Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 905: Thắng bại khó đoán trước (1)

Ngân Kỳ kéo lấy tay Hồng Nương Tử, chỉ cảm thấy mềm mại, nào giống bàn tay của nam tử? Nhưng chính đôi bàn tay mềm mại thon dài này cầm được đao thương, đánh được quyền chưởng, đã từng không tốn nhiều sức mà một chưởng đánh chết Bạch Âm còn đáng sợ hơn cả mãnh hổ.


Thiếu niên anh hùng tuấn mỵ như ngọc hơn cả thiếu nữ, anh dũng thiện chiến danh chấn đại mạc như vậy thì có cô gái nào không thích chứ?


Hồng Nương Tử cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc này đang ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, dán vào lỗ tai nàng cũng không biết là đang nói cái gì. Ngân Kỳ giữ im lặng, chỉ lắng nghe nàng nói, nghe thấy mà tràn ngập vui mừng, gương mặt xinh đẹp càng ngày càng ngây ngất, ngồi trong lòng “y”, đôi mắt lưu chuyển, viền mắt mềm mại, phong thái kiều mị của nữ nhi như nụ hoa chớm nở, tràn ngập phong tình.


Thành Khởi Vận bước vào sảnh ho nhẹ một tiếng, hai người trong sảnh liền tách nhau ra, má đào của Ngân Kỳ nhuộm đỏ, đôi mắt kiều diễm, rõ ràng là có vẻ rất ngượng ngùng.


A Cổ Đạt Mộc và chư tướng của Đóa Nhan Tam Vệ đã nghe lệnh đến, những người này đã biết sơ qua nghị sự chuyện gì, thần thái hoàn toàn không kinh hoảng, thậm chí còn có chút hưng phấn


Tuy nói từ sau khi Hoa Đương trúng kế bị giết, Đóa Nhan Tam Vệ bị bức phải áp dụng thế thủ, thoái lui toàn diện, nhưng trong quá trình giao chiến chính diện, bọn họ chưa từng thiệt thòi cho Bá Nhan, mà ngược lại, những đại tướng này đều đoạt được rất nhiều dê bò, ngựa và nô lệ mà bộ lạc Thát Đát cướp đoạt được, là đã chiếm được tiện nghi rồi.


Có thể nói Đóa Nhan Tam Vệ lui về giữ bản bộ là do chủ soái bị giết, quyền lực cao nhất treo lơ lửng trên không, chứ không phải thực lực Đóa Nhan Tam Vệ bị hao tổn, cho nên không chỉ là chiến lực, mà cả về mặt lòng quân sĩ khí, bọn họ cũng không chút sợ hãi Bá Nhan Mãnh Khả. Lúc này vừa nghe phải thừa dịp Ngõa Lạt và Thát Đát chinh phạt kịch liệt mà xuất binh lần nữa, ngược lại bọn họ cũng nóng lòng muốn thử.


Nữ vương Ngân Kỳ thấy chúng tướng lĩnh vào điện thì vội vàng thu lại trạng thái đang yêu của nữ nhân, ngồi ngay ngắn lại trên ghế nói lại quân tình vừa tìm hiểu được cho bọn họ lần nữa, ngoài trừ hai gò má ửng đỏ vẫn còn chưa lui, thì cũng không có gì sơ hở. Người thảo nguyên tính cách vốn phóng khoáng, cho dù nhìn thấy thì chẳng qua cũng chỉ cảm thấy đôi mắt Nữ vương hôm nay hết sức sáng ngời, rực rỡ như sao buổi sớm.


Thành Khởi Vận nhếch miệng, thừa dịp này mà nghiêng người sang thăm dò, kề sát vào Thôi Oanh Nhi, bỡn cợt cười nói:
- Oanh Nhi, không nhìn ra ngươi giỏi dùng thủ đoạn nha, dụ cho tiểu mỹ nhân này mở cờ trong bụng, xuân tình nhộn nhạo.


Thôi Oanh Nhi dựng thẳng eo lưng, hai tay chống gối, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, đồng thời mũi ngọc khẽ hừ, giọng điệu ngạo nghễ nói:
- Đúng thế, ngươi cho rằng Thôi Oanh Nhi ta ăn chay sao? Dụ dỗ một tiểu cô nương còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Thành Khởi Vận ngạc nhiên nói:


- Ta thấy cô dán sát vào lỗ tai nàng ấy thì thầm thân mật, rốt cuộc là đã rót thuốc mê gì rồi, chọc cho tiểu cô nương như mở cờ trong bụng thế?
Thôi Oanh Nhi nhếch khóe miệng, nửa cười nửa không thì thầm:
- Cô muốn biết ta làm gì nàng ta sao, nói gì với nàng ta à?
- Phải nha phải nha!


Thành Khởi Vận phấn chấn, lòng hiếu kỳ của nữ nhân đột nhiên tăng lên, lập tức hưng trí bừng bừng mà nói.
Thôi Oanh Nhi ngoái đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, đầu mày đắc ý nhướng lên, đưa tay che miệng giả ý ho khan, lại thấp giọng cười nhẹ nói với Thành Khởi Vận:


- Ta nha, ta mang hắn…lời của hắn nói với ta, thay hắn nói lại một lần với Ngân Kỳ, nàng liền vui vẻ ngay.
Hắn kia, Thành Khởi Vận sao lại không biết là nói tới ai chứ?
Trong lòng Thành Khởi Vận giật nảy “thịch” một tiếng, mùi dấm chua lập tức xông lên:
- Hắn…khụ khụ, hắn nói cái gì với cô hả?
- Ha ha ha…


Nụ cười của Hồng Nương Tử thoắt cái thu lại:
- Không nói cho cô biết!
Thành Khởi Vận hừ một tiếng, tức giận đến ngứa răng.
Yên tĩnh trong chốc lát, Thành Khởi Vận nhỏ giọng nói:
- Lần này xuất binh, ta đi theo cô!
Thôi Oanh Nhi liếc mắt nhìn nàng một cái, khinh thường nói:


- Lần này đi đánh trận, ta không rảnh chăm sóc cô.
Thành Khởi Vận ngang ngược, đoạn nói:


- Chính vì đang đánh trận, hơn nữa còn là trận đánh quan trọng, cho nên ta nhất định muốn đi với cô. Trận này…thế tất phải có, lại hung hiểm vô cùng, trước đó còn không được đại nhân cho phép, lỡ như cô có chuyện gì…ta nhất định phải đi cùng cô!


