Hẹn gặp ở Yêu Long huyệt
“Hoa cô nương, đã lâu không gặp. Ngươi còn nhớ ta chứ?” Nam tử áo trắng mặt đầy ý cười nói với Hoa Liên.
“Bạch Dịch công tử.” Hoa Liên đáp lại bằng một nụ cười, bào đệ của tộc trưởng tộc Tuyết Hồ, sau khi Tuyết Hồ vương đời trước qua đời mười mấy năm trước, con trai cả của ông ta – Bạch Kỳ lên kế vị, ở Hồ tộc, chỉ có tộc trưởng của Tuyết Hồ tộc là trẻ tuổi nhất. Mà đệ đệ của hắn, Bạch Dịch, cũng chỉ mới hơn trăm tuổi mà thôi.
Sở dĩ Hoa Liên ấn tượng với người này là vì hắn cực kỳ am hiểu về âm luật, có thể nói, dõi mắt khắp Hồ tộc, thậm chí là cả Đại Hoang sơn, chưa chắc đã tìm được người có thể địch nổi hắn.
Nói ra, thì cũng là một tài tử, rất được đám nữ tử trong Đại Hoang sơn ái mộ.
“Tiểu Phong, ta giới thiệu cho ngươi, vị này là…”
“Hoa Liên.” Chưa đợi Bạch Dịch dứt lời, nam nhân đứng bên cạnh hắn đã mở miệng gọi tên Hoa Liên, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.
Hoa Liên hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn trời, “Hôm nay trời đẹp ghê…” Nàng có thể giả bộ như không thấy người này được không, sao hắn lại chạy đến đây? Lần trước hắn một mình xông vào thành Nam Khê sơn còn chưa tính, bây giờ còn dám chạy đến Đại Hoang sơn, không phải định tự sát đấy chứ.
Phong Biệt Tình nhìn chằm chằm Hoa Liên một lúc, khóe miệng kéo ra một đường cong, “Ta không đến tìm ngươi.”
“Đã vậy, xin cáo từ.” Hoa Liên cũng chẳng muốn biết, Phong Biệt Tình rốt cuộc đã đến bằng cách nào, nàng không tò mò tí nào hết, chỉ cần để nàng cách xa người này ra là được.
“Ngươi không muốn biết tung tích của Tiểu Chỉ sao?” Tử huyệt! Những lời này thành công khiến Hoa Liên dừng bước.
Xoay người, Hoa Liên ráng nặn ra một nụ cười. “Xin cứ nói.”
”… Tạm thời chưa muốn nói.”
Được lắm!
Nhìn gương mặt xinh xắn của Hoa Liên vặn vẹo trong nháy mắt, độ cong nơi khóe miệng của Phong Biệt Tình càng trở nên rõ ràng, “Nàng sống rất ổn, rất lo cho ngươi, hơn nữa… không mấy vui vẻ.”
Kể từ khi Tiểu Chỉ bỏ đi cùng hắn bỗng trở nên tâm sự chồng chất, đối với chuyện của người khác, Phong Biệt Tình cũng chẳng tò mò, cho tới giờ cũng chưa bao giờ đi hỏi, chẳng qua là sau khi Tiểu Chỉ quay về, vẫn hay ngẩn ngơ.
“Như vậy…” Hoa Liên nhíu mày một cái, phải chăng nàng ấy đang nghĩ đến Quân Hầu?
“Ngươi có muốn gặp nàng không?” Câu tiếp theo của Phong Biệt Tình đã thành công hù dọa Hoa Liên.
“Ta không đến chỗ ngươi đâu.” Hoa Liên không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối.
“Ta cũng không định dẫn ngươi đến đó. Vài ngày nữa, ta sẽ quay lại Yêu Long huyệt, ta nghĩ Hồ Hoàng chắc cũng sẽ phái người đi.”
“Nơi đó…” Nghe đến địa danh đó, chân mày Hoa Liên nhướn lên, cái tên này nàng đã từng nghe thấy, còn là nghe được từ chính miệng cung chủ Linh Lung cung. Nhớ hồi nàng còn ở Kim Luân tự, hình như đã nghe thấy nàng ta muốn đến Yêu Long huyệt, mà Ân Mạc hình như cũng có ý định này.
