Chàng trai trẻ có ngoại hình ấm áp, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, mặt trời chiếu lên chiếc cổ trắng ngần của cậu, ánh chiếu sắc màu gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu xanh thoáng phập phồng.
Ánh nắng quá gắt gao làm cậu nheo mắt, đôi mắt cậu làm người ta nghĩ đến sương mù, cảm tưởng như giọt mực xanh đen đậu trên đầu bút nhỏ xuống tờ giấy trắng, lan thành một vết nước nhuộm màu.
Các cô gái trò chuyện rôm rả nhìn thấy cậu đều tức thì ngưng bặt, dường như không muốn quấy rầy đến khuôn mặt trong tranh ấy.
Mà cảm xúc trong mắt Tạ Kiều đã chuyển từ mịt mờ sang kinh hãi, cậu nhấc tay phải, mặt trời rải nắng lên cánh tay cậu, hắt ra bóng đen đậm nhạt khác nhau trên nếp áo sơ mi.
Cậu... ra ngoài rồi?
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đẩy một cô mặt trái xoan ra bắt chuyện với Tạ Kiều.
"Anh đẹp trai ơi, cặp tai thỏ trên đầu anh mua ở đâu thế? Lông vừa dày vừa mượt, y như thật ấy, mình trao đổi điện thoại nhé?"
Lúc này Tạ Kiều mới nhận ra mình chưa giấu tai đi, cậu hoảng hốt xoay người chạy vội.
"Cậu thẳng thừng quá, dọa anh đẹp trai chạy mất dép rồi kìa."
Các thiếu nữ chờ trà sữa lại tiếp tục đùa giỡn.
Tạ Kiều đứng dưới bóng cây, cẩn thận thu đôi tai xù, đóng giả làm một nhân loại bình thường rồi mới an lòng.
Tạ Kiều chưa đi xa, cậu lắng nghe các cô gái trò chuyện, nghe ngóng hồi lâu, cậu phát hiện mình xuyên đi rồi.
Nơi này không phải trái đất mà là một hành tinh có tên là hành tinh Xanh, tuy nhiên đây không phải vấn đề, vấn đề là hiện giờ cậu không xu dính túi, còn không thể ăn nổi một bữa cơm nghèo.
"Hội Ni Ni đâu rồi?"
Tạ Kiều nhỏ giọng hỏi sách sưu tầm, rõ ràng là cậu và đám Ni Ni cùng ngồi trên lưng cốt long rời khỏi thế giới bóng đêm.
Sách sưu tầm viết lên bìa sách.
----- ở trong sách sưu tầm.
Tạ Kiều thở phào: "Mau cho bọn họ ra ngoài đi."
Ai ngờ sách sưu tầm lại viết.
----- cần tiền cơ á.
Tạ Kiều: ...
Cậu mở sách sưu tầm, sinh vật trang nào cũng cần tiền, cấp F thấp nhất như bầy cỏ tinh mà cũng mất tới năm nghìn tệ.
Nhớ đến khả năng bà tám kinh hồn của bầy cỏ nhỏ, Tạ Kiều nhanh tay lật sang trang khác, mà càng xem về sau sắc mặt càng tối thui, không nói tới cốt long cấp SS cao nhất cần mười triệu tệ, thì ngay cả cấp C như Bé Đá đã đòi tới mười nghìn!
Tạ Kiều không thể không nói: "... Mi ăn cướp à."
Sách sưu tầm ấm ức, lập tức viết chữ trên bìa, có vẻ là do vội vã quá nên chữ trên bìa vẫn còn chảy mực.
----- ai mà thèm ăn cướp, triệu hồi sinh vật cũng cần năng lượng chứ, cấp sinh vật càng cao thì càng tốn nguồn năng lượng khổng lồ, không biết vì sao mà linh khí nơi này loãng toẹt, không thể hút đủ linh khí, vậy nên chỉ có thể tích lũy năng lượng nhờ vào tiền tệ có ý niệm của con người.
Sách sưu tầm lải nhải một hồi Tạ Kiều mới hiểu đại khái, nói chung là không đủ linh khí, cần rất nhiều tiền.
------ tóm lại là phải kiếm tiền.
Tạ Kiều thở dài, ôm quyển sách cần nạp tiền đi tìm việc, nhưng cậu vừa không có thẻ căn cước vừa không có bằng cấp, xin làm bưng bê mà nhà hàng cũng không nhận.
