Lý Trạch đến công ty một chuyến, khi trở lại tiệm sửa điện thoại cũng là lúc bắt gặp Hạ Giản tới cây ATM gần nhà gửi tiền cho em gái.
Lý Trạch đã quen Hạ Giản gần hai năm, vậy mà chỉ được nghe về người em gái này qua lời kể của Hạ Giản, chưa từng gặp mặt, nên không tiện hỏi thăm sức khỏe, tuy nhiên cũng không ngăn được cậu ta hỏi chủ quán bán đồ ăn sáng: "Bình thường em gái Hạ Giản không về ạ?"
Nghe vậy chủ quán ngạc nhiên nhìn Lý Trạch: "Em gái Tiểu Hạ đã mất từ mười năm trước rồi, cậu không biết à?"
Chủ quán nhìn theo ánh mắt Lý Trạch, đáy mắt ấm áp: "Tiểu Hạ tốt bụng lắm, tháng nào cũng sẽ ủng hộ tiền cho trẻ em miền núi không được đến trường."
Lý Trạch kinh hãi, đang định hỏi han thêm thì Hạ Giản quay lại, cười hỏi cậu ta: "Sao chưa vào thế?"
Lý Trạch cúi đầu, hiếm có khi không nói lời nào.
Nếu cậu ta đoán không sai, thì sự cố do Hội nghiên cứu gây ra năm xưa không chỉ hại chết bố mẹ, mà còn quấn theo cả em gái Hạ Giản.
Nhưng Hạ Giản không muốn chấp nhận sự thật này, cậu lừa dối bản thân mà cho rằng em mình chưa chết, mình vẫn còn một người thân sống sót trên đời, thi đậu một trường đại học tốt, lấy làm tự hào về em gái.
Lý Trạch bỗng cảm thấy lồng ngực bức bối, Hội nghiên cứu dưới con mắt truyền thông vĩnh viễn là những kẻ quang minh chính đại, đứng rạng rỡ dưới ánh mặt trời không một góc khuất.
Chính vì vậy, người nối người sẵn lòng tham gia Hội nghiên cứu, anh dũng tiên phong chiến đấu chống quái vật, móc tim móc phổi vì nhân loại, mà bộ phận kỹ thuật tác chiến của cậu ta chẳng qua chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm.
Cậu ta bỗng dừng chân, bởi vừa mở điện thoại đã nhìn thấy một tin tức ngồi chễm chệ trên hotsearch.
---- chân tướng sự việc Hội nghiên cứu tiêu diệt quái vật
Là một đoạn video với góc nhìn hẹp, nhưng có thể thấy rõ bối cảnh là phòng thí nghiệm, một người đưa lưng về phía ống kính đang tranh cãi với cấp lãnh đạo của Hội nghiên cứu.
"Thư ký trưởng, đã có kết quả thí nghiệm tỷ lệ sương xám, tốc độ lan tràn sương xám giảm đi 24.23% trong không gian có quái vật sinh sống, chúng ta có thể tính toán để đạt đến thế cân bằng giữa loài người và quái vật."
Người đang nói là một thanh niên trẻ tuổi, Lý Trạch lập tức nhận ra đối phương chính là Thẩm Tư Hòa, cậu ta nhìn quân hàm trên vai Thẩm Tư Hòa trong đoạn video, đây là biểu tượng cho vinh dự cao quý nhất của kỹ thuật viên trong Hội nghiên cứu.
Nhưng thời gian ở Hội nghiên cứu cậu ta chưa từng nghe tên Thẩm Tư Hòa, cũng không hề hay biết về công việc của đối phương, cậu ta đoán đó hẳn phải là công tác bí mật đặc thù.
Trong video, thư ký trưởng của Hội nghiên cứu bỏ báo cáo nghiên cứu vào máy hủy giấy, bình thản nói: "Cậu hãy coi như mình chưa từng làm ra thí nghiệm này."
"Vì sao?"
Thanh niên có vẻ bối rối.
Thư ký trưởng liếc nhìn người thanh niên, lắc đầu: "Cậu ấy à, vẫn thích hợp làm mảng kỹ thuật hơn, nếu không tiêu diệt quái vật, thì Hội nghiên cứu tồn tại có nghĩa lý gì? Cậu hãy về suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng."
Video kết thúc.
Lý Trạch xem xong, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lam Tề lại muốn truy tìm Thẩm Tư Hòa, trong video, thư ký trưởng nhìn Thẩm Tư Hòa như nhìn một người chết, Thẩm Tư Hòa có thể sống sót rời đi cũng đã là kỳ tích.
