Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 736: Hấp dẫn đâu chỉ là nữ nhân? (1)

Một phần mật báo đưa đến trước mặt Dương Lăng, khiến cho Dương Lăng đang mỉm cười nghĩ đến con trai bảo bối Dương Khí Cừu ở trong Thái Hành Sơn giật mình bừng tỉnh.


Hắn đưa sát gần đèn, tỉ mỉ xem mật báo. Quan viên từ lúc trước nhậm chức trong quân Cần vương Đại Đồng, ngày nay nhậm chức trong Đoàn Luyện quân Thái Nguyên Vệ tổng cộng có bảy người. Đoàn Luyện quân một khi thay thế Vệ sở quân có thể thuận lợi nối đường ray, biên chế và quan hàm của đội ngũ đoàn luyện thiết lập theo quân đội chính quy, quan nhân lớn nhất trong bảy người là Đoàn Luyện quân Đô Ti Vưu Thanh Vũ kiêm nhiệm Binh Bị Đạo Phó sứ, sáu người còn lại phân chia đảm nhiệm Thiên hộ, Bách Hộ...


Bởi vì lúc ấy Trương Dần và Giang Nam Nhạn chưa tòng quân, mà lúc ở Đại Đồng, Giang Nam Nhạn còn chưa tòng quân, Trương Dần giờ đã là thống lĩnh quân đội chính quy, cũng không thuộc về Đoàn luyện quân, cho nên dựa theo điều kiện của Dương Lăng tiến hành điều tra tư liệu cũng không có tên hai người kia.


Dương Lăng nhẹ nhàng gõ tờ giấy kia, lâm vào trong trầm tư: Lúc trước khi Di Lặc giáo ở Đại Đồng, đã từng phái người trà trộn vào trong quân đội, nhậm chức Phó Thiên hộ bả thủ biên quan cửa ải hiểm yếu, Lý Phúc Đại đường đường giáo chủ Di Lặc giáo lại có thể trà trộn vào trong quân, chức quan sẽ nhỏ sao?


Trong bảy người này, Vưu Thanh Vũ chức quan cao nhất, nhưng tuổi và tướng mạo khác xa Lý Phúc Đạt triều đình truy nã. Đương nhiên, Lý Phúc Đạt tung hoành giang hồ, khi truyền giáo khắp nơi, rất có thể đã thay đổi tướng mạo, đầu tóc từ một lão đạo thành một quan viên triều đình chỉn chu. Chỉ cần biến đổi hình tượng, càng khỏi nói đến người hành tẩu giang hồ nhiều tinh thông nhất định giỏi thuật dịch dung, mà nhất mạch Bạch Liên giáo mấy trăm năm qua ngấm ngầm hoạt động lại rất có bản lĩnh ở phương diện này, nhưng ít nhất tuổi sẽ không chênh lệch nhiều.


Vị Vưu chỉ huy này ít nhất trẻ hơn Lý Phúc Đạt trong truyền thuyết hai mươi tuổi, là một vị ba lăm ba sáu tuổi, quan quân tuổi trẻ tài cao, cho dù Lý Phúc Đạt võ công cao minh, nội công thâm hậu, nhìn có thể trẻ hơn mười tuổi thì tạm chấp nhận được, nhưng người gần sáu mươi tuổi sao có thể là người ba mươi tuổi được?


Cho nên Dương Lăng rất nhanh loại bỏ khả năng về y. Sáu người khác quan chức càng nhỏ, thì làm sao tìm được Lý Phúc Đạt đây? Xem ra chỉ có gọi Phong Lôi từng gặp Lý Phúc Đạt tới trong quân, lại triệu tập các tướng lĩnh cao cấp để gã chứng nhận. Như vậy mới có thể bắt được tên đại gian Lý Phúc Đạt này. Nhưng mà việc tiếp sau đó thì nên làm gì đây?


Bắt hắn tại chỗ là không thể nào, chỉ dựa vào một mình Phong Lôi và cách gọi là độc môn võ công, đi lại trên giang hồ thì được, nhưng để làm chứng cớ trên triều đình thì chỉ có thể bị người ta chỉ trích là hoang đường rồi, chỉ sợ kết quả cuối cùng trái lại bị buộc tội lại là mình, còn phải thả người ta ra, hơn nữa cũng không biết trong quân có bao nhiêu đồng đảng của hắn, làm như vậy tất rút dây động rừng.


