Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 321: 309-2: Đường Thục khó đi (2)

Lúc này Bộ chính sứ cùng những người khác mới hiểu ra không khỏi gật gù. Thế nhưng Dương Lăng nghe xong lại ngẩn ra, nhưng rồi cũng gật đầu theo. Lục Chính tưởng rằng y lùng sục trong ba ngày là để làm tên thích khách nới lỏng sự cảnh giác, dùng cách ngoài nới lỏng trong thì âm thầm thắt chặt để bắt người. Thực ra thì Dương Lăng còn ghê gớm hơn ông ta, vốn chỉ cần dùng ba ngày lùng sục để ép giết người.


Người luyện công cũng chỉ là khí lực mạnh hơn người bình thường một chút, chứ không phải là mình đồng da sắt không thương tích. Mặc dù uy lực của súng nổ có hạn, nhưng bắn trúng cơ thể trong khoảng cách gần như thế thì cũng sẽ tạo ra thương tích nặng, huống hồ là Dương Lăng nhìn thấy rất rõ ràng là ngực trái của Lý Đại Nghĩa đã trúng đạn.


Tương truyền về chuyện tim lệch chắc không trùng hợp đến mức nằm ngay trên người Lý Đại Nghĩa. Bản thân đạn chì đã có độc làm cho chỗ bị thương sung phù thối nát nghiêm trọng hơn, lại còn bắn trúng điểm yếu. Lý Đại Nghĩa trên đường trốn chạy trên núi, cũng chưa chắc đã dám ở lại một chỗ lâu, vết thương chắc chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn. Ngực có đạn không lấy ra chỉ bôi chút nước cỏ là có thể sống được sao?


Phong tỏa tất cả các đường lớn nhỏ trong ba ngày, làm đến mức lục hết cả núi để cho hắn ngày đêm nơp nớp lo sợ, lại không thể tìm thầy thuốc chữa trị, mệt mỏi như thế làm cho vết thương xấu đi nhanh hơn. Nếu y có thể cầm cự được đến ngày thứ ba thì cũng đã là kỳ tích nhân gian rồi, cần gì phải dùng hết nhân lực đi tìm một xác chết nữa?


Chim sợ cung vì sao mà chết, kẻ giết người chưa chắc đã phải dùng đao.


Xảy ra chuyện đến mức này mà còn tiếp tục đi du ngoạn là chuyện không thể. Chu Nhượng Cận đã chuẩn bị để về nhà nghe những lời trách mắng nặng nề của Thục Vương. Các quan viên đến đột ngột tụ tập một chỗ, xã giao hồi lâu mà đại đội nhân mã vẫn chưa rời khỏi cửa chùa Chiêu Giác.


Chu Nhượng Cận và Dương Lăng đứng ngang vai trước cửa thiền viện nhìn vào trong viện một hồi lẩm bẩm:
- Kỳ lạ, Sao tiểu muộn bỗng nhiên lại đòi súc miệng, làm mọi người phải đứng đây đợi.


Chu Nhượng Cận không khải người ngốc nghếch, Dương Lăng sợ y hiểu ra nguyên nhân đôi bên lại ngại ngùng, chân của Dương đại nhân không đáng tiền, còn chân của Quận chúa có thể tùy tiện đụng vào sao? Hắn vội ngắt lời:


- A, Nhượng Cận Huynh, lệnh muội rất được Thế tử và Nhượng Cận huynh yêu thương, nhìn bộ dạng của các quan cũng vô cùng cung kính Quận chủ điện hạ, lễ nghĩa không thua kém gì với Thế tử.


Chu Nhượng Cận nghe thấy thế liền không suy nghĩ gì đến chuyện kỳ quái này nữa, y cười nói:


- Đại nhân không biết sao? Tiểu muội thông minh lanh lợi phụ vương, Vương huynh và ta đều rất yêu muội ấy, nhưng sự cung kính lễ độ của những văn võ bá quan ở Thành Đô với tiểu muội không kém gì Vương huynh quả thật là có nguyên nhân khác.
Y mỉm cươi nói:


- Lúc Hoàng thượng đăng cơ phụ vương sai người đưa lễ vào kinh, là tiểu muội đi, sau khi tiểu muội vào kinh được sự yêu mến của Hoàng thái hậu, hơn nữa…Phụ vương nhiều lần nhận ân miễn của triều đình, đã không còn gì có thể thưởng được nữa. Hoàng thượng mới đăng cơ khó tránh khen thưởng, thế nên Thái hậu bèn truyền lệnh xuống để tiểu muội vào kinh hầu hạ, đặc biệt ban làm công chúa. Cuối năm là tiểu muội phải vào kinh, tin tức này đã lan truyền khắp thành đô, văn võ bá quan tất nhiên là không dám thất lễ.


Phiên vương không còn gì để thưởng nữa sẽ làm phúc cho con cháu, phong làm công chúa hưởng hoàng ân vô biên. Lại so với Vương tử phong thêm ngoài Thế tử, phá hủy thế lực Phiên vương, làm lay động sự ổn định của giang sơn xã tắc, hơn nữa cũng chỉ là hoàng cung thêm một miệng ăn, hoàng gia thế này gọi là đánh gọn.


- Cô ớt cay vào kinh làm công chúa? Nguy rồi, phụ nữ thường lằng nhằng với những chuyện vớ vẩn này, không nắm rõ trọng điểm. Nhìn ánh mắt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ của cô ta chắc sẽ không đủ lý trí mà hiểu được ân tình cứu mạng của ta rồi.