Cậu cúi đầu chuẩn bị rời đi, chủ quán không đành lòng, thấy cậu mặt mũi sáng sủa, bèn gọi lại.
"Giờ Biên thành quản nghiêm lắm, bọn chú thật sự không thể thuê người không có thẻ căn cước, hay là cháu qua tập đoàn Họ Ngu xem thử, họ đang tuyển nghệ sĩ, công ty họ là công ty lớn nộp thuế đầy đủ, hay qua lại với chính phủ, chưa biết chừng có thể giúp cháu giải quyết vấn đề hộ khẩu đấy."
Tạ Kiều khựng lại, chân thành nói: "Cháu cảm ơn chú!"
*
Bất động sản Họ Ngu phát tài, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, họ không chỉ trở thành công ty bất động sản dẫn đầu vùng tây bắc, mà còn thống trị ngành công nghiệp người máy trong nước, nghe nói họ đang đàm phán với chính phủ để sản xuất chip robot quân sự, có thể thấy rõ bối cảnh vững mạnh thế nào.
Rất rõ ràng, việc Họ Ngu thành lập công ty quản lý là tín hiệu tiến quân vào ngành giải trí, người trong nghề đưa ra nhận định, theo phong cách nhất quán của Họ Ngu thì họ sẽ không chỉ dừng lại ở việc đào tạo nghệ sĩ, mà cũng sẽ lần lượt tấn công những lĩnh vực liên quan.
Tuy nhiên bây giờ công ty quản lý Họ Ngu vẫn là một công ty nhỏ mới thành lập không lâu, vậy nên cũng không nhiều người đến ứng tuyển.
Địa điểm phỏng vấn được ấn định tại phòng họp đa chức năng tầng ba bảy cao ốc Họ Ngu, Tiêu Tử Kỳ đang chờ ngoài phòng họp.
Năm nay cậu ta mới tốt nghiệp học viện điện ảnh khoa biểu diễn, không có kinh nghiệm diễn xuất, trong những thí sinh có mặt hôm nay cũng không thiếu diễn viên đã vào nghề tuổi ngoài ba mươi.
Nhưng cậu ta không để bụng, làm ngành này muốn hot thì ngoài việc có ô dù, còn cần gương mặt, sở hữu một ngoại hình được mọi người chào đón là bạn đã đánh bại rất nhiều đối thủ khác rồi.
Không ít công ty quản lý có tiếng chèo kéo cậu ta, cậu ta đều từ chối, công ty lớn nhiều thóc nhưng cũng nhiều gà, chưa chắc đã đến lượt mình chiếm được, như vậy còn chẳng bằng công ty quản lý Họ Ngu có tập đoàn lớn mạnh chống lưng.
Còn khá lâu mới đến lượt, cậu ta liền ra ngoài hành lang hóng mát.
Đi được mấy bước, bỗng gặp phải một thanh niên trắng ngần như sứ, có lẽ là chạy tới vội vàng, khuôn mặt thanh niên còn hơi ửng hồng, khiến cho đường nét càng thêm êm dịu.
"Xin cho mình hỏi, đây có phải nơi ứng tuyển nghệ sĩ không ạ?"
Thanh niên cất giọng hỏi.
Tiêu Tử Kỳ gật đầu, đi qua đối phương, tuy nhiên đáy lòng cũng âm thầm phòng bị.
Do không nhiều người đến đến buổi thử vai, công ty Họ Ngu đã thay đổi kế hoạch, lần này bộ phận nghệ sĩ chỉ tuyển một người, thanh niên này sẽ là đối thủ lớn nhất của cậu ta, cậu ta không thể không gạt phăng lòng khinh thường trước đấy.
Tạ Kiều không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Tử Kỳ, cậu xếp hàng nhận số và ngồi ngoài phòng họp cùng với mọi người.
Cửa phòng họp bật mở, người bên trong bước ra ngoài, bạn anh ta hồi hộp hỏi: "Kiểm tra những gì thế?"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh ta, Tạ Kiều cũng tò mò nhìn sang, một con thỏ tai cụp cả ngày ru rú trong nhà như cậu chưa tiếp xúc với vòng giải trí bao giờ.
"Hỏi quan điểm về biểu diễn."
Người nọ nói.
Mọi người chờ ngoài hành lang bắt đầu bàn luận.
