Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 899: Hỗn chiến (6)

Mặt trời lặn trên đại mạc, to lớn như một bánh xe, đỏ sẫm như máu.


Gió thổi đại kỳ vang lên tiếng phần phật, một trận doanh cực lớn chậm rãi tiến quân trên thảo nguyên rộng lớn. Giữa trời chiều mang theo mùi tử vong dày đặc, mảnh đất rộng lớn nhè nhẹ run lên dưới chân họ, tiếng sấm vang lên khi gót sắt đạp đất cho dù là ở cách vài dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.


Một lá cờ lớn một mặt hình đầu sói trắng một mặt màu đen nhánh tung bay cao cao dẫn dắt năm vạn thiết kỵ xuyên qua khe núi lớn ở núi Ông Quan, trống trận nổ vang, binh giáp leng keng, tinh kỳ phấp phới, vũ khí lóe sáng, chiến mã khỏe mạnh. Tuy trang phục khác nhau, vũ khí khác nhau, nhưng sự âm trầm linh hoạt, uy vũ dũng mãnh bộc lộ ra khi tung ngựa tiến lên lại tạo thành khí thế hùng hồn như núi, mấy vạn tinh kỵ tựa như một khu rừng di chuyển vậy, khiến người ta vừa nhìn thấy thì trái tim chấn động.


Thám mã tiền phương không ngớt, đại quân bình yên vượt qua khe núi Ông Quan, Bá Nhan Mãnh Khả cưỡi một chiến mã hùng tuấn, nhìn sang chiến trận cực lớn của mình, khóe miệng mỉm cười.


- Thung lũng lớn ở núi Ông Quan chính là địa điểm mai phục tốt nhất. Cho dù bỏ qua chuyện mai phục, công khai phòng thủ nơi thung lũng này, chúng ta muốn vượt qua được cũng phải trả cái giá thương vong cực lớn. Bây giờ, chúng ta không gặp được chút phản kháng nào, xem ra bọn họ căn bản không biết đại quân của ta đã đột nhiên giết đến rồi.


Đại tướng Áo Nhi Cách Lặc dưới tay Bá Nhan nhấc cương xoa mà bật cười ha ha nói:


- Đại Hãn diệu kế. Diệc Bất Lạt vừa chết, bộ tộc Ngõa Lạt như rắn mất đầu, đã không còn ai có thể tổ chức bọn họ phản kháng nữa. Người Khoa Nhĩ Thấm tức giận vì muốn báo mối thù bọn họ diệt tộc và hỏa thiêu thảo nguyên, đã tấn công bọn họ bốn ngày không ngủ không nghỉ từ phía cánh phải rồi. Người Ngõa Lạt ốc còn không mang nổi mình ốc thì sao có thể ngờ được chúng ta mạo hiểm tiến đến giết họ bằng con đường nguy hiểm nhất chứ?


Bá Nhan Mãnh Khả khẽ mỉm cười, nói:


- Còn có cánh trái. Bộ lạc Ngõa Lạp Đặc toàn là khinh kỵ, tuy chúng ta đồng thời xuất phát, có điều tính theo tốc độ, bọn họ hẳn là đến sớm hơn chúng ta một ngày, cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của người Ngõa Lạt rồi. Bây giờ, cho dù bọn họ phát hiện ra chúng ta thì cũng không đủ binh lực để điều động từ hai cánh trái phải ra đâu.


- Truyền lệnh, cắm trại bên sông Đồ Nhĩ Căn, canh ba ăn cơm, tảng sáng phát động tiến công, đánh thẳng vào thành Diệc Bất Lạp!
- Dạ!


Mệnh lệnh được truyền xuống nhanh chóng, từng đỉnh doanh trướng một nổi lên bên sông Đồ Nhĩ Căn lấp lánh ánh đỏ dưới mặt trời, từng doanh trướng giống như những cây nấm càng dựng càng nhiều, rất nhanh đã biến thành một doanh địa cực lớn, từng tòa doanh trướng trắng tinh đắm chìm trong ánh dương ấm áp, liếc mắt nhìn không thấy bến bờ.


Mặt trời lặn phía tây, hoàng hôn dần dần phủ kín thảo nguyên, khói bếp lượn lờ dâng lên trên thảo nguyên, thản nhiên lướt trên mặt sông Đồ Nhĩ Căn.
Vầng trăng lên, ánh trăng như sương rải khắp mặt đất, trong quân doanh yên tĩnh ngẫu nhiên vang lên mấy tiếng ngựa hí dài.


Canh ba, trong quân doanh bận rộn hẳn lên, các quân sĩ vội vàng bò dậy trong tiếng rống của các Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng, cho ngựa ăn nấu cơm, sắp xếp hành trang, chuẩn bị cho hành động tấn công lúc rạng sáng, trong quân doanh người hô ngựa hí, xôn xao không ngừng.


