Hai chân họ giao triền, xích lõa nằm trong chăn, ngọn đèn nhỏ duy nhất trong trướng mạc đã tắt, xung quanh một mảnh tối đen như mực.
“Ngươi ngủ sao?”
Giọng nói ưu nhã của Lôi Thế Hiên từ sau lưng truyền đến, vừa hỏi đồng thời siết chặt cánh tay vòng quanh eo Tiêu Dục Kỳ.
“Không có”.
Lôi Thế Hiên xoay người Tiêu Dục Kỳ lại đối mặt với mình, bởi vì ánh sáng quá mờ nhạt, họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của nhau.
Lôi Thế Hiên vuốt ve khuôn mặt đối phương, nhẹ nhàng hôn môi y một cái. Tiêu Dục Kỳ cũng vươn tay vuốt mái tóc dài rối tung của hắn.
“Bệ hạ… Ngài sao bỗng nhiên tới nơi này?”
“Ta muốn gặp ngươi, không được sao?” Lôi Thế Hiên gặm cắn ngón tay y.
“Chỉ là như vậy?” Tiêu Dục Kỳ có chút kinh ngạc.
“Cái gì chỉ là như vậy?” Lôi Thế Hiên bất mãn ôm lấy y: “Ngươi cũng không biết ta nhẫn nại vất vả biết bao nhiêu, hôm nay chẳng qua là tiền đặt cọc mà thôi, sau khi trở về ngươi nhất định phải đem phần của ba tháng này trả hết một lần!”
Trời ạ… Tiêu Dục Kỳ trong lòng kêu thảm, lấy ‘năng lực’ khủng bố của Lôi Thế Hiên trước nay mà xem, phần của ba tháng này nhất định không đơn giản.
“Ngươi đang sợ”. Lôi Thế Hiên buồn cười phát hiện người trong lòng đang phát run.
“Ân…” Tiêu Dục Kỳ phát ra một đơn âm sợ hãi, Lôi Thế Hiên yêu thương vỗ về lưng y.
“Mau trở về đi…” Hắn oa ở cổ y làm nũng nói.
“Bệ hạ…”
“Ngươi không ở bên… Ta thật sự rất khó chịu…”
Đối phương nhiệt tình nói ra khiến trái tim Tiêu Dục Kỳ oa một trận nóng lên, nam tử này một thân được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, đối với mình lại thủy chung như nhất, bất quá y rất nhanh nghĩ đến thân phận Lôi Thế Hiên hiện tại.
“Bệ hạ… Ngươi định khi nào thì trở về?”
“… Ngươi đang đuổi ta sao?” Lôi Thế Hiên giống như mất hứng hỏi.
“Không phải… Chính là… Ngài vừa mới đăng cơ, cho nên… Cái kia…” Tiêu Dục Kỳ phiền não nên giải thích như thế nào.
Lôi Thế Hiên cọ cọ y cười nói:
“Ta chọc ngươi thôi, ta biết ngươi là quan tâm ta”.
Tiêu Dục Kỳ lúc này mới thở ra một hơi, Lôi Thế Hiên hạ mấy nụ hôn lên gương mặt y:
“Sau khi trời sáng ta sẽ trở về”.
“Ân? Này… Nhanh như vậy?”
“Luyến tiếc ta sao?”
“Ta… Không phải… Chính là ngài như vậy rất vất vả …”
“Mạnh miệng”.
Lôi Thế Hiên không khỏi phân trần hung hăng hôn y, đến lúc hai người thở hổn hển tách ra, Lôi Thế Hiên tựa lên trán y:
“Ta muốn đi ra ngoài một chút…”
“Hiện tại?”
“Ân, ở trong này buồn quá”.
“Vậy… Ngài muốn đi đâu?”
“Tùy tiện, ra bên ngoài quân doanh cũng được”.
“Nga…”
Tiêu Dục Kỳ đành phải thuận theo đứng dậy, hai người qua loa thanh lý dấu vết ái dục trên người một chút, mặc y vật đàng hoàng rồi ra khỏi trướng tử.
Trời còn chưa sáng, nền trời đen kịt điểm xuyết ngàn vì sao lấp lánh, Thôi thị vệ kia vẫn tận trung với cương vị mà hầu ở bên ngoài, Tiêu Dục Kỳ nghĩ tới tiếng rên rỉ phóng tứ của mình vừa rồi nhất định lọt hết vào tai hắn, không khỏi xấu hổ cúi đầu.
Thôi thị vệ thật không lộ ra tâm tình đặc biệt gì, hắn cung kính quỳ xuống:
“Hoàng Thượng thỉnh phân phó”.
Lôi Thế Hiên nói:
“Trẫm muốn cùng Tiêu thị vệ ra ngoài một chuyến, ngươi không cần đi theo”.
“Vâng”
“Ngươi hiện tại đi chuẩn bị mã xa, sau khi trẫm trở về lập tức xuất phát hồi kinh sư”.
“Vi thần rõ”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng, vi thần cáo lui”.
Tiêu Dục Kỳ nghe họ đối thoại, bỗng nhiên phát hiện — Lôi Thế Hiên khi đối mặt với mình cũng không tự xưng là ‘Trẫm’, đây là nguyên nhân gì chứ… (còn phải hỏi sao trời?! >”