Tuy nhiên Thẩm Tư Hòa biết chuẩn bị sẵn máy quay, cũng coi như có chút mưu trí, nếu là Nhiễm Chu thì đã phân hủy dưới lòng đất từ lâu.
Cậu ta không thân với Thẩm Tư Hòa, bèn gọi Mèo Mun vừa trở về từ công xưởng lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh Mèo, hôm nay Thẩm Tư Hòa có gì khác lạ không?"
Mèo Mun vừa đi vừa mở đồ hộp cho mèo: "Để anh nhớ lại xem, sáng nay A Hòa ăn hai miếng bánh mì lúa mạch, trưa bọn anh ăn ở nhà ăn công ty..."
Lý Trạch: "... Em không hỏi chuyện này."
Mèo Mun bối rối nhìn Lý Trạch, bỗng sực nhớ ra điều gì: "À, chú ấy kể lúc chiều về nhà gặp phải một bóng đen, hình như là vũ khí sinh học của Hội nghiên cứu, tiện nhắc quân ta đi đứng nhớ cẩn thận."
Hội nghiên cứu?
Lý Trạch lập tức cảm thấy không đáng tin, loài rắn bảo vệ lãnh địa rất nghiêm ngặt, nếu có người của Hội nghiên cứu tới thì Ngu Hàn Sinh sẽ không thể làm lơ.
Lý Trạch bỗng nghĩ đến một khả năng, có lẽ chuyện này có liên quan đến cự xà, nếu không với tính cách thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện của Thẩm Tư Hòa, anh ta sẽ không dám tự mình nổi dậy.
Lý Trạch không thể không cảm khái, hiểm vl, chia buồn với Thẩm Tư Hòa.
*
Hội nghiên cứu ra sức dập tin, nhưng vẫn không thể nào kiềm hãm.
Sau khi có người tung lên mạng video thượng tướng Lam Tề của Hội nghiên cứu ngược đãi mèo, dư luận bùng nổ, bóng tối bị phủ kín bất ngờ xuất hiện trước mắt dân chúng.
Sự phẫn nộ của mọi người đạt đến đỉnh điểm là khi phóng viên công bố sự thật Hội nghiên cứu cho mãng xà dùng thuốc kích thích, khiến mãng xà nổi điên đi công kích người dân.
[tôm cay nồng] Hội nghiên cứu không cần tồn tại thêm nữa, gây hại cho mấy trăm mạng dân thường, giải thích thế nào cũng không tẩy trắng được
[một nồi cua] tôi chia sẻ lên các trang mạng xã hội bên nước ngoài rồi, cho toàn thế giới nhìn rõ bộ mặt thật của các cấp lãnh đạo Hội nghiên cứu, một lũ chỉ biết hϊế͙p͙ đáp kẻ yếu, mèo mun còn lập công lớn hỗ trợ cảnh sát, sao có thể ngược đãi mèo?!
[sò nướng than] cũng dễ hiểu thôi, tiêm nhiễm cho người chơi tư tưởng căm thù sinh vật khác loài là có thể tranh thủ kiếm thêm nhiều kinh phí, game này dễ thôi thúc người ta bỏ tiền lắm, tôi còn nghĩ, có khi sương xám là hậu quả của những năm đuổi cùng giết tận sinh vật khác loài, phá hủy hệ sinh thái địa cầu, các bác bên khảo cổ đã phát hiện ra dấu hiệu tồn tại của sinh vật khác loài từ cả vạn năm trước rồi
Dư luận dậy sóng từ trong nước tới nước ngoài, hội trưởng Hội nghiên cứu Abel không thể không công khai ra mặt xin lỗi người dân, cũng nghiêm túc xử lý các nhân viên liên quan, sẵn sàng tiếp nhận giám sát từ các bên.
Tuy nhiên người dân không chấp nhận, họ thể hiện trực tiếp sự tức giận của mình thông qua việc đánh giá không điểm cho trò chơi [trại chăn nuôi quái vật], bình luận kém quá nhiều trong thời gian dài khiến cho giá trị trò chơi vốn được nhận định là tiền đồ vô hạn đứt gánh giữa đường, chính thức ngã ngựa.