Hôm nay cô ta cởi giày cho mình, khi khác sẽ không tặng ta đôi giày nhỏ để đi chứ?
Dương Lăng đột nhiên cảm thấy trong miệng hơi đắng, hắn tìm quanh tứ phía hô Lưu Đại Bổng Chùy:
- Bổng Chùy, đi, đi múc một gáo nước lại cho bổn quan, bổn quan cũng phải xúc miệng.


Trong phủ Thục Vương vàng ngọc sáng loáng đang tất bật, còn bận rộn hơn cả năm mới. Trong cung không chỉ có các qua lớn nhỏ của thành đô và các nhân vật thân sĩ nổi tiếng, người thay mặt và thổ ty các tộc, đến cả ba vị quận Vương Thái Bình, Huệ Bình, Tĩnh Thanh cũng mang theo vợ con đến tham gia.


Từ ngoài Ngự Hà đến trước Hồng Chiếu bích đều xếp đầy xe ngựa nguy nga, những quan chức nhỏ hơn một chút chỉ đành dừng ở đình Long Ngâm Hổ Khiếu. Trong cung các nữ nô bộc tấp nập phục vụ khách trong những ngôi đình hoa lệ, Vương cung chiếm một phần năm của thành đô này đã đầy ắp người.


Những nha hoàn hầu gái bưng chậu bưng thùng chạy đi chạy lại, Chưởng Ấn Đại thái giám, tổng quan nội vụ khoa chân múa tay bận đến mức toát cả mồ hôi. Giữa các cung điện có các danh sĩ tài tử mặc áo nho bào, có quan viên văn võ quần áo chỉnh tề, còn có những phục trang khác nhau của tù trưởng các bộ lạc, đúng là hội nghị vạn quốc.


Các quan viên nghị luận với nhau, phần lớn là về những chuyện mới như bình định phạn loạn Đô Chưởng Man gần đây, Thục Vương bệnh tình đã đỡ, hôm qua Khâm sai gặp phải thích khách, đương nhiên mọi người phỏng đoán nghị luận nhiều nhất là chuyện hôm nay yến tiệc làm long trọng như vậy, không biết là có ý truyền ngôi không.


Trong điện Ngân An đương nhiên là tập trung những nhân vật thực quyền tầm cỡ nhất Ba thục, Ba vị Quận Vương, tam ti đại nhân Đô, An, Bố, còn có thổ ti vội đến dự tiệc hoặc sứ giả đại biểu cho họ. Hôm nay Thục Vương Chu Tân Hàn mặc vương bào màu vàng dệt rồng cuộn màu xích, thoạt nhìn tinh thần tươi tắn như đã hoàn toàn bình phục.


Điện Ngân An không sánh được với điện Kim Loan, bên dưới có chỗ ngồi, mọi người ngồi phân thành hai hàng Hán Di. Dương Lăng tất nhiên là ngồi cao trên chỗ đầu, đối diện là một loạt quan viên thổ ty, hắn nhìn thấy Cát Phan Ngõa Tây và Thác Bạt Yên Nhiên cũng đang ngồi không khỏi mỉm cười gật đầu với bọn họ.


Thục Vương ngồi lên ghế vương mỉm cười nói:


- Khâm sai đại nhân thay thiên tuần thú, đến Thành Đô liền không dừng chân đi bình định loạn Đô Chưởng Man, dẹp mối hoạ trăm năm, công lao to lớn. Hôm nay cô vương mở tiệc là để tẩy trần cho Dương đại nhân sau khi dưỡng bệnh hồi cung, cũng là để mừng công cho ngài ấy, haha.


Dương Lăng vội hạ thấp người nói:
- Đa tạ hậu ý của Vương gia, hạ quan hổ thẹn không dám nhận.


Thục Vương không nhắc đến chuyện hôm qua gặp phải thích khách, Dương Lăng cùng tất cả các quan viên thổ ti đều ngầm hiều, ai nấy đều tránh không nói đến, mọi người chắp tay chúc mừng Dương Lăng.


Thục Vương vuốt chòm râu, đợi đến khi lời chúc của mọi người đã vãn rồi nói tiếp:


- Tự Tiên Hiến Vương là Phiên ba thục, đến nay đã hơn mười bảy đời, Cô vương là Thục Vương thứ mười tám, từ lúc kế ngôi vương đến nay không ngừng mở rộng, nhưng luôn cầu thủ thành, hết lòng lo lắng làm theo tiên vương lấy lễ giáo trị Tây thùy, may mắn là các quan viên cùng các vị thổ ti đại nhân hết lòng tương trợ nên mảnh đất này mới được bình yên.


Ông ta thở dài nói:


- Mấy năm gần đây Cô vương lâm bệnh nặng khó khỏi, thường thấy mệt mỏi. Chuyện chính sự khó lòng quản hết, chuyện lớn của vương phủ sớm đã giao cho Thế tử. Mặc dù thế tử tư chất đần độn, nhưng cũng luôn cố gắng học hỏi, giữ tôn pháp, tri thư đạt lễ, thay cô vương xử lý chính sự cũng khá vừa lòng ta. Nay nhân cơ hội Khâm sai đại nhân có mặt tại đây trong buổi tiệc, hôm nay Cô vương ta sẽ tuyên bố truyền ngôi cho Thế tử. Sau này hi vong chự vị đại nhân sẽ đối sử với Thế tử như với ta.