự trùng hợp."

"Cô đang đề nghị là kẻ đi theo lén chịu trách nhiệm sau tất cả những chuyện này chăng? Cô nghĩ bà ấy có bao nhiêu kẻ đi theo lén?"

Sam lờ đi lời nhạo báng của anh. "Tôi nghĩ có thể là hắn ta có thể đang theo dõi bà ta khi hắn nhìn thấy xe của bà ta bị tuột khỏi đường, và hắn ta đã ở đó để cứu bà ta." Một khi cô nói ra điều đó, Sam ước gì cô đã không nói ra, vì thậm chí đối với cô nó nghe có vẻ lố bịch.

"Đó là giả thuyết của cô ư?" anh chế giễu. "Kẻ đi theo lén trở thành hiệp sĩ trong thiết giáp sáng ngời ư?" Không chờ câu trả lời, anh nói, "bây giờ, để tôi nói cho cô nghe giả thuyết của tôi: Manning bị kẹt trong trận bão tuyết và vì một lý do nào đó, ông ta không thể ra ngoài. Bà Manning mất kiểm soát xe của bà ta trong cơn bão tuyết mịt mùng và bị sa xuống lề đường. Đây là tại sao tôi thích giả thuyết đó: cùng chuyện này đã xảy đến với hàng trăm người trong trận bão tuyết đó vào ngày Chủ nhật! Đây là tại sao tôi không thích giả thuyết của cô: nó không thực tế. Thực ra, nó kỳ quặc. Tóm lại, nó rất tệ."

Thay vì bực bội vì sự tổng kết chính xác của anh, Sam nhìn anh trong chốc lát, và sau đó cô cười. "Anh nói đúng, nhưng xin đừng làm mềm giả thuyết của anh vì tôi."

Shrader là một người đàn ông, do đó việc được "đúng" là một lời khen - điều mà cải thiện ngay tâm trạng của anh - và cũng là một ưu tiên rất cao. "Cô nên thảo luận giả thuyết của cô với tôi trước khi cô giáng một đòn trên Bà Manning," anh chỉ ra, nhưng giọng nói thì vui vẻ hơn.

"Tôi đã không nghĩ đến nó cho đến khi sau khi chúng ta đến đây," Sam thừa nhận khi cánh cửa thang máy mở ra trên lầu một. "Là giỏ lê đã làm tôi nghĩ theo hướng đó. Chúng đại diện cho sự hiểu biết cá nhân về thói quen của bà ta - một thông tin 'bên trong' - và không có tấm thiệp nào với chúng cả. Sau đó, khi tôi nhìn thấy Bà Manning phản ứng mạnh mẽ như thế nào với chúng..."

"Bà ta đã kể cho cô nghe tại sao bà ta lại phản ứng như thế."