Đại đa số các quốc gia vẫn bày tỏ sẽ tiếp tục tin tưởng Hội nghiên cứu, nhưng nước Hoa lại thành lập tổ chức quản lý sinh vật khác loài ngay trong ngày, phát ngôn viên tuyên bố ban quản lý sẽ sớm công khai hoạt động, hỗ trợ các quốc gia trong việc kiềm hãm sự phát triển của sương xám.
Hôm sau, Ngu Hàn Sinh đứng trước cao ốc Hội nghiên cứu, hắn đứng ngược chiều ánh sáng, khẽ híp mắt, hàng mi dày phủ xuống lớp bóng mờ u ám.
"Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì ạ?" Người trong cao ốc bước ra, quan sát người đàn ông ngoại hình ưu việt đến nỗi không giống loài người trước mặt.
"Đến mua trò chơi."
Cự xà rũ mắt.
*
Lý Trạch thấp thỏm theo Ngu Hàn Sinh vào cao ốc Hội nghiên cứu, chưa nói đến vấn đề an toàn, thì gặp phải người quen đã lúng túng trước rồi, bởi ai nấy đều tin cậu ta đã chết dưới lòng đất.
Nếu Ngu Hàn Sinh báo trước điểm đến hôm nay, thì có đánh chết cậu ta cũng không đến.
Nhưng một trò chơi mở ra cho đại chúng lại bị đại chúng quay lưng, thì có thể nói [trại chăn nuôi quái vật] đã không còn tương lai gì nữa, chưa biết chừng sẽ thật sự mua được, dù cậu ta cũng không biết vì sao Ngu Hàn Sinh lại ưa thích nó.
Nhìn cự xà bình thản ngồi trong phòng tiếp khách, nhân viên Hội nghiên cứu trố mắt nhìn nhau, lần đầu thấy có quái vật chủ động tìm đến Hội nghiên cứu.
Bọn họ nhất thời không biết làm gì, nếu là trước kia thì đã trực tiếp rút súng, nhưng bây giờ chỉ sợ dân tình ác cảm, cuối cùng, một người tiên phong lên tiếng: "Để tôi đi xin ý kiến hội trưởng."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Abel đang gọi điện video trong văn phòng, tắt máy xong phát hiện cấp dưới đứng ngoài cửa, lão liền hòa ái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hội trưởng, có tướng liễu muốn đến mua trò chơi ạ." Cấp dưới bất chấp nói.
"Tướng liễu?"
Abel bước ra ngoài.
Từ xa, lão đã thấy tướng liễu ngồi trên ghế sofa, lịch sử từng có ghi chép về tướng liễu, thân rắn chín đầu, ăn thịt người vô số, đến nỗi thành trì cũng hóa đầm lầy, cuối cùng bị quân vương giam vào lòng đất.
Con tướng liễu này có ngoại hình rất được, ngoại trừ nét mặt lạnh lùng, còn đâu hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thú dữ, thậm chí tâm trí lão ta cũng loé lên một từ ngữ không thích hợp.
---- cao quý.
Abel đến gần Ngu Hàn Sinh, động tác phóng khoáng, dường như không hề sợ Ngu Hàn Sinh công kích bất ngờ, lão chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn: "Cậu muốn mua [trại chăn nuôi quái vật] à, thế nhưng trò chơi này cần rất nhiều tiền."
Cự xà nhìn lão chằm chằm, hồi lâu mới lạnh giọng: "Tôi có tiền."
"Tôi biết cậu có tiền, vấn đề là cậu sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu." Abel nói với giọng điệu của một bậc cha chú.
"Tất cả tiền."
Ngu Hàn Sinh nhìn Abel, đáp.
---- không hề do dự.
Abel bật cười, thở dài: "Nhưng vẫn chưa đủ, cậu về đi, lần sau tới đây chưa chắc đã may mắn như lần này."
Lão không thể không thừa nhận, Ngu Hàn Sinh đã chọn một thời cơ tốt, giờ phút này toàn thế giới đều đổ dồn sự chú ý lên Hội nghiên cứu, vô số phóng viên nhà báo canh giữ bên ngoài cao ốc chỉ chực đưa tin.
Nhưng tương tự, Ngu Hàn Sinh cũng không dám động đến lão.
Song phương duy trì sự cân bằng quỷ quái, ai cũng muốn giữ quyền lợi của mình, không ai sẵn lòng phá vỡ.
Abel đứng dậy, lão phải xử lý rất nhiều việc, thân xác này già cỗi, sức khỏe yếu dần, lão không giống đứa con nuôi Lam Tề cố chấp, sẽ không tốn sức vào những việc không có ích lợi gì.