"Cái này khó đáp đấy, không biết giám khảo thích trường phái biểu diễn nào."
"Tôi thì thiên về trường phái thực nghiệm, biểu diễn là hành động coi giả thành thật trong tình huống giả định ngay trước mặt mọi người, đòi hỏi phải sống cuộc đời thật, có cảm xúc thật trên sân khấu."
"Thế cậu nghĩ sao về trường phái kịch Brecht?"
...
Tiêu Tử Kỳ thấy Tạ Kiều hoàn toàn không đếm xỉa, dường như coi nhẹ mọi ngoại cảnh xung quanh, lòng càng thêm cảnh giác.
Mà Tạ Kiều thật ra chỉ đơn giản là không chen lời được, bề ngoài bình tĩnh, chứ thực chất lòng đang... điên cuồng ghi nhớ câu trả lời.
"Số báo danh bốn chín."
Đến lượt cậu rồi.
Tạ Kiều hít thở sâu, bước vào phòng họp.
Trước mặt cậu có ba giám khảo, một người đàn ông đeo kính ngồi chính giữa, chắc hẳn là trưởng ban giám khảo.
Tạ Kiều đã chuẩn bị tâm lý cho những câu hỏi chuyên môn, ai ngờ giám khảo ngồi giữa lại chỉ lải nhải chuyện nhà với cậu, làm cậu mất toi công nhớ đề.
Giám khảo ngồi sau hiền hòa hỏi: "Em có năng khiếu nào khác ngoài diễn xuất không?"
Đây là khâu rất bình thường trong quá trình phỏng vấn, thí sinh tham gia không chỉ có sinh viên khoa biểu diễn, mà còn có khoa vũ đạo, đạo diễn, thậm chí là bên âm nhạc, tất cả đều có tài năng riêng.
Trưởng ban giám khảo giở sang trang, sẵn sàng ghi chép.
Các thí sinh lần này đều không quá nổi bật, phía trước có một thí sinh tên là Tiêu Tử Kỳ biểu hiện không tồi, nhưng tính tình hơi xốc nổi.
Tạ Kiều mang đến cho mọi người cảm giác thoải mái, nếu không có vấn đề gì lớn thì-----
"Năng khiếu nào cũng được ạ?"
Tạ Kiều có vẻ lúng túng.
Trưởng ban giám khảo gật đầu: "Năng khiếu nào cũng được."
Cậu thanh niên trầm ngâm chốc lát, sau đó phát biểu rất vô tư: "Vậy em xin phép biểu diễn nấu cơm ạ."
"À, em có cần tự chuẩn bị nguyên liệu không ạ?"
Các giám khảo: ...
Trưởng ban giám khảo thở dài, phí hoài gương mặt ấy.
Một phút sau, Tạ Kiều ra khỏi phòng họp, kết quả phỏng vấn sẽ có ngay lập tức, cậu liền ngồi chờ ngoài hành lang như cũ.
Cậu là người thi cuối cùng, không mất bao lâu đã có kết quả, trưởng ban giám khảo mở cửa bước ra.
Tất cả thí sinh đều nín thở, trưởng ban giám khảo nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tạ Kiều.
Tiêu Tử Kỳ nắm chặt tay, nhưng ngay kế đó cậu ta nghe thấy giám khảo nói: "Tiêu Tử Kỳ ở lại, những người khác có thể rời đi."
Lúc này bàn tay nắm chặt của cậu ta mới buông ra, mặt mày mừng rỡ.
Những người còn lại không khỏi ảo não, nhưng kết quả đã vậy, xoắn xuýt mãi cũng chẳng để làm gì, mọi người liền túm năm tụ ba lũ lượt ra về.
Tạ Kiều thì không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, cậu không buồn rầu như những người khác, mà chỉ lo lắng không biết hôm nay có được lấp bụng không, vì giờ đây cậu nghèo xơ nghèo xác.
Trưởng ban giám khảo vẫn luôn quan sát cậu, khi quay người rời đi, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng gọi phía sau lưng: "Tạ Kiều, em cũng ở lại."
*
Buổi chiều, cao ốc Họ Ngu.
Một chiếc xe đỗ trước tòa cao ốc, tài xế ra ngoài mở cửa ghế sau, tiếp đó----
Người đàn ông mặc âu phục ngồi đằng sau bước xuống, tiến vào cao ốc giữa tràng tiếp đón của mọi người.
