- Nhưng ngươi nhìn thấy chưa? Địa thế mảnh đất này nghiêng, nhiều năm qua nước lũ mưa to không ngừng mài mòn vào sông, mặt đất bị cọ rửa thành hình ngọn sóng rộng rãi, cũng bất lợi cho tiến công của chúng ta như thế. Bây giờ binh lực hai bên tương đương, nếu chúng ta chia binh xuất kích, dùng sức tiến công tương đương mà tấn công hai cánh, vậy Bá Nhan chiếm được địa lợi sẽ thắng chắc.
Nếu chúng ta phán đoán sai lầm, xuất binh tấn công một cánh mà phương hướng chủ công sai thì địch quân cánh còn lại có thể thừa cơ hội quân ta rối loạn vì trước sau không thể công phá được trận hình của địch mà giết ngang qua từ lòng chảo, cắt chúng ta thành mấy đoạn để mà tiêu diệt.
Thành Khởi Vận nhíu mi nói.
Kinh Phật Nhi đi tới đi lui giống như một con thú bị vây hãm, quát:
- Ta mang theo nhân mã bản bộ khiêu chiến nữa, thử xem chủ lực của Bá Nhan Mãnh Khả ở đâu!
- Ta đi cùng với ngươi!
Bố Hòa không cam lòng, nhấc đại đao đi theo.
Một lát sau, dưới chân núi lại đánh trống trận reo hò, một lộ binh mã cuốn theo khói bụi cả đường tấn công cánh phải của kẻ địch. Hồng Nương Tử giơ “thiên lý nhãn” lên tập trung tinh thần quan sát điều động binh mã, bố trí binh lực của đối phương.
Nhưng chủ lực hay không chủ lực không chỉ liên quan đến nhân số, mà còn đề cập đến nhân tố mạnh yếu già trẻ của tuổi tác thân thể thể trạng, còn có nhân tố độ trung thành khác nhau giữa bản bộ và các bộ phụ thuộc. Những thứ này đeo kính nhìn từ xa thì không thể nhìn ra được. Đối phương chỉ cần trú đóng đội quân chiến lực mạnh nhất ở phía trước, phía sau là chiến đội chủ lực hay là một đội hư binh thì căn bản không thể biết được.
Kinh Phật Nhi và Bố Hòa xung phong thất bại, mang theo cát bụi mịt mù cả đường mà lui về. Ba Nhã Nhĩ đẫn theo một đội kỵ binh bắn tên yểm hộ, binh lính Đóa Nhan Vệ vì muốn tiết kiệm mũi tên, ngăn cản truy binh phía sau cũng liền lập tức rút về. Hồng Nương Tử suy sụp mà buông thiên lý nhãn, ngồi xuống một tảng đá cát hóa.
- Chủ lực kẻ thù ở đâu, làm sao có thể biết chủ lực kẻ thù ở đâu chứ? Cờ lớn đầu sói của Bá Nhan dựng thẳng đằng kia, nhưng ai biết được ông ta thật sự ở phía đó hay là một cái bẫy?
Hồng Nương Tử mờ mịt một lúc rồi quay đầu lại nhìn Thành Khởi Vận.
Thành Khởi Vận đang ngồi một bên cắn môi ngẩn người, ngây ngẩn một lúc lâu mới phát hiện nàng đang nhìn mình, không khỏi cười gượng.
- Tỷ cũng không có cách nào?
Hồng Nương Tử thở dài nói.
Thành Khởi Vận khe khẽ lắc đầu:
- Ta không ngờ. Từ trước tới nay, ta đều tự phụ đối với tài trí của mình. Đại nhân nói ta đi một bước tính ba kế, nhạy bén hơn người, ta cũng thường xuyên rất vui vẻ. Không ngờ ở đại mạc mênh mông này lại mất sạch đất dụng võ! Khi chân chính quyết đấu, chung quy phải dựa vào thực lực…ôi!
Hai người đều im lặng không nói. Hồn lâu sau, Thành Khởi Vận bỗng nhiên hai tay ôm lấy đầu gối, thong thả nói:
- Này, nếu hai chúng ta đều chết ở đây, cô nói đại nhân sẽ vì ai mà đau lòng hơn đây?
Hồng Nương Tử liếc nhìn nàng, hừ một tiếng không nói gì cả.
Thành Khởi Vận mỉm cười, sâu kín nói:
- Trong mắt tất cả mọi người cô là người mạnh mẽ, nhưng trong lòng đại nhân lại là một người dễ bị tổn thương, cho nên hắn luôn muốn thương cô, chiều cô. Ta thì sao, ta luôn sợ mình không đủ mạnh mẽ, luôn muốn tạo ấn tượng bản thân không gì không thể trong mắt người ta, ta làm được, nhưng cũng vì thế mà đại nhân quá yên tâm về ta…
Ta ước gì hắn đối với ta giống như đối với cô vậy, cho dù gây ra tai họa ngập trời cũng sẽ không mắng ta, sẽ không rút kiếm với ta. Sau khi làm những việc này cho hắn thì luôn cảm thấy thiệt thòi cho ta, yêu thương ta…Đại nhân luôn cảm thấy ta lý trí thành thục, không cần những thứ này. Thật ra…có nữ nhân nào không thích được nam nhân của mình sủng ái chứ…
Hồng Nương Tử kinh ngạc lắng nghe, cẩn thận ngẫm nghĩ. Dương Lăng dường như thật sự đặc biệt sủng ái mình, rõ ràng là mình võ nghệ cao cường, khẽ nhấc lên thì có thể vứt hắn xuống, nhưng trong lòng hắn lại luôn xem mình như một đứa nhỏ dễ bị tổn thương. Bản thân mình gây ra họa biết bao nhiêu lần, nhưng sau khi hắn hai phí mọi tâm cơ để cởi tội cho mình, thì lại đưa mình đến nơi biên cương xa xôi này lấy công chuộc tội xem như chịu khổ thay hắn, trong lòng luôn cảm thấy áy náy…
Hồng Nương Tử nghĩ mãi nghĩ mãi, trong mắt đã ngập nước mắt. Nàng không muốn bị Thành Khởi Vận nhìn thấy liền vội vàng nghiêng đầu, cầm kính viễn vọng che lên mắt, ra vẻ đang quan sát tình hình quân địch, nước mắt vẫn không sao ngăn được mà rơi xuống.
