Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 347: 313-4: Tóm gọn hung thủ (4)

- Lại là một cao thủ. Hiện nay cao thủ không còn giá trị gì nữa hay sao? Tại sao đi tới đâu cũng tức thì có thể xuất hiện một cao thủ vậy? Thế tử là cao thủ, Nhị điện hạ cũng là cao thủ, ngay cả đến một lão thái giám bình thường bên cạnh Thục Vương cũng là...


Cũng may là nội vụ tổng quản ngay tức thì nói tiếp:
- Võ công của Đại điện hạ và Nhị điện hạ đều là do Tiểu Linh Tử Công công truyền dạy.


Hóa ra là như vậy, thì ra là một cao thủ dạy thành công hai cao thủ khác. Lúc này Dương Lăng mới nhớ đến lúc trước ở Thanh Dương Cung, Chu Nhượng Cận một đao chém đứt lùm cây, thân pháp tung người lao tới, đao pháp quả sắc bén lợi hại. Những người chứng kiến lúc đó đều kinh ngạc, duy chỉ có Thế tử là trách mắng đệ đệ lỗ mãng, khiến cho muội muội hoảng sợ, mà không có bất cứ một chút để ý gì đến võ công của Chu Nhượng Cận.


Nếu như Chu Nhượng Hủ không biết võ công thì cho dù là sớm biết huynh đệ của mình có võ công tốt như vậy thì cũng không thể nào quan sát một cách bình thản như vậy được. Nếu như là được hai sư phụ khác nhau truyền thụ thì đối với một bản năng của người học võ sẽ quan sát một cách chi tiếp võ công của người khác. Xem ra khả năng quan sát của bản thân mình vẫn còn thua kém một chút.


Hai người vội vàng đến tẩm cung của Thục Vương. Nơi đây còn hỗn loạn hơn cả ở ngoài kia. Đám thị vệ sát khi đằng đằng, cung nữ thái giám mà muốn vào bên trong phải chịu sự kiểm tra rất gắt gao. Dương Lăng đi cùng với tổng quản nội vụ nên cũng không phải chịu vòng tra xét bên ngoài mà được vào thẳng bên trong phòng luôn. Hai người bọn họ đi vào bên trong phòng ngủ, thấy Thục Vương đang nằm trong giường, sắc mặt vô cùng khó coi. Thế tử ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy Dương Lăng đến thì đứng dậy chào, sắc mặt đanh lại không nói câu nào.


Dương Lăng chăm chú nhìn y một cái thật kỹ, vái vẻ mặt lo lắng sợ hãi kia không giống như đang ngụy tạo, lẽ nào con người này lại thâm trầm toan tính đến mức độ như vậy hay sao? Không phải là vì y nghe thấy có tin tức là ta đã điều tra ra được điều gì đó nên mới làm liều, âm mưu giết cả Phụ vương của mình hay sao chứ?


Dương Lăng nhìn đi nhìn lại, một tên thái giám nhỏ thó đứng ngay ở đầu giường của Thục Vương, lặng lẽ bất động, quả đúng là không khiến cho người khác có thể để ý tới. Nếu như không phải bản thân Dương Lăng cố ý quan sát thì gần như đã bỏ qua mất sự tồn tại của người này.


Dương Lăng trở nên yên tâm hơn. Thế tử có to gan đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể công khai mà ra tay sát hại cha của mình, hơn nữa lại còn có sư phụ của y ở đây. Một lát nữa công bố ra âm mưu của y thì chỉ e là Chu Nhượng Hủ sẽ tấn công làm thương đến người khác.


Dương Lăng gật đầu đáp lại, rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Vương gia có việc gì không?


Thục Vương thấy có động thì bèn mở mắt ra nhìn, thấy đó là Dương Lăng thì bèn cố gắng ngồi dậy. Lão thái giám đứng bên cạnh bèn đỡ ông ta ngồi dậy, lấy chiếc gối đặt dưới lưng. Thục Vương miễn cưỡng cười lấy một cái, rồi nói:


- Cô vương không việc gì, dùng bữa trưa xong thì mới chợp mắt được một lát, có một tên thích khách lao từ cửa sổ vào, vung đao lên chém. May mà có Tiểu Linh Tử luôn ở bên cạnh ta, như bóng với hình.
- Ồ! Tên thích khách này thật là to gan.


Dương Lăng nhìn Thế tử Chu Nhượng Hủ, trên gương mặt y vẫn chỉ là hai tâm trạng phẫn nộ và lo lắng, vẫn chưa nhìn ra được một chút thần sắc khác thường nào.
- Tên thích khách đó đã chạy thoát sao?
Thục Vương thản nhiên cười nói:


- Tuy nói rằng những năn qua Vương phủ tương đối bình yên, nhưng cảnh giác thì chưa từng phút nào nơi lỏng. Tên thích khách đó không chạy thoát được đâu, hơn nữa y còn trúng của Tiểu Linh Tử một đao.