Dáng người hắn cao ngất, túi áo cài khăn tay trắng, nhìn từ xa trông khí thế bức người.
Người đàn ông có ngoại hình chói mắt, nhưng nét mặt giá rét tận xương của hắn lại khiến người ta phải quên đi dung mạo xuất sắc của mình, hắn như một thanh gươm dính máu, sẽ chỉ khiến kẻ nhìn thẳng hắn phải sợ hãi lùi đi.
"Tổng giám đốc Ngu."
Mọi người cúi đầu.
Ngu Hàn Sinh vẫn như thường ngày, không buồn nhấc mắt, đi thẳng về phía thang máy tầng một.
Đúng lúc này thang máy bật mở, một nhóm người trẻ tuổi vừa vừa trò chuyện bước ra, Lý Trạch bên cạnh thấy Ngu Hàn Sinh nhíu mày, vội vàng giải thích.
"Họ là những người mới được mời làm cho công ty quản lý, công ty mới thành lập chưa tìm được vị trí thích hợp, nên mới tạm sắp xếp cho họ ở trụ sở chính."
Cự xà lạnh lùng liếc nhìn đám người: "Tìm sớm đi."
"Vâng, thưa sếp."
Lý Trạch lập tức gật đầu, con rắn này ghét nhất ồn ào, tuổi càng cao tính tình càng khó ở, ngay cả cậu ta cũng không đoán được ra tâm trạng của hắn.
Chờ đám người rời đi, Ngu Hàn Sinh mới vào thang máy.
*
Tạ Kiều không ngờ mình sẽ được chọn, sắc mặt không giấu nổi bàng hoàng, Tiêu Tử Kỳ bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên, cậu ta mở miệng nói: "Không phải chỉ chọn một người thôi ạ?"
"Em sẽ vào ban nghệ sĩ, Tạ Kiều ở bên internet celebrity." Giám khảo hỏi Tạ Kiều, "Em đồng ý đến bộ phận này không? Lương căn bản sẽ ít đi một nửa."
Giám khảo cảm thấy tính cách Tạ Kiều không tệ, muốn giữ người, nhưng khác biệt giữa nghệ sĩ và người nổi tiếng trên mạng quá lớn, đãi ngộ cũng chênh nhau một trời một vực, chưa chắc Tạ Kiều đã bằng lòng ở lại.
Tạ Kiều nhấp miệng, dường như có nỗi niềm khó nói.
"Có thắc mắc thì đừng ngại."
Giám khảo hiền từ nói.
Tạ Kiều lấy can đảm hỏi: "Có được bao ăn ở không ạ?"
Tiêu Tử Kỳ: ...
Cậu ta phát hiện Tạ Kiều thật sự đến để làm việc.
Giám khảo mỉm cười: "Công ty có nhà ăn, nhưng không bao ở."
Tạ Kiều thử tính toán, lương cơ bản mỗi tháng mười nghìn, bao đủ ba bữa, đợi phát lương là cậu có thể đưa Bé Đá ra ngoài.
Tạ Kiều chưa bao giờ yêu sách gật đầu: "Em đồng ý tới."
Giám khảo cũng không nói dông dài: "Vậy hai em chờ chút, anh đi chuẩn bị hợp đồng."
Tiêu Tử Kỳ không ý kiến, nhưng Tạ Kiều lại vội đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Giám khảo, em vẫn chưa có thẻ căn cước, cũng không có hộ khẩu."
Giám khảo dừng bước, Tạ Kiều bắt đầu căng thẳng, giám khảo suy tư một hồi rồi nói: "Thật ra Biên thành có biện pháp quản lý nhân viên không hộ khẩu, nhưng cũng không dễ có được hộ khẩu Biên thành."
Tạ Kiều không muốn làm khó giám khảo, chủ động nói: "Vậy thì em về vậy, cảm ơn ý tốt của anh."
Có lẽ đây không phải lần đầu gặp chuyện này, giám khảo cười nói: "Không dễ xin hộ khẩu Biên thành thì có thể xin của nơi khác, em không cần lo lắng, dù sao nơi này cũng là tập đoàn Họ Ngu, thế này đi, ngày mai em đến công ty làm quen công việc trước, anh lo vụ hộ khẩu rồi sẽ ký hợp đồng."