Nhưng đột nhiên, quân doanh ồn ào lập tức yên tĩnh lại, các binh lính có người ôm bó cỏ, có người kéo bó củi, ngơ ngác nhìn nhau đứng ở đằng kia không nhúc nhích.
- Oành oành oành…
- Ô…ngao…


Mảnh đất lớn đang run rẩy, tiếng nổ vang cực lớn và tiếng hô gào lập tức truyền vào trong tay, chiến mã kinh hoàng bất an rối rít đứng lên, những binh lính giẫm lên thảm cỏ rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của đế giày.
- Trời ạ! Có bao nhiêu nhân mã phát động tiến công về phía chúng ta?


Không đợi có người phát lệnh, chúng binh sĩ đã nhao nhao ném vật cầm trong tay đi, rút đao kiếm xông về phía chiến mã của mình.


- Đừng sợ! Khất Khắc Nông, Mông Lực Khắc lập tức vòng sang hai cánh, tiến công cánh bên của địch. Khoát Khoát Đài, Bác Đạt Nhĩ Mô bày trận cung tiễn đối địch. Áo Nhĩ Cách Lặc, A Lặc Thái tập hợp trọng kỵ các bộ, chuẩn bị phản công. Cáp Đan Ba Nhĩ Đặc, Húc Nhật Can hậu bị, trung quân không được lộn xộn!


Bá Nhan Mãnh Khả vừa thắt lại đai da rộng thùng thình, vừa nện bước vững vàng đi ra, cao giọng ra mệnh lệnh.
Chiến trường thảo nguyên, âm mưu dùng được không nhiều, muốn chạy trốn thì nơi nơi là đường, muốn tiến công thì không nơi tựa vào, gần như toàn là thực lực chân chính để đánh trận.


Muốn đánh lén một đại quân chuẩn bị tác chiến càng không dễ dàng. Đàn ngựa nằm ngoài mười dặm thì đã đủ để khơi dậy cảnh giác của đối phương rồi, hơn nữa đại quân của Bá Nhan xâm nhập biên cảnh của địch, khi nghỉ ngơi thì người không tháo đai, ngựa không tháo yên, đại quân của bọn họ xông lên trước thì đã đủ thời gian chuẩn bị xong rồi.


- Ầm ầm ầm…ngao…
Tiếng kêu quái dị càng lúc càng gần, Bá Nhan Mãnh Khả lên ngựa đứng trên sườn núi ven sông, dưới ánh trăng, một ngọn sóng màu đen xa xa đang mạnh mẽ ập tới quân trận sừng sững như núi của ông ta, khóe mắt ông ta bất giác co giật.
Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ thiếu kiên nhẫn nói:


- Đại Hãn, tiếng vó ngựa của bộ tộc Ngõa Lạt…hình như bọn họ xuất động toàn bộ thiết kỵ, lẽ nào bọn họ đã biết Đại Hãn ở đây? Biết chủ lực của chúng ta ở đây?


- Không, thể, nào! Cho dù là vậy, bọn họ dám vứt bỏ phòng tuyến hai cách, mặc cho bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm và Ngõa Lạp Đặc tiến quân xâm nhập sao?
Bá Nhan Mãnh Khả lập tức phản bác, nhưng đoàn thiết kỵ đông nghìn nghịt liếc mắt không nhìn thấy bờ kia thật sự khiến ông ta lâm vào hoang mang.


- Truyền lệnh, lập tức phát động công kích, ngăn cản đối phương chọc thủng trận pháp!
Bá Nhan Mãnh Khả hung tợn ra lệnh.
- Ô…ô ô…
Tiếng kèn hiệu hùng hồn hữu lực lập tức phiêu đãng trên bầu trời chiến trường, tuyên cáo chiến đấu bắt đầu.
Bá Nhan bật ra tiếng cười lạnh:


- Khoái mã xung phong thì có thể ngăn cản lợi tiễn và trọng kỵ binh của ta sao? Người Ngõa Lạt điên rồi!
Khoát Khoát Đài, Bác Đạt Nhĩ Mô bình tĩnh truyền lệnh:
- Cung tiễn chuẩn bị!
Tám ngàn cung tiễn thủ lấy tiễn, lắp cung, giương cung.
- Bắn!
- Phựt…!


Dây cung ào ào bắn, tám ngàn cây cung chỉ xéo lên trời, lợi tiễn giống như một cơn mưa rào mang theo sát khí ngất trời bắn ra, bắn vào trong bóng đêm mờ mịt.
- Cung tiễn chuẩn bị!


Vô số dây cung của các chiến cung vẫn đang rung động mãnh liệt thì đợt cung tiễn thứ hai lại chuẩn bị bắn ra. Ba lượt mưa tên truyền ra vô số tiếng tru ghê rợn như quỷ hồn trong đêm đen. Hơn hai vạn mũi tên tin rằng chí ít đã bắn chết mấy ngàn kỵ binh địch, nhưng đối phương dường như mang theo ý niệm bỏ mạng cược một ván, cơn lũ như sắt thép không chút chậm trễ nào, vô số gót sắt vẫn cuồn cuộn tiến lên.


Khoát Khoát Đài cười lạnh cao giọng hạ lệnh:
- Lui! Trọng kỵ binh chuẩn bị!