Nhưng ngay khi Abel đứng lên, Ngu Hàn Sinh cũng ngồi dậy, một lưỡi kiếm màu mực đột nhiên xuất hiện trên tay Ngu Hàn Sinh.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm lóe lên, cũng là lúc hắn cắt đứt cổ họng lão, tốc độ nhanh đến mức không một ai kịp phản xạ, máu từ cổ lão bắn lên khuôn mặt nhợt nhạt của cự xà, nốt ruồi son lại lập loè đỏ thẫm.
Tất cả mọi người đều đứng sững, nhất là Lý Trạch đã ướt đẫm mồ hôi lưng, lo lắng không biết hôm nay có thể sống sót rời khỏi trụ sở chính của Hội nghiên cứu được không nữa.
Thư ký trưởng phẫn nộ đến nghẹt thở, chỉ thẳng mặt Ngu Hàn Sinh: "Súc sinh quả là súc sinh!"
Ngu Hàn Sinh buông tay cầm kiếm, liếc nhìn thư ký trưởng, chỉ trong chớp mắt lưỡi kiếm đã bay ra cắt ngang cổ gã.
Ngay sau đó----
Đầu thư ký trưởng cũng lăn xuống đất, còn giữ nguyên trạng thái há hốc mồm trước lúc lìa đời.
Cự xà nhiễm mùi máu tanh nồng nặc, không ai dám lại gần, mấy phút sau quân đội mới có mặt, vô số họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Ngu Hàn Sinh và Lý Trạch.
Lý Trạch suýt thì không thở nổi, biết thế hôm nay cậu ta đã để Nhiễm Chu đi cùng Ngu Hàn Sinh.
Nhưng đúng lúc này chuyện kỳ quái xảy ra, hai vũng bùn đen chui ra từ hai thi thể dưới đất, vẫn đang ngọ nguậy không ngừng.
Có kẻ bạo gan lật xác chết, sau khi thấy rõ cũng ngã ngồi xuống đất: "Đầu... đầu lâu rỗng!"
Tiếng hít hà vang lên trong không khí.
Lãnh đạo cấp cao của Hội nghiên cứu không phải con người, họng súng đồng loạt chuyển sang nhắm vào vũng bùn trên mặt đất, nhưng bắn thế nào cũng không tiêu diệt được.
Có vẻ là không nhịn được thêm, lưỡi kiếm cự xà lại bổ thẳng xuống đất, hai vũng bùn đen nhớp nhúa lập tức hóa thành bụi xám, tiêu tán giữa không trung.
Cự xà khẽ nhíu mày.
Mọi người quay đầu nhìn Ngu Hàn Sinh, cảm xúc hiện giờ của họ rất khó tả, nếu không nhờ có Ngu Hàn Sinh, thì không biết họ sẽ tiếp tục bị lừa dối bao lâu.
Nhưng cũng lại chính bởi Ngu Hàn Sinh, mà khả năng cao Hội nghiên cứu sẽ không thể tồn tại thêm được nữa.
Cự xà ung dung lau sạch thân kiếm, đoạn ngước mắt hỏi: "Vậy thì, còn ai phản đối nữa?"
Lý Trạch: ... chắc là chẳng còn ai
Chung quy, phản đối xong cũng chết.
Bốn giờ mười ba phút hai mươi sáu giây chiều, Hội nghiên cứu đã thành lập được mười lăm năm chính thức tuyên bố đóng cửa vĩnh viễn, tài sản dưới danh nghĩa Hội nghiên cứu được đem đi đấu giá, Họ Ngu dùng một trăm ba mươi triệu mua đứt công ty trò chơi dưới tên Hội nghiên cứu.
*
Tạ Kiều nghĩ mình sắp chết, đau đớn kịch liệt từ vết thương truyền tới làm trán cậu đẫm mồ hôi, bờ môi trắng bệch.
Cậu nghĩ là mình rất sợ đau, nhưng khi thật sự trải qua đau đớn, cậu mới hiểu cơn đau sẽ dần tê dại, chỉ còn cảm trống vắng phía bả vai.
Tạ Kiều nghe thấy có người đang nói, là giọng của Ngu tiên sinh, gọi tên cậu rất nhẹ nhàng.
"Ngu tiên sinh... em không sao."
Chàng trai trẻ be bét máu tươi sợ Ngu Hàn Sinh lo lắng, cố giả vờ mình rất khỏe, nhưng hình như Ngu tiên sinh không thể nghe được lời cậu đáp.