- Cùng đi làm gì? Ngay cả đao cô còn không xách nổi!
Thôi Oanh Nhi nghiến răng dạy dỗ, nhưng trong mắt đã mang theo một chút hòa hoãn:


- Đây là chủ ý của ta, hắn sẽ không trách cô. Nếu thật sự thất bại, cô cùng đi chết với ta thì có lợi gì chứ? Đừng quên…đừng quên kế hoạch dài lâu mà cô thiết kế cho đại nhân.
Thành Khởi Vận mỉm cười xâu xa nói:


- Nếu cô bại, chết đi, vậy thì kết hoạch này cũng không thực hiện được nữa. Cô trời sinh thẳng tính, giỏi võ nhưng không giỏi mưu. Hiện tại chưa được đại nhân cho phép thì tự ý xuất binh, kéo theo Đóa Nhan Tam Vệ vừa tới tay và Bạch Y Quân cô cực khổ gầy dựng, bao gồm cả quân đội Đại Minh xuống nước toàn bộ, một khi thất bại, đại nhân sẽ không trách cô lỗ mãng, chỉ sẽ trách ta không tận hết chức trách. Trận chiến này không chỉ là trận chiến của cô, cũng là trận chiến của ta, ta nhất định phải đi.


Thôi Oanh Nhi bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, thấp giọng nói:
- Khởi Vận tỷ tỷ…
Thành Khởi Vận đột nhiên nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói:


- Trước tiên cô đừng vội cảm động, cô cho rằng ta muốn đi sao? Ta phải đi đó! Oanh Nhi, cô biết không, cho dù cô tay nắm trọng binh, oai phong một cõi, nhưng trong lòng đại nhân, cô lại là một đứa trẻ không có tâm cơ, tính tình ngay thẳng, dễ dàng gặp rắc rối, cho nên hắn mới khoan dung tha thứ cho cô như vậy.


Trong số nhiều nữ tử như vậy, người đại nhân lo lắng nhất là cô, đặt cô ở một nơi nguy hiểm khắp chốn, từng bước xuống vực sâu như vậy, hắn cũng bất đắc dĩ, nhưng lo lắng vướng bận này, tuy đại nhân không nói, nhưng trong lòng ta lại hiểu rõ.


Còn ta, trong lòng hắn lại là một người mạnh mẽ đầy cơ trí, không gì không thể, một hồ yêu tu luyện ngàn năm, không đi gây họa cho người khác thì hắn đã phải thắp hương tạ ơn rồi. Ôi, hắn luôn cho rằng ta mạnh, cho nên mặc ta tới lui cũng không quan tâm, không vướng bận…


Thành Khởi Vận sâu kín nói, không khỏi có chút mất mát và u oán. Nữ tử nào mà không hi vọng người trong lòng dang tay che chở lấy nàng chứ? Nhưng Thành Khởi Vận mưu trí kiêu ngạo, tuy xây dựng thành công hình ảnh đầy mưu trí trong lòng Dương Lăng, ấn tượng Gia Cát trong nữ giới, nhưng có được tất có mất, tương ứng vậy sự quan tâm của Dương Lăng đối với nàng cũng vì thế mà giảm bớt đi.


Thành Khởi Vận hít một tiếng, giữ vững tinh thần nói:
- Bây giờ chúng ta tự chủ trương, tự ý xuất binh, thành thì thôi, nếu như bại, nếu cô xảy ra chuyện gì, đại nhân có thể không oán ta sao? Nói thế nào thì ta đều phải đi theo, phải trông chừng cô.
Nàng trừng to hai mắt, khẽ cười nói:


- Việc này sao, giống như rất nhiều nhà, trong nhà có con nhỏ ra ngoài gây họa, sau khi quay về lại luôn là lão đại bị phạt bị đánh. Đại nhân đối với các cô cũng quan tâm y thế, vì để không ai bị phạt, ta đành phải đi theo, trông chừng cô đừng gây họa!


Thôi Oanh Nhi vừa nghe thì cái mũi suýt chút lệch luôn, nàng oán hận quay ngoắt mặt, mạnh miệng nói:
- Ai thèm cảm động, ta hận sao đại nhân không ngày ngày thu thập cô, bằng không thì cô cứ thế thì không phải là phản lên tận trời sao?
Nàng ngừng lại một chút, lại nói:


- Cô muốn đi thì cũng tùy cô, chỉ là ở đây, thân phận mà cô công khai là tỷ tỷ của ta, là một thương nhân, cô lên chiến trường, lấy lý do gì đây?
Thành Khởi Vận sờ chóp mũi, trợn mắt quét qua các tướng lĩnh trong sảnh, khẽ cười nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế!


- Bá Nhan hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể chia ra phòng bị Đóa Nhan Tam Vệ và Bạch Y Quân. Nhưng ông ta chắc chắc có phái thám mã canh chừng động tĩnh bên ta. Tái ngoại trống trài, bình dã ngàn dặm, đại đội hành quân căn bản không thể che giấu được, tin rằng bây giờ ông ta đã biết chúng ta xuất binh.