Tiêu Dục Kỳ không biết về sau phát sinh chuyện gì, y chỉ nhớ rõ mình cùng Lôi Thế Hiên giống như dã thú ở trên đỉnh núi giao hoan, làm được một nửa y đã ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại người đã nằm trên giường, xem ra là Lôi Thế Hiên đưa y về quân doanh.
May là hắn vẫn đi rồi…
Khi y phát hiện Lôi Thế Hiên không nghe theo yêu cầu bốc đồng của y mà lưu lại, y trước thở dài một hơi, sau đó lại cảm thấy mất mát. Bất quá y biết, Lôi Thế Hiên hiện tại thân là vạn kim chi thể, lại vì y mà bất chấp hiểm nguy ngàn dặm xa xôi chạy đến biên cương, y hẳn là rất thỏa mãn rồi.
Y mệt đến mức chân tay tê liệt, lại còn hơi sốt, bất đắc dĩ đành phải nghỉ buổi huấn luyện sáng nay, lúc giữa trưa Thu Thiếu Lăng đến thăm y, cũng không trách cứ y, chỉ là bảo y hảo hảo nghỉ ngơi. Sau đó Tiêu Chấn Hải cũng đến, cho y uống dược, Tiêu Dục Kỳ ngủ một ngày, hôm sau rốt cuộc khôi phục tinh thần.
Cuộc sống trong binh doanh tiếp tục, gần đây cũng không có chiến sự, nghe nói là Vận Bắc đã đáp ứng ngừng hỏa công, lưỡng quốc còn đang thảo luận một vài vấn đề nhỏ, bất quá tin tưởng rất nhanh có thể ký kết hiệp ước hòa bình.
Ngày này, Tiêu Dục Kỳ đi cùng với Thu Thiếu Lăng vào trạm canh gác biên phòng để tuần tra. Thời kì chiến sự khẩn trương, mỗi ngày ở đây đều phải đóng quân lên tới trên trăm thủ vệ, hiện tại đại bộ phận đều đã rút khỏi, chỉ để lại mười mấy người.
Tiêu Dục Kỳ cùng Thu Thiếu Lăng trèo lên giữa sườn núi, họ đi dạo trong rừng cây xanh um tùm.
“Dục Kỳ, ngươi cho là khi nào chúng ta có thể hồi kinh?” Thu Thiếu Lăng đi ở phía trước hỏi.
“Có lẽ trong vòng hai tháng nữa… Ta cũng không rõ lắm”. Tiêu Dục Kỳ vừa trả lời, vừa dùng phối kiếm gạt cỏ dại ra hai bên.
“Thật vậy sao? Ta thà rằng ở lại doanh trại cả đời”. Thu Thiếu Lăng thì thào.
“Thu đại ca?”
“Không có gì.” Thu Thiếu Lăng ngoái đầu lại cười.
Sưu sưu…
Trong bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên phát ra một luồng âm thanh rất nhỏ, Thu Thiếu Lăng lập tức thu nụ cười, Tiêu Dục Kỳ quay ngoắt lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Ai ở đó?” Y khẽ quát một tiếng, đồng thời rút bảo kiếm ra.
Sưu sưu sưu… âm thanh mờ ám kia liền chuyển hướng, tinh quang trong mắt Thu Thiếu Lăng chợt lóe, hắn nhanh chóng rút phi tiêu bên hông phóng ra —
“Ô…”
Một tiếng người rên rỉ trong bụi cỏ, Tiêu Dục Kỳ nhào tới túm chặt gã lôi ra, một tay ném xuống đất.
Đó là một hán tử mặc quân phục Vận Bắc, gã ôm bắp đùi bị thương do phi tiêu đâm nằm lăn lộn trên mặt đất. Sau khi nhanh chóng áp chế gã, Tiêu Dục Kỳ thấy rõ phục sức của gã.
“Ngươi là gián điệp của Vận Bắc quân?”
Cánh tay nam tử bị hung hăng bẻ lại, gã đau đến oa oa kêu loạn, Tiêu Dục Kỳ đang muốn tra hỏi, Thu Thiếu Lăng đột nhiên quát:
“Dục Kỳ!”
Tiêu Dục Kỳ ngẩng đầu nhìn bốn phía, mấy chục tên nam tử không biết từ đâu nhảy ra, đã vây quanh bọn họ. Tiêu Dục Kỳ đá văng nam nhân trên mặt đất, lập tức lui về bên cạnh Thu Thiếu Lăng.
Cả bọn nam tử mặc phục trang Vận Bắc quân, trên tay bọn họ cầm các loại vũ khí, tiếp cận đám Tiêu Dục Kỳ.
Nam tử bị thương bò lại chỗ đồng lõa bên kia, đại hồ tử (râu rậm) nam nhân cầm đầu âm trầm quan sát trang phục Tiêu Dục Kỳ và Thu Thiếu Lăng, tiểu lâu la ở một bên sáp đến hỏi:
“Đại ca, muốn giết bọn họ sao?”
