Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 776: Tất cả đều xuất tuyệt chiêu (2)

Mi mắt Thành Khởi Vận cụp xuống, cười nhạt nói: -Cô cho rằng những binh khí tạp nham, những bộ khôi giáp và bàn đạp cũ nát mòn sờn kia dễ chuẩn bị sao? Để chuẩn bị mấy ngàn bộ binh giáp như vậy cho các cô, ta đã hao phí tiền tài và thời gian còn nhiều hơn là chế tác những binh khí khôi giáp mới toanh kia đó.


-Cô muốn đồ mới sao? Được thôi, muốn bao nhiêu thì ta cho cô bấy nhiêu. Đợi khi các cô di chuyển binh mã lên thảo nguyên, áo giáp sáng choang một màu, binh khí, yên ngựa, quân trướng chế tác đồng nhất, chỉ cần mắt Bá Nhan và Hỏa Si không bị mù thì lập tức biết được các cô là quân đội Đại Minh giả trang rồi, còn muốn đục nước béo cò sao, còn muốn chạy đến thừa cơ kiếm lợi giữa bọn họ sao? Chỉ e là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại thôi!


Thành Khởi Vận vừa rồi bị nàng mỉa mai là Thôi tổng quản, bây giờ coi như là gỡ hòa lại trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.


Mặt Thôi Oanh Nhi đỏ lên, nàng và Thành Khởi Vận đang làm ầm ĩ đến không được tự nhiên, cho nên vừa nghe nói nang ta bạc đãi mình thì không chút nghĩ ngợi lập tức vin vào lý do này mà chất vấn nàng ta. Thực ra khi hỏi ra rồi thì bản thân nàng đã ý thức được rằng trong này tất có nguyên nhân.


Cho dù là từ lâu Thành Khởi Vận đã nhìn nàng không thoải mái, thì cũng không dám động tay động chân trong đại sự như vậy, như vậy thì người chịu thiệt lớn nhất sẽ là Dương Lăng. Là người được Dương Lăng tin tưởng như vậy, nàng ta có thể nói chuyện lạnh nhạt với mình, nhưng không thể kéo cả chân sau của Dương Lăng, không thể không lấy đại cục làm trọng như vậy được.


Bây giờ vừa nghe ra quả nhiên là có nguyên nhân. Muốn mua sắm các loại binh khí, khôi giáp, lều trướng tương đối cũ nát, lại còn có thể sử dụng trong các bộ lạc trên thảo nguyên hoàn toàn không khó, khó là phải mua một lần mấy ngàn bộ, hơn nữa lại đang đại chiến ở thảo nguyên, có rất nhiều bộ lạc đã di dời đến những nơi xa xôi để tránh né chiến hỏa, muốn tìm kiếm các bộ lạc để tiến hành thu mua sẽ rất khó khăn trong mùa đông này, tin rằng khi mình còn chưa xuất quan thì người ta đã làm việc ngày đêm, cũng không biết là đã bận rộn bao lâu rồi.


"Soạt!" Tra đoản kiếm vào vỏ, Hồng nương tử ôm quyền như trước, vái dài một cái: -Thành tỷ tỷ, là tiểu muội hiểu lầm, tiểu muội bồi tội với tỷ!


Tính tình Hồng nương tử ngay thẳng, đúng là đúng, sai là sai, không có cái tật thẹn thùng thập thò. Thành Khởi Vận cũng không ngờ nàng lại bỏ hết mặt mũi mà bồi tội với mình, hơi kinh ngạc nhưng cũng mỉm cười đứng dậy, nói: -Ai nha, Thôi gia muội muội không cần đa lễ, thực ra chúng ta đều cùng ở nơi tái ngoại, đều cùng làm việc cho đại nhân, ở tái ngoại nguy cơ khắp nơi, chốn chốn hiểm ác, chúng ta vốn nên đồng tâm hiệp lực mới đúng.


-Vừa rồi lần đầu gặp mặt, tỷ tỷ chỉ nói năng quá nhanh, có nhiều chỗ mạo phạm muội, muội muội nói như vậy thì tỷ tỷ cũng phải bồi tội lại với muội chứ phải không. Người đâu, đi mời vị Phong thủ lĩnh kia đến đây, ta nói rõ trước mặt y, còn mữa, bày một bàn tiệc rượu, ta muốn uống vài chén với Thôi gia muội muội và các vị hảo hán.


A Đức Ny kinh ngạc nhìn các nàng, trong đầu nhất thời xoay vòng vòng, sao lạinhư vậy? Chuyển biến cũng quá nhanh rồi đó? Đây chính là câu ngạn ngữ không đánh không quen biết mà người Trung Quốc thường nói sao?
-Ầm! Ta không đồng ý. Thành Khởi Vận nói như đinh đóng cột.


-Ta có quyền tự mình quyết định, chỉ có trách nhiệm với một mình huynh ấy, tỷ không đồng ý thì mang mệnh lệnh của huynh ấy ra. Thôi Oanh Nhi bận rộn như vẫn thong dong, chọc cho Thành Khởi Vận đầy mưu ma chước quỷ giận đến đỏ bừng cả mặt.