"Em cảm ơn ạ."
Tạ Kiều chợt nhớ ra mình chưa hỏi tên giám khảo, giám khảo cũng nhìn thấu thắc mắc của cậu: "Anh là Hạ Giản, lớn hơn em mấy tuổi, em cứ gọi anh Hạ là được."
"Cảm ơn anh Hạ ạ."
Tạ Kiều cảm giác Hạ Giản là người tốt, làm cậu không khỏi nghĩ đến Ngu tiên sinh, dù Ngu tiên sinh nói giọng rất lạnh lùng, nhưng lại là người cực kỳ lương thiện.
Đáng tiếc Ngu tiên sinh ở thế giới khác, không còn cơ hội gặp lại nhau.
"Em theo anh đến bộ phận pháp chế đi." Hạ Giản vừa dẫn cậu ra thang máy, vừa giới thiệu tình hình công ty.
"Công ty quản lý của chúng ta chỉ vừa mới thành lập, anh cũng không phải người trong nghề, bên này thiếu người nên anh mới tới, để tiết kiệm tiền thuê, công ty mình đang dùng chung một tầng với công ty trò chơi của tập đoàn."
"Tập đoàn có cả công ty trò chơi ạ?" Tạ Kiều thoáng ngạc nhiên, phạm vi kinh doanh khá là rộng rãi.
Hạ Giản chỉ lập trình viên sau bức tường kính trong suốt: "Em nhìn kìa, đó là công ty trò chơi dưới trướng tập đoàn, toàn mời các chuyên gia đầu ngành, công ty chúng ta không so sánh được."
Tạ Kiều liếc nhìn điều kiện vật chất, dù chung tầng làm việc, nhưng diện tích của công ty trò chơi chiếm phần lớn, công ty quản lý của bọn họ chỉ được ban cho một góc bé tin hin.
Quả là không so sánh được.
Khi đi ngang qua một dãy tường kính, nhìn thấy hình ảnh trò chơi trên màn hình lớn, phong cách vẽ minh họa truyện cổ tích, sinh động và đáng yêu.
Tuy nhiên cậu lại bị thu hút bởi chiếc cầu trượt to lớn, không cao nhưng lại dài ơi là dài, chính là tình "thang" trong mộng của một con thỏ tai cụp nhát gan nhưng thích chơi cầu trượt như cậu.
Cậu rất muốn đi vào trượt một cái.
Thế là cậu hỏi: "Làm thế nào để chơi trò này ạ?"
Bọn họ đi tới bên cạnh thang máy, Hạ Giản bấm nút: "Game này không phát hành ra ngoài."
"Vậy kiếm tiền thế nào ạ?"
Tạ Kiều ngờ vực, theo như lời kể của Hạ Giản, thì chắc hẳn trò chơi này đã ngốn rất nhiều tiền.
"Không kiếm tiền." Hạ Giản bỗng nói nhỏ hẳn, "Anh kể em nghe em đừng kể người khác nhé, game này được thiết kế dành riêng cho một nhân vật ảo, nhưng nghe nói nhân vật ảo đấy chạy mất, thành ra game vẫn bỏ hoang."
Chuyện đã xảy ra từ năm ngoái, sau khi mua [trại chăn nuôi quái vật], Ngu Hàn Sinh tự giam mình trong phòng suốt một tháng, vừa ra ngoài liền bảo Lý Trạch nghiên cứu trò chơi, nhưng vẫn không thể nào tìm được.
Bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ nét mặt Ngu Hàn Sinh khi ấy, hàng mi run rẩy, phủ xuống vành mắt đỏ bừng, cậu ta chưa từng thấy Ngu Hàn Sinh thể hiện ra vẻ mặt yếu ớt đến thế.
Dù chẳng qua chỉ là một thoáng chớp mắt.
"Vậy thì tiếc thật."
Tạ Kiều thật sự cảm thấy đáng tiếc, nếu là cậu thì đã không chạy rồi, trong game nhiều đồ chơi như vậy, không biết bao giờ chơi mới chán nữa.
"Đúng vậy."
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng tinh một tiếng-----
Cửa thang máy mở ra.
Trước mặt Tạ Kiều là một người đàn ông lạnh lùng, ngoại hình ưu việt, nhìn lâu, sẽ để ý thấy đuôi mắt còn có một nốt ruồi lệ rực rỡ.