Cậu không có sức nghĩ nhiều, cốt long đã đến rất gần cậu, nhưng bỗng nhiên cốt long bất động, nhả cánh tay phải của cậu xuống đất.
Trong lúc cốt long bất động, Tạ Kiều chợt nghe tiếng ồn ào huyên náo, cậu cố gắng nhìn sang, chi chít sinh vật Vực Sâu chui ra từ hang động, thì ra chúng thần lùn đã tìm thấy Vực Sâu!
Khác với ảo ảnh trước đó, sinh vật lần này là thực thể, ma vật Vực Sâu quyết tâm kìm chân cốt long, có ma vật sáu đầu sáu tay còn ngây ngô cười với cậu.
Bọn Ni Ni cũng chạy ra, người cá xưa nay chưa từng rơi lệ thấy vết thương của cậu, nước mắt rơi xuống hóa thành trân châu, cô bé phát ra tiếng thét gào the thé.
Tạ Kiều vốn không trụ được lâu, thuận theo nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, trời đang mưa, mưa rả rích, cả bầu trời đều trở tối sầm, cậu nhìn thấy một thiếu niên tóc đỏ ngã xuống bùn lầy.
Thiếu niên tóc đỏ miệng đầy răng nanh, trông hơi giống Arcus, nhưng cặp cánh sau lưng lại bị người ta bẻ gãy, máu chảy ròng ròng, thấy mà hoảng hốt.
Cậu vội đưa tay, nhưng quên mất trong mơ mình không thể làm gì, đúng lúc này một bàn tay chìa ra trước mặt quỷ vương niên thiếu.
"Xin chào, ta là Augustine."
Lại một lần nữa cậu nghe được giọng nói của Augustine, không biết vì sao, vẫn luôn thấy quen thuộc, cậu muốn nhìn rõ mặt đối phương, nhưng làm thế nào cũng nhìn khỗng rõ.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc cậu đã tin chắc thiếu niên tóc đỏ chính là Arcus, tại vì tính nết của Arcus thật sự là cái loại... khó ưa hiếm có.
Thiếu niên tóc đỏ không chỉ phớt lờ lòng tốt của Augustine, mà còn táp lên cánh tay Augustine một miếng.
Nhưng Augustine vẫn chạm xuống vết thương trên cánh hắn, dịu dàng hỏi: "Có phải rất đau không?"
Thiếu niên tóc đỏ chậm rãi nhả tay, quay phắt mặt đi: "Ta mà phải sợ đau."
Giấc mộng lần này dài hơn thường lệ, Tạ Kiều nhìn Arcus từ đó đi theo Augustine, trở thành vị tướng dũng mãnh nhất của đại đế.
Augustine trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng, thủ lĩnh thần lùn ăn mặc chỉnh tề cúi đầu nói: "Bệ hạ, chúng thần đã tìm được vị trí Vực Sâu cho người, nhưng không gian chỉ đủ cho một người tiến vào, cần phải lựa chọn kỹ lưỡng----"
Arcus ngắt lời, dửng dưng nói: "Ta sẽ đi."
Vực Sâu bị sương xám dày đặc bao phủ, dưới lòng đất không một thực vật nào sống sót, ma vật cấp cao ăn ma vật cấp thấp, hoàn toàn là môi trường cá lớn nuốt cá bé, Arcus vừa tới Vực Sâu, là ma vật cấp thấp mềm yếu nhất.
Hai năm sau, chủ nhân Vực Sâu với mái tóc đỏ và một thân sẹo chằng sẹo chịt dưới lớp áo quần, mở đường cho Augustine tiến vào Vực Sâu.
Arcus quỳ một chân trước quân vương trẻ tuổi, không dám nhìn lên, dường như nhìn người cũng là một loại khinh nhờn: "Ta nguyện dâng lên trái tim mình."
Tạ Kiều chăm chú nhìn bọn họ, đúng lúc này, Augustine bất chợt quay đầu, nhìn về phía cậu, vầng sáng bao phủ người Augustine bỗng dưng biến mất.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy rõ Augustine.
Tạ Kiều rất đỗi ngạc nhiên, bởi gương mặt người cũng là gương mặt cậu.
"Đi thôi, Julian."
Dứt lời, một con rồng khổng lồ màu bạc đáp xuống mặt đất.
Tạ Kiều bừng tỉnh giấc.