Bỗng nhiên, đôi mắt đẫm lệ của nàng lại trừng to, chuyên chú nhìn chằm chằm một nơi.
- Ta nha, muốn vì đại nhân mà trải sẵn nệm tất cả những thứ này, sau này cũng sẽ không hao tâm phí sức mà làm những chuyện này nữa, an tâm mà làm một tiểu nữ nhân. Hắn cưng chiều cô như vậy, ta thật không phục…
- Dông dài! Cho dù không chiếm được địa lợi, đánh không lại chúng ta có thể lên núi, hao binh tổn tướng là nhất định rồi, nhưng cũng chưa chắc sẽ chết mà. Bây giờ tỷ để lại trăn trối có phải là hơi sớm hay không?
Hồng Nương Tử bỗng nhiên sa sầm mặt đứng lên, cũng không quay đầu lại nói.
Thành Khởi Vận cứng rắn lại, trợn trắng mắt nói:
- Ta có nói ta sẽ chết sao? Đây chẳng phải là đang tâm sự với cô sao?
- Ha ha, ta đã nói rồi. Hồng Nương Tử cười hai tiếng:
- Người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm. Ta là thủ lĩnh mã tặc giết người không chớp mắt, cô là gian thương hãm hại lừa gạt buôn người. Chúng ta vẫn chưa gây họa đủ mà, làm sao chết được?
Nãi Nhân Đài khó khăn giẫm đạp mà leo lên sườn núi khiến cát vàng tuôn rơi, đầy sinh lực nói:
- Vương gia, Kinh tướng quân trúng một tên trên tay, đã bại quay về. Ta, chờ lệnh tiến công nữa!
- Không cần đâu.
Hồng Nương Tử mỉm cười nói:
- Thông báo toàn quân, tiền quân phòng bị, hậu quân chôn nồi nấu cơm, chia nhau nghỉ tạm tại chỗ, dưỡng đủ tinh thần cho ta, tối nay toàn quân phá vây, sau đó…thực hiện bao vây ngược!
Nãi Nhân Đài sửng sốt, Thôi Oanh Nhi nhướn mày quát:
- Còn không đi mau?
- Dạ!
Nãi Nhân Đài không do dự nữa, vừa lăn vừa leo xuống núi, vội vàng truyền lệnh.
- Tối nay phá vây, thực thi bao vây ngược? Ngươi biết lộ quân nào của Bá Nhan là chủ lực sao?
Thành Khởi Vận vội vàng tiến lên hỏi.
- Không biết!
Dáng vẻ Hồng Nương Tử giống một tiểu tử ngốc không có tâm cơ, vừa đeo lại đao bên hông, vừa nói:
- Ai mà nhẫn nại để đoán tới đoán lui chứ? Rơi đầu là cái bát mẻ thôi, tùy tiện chọn một đường lùi mạng tiến công, là thành hay bại thì nghe theo mệnh trời vậy.
- Không thể!
Thành Khởi Vận nổi giận:
- Đây là hành quân đánh trận, không phải là giang hồ chém giết, chờ một lát có lẽ sẽ có cơ hội trở mình, chưa tới lúc cuối cùng thì sao có thể được ăn cả ngã về không chứ?
- Thành tỷ tỷ, thống soái tam quân là ta hay là tỷ?
Hồng Nương Tử cười hì hì nói:
- Khi ta muốn đi hướng đông thì tỷ lại bảo ta đi hướng tây, lẽ nào chúng ta chính là oan gia kiếp trước sao? À, đúng rồi, theo ý tỷ tỷ, tỷ thấy chúng ta phá vây hướng nào thì tốt đây?
- Ven sông cánh trái, địa hình phức tạp, ban đêm càng không dễ tiến công. Nếu muốn cứng rắn xông vào, thì tấn công cánh phải, có điều cô sao có thể…
- Được! Đại Bổng Chùy, lại đây!
Hồng Nương Tử làm như không việc gì mà xoay người:
- Truyền quân lệnh của ta, canh ba đêm nay lệnh cho Phong tướng quân chặt đứt liên hệ hai cánh của kẻ địch, chủ lực phá vây cánh trái!
Thành Khởi Vận vừa nghe thì suýt chút bị sặc khí, Hồng Nương Tử dặn dò xong thì quay người lại, rất khoái trá mà nháy mắt với nàng nói:
- Thành tỷ tỷ, chúng ta xuống núi thôi, ha ha, sao thế, không vui à? Không được ta dắt tay xuống núi, tỷ cẩn thận không thì lăn cả đường xuống núi đó.
Thành Khởi Vận tức đến muốn nhất chỉ đành đưa tay qua, bị Hồng Nương Tử nắm chặt lấy.
Nơi xa, hai quân doanh vẫn sừng sững như cũ trấn giữ cửa sống duy nhất của quân Đóa Nhan, giống hệt như hai sừng trâu sắc bén gấp khúc.
Trên bầu trời quân doanh cánh phải, lẩn quẩn bốn năm con hải đông thanh, chỉ là, trên bầu trời cao cao, xa xa, căn bản không ai có thị lực để nhìn thấy rõ ràng.