Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 877: Ly gián (2)

Thành Khởi Vận nhìn thấy Dương Lăng quay về đại trướng cũng liền quay về theo. Nàng nhẹ nhàng đấm đùi cho hắn, dịu dàng ngồi nói chuyện với hắn mãi cho đến khi hắn ngủ say trên chiếc giường đệm da sói rồi mới nhẹ nhàng đắp một chiếc áo choàng lên người hắn, dặn dò người dưới lấy những chiếc bao nỉ đến bịt kín những lỗ hổng giống như cửa sổ lại, xong xuôi nàng mới quay về chiếc ô khổng lồ trước đại trướng.


Thành Khởi Vận thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế lớn, bên trên có một chiếc ô khổng lồ che nắng. Mặt của nàng vẫn vẫn được quấn một chiếc khăn lụa màu trắng như tuyết, chỉ để lộ một đôi mắt đầy mê hoặc. Đối với nàng, làn da không những phải bảo vệ khỏi ánh nắng mà còn phải được bảo vệ khỏi gió và bụi. Thành Khởi Vận rất hài lòng và chăm chút cho làn da mềm mịn của bản thân, ngay cả hai bên mông căng tròn cũng được chăm sóc cẩn thận.


Nàng vẫy tay, lập tức có người mang lên một ly chè xuân Long Tỉnh, Thành Khởi Vận cười híp mắt đón lấy, từ từ nhấm nháp một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn đám kỵ sĩ đang từ từ bước đến trước mặt.


Nàng đã nhìn thấy Thôi Oanh Nhi, hai người bên cạnh chính là Phong Lôi và Kinh Phật Nhi, dễ dàng nhận ra rằng, trước sau trái phải đều có rất nhiều người là bộ hạ của Thôi Oanh Nhi. Bởi vì những kỵ sĩ này đều vô tình cố ý bảo bệ ba người bọn họ, ngăn cản những người khác có ý đồ muốn lại gần, chen lấn xô đẩy khiến chiến mã của nàng bị phạm quy.


Đại hội thi đấu lần này, nếu như chỉ vì tranh giành một phần vinh dự, thì có lẽ sẽ không có người gian dối nhưng nếu như phần thưởng của cuộc thi này là một mỹ nhân xinh như hoa đẹp như ngọc và một gia tộc có thế lực lớn mạnh và sự tôn vinh của vương gia, vậy thì không thể không có người cố ý giở mánh khóe và chút âm mưu quỷ kế.


Những thiếu gia của đại gia tộc cũng dẫn theo một đám tùy tùng đến tham gia. Sứ mạng của bọn họ chính là cố gắng hết sức làm ngựa chiến của người khác tiến về phía trước và phạm quy, bao gồm cả chuyện nếu như con đường phía trước của chủ nhân có chỗ nào không dễ vượt qua thì sẽ phải chủ động tiến lên và phạm quy, đá văng lá cờ màu. Cho nên trận đấu này xem ra đúng là một trận đấu nhạt nhẽo và vô vị. Nhưng đối với những người ở đây thì nó vẫn vô cùng gay cấn và hồi hộp. Hơn một nghìn thí sinh, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, khi cuộc đấu mới diễn ra được một nửa nhưng số người ở lại thì chưa đến một nửa …


Một người đàn ông cải trang thành một mục dân bình thường vội vàng đi đến doanh trướng, dường như y đang tìm nước uống. Đối với những người khác không có ý thù địch, theo phong tục của thảo nguyên thì người đó đều phải cố gắng uống cạn chỗ nước mà bản thân đã được chiêu đãi, ở bên cạnh sân thi đấu này cũng không có ngoại lệ. Có một người đưa cho y một túi nước làm bằng da trâu, người đó liền uống ngay, sau đó nâng tay áo lên lau miệng, liền nói khẽ với Thành Khởi Vận:


- Thành chủ thành Bản Thăng Ngải Thận không có tham gia lễ hội Naadam, gã dẫn theo một đám người chia thành mấy đường đi về những nơi mà các bộ lạc canh giữ thành Đoán Nhan và nơi nơi đóng quân ở ngoài thành, nói là thu mua da lông, nhưng cũng không thấy gã làm ăn được mấy chuyến.


Thành Đóa Nhan bình thường vốn dĩ là không có đề phòng cảnh giác. Lần này vì toàn bộ nhân vật quan trọng của Tam Vệ đều tập trung đông đủ ở thành Đóa Nhan, cho nên nơi đây mới thi hành canh gác đề phòng nghiêm ngặt. Hiện tại các thủ lĩnh của Tam Vệ đã đến được sân đấu trên thảo nguyên, thành Đóa Nhan liền hủy bỏ cảnh vệ, cho phép tất cả mọi người của các bộ tộc được ra vào tự do.