Nhìn cốt long quyết chiến cách đó không xa, cậu không nhịn được nói: "Julian."
Con rồng chỉ còn lại xương cốt chợt ngừng, hốc mắt đã không còn tròng mắt nhìn về phía cậu, vụng về tiến tới.
Tạ Kiều như ngừng thở, may là cốt long chỉ đến gần, ngồi xổm xuống, không có bất kỳ hành động tấn công nào.
Ni Ni thấy cậu mãi không tỉnh, đã khóc nhiều đến nỗi nước mắt tụ thành hồ, nước mắt nó rơi lên bả vai Tạ Kiều, cánh tay đã mất lại từ từ mọc lại.
Tạ Kiều bỗng nghĩ, liệu mình có thể thu thập cốt long không?
Ý tưởng chỉ vừa xoẹt qua tâm trí, từ trong xác ngôi nhà, sách sưu tầm đã bay vụt tới, rõ ràng còn phấn khích hơn cậu.
"Mi biết nói không?"
Tạ Kiều thử hỏi.
Cốt long lắc đầu, nhưng cốt long lại biết dùng móng vuốt viết lên mặt đất, dù trông có vẻ hơi vật vã, nhưng chẳng mấy chốc Tạ Kiều đã hoàn thành sách sưu tầm.
----- chúc mừng bạn đã thành công thu thập cốt long cấp SS! Thế gian đã không còn dấu vết loài rồng, dù chỉ là rồng hồi sinh từ cõi chết, thì nó cũng là con rồng duy nhất, đừng thử vận may dưới móng vuốt của rồng
Yêu quái cây trong chậu cũng tự lết bình hoa đi cọ cánh tay Tạ Kiều, bày tỏ nó cũng muốn điền báo cáo, yêu quái cây chưa nói được nhiều, Tạ Kiều đành phải vừa điền vừa đoán.
----- chúc mừng bạn đã thành công thu thập yêu quái cây cấp A! Xin mời nhận lấy dịch ký ức!
Tạ Kiều nhận lấy, kiểm tra số điểm của mình, nhờ có sinh vật cấp SS nên điểm số của cậu đã lên tới chín mươi, đạt tiêu chuẩn xuất sắc trước kỳ sát hạch, cậu bèn hỏi sách sưu tầm: "Giờ chúng ta ra ngoài được rồi chứ?"
Một lát sau, bìa sách sưu tầm chậm chạp hiện ra một dòng chữ viết, làm cậu hồi hộp nuốt nước miếng cái ực.
----- Được rồi!
Tạ Kiều cảm thấy vết thương đã lành, nhưng nhà đã bị phá hủy, không thể mang theo thứ gì, cậu chỉ có thể cất Bé Đá và bầy cỏ nhỏ may mắn sống sót vào trong sách sưu tầm.
Cốt long dang cánh, trừ Tạ Kiều tất cả đều trèo lên lưng nó, thấy chúng ma vật Vực Sâu không có ý định đi lên, Tạ Kiều hỏi: "Không phải mọi người rất muốn thoát ra sao?"
Chúng ma vật cúi đầu, đột nhiên Arcus nói: "Họ không ra được, họ chỉ là tàn niệm mười nghìn năm trước mà ta, nói cách khác, chỉ là mộng của ta."
Mộng...
Tạ Kiều không biết chuyện gì đã khiến ma vật Vực Sâu hoàn toàn chết sạch, nhưng Arcus không chịu tiết lộ nhiều, cậu chỉ đành im lặng, vẫy tay chào chúng ma vật.
Ma vật sáu mắt sáu tay dụi dụi vành mắt đỏ ửng, thẹn thùng nói: "Tạ Kiều, cậu thật đáng yêu."
"Cảm ơn, cậu cũng rất đáng yêu."
Bỗng nhiên Tạ Kiều không sợ những sinh vật Vực Sâu này nữa.
Nhưng cậu vẫn chưa trèo lên mình cốt long, mà đứng nguyên tại chỗ, như đang chờ đợi thứ gì.
Thẳng đến khi Arcus nhìn con đường đen nhánh phía trước, nói với cậu: "Mi còn chờ gì nữa? Sắp không kịp rồi."
Tạ Kiều mím môi, ngồi lên sống lưng cốt long, cậu nhìn căn nhà đổ sụp bên dưới, quà Ngu tiên sinh tặng cậu đều bị đè dưới xà nhà, không biết vì sao lại đau lòng đến thế.