Dương Lăng tính toán sau một lúc lâu, lại ghi nhớ kỹ mấy cái tên này, sau đó kéo lại gần đèn lồng bao lớp giấy mỏng, gỡ chụp đèn xuống, định đốt tờ giấy. Vừa lúc này, Miêu Quỳ cầm quyển sách cười dài đi tới.


Lúc này thời tiết rét lạnh, mành rèm ở cửa bị cơn gió mát thổi tới, ngọn nến trên bàn bị gió làm suýt tắt ngấm. Dương Lăng vội lấy tay bao lại, đợi gã vào cửa, lúc này mới thả tay ra. Rất tự nhiên lại giơ tờ giấy đến gần nến một chút, vừa hướng về ánh lửa đỏ rực, quay sang mỉm cười nói với Miêu Công công:


- Miêu công công, sao đêm muộn lại rảnh tới chơi thế?


Mấy ngày nay Miêu Quỳ rất say sưa đọc Tây sương. Chớ thấy gã là một thái giám, nhưng thất tình lục dục thì vẫn có đấy. Đọc xong một quyển Tây sương, lại thích sự nhiệt tình của Tiểu Hồng Nương, lại cảm thán tình cảm chân thành của Trương Sinh và Oanh Oanh, mà đối với Tương quốc phu nhân Trịnh thị ghét nghèo thích giàu thì gã vừa đọc vừa mắng, xoa tay, tựa như nếu Trịnh thị sinh ở thời đại này, nhất định sẽ bắt bà ta đến Tây xưởng trừng trị một hồi để trút giận thay cho Trương Sinh.


Tối nay gã đang hứng thú đọc sách, chợt nhớ ra hai ngày nay Dương Lăng chạy qua chạy lại giữa binh và phỉ. Tuy nói là hắn có nhiệm vụ bí mật trong người, không cần mình ra mặt, nhưng mình làm Giám quân vẫn cần tỏ ra quan tâm một chút, vì thế liền chạy tới ân cần hỏi thăm bày tỏ lòng quan tâm.


Gã đang đọc Tương Sương đến đoạn Trương Sinh đỗ Trạng Nguyên, sắp áo gấm về làng cưới Oanh Oanh, trong lòng vui vẻ, thấy Dương Lăng cũng đang cười vui vẻ, chắp tay nói:


- Hai ngày nay ta không có việc gì, nhưng quốc công lại nhiều việc trong người, nên cũng không dám tới quầy rầy. Có điều không biết chuyện kia tiến hành như nào rồi? Ngài đến Tỉnh Kính này, vẫn nên một lần triệu kiến các tướng lĩnh thủ quân các lộ, thời gian lâu, sợ là có người nói này nói khác.


Dương Lăng cười, ném tờ giấy đã đốt hết xuống, đậy đèn lồng lại, duỗi cái lưng mỏi nói:
- Ừ, là nên gặp bọn họ rồi. Như vậy đi, ngày mai hạ lệnh, yêu cầu tướng lĩnh các lộ canh ba giờ Thìn ngày kia đến đại doanh gặp ta, cùng bàn kế sách diệt địch.


Hắn thầm nghĩ: Bất kể thế nào, trước tiên phải để Lôi Phong nhận người đã, làm phòng bị trước, sau đó nghĩ kế sách ứng phó mới được. Ngày mai báo Oanh nhi bảo Phong Lôi xuống núi, ta sẽ cho gã ẩn thân trong các thân binh.
Hắn nghĩ đến đây, tùy ý hỏi:


- Miêu công công đang đọc gì vậy? Sách binh thư à?
Miêu Quỳ nghe hắn hỏi, mặt mày hớn hở nói:
- Không phải, đây là bình thoại, tên Tây Sương ký, kể về một vị thư sinh đời Đường và một vị thiên kim tướng quốc. Ha hả, vô cùng thú vị, vô cùng hấp dẫn.


