Dưới sự cổ vũ của Thôi Oanh Nhi, Ngân Kỳ dũng cảm hơn gấp bội, cao giọng ra lệnh:
- Hai vị thúc thúc chớ có tự tàn sát lẫn nhau. Chuyện này giao cho ta xử lý. Người núp trong bóng tối này không đạt được mục đích, nhất định sẽ lại ra tay lần nữa. Cho dù là có xảo quyệt hơn hồ ly cũng không thể thoát khỏi con mắt của thợ săn. Ngân Kỳ nhất định có thể bắt được hắn ta giao ra, còn cho mọi người một công đạo. Nếu các ngươi còn thừa nhận ta là Nữ vương của Đóa Nhan Tam Vệ, vậy thì bây giờ ai thu binh về trai của người ấy.
Im lặng, một cảnh im lặng, chỉ có cây đuốc cháy phần phật.
Thấy A Cổ Đạt Mộc tức giận, ánh mắt đố kỵ, Bạch Âm bỗng im lặng. Y bắt đầu cảm thấy, sự việc đã không đơn giản như y đã tưởng tượng, phía sau có lẽ còn có một bàn tay nào đó nữa!
- Được! Bộ tộc Phúc Dư tôn trọng mệnh lệnh của Nữ vương, chúng ta đi!
Bạch Âm hạ lệnh, Tô Hách Ba Lỗ liếc nhìn chằm chằm Thôi Oanh Nhi, lại khinh thường nhìn Bố Hòa, dẫn nhân mã rời đi.
- A Cổ Đạt Mộc thúc thúc.
Ngân Kỳ quay về phía A Cổ Đạt Mộc khẽ gọi.
- Ngân Kỳ, cho dù tập kích doanh trại ta có phải là Bạch Âm hay không, nhưng vừa rồi hắn ta đã ngầm bắn tên …
A Cổ Đạt Mộc tức giận nói, ánh mắt nhìn Ngân Kỳ có chút cầu xin, không khỏi dừng lại. Y ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng, chưa nói dứt lời đã thúc ngựa đi. Chiến sỹ của Thái Ninh Vệ lần lượt xoa ngực hành lễ với Nữ vương, lặng lẽ theo sau y.
Bố Hòa chắp thay hành lễ với Thôi Ưng, nói:
- Xin lỗi, Thôi huynh đệ, thứ cho ta mạo phạm, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi!
Thôi Oanh Nhi chắp tay hoàn lễ, Bố Hòa chần chừ một hồi, hành lễ với Ngân Kỳ, bước chân nặng nề quay về doanh trại.
Thôi Oanh Nhi nhảy lên lưng ngựa, cầm lấy cương ngựa nhìn Ngân Kỳ. Trên khuôn mặt non nớt của Ngân Kỳ hiện lên nét âu sầu, khẽ nói:
- Cảm ơn ngươi, nếu không đêm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thôi Oanh Nhi lắc đầu, thúc ngựa tiến gần lại phía nàng, thấp giọng nói:
- Nữ vương, ngươi nên hành động nhanh chút, A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ đã tâm lạnh rồi.
Ngân Kỳ mím chặt môi không nói gì. Thôi Oanh Nhi thấp giọng nói tiếp:
- Dã tâm của Bạch Âm rất lớn. Hắn ta không thể thật tâm quy thuận dưới trướng của ngươi. Nếu không thể quyết đoán, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, Thái Ninh Vệ nản lòng thoái chí tất sẽ tìm đường rút. Khi đó Đóa Nhan vệ một mình sẽ rất khó nghĩ, hơn nữa lại khó cân bằng với Phúc Dư Vệ.
Ánh mắt của Ngân Kỳ giống như ngôi sao lóe lên, chậm rãi cưỡi ngựa đi một vòng. Nàng quay đầu về hướng Thôi Oanh Nhi, ngập ngừng nói:
- Thôi đại ca, ngươi … ngươi nhất định phải toàn lực giúp ta, đúng không?
- Chúng ta đã nói phải hai bên liên thủ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không phải sao? Nữ vương có lệnh, lên núi đao, xuống biển lửa, Thôi mỗ cũng không từ chối.
Thôi Oanh Nhi lập tức vỗ ngực, cam đoan, hào khí ngất trời.
- Hắn ta … hắn ta muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu tới ta …. Hắn, hắn ta vì sao lại tốt với ta như vậy? Lẽ nào chỉ là xuất phát từ nuyên nhân liên minh?
Ngân Kỳ không kìm nổi ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Anh. Hoàng hôn buông xuống, vẻ mặt tuấn tú của y được hiện lên tuyệt đẹp, anh khí bừng bừng.
Ngân Kỳ không khỏi nhớ tới đại hội trong lễ hội Đạt Mộ đó, thân thủ của y trác việt siêu quần, còn có hai đại võ sỹ y vừa hạ gục.