Cậu thầm nói.
Tạm biệt, Ngu tiên sinh.
Vốn dĩ muốn giã từ tử tế.
Nhưng hôm nay không còn cơ hội.
Cầu mong Ngu tiên sinh luôn được sống vui vẻ.
Mà chúng ma vật vẫn đang vẫy tay chào cậu cũng tiêu tán ầm ầm.
*
Hội nghiên cứu có cơ chế tự động tiêu hủy, Lam Tề nhận nhiệm vụ này, bước xuống lòng đất, y chỉ cần bấm nút, quái vật dưới lòng đất sẽ bị sắt nung chảy giam cầm, vĩnh viễn say ngủ.
Nhưng y nhấn mở.
Y đã sắp thành công, thì bị một bàn tay giữ chặt.
Là một quái vật hình người, tuy rằng không thể nói là người, nó được tạo thành từ bùn nhão màu đen, nó nhìn Lam Tề: "Con trai của ta, quả nhiên con có vấn đề."
"Sau khi mẹ con chết ta đã tận tay nuôi con khôn lớn, con xuất sắc hơn các bạn đồng trang lứa, để ta thử nghĩ xem, rốt cuộc con tính kế từ bao giờ."
"Có phải từ khi âm thầm giúp đỡ Thẩm Tư Hòa chạy khỏi phòng thí nghiệm? Một người bình thường như cậu ta sao có thể sống sót sau vụ rò rỉ sương xám mật độ cao được chứ, con còn để lộ tài liệu của cậu ta cho Ngu Hàn Sinh, để hắn che chở cậu ta."
Nó vừa nói vừa lắc đầu: "Không, có lẽ sớm hơn thế nữa, con cũng đẩy Lâm Tranh Minh vào chỗ chết đúng chứ? Con muốn để cậu ta ngấm ngầm lấy vảy tướng liễu để phá vỡ buồng chứa quái vật, nhưng cậu ta thất bại."
"Nghĩ kỹ lại thì, video cho mãng xà dùng thuốc kích thích cũng là do con tuồn ra nhỉ? Ta vẫn cho rằng con phạm nhiều lỗi là do tính cố chấp của mình, ta tha thứ cho con hết lần này đến lần khác, nhưng giờ mới nhận ta, đứa bé do ta nuôi lớn sao có thể phạm sai lầm nhiều đến thế được?" Giọng nó dần trở lạnh.
Bàn tay Lam Tề biến mất giữa vũng bùn, y không bác bỏ, trái lại ánh mắt chỉ càng thêm kiên định: "Ông hiểu rõ tôi đấy, nhưng tôi vẫn muốn biết rốt cuộc mục đích của ông là gì."
"Con không cần phải biết."
Lam Tề dần dần bị vũng bùn chiếm đoạt, giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, y nhớ tới hồn ma.
Khi đó tính cách y lầm lì, y chỉ có hồn ma là người bạn duy nhất.
Y không biết những đòi hỏi của mình sẽ khiến hồn ma ngày càng yếu ớt, y nhìn thân thể ngày càng trong suốt của hồn ma, đáy lòng sợ hãi, sợ người bạn duy nhất của mình cũng sẽ không còn.
Đến khi Hội nghiên cứu nói có cách cứu được hồn ma.
Y muốn cho hồn ma một bất ngờ, ai ngờ sau khi dẫn người của Hội nghiên cứu vào nhà, Hội nghiên cứu lại bắt hồn ma đi, nhốt trong buồng chứa lạnh lẽo, để ngăn hồn ma khôi phục ý thức, còn giam ý thức hồn ma vào trò chơi, bị người chơi không ngừng giày xéo.
Vì vậy, y quyết định vào Hội nghiên cứu.
Y không dám hy vọng hồn ma có thể tha thứ cho mình, nhưng y mong hồn ma có thể thoát khỏi xiềng xích của Hội nghiên cứu.
Y tiến lên từng bước, trở thành thượng tướng trẻ tuổi nhất trong hội, chẳng ngờ rằng.
Vẫn là thất bại.
Lam Tề hoàn toàn mất đi ý thức.
Mà quái vật đã thay thế y- "Lam Tề" nhấn nút, tắt nguồn điện, đưa buồng chứa quái vật chìm xuống lòng đất, đổ sắt nung lên.