Dương Lăng dĩ nhiên là biết Tây Sương ký, tuy nhiên thái giám đọc tiểu thuyết tình yêu, thật là buồn cười rồi. Dương Lăng buồn cười, lại không tiện cười gã, bèn che miệng lại ho một tiếng, nói:


- Ầ, nguyện khắp thiên hạ mọi người đều thành thân thuộc, một khúc ký vũ Tây sương đoạt giải nhất, xác thực là một quyển sách hay.
Miêu Quỳ như gặp tri kỷ, vui vẻ nói:


- Đúng vậy, đúng vậy. Đúng là sách hay. Trương Sinh này đúng là một kẻ si tình “"Thập niên bất thức quân vương diện, thủy tín thiền quyên giải ngộ nhân”. Vì có thể gặp nhiều giai nhân, lại không sợ bỏ lỡ mấy kỳ thi. Cũng là ông trời tác hợp cho, phản tặc Tôn Phi Hổ bao vây Phổ Cứu Tự, muốn đoạt Oanh Oanh làm vợ.


Hài, Phổ Cứu Tự này quốc công nghe đến chưa? Chùa miếu này nằm bên thành Bồ Châu dưới chân núi, lúc trước ta từng dẫn binh vây Trung Điều Sơn. Ôi, nếu được đọc quyển sách này sớm hơn, ta phải đi du ngoạn một lần mới được.
Gã thở ngắn thở dài tiếc nuối, nói:


- Oanh Oanh tiểu thư kia đề xuất năm ba kế: Thứ nhất hiến thân cho kẻ tặc; thứ hai hiến thơ cho kẻ tặc, thứ ba không lấy người nào, giết lùi quân phản loạn, tình nguyện cùng kết thành Tần Tấn. Oanh Oanh tiểu thư thật sự là tuyệt đỉnh thông minh, người khác nghe thấy quân giặc vây núi, đều thất kinh, duy nàng có thể nghĩ ra diệu kế, bởi vậy, mới dẫn xuất Thư sinh Trương…


Miêu Quỳ nói mặt mày hớn hở, Dương Lăng thì cố gắng chịu đựng nghe thái giám kể chuyện. Khổ sở đợi cho đến khi Miêu công công kể xong, ôm quyển sách bảo bối của gã cáo từ đi, Dương Lăng mới cười khổ một tiếng, tiếp tục suy nghĩ phương pháp dụ thế lực ẩn náu của Lý Phúc Đạt ra.


- Hài, dùng kế sách gì để diệt trừ thế lực của Lý Phúc Đạt đang ẩn mình trong quân đây? Tính ra, năm ba kế của Oanh tiểu thư mà tính là diệu kế ư? Hay cái rắm ấy, không phải là tự sát bảo vệ sự trong sạch thì là hứa gả cho kẻ tặc bảo vệ người nhà, hoặc là tạm thời chiêu hiền nạp sĩ, trọng thưởng tìm dũng phu sao? Nếu có Vận Nhi của mình ở đây, nói không chừng thật sự sẽ nghĩ ra được vài diệu kế.


Tuy nhiên Oanh Oanh tiểu thư kia có dung khuynh quốc khuynh thành, nhan Tây Tử Thái Chân, nói không chừng là thật, nếu không phản quân kia cũng sẽ không rời khỏi Trung Điều Sơn, cố ý chạy tới Phổ Cứu Tự bắt người. Oanh nhi, không biết Oanh Oanh kia so với Oanh nhi như nào “Thập niên bất thức quân vương diện, thủy tín thiền quyên giải ngộ nhân:, điểm nay ta so ra lại kém hơn Trương Sinh. Với nước với dân, ta cũng không thể chỉ biết tư tình cá nhân.


Khi một người vắt óc suy nghĩ phương pháp giải quyết, lo lắng hết lòng mà không có biện pháp, nhưng trong đầu bởi vì tràn ngập vấn đề này, mà ngẫu nhiên có thể nghĩ ra. Từ đây suy luận mà thấy, Dương Lăng giờ phút này chính là như vậy. Miệng lặp đi lặp lại câu “Thập niên bất thức quân vương diện, thủy tín thiền quyên giải ngộ nhân”, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, hắn ngồi thẳng lên, cẩn thận suy tư.


Không biết qua bao lâu, hoa nên vừa khẽ vang lên, ngọn đèn bên trong đầu lay động một chút, khóe miệng của Dương Lăng cũng hiện lên ý cười xảo trá…