Tám ngàn tiễn thủ giấu mình, trở người lên ngựa, nhấc đại đao trường mâu, từ một cung tiễn thủ hóa thành một khinh kỵ binh dũng mãnh có thể chiến đấu. Trước mặt bọn họ, ba ngàn thiết kỵ thân mặc giáp nặng rung cương vọt lên, bắt đầu từ từ tăng tốc, nghênh đón ngọn sóng đen lớn đang ập thẳng đến. Trên thảo nguyên, chỉ có Khả Hãn Bá Nhan mới nuôi dưỡng được trọng kỵ binh này.


Khinh kỵ bình thường thì không thể nào đối địch ngay mặt với trọng kỵ binh. Ba lượt tên quét qua đã gây ra tổn hại cực lớn với đội xung phong, bọn họ sẽ bị đụng đến đầu rơi máu chảy dưới chân trọng kỵ binh, sau đó khinh kỵ trước mặt đã vòng sang hướng khinh kỵ binh hai cánh trái phải, một lưới bắt hết những kẻ tập kích xung phong phía trước này.


Nhưng khi đội trọng kỵ binh này từ từ tăng tốc, cuối cùng thì giống như từng quả cầu đá nặng nề được bắn ra từng đợt, dùng khí thế cực lớn có ta là vô địch mà “đập” về phía trận địch, thì bọn họ kinh ngạc phát hiện, kẻ xông thẳng đến trước mặt căn bản không phải là chiến sĩ Ngõa Lạt, mà là bầy ngựa, đàn trâu.


Mấy vạn con tuấn mã và tráng ngưu, trên người mấy con đi đầu tiên vẫn còn treo vô số lợi tiễn, mạnh mẽ xông đến như điên vậy, tựa như một cơ sóng thần, trong phút chốc cắn nuốt hoàn toàn đội trọng kỵ binh ba ngàn người này.


Đàn trâu ngựa cho dù có bị người ta xua mà chạy như điên thì vốn dĩ cũng không đủ để xảy ra xung đột với đội quân của đối phương. Bọn chúng không có ý thức chiến đấu, trong tình huống bình thường thì chỉ cần nghiêng người tránh đi thì có thể qua được, thậm chí còn vô duyên vô cớ mà lấy được số lượng lớn trâu ngựa, căn bản sẽ không bị tổn thương.


Nhưng bóng đen che khuất và phán đoán ấn tượng ban đầu của Bá Nhan Mãnh Khả đã khiến chiến sĩ của ông ta giống như kỵ sĩ ngu xuẩn cưỡi ngựa khiêu chiến cối xay gió vậy, chủ động trêu chọc một đối thủ vốn hoàn toàn vô hại. Hơn nữa sau đó vì để phòng bị xung phong và phát động phản kích mà tổ chức trận hình dày đặc, khiến các binh lính của ông ta liền trở thành vật hi sinh trong trận chiến không hiểu ra sao cả này, hoàn toàn không thể trốn tránh.


Tiếng kêu rên liên tục, mỗi giờ mỗi khắc đều có kỵ sĩ và chiến mã ngã xuống, bị bầy ngựa đàn trâu chen chúc như nước giẫm đạp thành một đám bùn, đàn trâu ngựa khí thế không sao cản được lập tức xông vào đội ngũ khinh kỵ binh chờ đợi phía sau, tiếng kêu gào càng thảm thiết liên tiếp vang vọng trong trời đêm, cả một mảnh đất lớn biến thành một trường tu la ác ma tàn phá khắp nơi.


Khi Bá Nhan Mãnh Khả phát hiện chân tướng, bị bức phải hạ lệnh đại quân chạy trốn ra sau để tránh đàn trâu ngựa điên cuồng lên đến trên mười vạn con, thì khinh kỵ binh hai cánh trái phải đã hoàn thành quá trình tách ra, hợp lại, phản xung, khí thế hùng hồn mà giết ngược lại.


Khất Khắc Nông, Mông Lực Khắc hơi cúi người xuống giục ngựa chạy như bay, mắt thấy phía trước người ngã ngựa đổ, rõ ràng là thiết kỵ đánh lén của kẻ địch đã hoàn toàn xông vào trong trận, bọn họ không khỏi lòng nóng như lửa đốt.


Gần, càng gần, theo tiếng thét của hai thủ lĩnh, các kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt trên ngựa gần như cùng lúc rút ra mã đao sắc bén, chiến mã chạy nhanh, tốc độ của bốn vó tung bay cũng vừa hay đã tăng đến trình độ dễ dàng phát động xung phong nhất, hai đoàn kỵ binh xông lên từ hai cánh trái phải của cơn lũ hỗn chiến rộng nửa dặm, dài hơn mười dặm kia.


Tiếng hô giết vang trời khiến người ta sợ rung nhanh chóng biến thành tiếng kêu thảm thiết và kinh hoàng, mấy vạn đại quân và hơn mười vạn trâu ngựa quấn lấy nhau thành một nồi canh thịt vỡ nát, theo sau nữa, Hỏa Si đích thân dẫn theo ba vạn tinh kỵ đánh lén đến…