Thành Khởi Vận nhẹ nhàng gật đầu, dường như nàng đang tán thưởng công phu trên lưng ngựa của các kỵ sĩ, làn môi dưới lớp khăn lụa sẽ cử động, thỉnh thoảng tấm khăn lụa mỏng dán chặt vào đôi môi anh đào làm lay động lòng người:


- Nói với thuộc hạ của ngươi cẩn thận một chút, các đường khác không cần phải quan tâm, chỉ cần theo dõi một mình Ngải Thận thôi, có cơ hội thì hãy đem về đây cho ta.


- Rõ! Nhưng xem ra thuộc hạ của gã, võ công của người nào người nấy cũng không hề tầm thường, ngoài ra nơi mà gã thường lui tới phần lớn là những chỗ tương đối đông đúc và náo nhiệt, ra tay với gã quả là một chuyện không dễ dàng.


- Các ngươi hãy tự nghĩ cách đi! Ngải Thận nhất định phải trở về đây mà không bị mất một cọng lông hay sợi tóc nào, ta không quan tâm người của gã là sống hay chết. Nếu như có người khác nhìn thấy, bất luận là người của bộ tộc nào, cho dù quan binh của Đại Minh, giết!


Tấm lụa trắng khẽ bay bay giống như bị chữ “giết” kia làm cho giật mình, vẻ mặt của người đàn ông cải trang thành mục dân kia cũng bị giật giật, nghiêm túc đáp lại:
- Rõ! Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực hoàn thành nhiệm vụ!


Y đem túi nước làm bằng da trâu trả lại cho người đứng ở trong đại trướng, cúi xuống hành lễ rồi xoay người vội vàng bước ra ngoài.


Thành Khởi Vận vén tấm lụa trắng lên, đưa chén trà kề sát môi rồi dừng lại. Đôi mắt đầy mê hoặc kia đột nhiên nhìn về phía chiếc lều trướng khổng lồ của nữ vương.


Những thí sinh tham gia đua ngựa đang di chuyển chậm chạp về phía trước, giống như những lữ khách đơn độc bước đi. Từ những khẽ hở của thân người bọn họ, chiếc đại trướng theo quy cách của Khả Hãn chỉ có mấy chục thị vệ cầm đao, dựng thương đứng nghêm ở phía trước, nữ vương và thủ lĩnh Tâm Vệ đều không lộ diện.


Khóe môi của Thành Khởi Vận khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý:


- Xem ra hôm nay không có kịch hay để xem rồi. Tất cả đám ve sầu kia đều cố gắng trở thành bọ ngựa, nhưng cuộc thi này kéo chỉ kéo dài trong vòng 10 ngày, chắc chắn là sẽ có người không khống chế nổi bản thân mà manh động ra tay trước.


Nàng bỗng nhiên lấy tay che miệng, ngáp vài cái. Đêm hôm qua nàng còn ngủ muộn hơn cả đại nhân, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi một chút, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra thì nàng lại vô cùng hào hứng, hồ hởi.


Có những lúc làm một số chuyện xấu thực ra cũng rất rất thú vị và sảng khoái, nhưng đáng tiếc rằng, dưới sự trói buộc của Dương Lăng, nàng đã cải tà quy chính cũng lâu rồi. Lần này khó mà …. Đương nhiên phải chơi một ván thật lớn chứ! Hai con ngươi của nàng sáng lên.


Một kỵ sĩ trẻ tuổi không may cúi đầu xuống và nhìn thấy, dưới tán ô, Thành Khởi Vận đang lười biếng dựa mình vào chiếc ghế, bộ áo nữ bào Mông Cổ dài và rộng cũng không thể nào làm mất đi dáng người yêu kiều của nàng, cỏn cả đôi mắt sáng ngời như sao trên trời. Một giây thất thần con ngựa của gã đã dẫm đổ một lá cờ nhỏ cắm trước mặt. Người kỵ sĩ này liền lấy tay đấm mạnh vào đầu, phẫn nộ thúc ngựa phi sang một bên.


Thàn Khởi Vận bật cười, hai mắt cong lên tạo thành mai mảnh trăng khuyết. Trong nháy mắt người kỵ sĩ bị ánh mắt kia mê hoặc làm cho “bất hạnh” quay đầu lại, y đã mất tư cách tham gia thi đấu.


Chỉnh người đúng là một chuyện vô cùng thú vị. Thành Khởi Vận giống như một đứa trử nghịch ngợm, lại hướng đôi mắt sắc bén, đầy ma lực kia nhìn về kỵ sĩ tiếp theo.


Ngày thứ ba là ngày đua ngựa, trải qua các trận đấu cưỡi ngựa và điên mã, những tuyển thủ được tham dự chỉ còn lại hơn hai trăm người, nhưng trong đó, số người thực sự tham gia thi đấu chỉ có khoảng hai mươi người, số người còn lại chỉ là những kẻ hỗ trợ của bọn họ. Trong trận đấu, những người tôi tớ này cố gắng tạo điều kiện có lợi cho chủ nhân của mình, để thuận lợi dành được ngôi vị quán quân.