Thành Khởi Vận là nước xuân, Hồng nương tử là lửa cháy, từ xưa nước và lửa đều xung khắc với nhau, hai người trời sinh đã không thể qua lại, vừa rồi còn tương kính như tân, giờ lại bắt đầu cãi nhau rồi.


Thành Khởi Vận phiền muộn cực kỳ: -Lần này thật sự là tú tài gặp phải binh, có lý không thể nói ma! Đứng trước mặt nữ nhân ngu xuẩn chỉ biết dùng bạo lực này, bản lĩnh của ta thật sự không thể thi triển được mà. Nếu gặp phải một người hiểu chuyện, ta chỉ cần chỉ điểm một chút thì y đã có thể hiểu ý của ta rồi, nhưng lại gặp phải Hồng nương tử


Thành Khởi Vận tràn ngập bi phẫn, bây giờ coi như nàng đã biết khi xưa lúc Lịch Dương Hầu Phạm Tăng gặp được tên Hạng Vũ ngu xuẩn kia, nhưng lại không thể vứt bỏ gã mà đi, ông ấy đã có tâm trạng thế nào rồi.


A Đức Ny tò mò nhìn đôi tỷ muội vừa rồi vẫn còn "Thành tỷ tỷ", "Thôi muội muội" trên bàn tiệc, giống như là một người vậy, lại đột nhiên giương cung bạt kiếm, thực sự không đoán ra được quan hệ giao tế giữa các nữ tử Đại Minh sao lại phức tạp như vậy chứ, để có thể tiếp tục sinh tồn một cách khỏe mạnh hoạt bát ở Dương gia, nàng lựa chọn tiếp tục trầm mặc, tiếp tục siêng năng chăm chỉ học tập.


-Buồn cười, ta không nói rõ ràng với nữ nhân cô rồi! Cô làm sao có thể kéo người đến đó chứ? Đó là phạm vi thế lực mà Bá Nhan đã đoạt về được và là nơi giao nhau của Đóa Nhan Tam Vệ, bây giờ đang là thời điểm căng thẳng hết sức, cô đến đó có phải là điên rồi hay không? Cô muốn khơi mào đại chiến sao?


-Cách làm thông minh một chút nên là cô đầu nhập vào Hỏa Si, làm cho Bá Nhan e sợ lực lượng của Hỏa Si tăng lên, ông ta không muốn gây thù hai bên thì chỉ có thể bỏ qua không dám chủ động xuất chiến với Đóa Nhan Tam Vệ, mà chuyển sang quyết chiến phân thắng bại với cô và Hỏa Si, như vậy, chúng ta cũng sẽ đạt được mục đích.


-Cô thì sao? Chỉ chút thủ đoạn này ta còn không nhìn ra sao? Chắc chắc là muốn chen lấn vào giữa hai thế lực này, muốn chơi đùa đến mức thuận lợi mà! Thôi Đại trại chủ, cô có biết rốt cuộc cô không thể để lộ tung tích của triều đình với Đóa Nhan Tam Vệ hay không? Bá Nhan cũng sẽ trông gà hóa cuốc sao? Cô đang tự dẫn lửa thiêu thân đó!


Thôi Oanh Nhi rất thích nhìn thấy nàng ta tức giận, nàng nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên đối với dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của vị đại tỷ này, dù là bên cạnh không có lấy một nam nhân, nhưng mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười của nàng ta đều quyến rũ vô cùng, giống như là muốn câu mất hồn phách người ta mà, nhìn sao cũng thấy giống yêu tinh, nhìn thấy thật khiến người ta giận mà. Bây giờ thì mắt hạnh trợn to, dáng vẻ vô cùng đau đầu nhức óc kia đã bình thường hơn nhiều rồi.


Nàng vui vẻ cười nói: -Chính vì muốn nhóm lửa nha, không nhóm lửa thì ta chạy đến nơi xa xôi như vậy làm gì? Còn chuyện đốt ai thì khó nói lắm, đến lúc đó ta sẽ làm việc theo hoàn cảnh thì được rồi.


Thành Khởi Vận trở tay vỗ trán một cái, rên rỉ một tiếng nói: -Ôi trời ơi, bây giờ không quyết định thì khi nào mới nói đây? Cô rõ ràng là lấy tính mạng của hơn vạn tinh binh ra đùa giỡn mà! Một khi làm không tốt thì một vạn tám ngàn người này của cô ngay cả xương cốt không sẽ không còn lại chút gì nữa! Ta đã phân tích cho cô cả nửa ngày, nói đến miệng đắng lưỡi khô, sao cô lại nghe không hiểu chứ? Ta thật sự là đàn gảy tai trâu mà.


Thôi Oanh Nhi cũng tiếc hận thở dài, nói: -Thành tỷ tỷ, theo tiểu muội thấy, tỷ vẫn nên an phận thủ thường làm Thành Đại tổng quản của muội đi. Mấy chuyện giang hồ này căn bản tỷ không hiều, khác nghề như cách núi nha, thật sự không giả chút nào mà.


-Chuyện giang hồ? Chuyện giang hồ! Thành Khởi Vận sắp ngất đi rồi: -Trời ơi! Dương Lăng từ đâu mà tìm ra được một kẻ dở hơi như vậy chứ, lại còn muốn để nàng ta chủ trì đại cục.