Dương Lăng đột nhiên nhận ra là không thấy Tiểu Quận chúa đang ở đây. Tuy là muốn để cho Vương gia được yên tĩnh, tạm thời ở điện phụ bên cạnh. Nhưng ở trong hậu cung, đám phi tử không tiện tới, không có nghĩa là con gái ruột lại không biết Phụ vương của mình gặp thích khách mà lại làm ngơ hay sao?


Dương Lăng thuận miệng hỏi:
- Quận chúa vẫn chưa hay tin này sao?
Sắc mặt của Thục Vương đột nhiên trở nên khó coi. Thế tử Chu Nhượng Hủ nhìn Phụ vương một cái rồi thấp giọng nói:
- Muội muội đi... thăm Nhị đệ, hiện không ở trong phủ.
- Nhị đệ cái gì, tên súc sinh đó!


Thục Vương giận đỏ mặt, một cơn họ giữ dội ập đến.


Tiểu Linh Tử vỗ nhẹ vào sau lưng của ông ta, Thục Vương mới từ từ dễ chịu hơn, thở dài một cái và nói:- Thích khách vừa mới chạy thoát, quan phủ địa vương còn chưa biết. Dương đại nhân đến nhanh như vậy nhất định là không phải vì chuyện này rồi. Nhưng vụ án... vụ án có manh mối gì chăng?


Tuy miệng thì chửi mắng, nhưng khi nói tới thì giọng nói thì như đang kìm nén để không trở nên run rẩy.
- Vâng!Hạ quan đã điều tra được một số manh mối. Cái này...
Dương Lăng nhìn hai bên, Thục Vương bèn hiểu ý, xua tay nói:
- Lui hết ra cho ta.


Thái y, Thị Vệ, Tì nữ đều lần lượt lui ra. Thế tử Chu Nhượng Hủ biết Phụ vương không cho phép mình được tham gia chuyện này nên cũng lẳng lặng chào Dương Lăng rồi quay người đi ra luôn. Dương Lăng vội vàng gọi theo:
- Thế tử xin dừng bước, mời ngồi!


Dương Lăng chỉ vào chiếc ghế ở cách xa Thục Vương nhất, dường như hắn mới là người chủ ở đây vậy. Chu Nhượng Hủ thoáng kinh ngạc, nhưng cũng làm theo lời sắp xếp của Dương Lăng.


Cửa đóng lại kêu một tiếng cộp. Trong phòng lúc này chỉ còn lại có bốn người Thục Vương, Thế tử, Tiểu Linh Tử và Dương Lăng, không khí ngay lập tức trùng xuống. Thục Vương thở gấp nói:


- Thế tử ở lại... thì ở lại cũng được. Nó chính là Thục vương tương lai. Haizz! Có những chuyện cũng thể giấu nó được. Dương đại nhân, ngài nói đi, ta đang nghe đây.
Dương Lăng hành lễ một cái, đi gần đến cạnh Thục Vương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thế tử Chu Nhượng Cận, nói đoạn:


- Hạ quan đến khám xét nơi ở của Chu cô nương, tìm được một số thứ, muốn để cho Vương gia và Thế tử cùng xác minh.
Dương Lăng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật một trang, đưa cho Thục Vương đọc:
- Vương gia, đây là bút tích của Chu cô nương đúng không?
Thục Vương nheo mắt nhìn, đoạn gọi lớn:


- Hủ Nhi, con đến đây xem.
Dương Lăng hạ tay xuống, khẽ khàng sờ vào chiếc súng ở thắt lưng. Chu Nhượng Hủ nghe thấy phụ thân gọi thì vội vàng tới xem những thơ từ trong cuốn sổ đó, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây đúng là bút tích của Nhị muội.
- Khả năng nhẫn nhịn đóng giả thật cao siêu!


Dương Lăng thầm cười nhạt, gương mặt không biểu lộ sắc thái nào, nói tiếp:
- Mời Thế tử về chỗ ngồi.


Hành động này không chỉ khiến cho Chu Nhượng Hủ cảm thấy kỳ quái mà ngay cả đến Thục Vương cũng cảm thấy có gì đó khác thường. Ông ta yên lặng nhìn Dương Lăng một cái, đợi con trai của mình về chỗ ngồi, lúc đó mới đầy nghi hoặc mà hỏi tiếp:
- Dương đại nhân, có vấn đề gì sao?


Dương Lăng đáp lại:


- Đây là một quyển nhật ký nhỏ của Mộng Ly cô nương, được giấu ở trong bàn trang điểm của nàng ấy. Trong cuốn sổ này có ghi chép trần thuật lại những thi từ ca phú mà nàng ấy đã cảm thán mà viết nên. Cũng có ghi chép những tâm trạng và một số những chuyện quan trọng của riêng mình. Trong đó có cả những ghi chép về tình lang của mình nữa.