Nam tử nhìn Thu Thiếu Lăng, nói:
“Các ngươi là tướng lĩnh của Y Đông Nhạc quốc?”
Thu Thiếu Lăng không trả lời, hỏi ngược lại:
“Còn các ngươi là ai? Chạy tới biên quan quốc gia của ta có mục đích gì?”
Đại hồ tử cười lạnh nói:
“Tự ngươi không thấy sao? Chúng ta chính là trinh sát binh Vận Bắc, gặp phải bọn ta coi như ngươi không may”.
Tiêu Dục Kỳ tiến lên phía trước một bước:
“Nói bậy! Vận Bắc rõ ràng đã đáp ứng ngừng hỏa công! Các ngươi là ai phái tới?”
Đại hồ tử ngửa mặt lên trời cười to:
“Ha ha ha… Quá ngây thơ rồi!” Gã nghiêm mặt nói: “Đáp ứng ngừng hỏa công chẳng qua là kế hoãn binh! Các ngươi tưởng là bọn ta thật sự nguyện ý hoà đàm sao?”
Gã hất hất đầu, những người khác lại tới gần một bước.
Tiêu Dục Kỳ trừng bọn họ, nắm chặt chuôi kiếm lui ra phía sau, Thu Thiếu Lăng cũng rút kiếm ra, cùng y đứng lưng đối lưng.
Đại hồ tử hưởng thụ mà nhìn tư thế chặt chẽ của bọn họ, mỉm cười, gã vuốt râu nói:
“Quên đi, hôm nay thả các ngươi một con ngựa”.
“Cái gì?” Tiêu Dục Kỳ mày kiếm dựng thẳng.
“Đại gia ta nói thả ngươi một con ngựa”. Đại hồ tử thu kiếm vào bao, “Giết các ngươi như vậy không có ý nghĩa, trên chiến trường chém rơi đầu địch nhân mới là phong cách của dũng sĩ”.
Tiêu Dục Kỳ không biết đáp lại gã như thế nào, Thu Thiếu Lăng vẫn không hé răng, thâm trầm theo dõi.
Đại hồ tử tiếp tục nói ý phóng thích:
“Các ngươi trở về nói cho Tiêu Chấn Hải kia, Vận Bắc chúng ta sẽ không bỏ qua hắn! Nhất định muốn hắn nợ máu trả bằng máu!”
“Ngươi…” Tiêu Dục Kỳ nghe được tục danh của phụ thân từ miệng địch nhân, không khỏi tức giận. Thu Thiếu Lăng sau lưng bỗng nhiên cười khúc khích, mọi người hồ nghi nhìn hắn.
“Ngươi cười cái gì?” Thủ hạ bên cạnh đại hồ tử gào to.
Trên mặt Thu Thiếu Lăng tràn đầy tiếu ý, ánh mắt xác thực giống như hàn đông băng tuyết.
“Nợ máu trả bằng máu sao…? Các hạ cũng thật thích nói đùa a”. Hắn chế nhạo.
“Tiểu tử này chán sống rồi!” Bọn tiểu lâu la lập tức bị chọc giận, đại hồ tử ngăn bọn họ, ngược lại hứng thú hỏi Thu Thiếu Lăng:
“Ngươi cho là Vận Bắc chúng ta không có khả năng đánh bại các ngươi sao?”
“Vận Bắc các ngươi?” Thu Thiếu Lăng cười quái dị, “Ngươi xác định chính mình là người Vận Bắc?”
Đại hồ tử cùng đám thủ hạ bỗng nhiên toàn thân chấn động, Tiêu Dục Kỳ không hiểu tình huống nhìn bọn họ.
“Ngươi có ý tứ gì?” Vẻ tươi cười đắc ý trên mặt đại hồ tử rốt cuộc biến mất.
Thu Thiếu Lăng chỉ vào phối kiếm của gã, nói:
“Hoa văn trên bao kiếm của ngươi cũng thật tinh tế, khối bảo ngọc kia rất đáng giá đi?”
Tiêu Dục Kỳ nhìn qua, trên bao kiếm của đại hồ tử quả thực khảm một khối ngọc thạch trong suốt. Đại hồ tử kia bất thiện nhìn chằm chằm Thu Thiếu Lăng, người kia không cho là ngang ngược tiếp tục nói:
“Nếu ta không nhìn lầm đây hẳn là danh sản bạch thủy tinh của ‘Ba Nam quốc’, nghe nói nó có tác dụng hộ thân bảo bình an, Ba Nam tướng lĩnh đặc biệt thích dùng loại thủy tinh này làm trang sức cho vũ khí của mình. Ngươi cầm trong tay vũ khí Ba Nam lại tự xưng là người Vận Bắc… Không cảm thấy lời bịa đặt này có chút kém cỏi sao?”
Ngụ ý đã rất rõ ràng.
Sắc mặt đại hồ tử nhất thời biến thành màu đen, đám thủ hạ phía sau gã cũng giật mình với cơ trí của Thu Thiếu Lăng.
