Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 790: Ngọc nát (2)

Ninh Vương gật đầu, bùi ngùi nói:
- Lòng Trẫm đang rối như tơ vò, thực sự không có chủ ý, hai khanh tự đi xử lý đi.


Lưu Dưỡng Chính và Trương Luân chắp tay lui ra, đi dặn dò binh lính dựng trại, lấy nước nấu cơm. Những binh lính đó lấy nước từ bên hồ, chặt lau sậy làm củi, đốt khắp nơi, một cảnh lửa hồng nổi lên. Điều này đã thực sự khiến cho sỹ khí của đội ngũ vốn thấp đê mê liền tăng lên vài bậc.


Ninh Vương nâng cao tinh thần, thể hiện bộ dạng điềm tĩnh, cùng mấy người Vương Tăng Vũ, Lý Tả Đồng đi tuần tra doanh trại, hỏi thăm quan binh, men theo hồ đi về phía tây. Đúng lúc muốn quay lại, một thị vệ nhìn thấy trên mặt hồ mù sương có mấy chiếc thuyền đang đi tới, không khỏi kinh hãi thốt lên:


- Có mai phục! Có mai phục! Chạy mau chạy mau!
Đệ tử vừa mới thu phục của Vương Tăng Vũ đã trở thành con chim trên đầu dây cung. Y vốn chính là sơn tặc thủy đạo, kinh hãi kêu lên:
- Nước nổi lên rồi, sánh vai nhau cùng chết!
- Xé đầu ngươi!


Vương Tăng Vũ xòe tay ra ra cho một mưa bạt tai. Mặc dù trong lịch sử của Vương đại sự công là giả thần giả thánh, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho y hiểu về đạo lý hành quân cơ bản: Ninh Vương quân vốn chính là đám quân ô hợp. Dưới tiền đề thảm hại luân phiên, đặc biệt đối phương là chân long thiên tử đích thân cầm quân, đối với các binh linh đã tạo thành sự uy hϊế͙p͙ về tâm lý nghiêm trọng rồi.


Nếu đây là ban ngày, lúc này muốn chạy có lẽ cũng vẫn thông thạo địa hình. Hiện tại là ban đêm, chỉ cần hạ lệnh chạy trốn, binh lính căn bản không tìm được chủ soái ở đâu. Khi trời vừa tối bên cạnh còn có thể còn lại ba nghìn người, lúc này quyết không thể chạy trốn tiếp được nữa, duy có một cách là quyết tử chiến đấu.


Vương Tăng Vũ cầm một thanh đao trong tay, lớn tiếng quát:
- Đêm hôm khuya khoắt, quan binh hỏa khí khó mà phát huy. Nào, theo ta xông lên, tập trung toàn bộ cung tiễn thủ, không được để bọn chúng lên bờ.


Hồng Anh hội vẫn có chút một số là trong giáo đồ. Vừa nghe thấy Đại sư công hiệu triệu, lập tức quơ đao giơ lên, xông lên về phía y. Trong miệng đệ tử Hồng Anh hội xông lên đầu vẫn luôn tâm niệm một từ, lấy khẩu quyết đó của Hồng Anh hội làm thần chú, lớn tiếng quát:


- Hồng Anh thiên hạ, đại nhật viên mãn, cung thỉnh tổ sư lỵ lâm ngã thân! Thiết mi thiết nhãn thiết kiên hung, nhất hào khẩu giác bất thông phong ….
Đội thuyền trên mặt hồ cũng có người hô lớn:
- Các huynh đệ, Lượng Thanh Tử, Điều Tử tảo, Phiến Tử Giảo, nhân lúc đêm tối đi rộng ra!


Vương Tăng Vũ nghe thấy khẩu thiết này không khỏi ngây người ra:
- Đây liệu có phải là quan binh của triều đình không?
Y liền thốt lên:
- Không được bắn tên, tất cả không được bắn tên.


Ninh Vương quân vốn không có bao nhiêu cung tên, lác đác đặt mấy mũi tên xuống. Vương Tăng Vũ vừa hô lên, cung tiễn thủ liền dừng lại. Vương Tăng Vũ quay về phía sông hô lớn:
- Đối diện là người nào? Mau xưng tên báo họ đi, chớ tự lầm!
Y vừa hô xong, một giọng ngạc nhiên vui mừng đối diện vang lên:


- Là Vương Tăng Vũ Vương đại ca sao?
Vương Tăng Vũ kinh ngạc nói: - Chính là Vương mỗ, ngươi là người phương nào?
- Ta là Đại Cẩu Tử đây!


Hai bên cùng hô lên với nhau, xác nhận thân phận của cả hai. Trên thuyền cũng sáng lửa lên, trước tên là từ từ đưa thuyền qua, tới bờ sông mấy tên trên thuyền nhảy xuống. Khi ánh lửa cháy lên, khuôn mặt được hiện lên rõ rang, chính là Phó đô đốc thủy quân Ninh Vương Đại Cẩu Tử. Vương Tăng Vũ không khỏi vui mừng vô cùng, liền bước lên phía trước vài bước, hai tay nắm chặt lấy nhau.