Y chính là một tòa núi cao nguy nga. Dựa vào ngực y, tài hoa của ta mới không sợ cơn giống tố kia tập kích.
Y …. Y chính là chỗ dựa của ta từ nay về sau …. Một nỗi ngượng ngùng mà kèm chút vui mừng vô cùng thản nhiên trong lòng, nàng xoay chuyển nhanh thần mắt đó, gật đầu nói:
- Ừ! Cho dù có phải là hắn ta làm hay không, vì sự an toàn của Đóa Nhan Tam Vệ, ta đã hạ quyết tâm rồi. Thôi đại ca, chúng ta đi!
Ngải Thận không biết thương đội của Phúc Dư Vệ đã bị tập kích. Y dẫn mấy người lặng lẽ tới Thái Ninh Vệ nghỉ chân. Một trận tên sắc bén đã bắn tới doanh trướng của Thái Ninh Vệ, không khỏi khiến cho họ có phản ứng, lập tức thúc ngựa đi. Trên thảo nguyên lượn một vòng tròn lớn, sau đó mới chôn cung tên xuống đất, đi đường khác trở về thành.
Trên đường đi, doanh trướng của mục dân được bố trí chi chít, trong đêm tối phát ra ánh đèn sáng, xem ra rất bình tĩnh. Nhưng Ngải Thận và một người thủ hạ vẫn cầm chắc binh khí, chú ý tới động tĩnh trước sau, cho tới khi đi gần tới thành trì, cảnh giác của họ mới giãn ra, trên mặt cũng không khỏi lộ rõ nụ cười đắc ý.
Lúc này A Cổ Đạt Mộc hẳn là nổi trận lôi đình tìm lão hồ ly Bạch Âm để tính sổ. Hắc! Bạch Âm bây giờ đang ảnh hưởng tới Đóa Nhan vệ, là mãng phu y không thể sánh bằng, chờ y huých mũi một cái, khi đó Bá Nhan Khả Hãn sẽ lôi kéo y, có thể dễ dàng mời chào y lại đây.
Lập được đại công này, trong người Thát Đạt ta nhất định càng có thế lực. Nếu Bá Nhanh thống nhất thảo nguyên, nói không chừng có thể khiến cho ta được làm Thừa tướng.
Ngải Thận vui mừng suy nghĩ, thần mắt di chuyển tới đại trướng bên cạnh, cửa doanh trại treo hai chiếc đèn lồng, đó là tiêu chí của kỹ nữ. Có thành phố, thì có kỹ nữ, nhưng thường xuyên có hàng mới thì đương nhiên chủ thành không thể có hứng thú với những kỹ nữ này. Kỹ nữ ở đây căn bản không thể sánh được với lầu xanh Trung Nguyên, ở đâu mà có tiểu nha hoàn nào bưng trà dâng nước còn đẹp hơn gấp trăm lần người đẹp bản địa ở đây.
Nhưng y còn đang suy nghĩ xem có nên đi uống chút rượu hay không. Mặc dù bộ lạc thảo nguyên không có nha môn chuyên, càng không có kinh nghiệm xử những vị án hung sát, một khi xảy ra chuyện, căn bản không có ai ở trong thành trì kiểm tra nha dịch, điều tra rõ nhân khẩu và người qua đường. Nhưng còn có một số kẻ say rượu và những người son phấn trở về, như vậy thì càng an toàn hơn.
Ngải Thận bước đi chậm rãi tính toán thì thấy trướng kia một người phụ nữ mặc quần áo xinh đẹp dẫn theo ba người đàn ông mặc áo bào màu xám có chút mơ hồ đi ra. Dưới ánh đèn, người phụ nữ đó nhìn thấy Ngải Thận đang nhìn về phía cô, liền tươi cười với y, nụ cười có chút xấu hổ, rất có ý mời chào.
Ngải Thận thấy thế bất giác trong lòng rung động. Người phụ nữ này xinh đẹp, dáng người thon thả, xinh đẹp như hoa. Đặc biệt là nụ cười phong tình đó, có chút e thẹn, phong tình rất đặc biệt, là người phụ nữ mà từ trước tới giờ y chưa từng gặp qua.
- Đi, chúng ta đi uống chén rượu.
Ngải Thận ghì cương ngực, mỉm cười nói.
Họ xuống ngựa, đi về phía chiếc lều đó. Ba người du mục lắc lư đi ra. Người phụ nữ mỉm cười cúi người hành lễ, làm tư thế mời vào trong. Ngải Thận bước vào, ôm lấy chiếc cằm láng mịn của nàng, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, quan sát kỹ một chút, trên khuôn mặt lộ rõ nụ cười ɖâʍ đãng.