"Lam Tề" hoạt động cơ thể trẻ tuổi mới của mình, bước ra ngoài, nhưng trái tim dưới lớp da của nó vẫn còn vết thương do đao kiếm lưu lại, "Lam Tề" chợt dừng bước, giọng gần như máy móc: "Ngu Hàn Sinh."
Dường như muốn nhớ kỹ cái tên này.
Mà trong lòng đất không thể nhìn đến, quái vật trong buồng chứa bỗng nhiên biến mất tập thể, như bị đồng loạt triệu hồi, chỉ để lại buồng chứa trống không và phủ đầy cát bụi.
*
Xử lý xong các thủ tục thu mua, trò chơi mở lại, Ngu Hàn Sinh bật điện thoại, vào trò chơi.
----- như thường ngày.
Nhưng trước mặt hắn chỉ có xác nhà trơ trọi, yên tĩnh, không một dấu vết vật sống.
"Tạ Kiều."
Hắn kìm nén gọi.
Không ai trả lời.
"Tạ Kiều."
Hắn lại gọi thêm lần nữa.
...
Hắn không biết mình đã gọi bao nhiêu lần, chỉ biết chưa từng nghe được lời hồi đáp, cự xà cụp mắt, mở cửa hàng, mua chiếc nhẫn đắt nhất trong game, coi như quà sinh nhật muộn.
[bạn có chắc chắn mua không?]
Hắn chọn chắc chắn.
Nhưng không người nhận lấy.
Cự xà lia màn hình, đặt nhẫn lên chiếc nhà cây cho mèo đã chia năm xẻ bảy, thỏ tai cụp nhát gan của hắn thích chơi vật này nhất, nếu Tạ Kiều trở về thì nhất định sẽ thấy.
Hàng mi hắn run rẩy.
Gió lướt qua bản thiết kế người máy trên bàn, là một người máy hoàn toàn giống thật, tên bản vẽ viết tên Tạ Kiều.
Hắn siết chặt điện thoại, hắn đợi rất lâu trước màn ảnh không người.
Nhưng rồi một ngày.
Hai ngày.
Nửa tháng trôi qua...
Hắn vẫn không gặp được bạn đời của hắn.
---- em sẽ ở bên ta mãi mãi chứ?
---- mãi mãi.
Đã nói sẽ mãi mãi ở lại bên hắn, cuối cùng lại vẫn nuốt lời.
Toàn thân cự xà tản ra khí chất lạnh băng, mắt đen rũ xuống, hắn nắm điện thoại đến khớp xương trắng bệch, từ khi chào đời, hắn chưa từng nhìn thấy đồng loại, hắn cũng không muốn sống cùng sinh vật khác, đến tận khi một tia sáng hắt lên giữa lòng đất âm u.
Hắn lưu luyến tia sáng ấy.
Mà tia sáng ấy, cũng đã rời bỏ hắn.
Ngu Hàn Sinh ngồi giữa bóng đêm, cụp mắt, không thấy rõ tâm tình.
Một thời gian rất dài sau đó, Lý Trạch không còn trông thấy Ngu Hàn Sinh nở nụ cười, cự xà ngày càng trở nên lạnh lùng và xa cách, hắn không còn nhìn điện thoại chằm chằm, cũng không dùng lại chiếc điện thoại cũ nát xưa kia.
---- chiếc điện thoại vẫn giữ khư khư từ lòng đất ấy.
*
Tạ Kiều mở bừng hai mắt.
Ánh sáng ùn ùn kéo đến làm mắt cậu đau nhức, cậu vội vàng lấy tay che.
Một lát sau cậu mới nhìn rõ quang cảnh quanh mình, cậu đang đứng giữa đường lớn đông đúc, trừ bộ quần áo trên người, cậu không còn gì cả, ngoại trừ một quyển sách sưu tầm.
Cậu nghe được tiếng các cô nàng trò chuyện trước cửa hàng trà sữa.
"Mọi người định mua robot mới ra của Họ Ngu không, là bản làm lại của Bé Xám năm ngoái, nhưng nhiều tính năng hơn."
"Tớ thì chưa định mua lắm, nhưng mà nghe bảo tập đoàn Họ Ngu định đầu tư vào ngành giải trí, mới thành lập một công ty quản lý, đang tuyển người đấy, lương tháng cơ bản những tận hai chục nghìn."
______
Ngắm bé thỏ tai cụp hộ anh rắn để anh rắn bớt buồn
- đây là bé holland lop- thỏ tai cụp Hà Lan
- đây là bé minilop
- còn đây là miniature lop
- và rất nhiều giống khác