Phấn trang điểm, bút vẽ lông mày đều đã được lôi hết ra. Các đồ vật ở bàn trang điểm là phức tạp nhất, có rất nhiều thứ đồ mang ra thì sợ làm vỡ nó, rồi lại phải lôi ra xem đi xem lại. Chính vì thế nên tất cả các nơi khác đã khám xét xong rồi mà chỗ này vẫn còn chưa xong.
Nơi đây xét cho cùng không phải là nhà của những phạm quan mà bọn chúng vẫn đến lục soát thông thường, có thể không e ngại gì hết. Nhìn thấy mọi người đang chờ mình, tên Phiên Tử đó lại càng vội vàng, nhưng cũng không dám bới tìm lung tung, cố gắng lắm mới có thể khám xét mọi ngóc ngách cho cặn kẽ. Tới cuối cùng thì phát hiện ra một cuốn sổ ở trong số vật phẩm cá nhân của phụ nữ ở ngăn cuối cùng. Tên Phiên Tử đó không dám tự ý mở ra mà vội vàng mang đến cho Dương Lăng xem.
Dương Lăng mở ra xem, bên trong đó có ghi lại một vài câu thơi bài phú ngắn, lại còn có cả một số những đoạn văn ngắn vụn vặt, tựa như là một quyển nhật ký. Dương Lăng mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng kêu người mang cuốn sổ đó về ngay trước mặt của Chu Tương Nhi, còn những món đồ khác thì quả thật không thấy có điều gì khác lạ nên đều lệnh mang trả về chỗ cũ.
- Đêm nay xem ra sẽ phải nghiên cứu những món đồ này một cách cẩn thận mới được.
Dương Lăng nghĩ thầm trong đầu, rồi hướng về phía Chu Tương Nhi, chắp tay hành lễ nói:
- Đa tạ điện hạ đã phối hợp giúp đỡ, hạ quan đã khám xét xong. Giờ này xem chừng người của ta đã mang về những chứng cứ liên quan và khẩu cung của nghi phạm từ Án Sát Ti về đến Khâm sai phủ rồi. Hạ quan còn có công vụ phải xử lý, không tiện ở lại lâu, xin cáo từ!
- Uhm, không có ai muốn giữ nhà ngươi lại!
Chu Tương Nhi phừng nộ khí từ mũi xì ra một hơi rồi nói. Nghe chừng điệu bộ lười biếng như mới ngủ dậy, tuy có phần vô lễ nhưng ngược lại khiến cho người ta có cảm giác quyến rũ yêu kiều.
Dương Lăng không bận tậm đến thái độ đó, chắp tay hành lễ chào Chu Tương Nhi một lần nữa rồi quay người đi luôn.
Từ khi Chu Nhượng Cận trưởng thành thì bèn sống ở tiền cung. Phủ đệ của Thục gia rộng lớn, một phần năm vòng thành của thành Thành Đô là đất của Thục Vương gia, đi một vòng thôi cũng mất cả đến nửa ngày. Nhưng Chu Nhượng Cận ưa thích giao lưu bằng hữu, nên không ở trong phòng ốc lầu cao của mình mà lại ở trong một căn lầu chuyên tiếp đãi khách khứa đến ở. Chính vì thế nên xung quanh đó không có tường cao nghiêm ngặt bảo vệ mà chỉ có một rừng trúc che chắn mà thôi.
Người của Thác Bạt Yên Nhiên chạy đôn đáo khắp nơi để tìm cho ra những chứng cứ có lợi cho Chu Nhượng Cận. Nhưng những người đó không thể tiếp cận được với trọng tâm của vụ án, chỉ có thể đi thăm dò xung quanh bên ngoài cho nên đã tốn bao thời gian công sức nhưng tin tức báo về cũng chỉ là không tìm thấy được manh mối nào có ích hơn. Trong lòng Thác Bạt Yên Nhiên phiền muộn vô cùng, một mình nàng thơi thẩn đi qua đi lại trong lầu khách một hồi, rồi lại bước ra vườn trúc đi loanh quanh.
Thác Bạt Yên Nhiên và Chu Nhượng Cận tuy nói là tình đầu ý hợp, thậm chí đã vượt quá ranh giới, có đạo nghĩa vợ chồng, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng chưa được công khai. Thường ngày Yên Nhiên có thường xuyên lui tới nhưng để tránh phiền phức nên thường là ở cùng với Tiểu Quận chúa, Mộng Ly, hoặc đám người Dương Thận, Lư Sĩ Kiệt. Đây là lần đầu tiên nàng ấy tự một mình đến nơi ở của Chu Nhượng Cận.
Thác Bạt Yên Nhiên cô độc đi dạo, trong lòng nghĩ ngợi về Chu Nhượng Cận, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện ra bản thân mình đã đi khỏi vườn trúc mà đang ở trước lầu. Lầu vẫn còn đây, mà người đâu rồi, tới đây để nhìn ngắm thứ gì?