Bộ tốt Ninh Vương chạy trối chết và thủy quân Ninh Vương bị rơi xuống nước không biết tên dã hội hợp ở nơi này. Hai người vừa vui mừng vừa ngạc nhiên ân cần hỏi thăm nhau vài câu. Đại Cẩu Tử liền lệnh cho thủ hạ đưa nhân mã tới, mình thì vội vàng đi gặp Ninh Vương.


Dưới sự bảo vệ của thân binh, Ninh Vương sớm đã chạy xa rồi. Lão không biết triều đình đã đặt bao nhiêu quân mai phục ở đây, đang sợ hãi, chỉ nghe thấy Vương Tăng Vũ gọi lớn:
- Hoàng thượng, hoàng thượng, chuyện vui rồi, là Phó đô đốc Đại Cẩu Tử và nhân mã của chúng ta!


Ninh Vương vừa nghe thấy nhân mã thủy quân đã bị mất liên lạc giờ đã tìm thấy, không khỏi vui mừng, liền chạy tới bên hồ. Hai bên lại hàn huyên với nhau. Hóa ra sau khi Đại Cẩu Tử binh bại, do vì thuyền dọc ngang trên sông, quân thủy triều đình công kích cũng mất thời gian và bị cản trở tốc độ hành quân của họ. Đại Cẩu Tử nhân cơ hội dẫn đội thuyền phía sau chạy thoát, chạy thẳng tới nơi này.


Họ đưa thuyền từ sông lớn vào trong đầm này, đóng quân ở bờ đối diện. Đại quân vừa mới dựng trại, liền phát hiện thấy ánh sáng khắp nơi ở bờ đối diện, tưởng là quan binh đóng trại ở đây. Đại Cẩu Tử không yên tâm, sợ ngủ lấy một đêm, chờ tới hôm sau sẽ bị quan binh bao vây. Cho nên đích thân dẫn người tới thăm dò.


Hai bên sau một hồi chào hỏi nhau xong, Đại Cẩu Tử còn có hơn 400 chiếc thuyền, hơn hai vạn nhân mã. Binh mã hai bên tụ hợp với nhau, cũng đủ năm vạn binh. Trong lòng Ninh Vương đã định, lão liền hỏi Đại Cẩu Tử xem đây là đâu? Bất đắc dĩ Đại Cẩu Tử cũng nhân lúc đêm tối mà trốn tới đây, còn không kịp điều tra xem vị trí của nơi này.


Đúng lúc này, mấy người được cử đi để thăm dò thông tin bỗng nhiên chạy về nói:
- Hoàng thượng, đại sư công, Phó sư công, phía trước tìm thấy một căn nhà gỗ. Chúng ta đã bắt được hai người ở đó.


Các binh lính áp giải một già một trẻ tới bên hồ. Ninh Vương đánh giá, chỉ thấy là một người đàn ông thấp bé ngoài 30 tuổi, dẫn tay một đứa bé khoảng 11 – 12 tuổi, nhìn giống như là cha con. Đôi cha con này không hiểu sao lại bị “quan binh” bắt, thần sắc vô cùng hoang mang, sợ hãi.


Ninh Vương đổi sang bộ mặt tươi cười, vui vẻ ôn hòa nói:
- Ngươi không cần phải sợ, Trẫm là Hoàng đế Thuận Đức Đại Minh, dẫn quân đi bắc phạt qua nơi này. Đêm tối mờ mịt, nhiều sương mù lay động, nhất thời không thể phân biệt rõ. Trẫm hỏi ngươi, ở đây là nơi nào?


Người dân kia nơm nớp lo sợ đáp:
- Nơi …. Nơi này gọi là Hoàng Thạch Ki.


Ninh Vương vừa nghe thấy thế liền giận dữ “sặc” một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm lên chém. Người dân đó sợ hãi, biết rõ kiếm sắc đâm tới, sợ hãi vô cùng. Nhưng lại không biết tránh, bị kiếm này chém xuống đất.
Người bên cạnh Ninh Vương hoảng hốt nói:
- Hoàng thượng sao lại làm vậy?


Ninh Vương tức giận, chỉ tay mắng:
- Thị dân như vậy cũng dám châm chọc Trẫm, vua thất cơ sao? Cho bảo kiếm của Trẫm bất lợi như vậy?


Đứa bé đó vừa thấy phụ thân bị giết chết, liền bật khóc lao đến, bị Đại Cẩu Tử giữ chặt lấy. Đại Cẩu Tử tay còn to hơn cả đầu nó, ấn chặt lấy sao có thể cho nó hoạt động được. Đứa bé cắn một miếng, Đại Cẩu Tử đau đớn thốt lên, buông tay ra đang định vung đao lên chém nó. Đứa bé liền nhảy lên, “bùm” một tiếng đã nhảy xuống hồ nước, giống như cá bơi mất dạng.


Trương Luân ấp úng nói:
- Tiểu dân này vừa nói, thần đã nhớ tới nơi này rồi. Ở đây gọi là Hoàng Thạch Ki, không phải vua thất cơ. Khẩu âm của người nam phần lớn “hoàng”, “vương” không phân biệt nhau, vì vậy mới có lỗi này.