“Thu đại ca… Người là nói…” Suy nghĩ của Tiêu Dục Kỳ một mảnh hỗn độn, còn chưa tỉnh ngộ lại.
Thu Thiếu Lăng chỉ ra nói:
“Ba Nam luôn luôn e sợ sức mạnh của Y Đông Nhạc chúng ta, hơn nữa trước nay cũng bất hòa với Vận Bắc, vạn nhất quốc gia của ta cùng Vận Bắc liên thủ, đối với bọn họ có thể tương đối bất lợi… Cho nên, những tiểu ca này ngụy trang thành Vận Bắc quân, muốn đến tập kích quân ta, phá vỡ đàm phán của chúng ta cùng Vận Bắc…”
“Nguyên lai là như vậy…” Tiêu Dục Kỳ bừng tỉnh đại ngộ.
Đại hồ tử đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, bọn họ di động cước bộ vây đám Thu Thiếu Lăng ở bên trong, Tiêu Dục Kỳ nhìn động tác của bọn họ, cũng làm tốt chuẩn bị tác chiến.
Đại hồ tử nhìn Thu Thiếu Lăng, cười lạnh mở miệng:
“Nói không sai, ngươi khá là thông minh, bất quá… Quả thật cũng ngốc không chịu được. Vốn ta định tha các ngươi một con đường sống, hiện tại nếu bại lộ, đành phải khiến các ngươi vĩnh viễn ngậm miệng lại…”
Đối mặt với đe dọa của gã, Thu Thiếu Lăng thần tình ung dung như trước, hắn chuyển động chuôi kiếm, chậm rãi nói:
“Nếu ta không nắm chắc quét sạch các ngươi… Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thành thật vạch trần chân diện mục của ngươi rõ ràng như vậy sao?” Hắn trong nháy mắt bóc ra từng mảng mặt nạ ôn hòa, ánh mắt nhất thời tràn ngập sát khí.
“Dục Kỳ!” Hắn quát to.
“Có!”
“Đừng để những kẻ bẩn thỉu này bước vào lãnh thổ chúng ta một nước!”
“Rõ —!!”
Địch nhân còn chưa phản ứng lại, hai người phi thân ra như tia chớp. Mấy đạo hàn quang xẹt qua, hai gã gián điệp Ba Nam ngụy trang thành Vận Bắc quân đã ngã xuống đất.
“Giết bọn họ!!” Đại hồ tử vùng lên gầm thét phẫn nộ, hơn ba mươi tên địch cùng xông lên.
Tiếng gào thét, tiếng tiếng chém giết cùng một lúc vang lên không ngừng, Tiêu Dục Kỳ dùng hai tên địch của bọn chúng làm lá chắn. Máu tươi của địch nhân bắn tung toé nhiễm đỏ mặt họ, tất cả mọi người hoàn toàn điên cuồng!
Tiêu Dục Kỳ bất kể nhiều như vậy, người xông vào y đều phải giết! Những kẻ tiếp cận y nội trong vài giây đều gục ngã, mục tiêu của y đều ngã xuống.
Đại hồ tử thấy thủ hạ của mình hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người kia, gã tức giận nâng đại đao đích thân đi giết, mục tiêu thứ nhất chính là Thu Thiếu Lăng!
Thu Thiếu Lăng đang đối phó với địch nhân nghênh diện, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một luồng lãnh khí, hắn nhanh chóng xoay người ứng đối.
Keng!
Đao phong bị kiếm ngăn trở!
Thu Thiếu Lăng dùng sức hất lên! Đại hồ tử bị đánh văng ra vài bước.
“Muốn chết ta sẽ thành toàn ngươi!”
Thu Thiếu Lăng chém mạnh một kiếm, đại hồ tử gào khóc đau đớn, cả cánh tay trái đã bị chém rớt! Lúc này Thu Thiếu Lăng đã hoàn toàn không còn thần khí ôn văn nho nhã, trong mắt hắn lộ ra huyết quang, khuôn mặt đẹp thay đổi thành ác quỷ dữ tợn.
“Ta giết ngươi!” Đại hồ tử mặc kệ máu tươi ở bả vai đang chảy ròng ròng, gã nắm đao nhào tới như phát cuồng, Thu Thiếu Lăng lại chém một kiếm vào bả vai gã! Phía sau lại có hai người cùng xông tới, hắn lập tức lắc mạnh, đại hồ tử còn chưa đứng vững lại ra sức lao đến giết, Thu Thiếu Lăng cố hết sức đồng thời đối phó với ba người.
Lúc mọi người đang chém giết, tất cả đều không chú ý tới một người — nam tử dẫn đầu vừa rồi bị bắt, gã lết bắp đùi bị thương, tránh phía sau tảng đá. Gã rút cung tiễn sau lưng, xem ra Thu Thiếu Lăng đang bị bao vây —
(siêu nhân ta là siêu nhân a a a a mọi người cúng bái)