Thác Bạt Yên Nhiên phủi áo, thở dài một cái, đang định quay người đi thì đột nhiên nhìn thấy bốn thị tỳ tay cầm chổi bước từ bên trong lầu ra. Lão già Thục Vương hồ đồ đó định giết con trai để giữ thể diện, mà vẫn còn nhớ đến phải quét dọn chỗ ở của Chu Nhượng Cận hay sao? Không phải là... chàng vẫn còn chưa chết mà lão ta đã định sử dụng căn lầu này vào mục đích khá chăng?
Thác Bạt Yên Nhiên tức giận trong lòng, nghiêm giọng hỏi bốn tì nữ đang đi tới gần:
- Đứng lại, giờ là lúc nào mà còn nghĩ đến việc đi dọn dẹp phòng ốc?
Bốn tì nữ đều nhận ra vị Công chúa Man tộc này, đồng thời cũng biết ngay đến cả Thục Vương còn phải nể cô ta vài phần, bèn vội vàng cung kính đáp lại:
- Hồi bẩm cô nương, ban nãy Khâm sai đại nhân có cho người đến đây khám xét, đám Phiên Tử vụng về bới lộn tung cả đồ đạc, nên đại tổng quản mới lệnh cho đám nô tì đến dọn dẹp.- Dương Khâm sai? Dương Lăng? Hắn đến khám xét gì chứ?
Thác Bạt Yên Nhiên kinh ngạc hỏi.
- Hồi bẩm cô nương, Vương gia đã ra lệnh để cho Dương đại nhân thẩm tra vụ án của Nhị tiểu thư, nên ông ấy mới đem người đến đây lục soát. Nói là lấy... lấy...
Một tì nữ khác nhanh nhẹn hơn, vội vàng tiếp lời:
- Nói là đến lấy vật chứng!
- Hừm! Hắn lấy vật chứng gì chứ? Chó cậy gần nhà!
Thác Bạt Yên Nhiên cười phẩy một cái, phủi tay áo quay người đi luôn, hai mắt đảo quanh, đột nhiên dừng chân: Vụ án đã giao lại cho Khâm sai đại nhân thụ lý giải điều tra? Xem ra những gì ta nói đã có tác dụng, hai tên Vương gia hồ đồ đó không dám động đến Nhượng Cận nữa, cũng không muốn để cho thuộc hạ dưới trướng của mình biết được nhiều chuyện xấu của gia đình, nên mới sắp xếp để cho người ngoài điều tra.
Tuy Thác Bạt Yên Nhiên tính khí thất thường, nhưng cũng có lúc vô cùng biết lý lẽ. Cá tính kiêu ngạo ương bướng, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, ngay lập tức phán đoán được dụng ý của Thục Vương và Tĩnh Thanh Quận Vương.
- Nhượng Cận từng nói rằng tên họ Dương này là bạn tốt của chàng ấy. Mỗi lần nhắc đến tên họ Dương này thì Nhượng Cận đều tỏ vẻ rất ngưỡng mộ. Có thể khiến cho chàng ấy khâm phục như vậy thì chắc tên đó cũng không đến nỗi quá ngu dốt, chưa biết chừng quả thật có thể giúp cho Nhượng Cận có thể rửa sạch được tội danh.
Thác Bạt Yên Nhiên quay người hỏi:
- Tên họ Dương... Dương đại nhân đã tìm thấy được vật chứng gì rồi?
Đám nô tì nhìn thấy Yên Nhiên quay người đi thì vừa mới thở phào được một cái, nhìn thấy nàng ấy lại bất ngờ quay trở lại thì vội vàng cẩn trọng đáp lại:
- Đám nô tì chỉ dám đứng bên góc tường để chờ lệnh hầu hạ, không được nhìn rõ đó là vật gì. Chỉ biết rằng sau cùng thì đại nhân tìm thấy một chiếc hộp ở trên giá sách, dường như có mấy bức thư ở trong đó. Dương đại nhân xem một lúc rồi toàn bộ mang đi theo.
- Thư? Trừ phi... là thư của ta và Nhượng Cận. Tất cả thư tên họ Dương đó đều mang đi rồi sao?
Thác Bạt Yên Nhiện thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng lên.
Yên Nhiên định chạy đuổi theo, nhưng đột nhiên cảm thấy làm vậy không ổn. Cho dù là với thân phận của nàng thì cũng không có quyền cản trở quan đại thần điều tra phá án, đòi lấy lại vật chứng điều tra. Hơn nữa chắc hẳn tên họ Dương đó là bạn tốt của Nhượng Cận, sẽ giúp đỡ chàng ấy, ta không thể quá vô lễ với gã được. Yên Nhiên nghĩ tới nghĩ lui một lúc rồi vội vàng nói:
- Ta biết rồi, các ngươi làm việc tiếp đi. Ta đi tới phòng Nhị điện hạ một lát.