“Người của Linh Lung cung sẽ không động đến ngươi ở đó đâu.” Dường như biết Hoa Liên đang lo lắng cái gì, Phong Biệt Tình mở miệng nói, “Dĩ nhiên, với điều kiện trước tiên là ngươi không được đi một mình.”
“Ta chỉ có thể gặp được Tiểu Chỉ ở chỗ đó thôi sao?” Bất kể thế nào, nàng vẫn chưa muốn mạo hiểm. Lần trước, người của Linh Lung cung dám gây sự ngay tại đại lễ tân hôn của Hồ Hoàng, có nghĩa là bọn họ cũng chẳng bỏ Hồ tộc vào trong mắt, nếu mình đi, khó mà đảm bảo được bọn họ sẽ không động thủ giết người.
“Phải, sau đợt này, nghĩa phụ sẽ thay máu cho Tiểu Chỉ, trong vòng mấy trăm năm nữa, e là các ngươi sẽ không có cơ hội gặp mặt.” Thân thể của Tiểu Chỉ vốn yếu ớt, Hoán Huyết đại pháp là công pháp của Ma tộc, không thể sử dụng cho người bình thường, một khi thành công, Tiểu Chỉ sẽ hoàn toàn biến thành Yêu hoặc biến thành Ma, sẽ giúp cho thân thể của nàng tốt lên. Nếu không, sợ rằng nàng sống không quá trăm năm.
“Vậy cũng được.” Có trời mới biết mấy trăm năm sau sẽ như thế nào, nếu đây là cơ hội gặp mặt duy nhất, nàng nhất định phải đi gặp Tiểu Chỉ. Về phần Linh Lung cung, hy vọng bọn họ có thể lý trí một chút. Cùng lắm thì nàng đành mặt dày bám sát theo Hồ Hoàng thôi.
“Ta chờ ngươi ở Yêu Long huyệt.”
Sau khi nói chuyện xong với Phong Biệt Tình, nàng rời khỏi đầm Lạc Hà trước, hai người kia vẫn đang tản bộ ở bên đó, xem ra, Bạch Dịch dường như rất quen thân với Phong Biệt Tình, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, còn có cả tiếng cười.
Phong Biệt Tình còn có thể cười? Đi được rất xa rồi, Hoa Liên mới không nhịn được quay đầu lại nhìn bóng lưng của hai người kia, chắc là lỗ tai mình có vấn đề rồi.
Về phần Phong Biệt Tình đến đây bằng cách nào, rồi tại sao lại quen Bạch Dịch, nàng không có hứng thú, ai cũng có bí mật của riêng mình, nàng không nhất thiết phải biết đáp án cho bằng được.
Có điều, điểm duy nhất khiến cho nàng thấy tò mò là, trên người Phong Biệt Tình lại có cả yêu khí, hơn nữa lại rất nồng đậm.
….
Tuy chỉ cần nói với vị cha kế kia rằng nàng muốn đến Yêu Long huyệt, ông ta nhất định sẽ đồng ý, có điều, Hoa Liên cũng không thích gặp người kia lắm. Hồ Hoàng khiến cho nàng có cảm giác quá nguy hiểm, rất nhiều, rõ ràng là một gương mặt đầy ý cười, nhưng nàng lại luôn có thể cảm nhận được một luồng sát ý.
Thông qua lời của mẫu thân chắc sẽ an toàn hơn nhiều. Vừa đi về phía Thiên Vũ các, Hoa Liên vừa nghĩ. Thực ra thì nàng đã sớm cảm nhận được, ở Hồ tộc, cuộc sống của nàng cũng không phải quá an toàn, nếu không phải xảy ra chuyện phía Linh Lung cung kia, ra khỏi Đại Hoang sơn sẽ gặp nguy hiểm, nàng còn lâu mới chết dí ở đây.
Vừa mới bước vào trong vườn ở Thiên Vũ các, Hoa Liên đã nghe thấy một tràng tiếng quát tháo, chủ nhân của giọng nói kia hình như là nữ, thanh âm nàng ta nghe còn rất quen.
“Hồ Uẩn, tại sao ngươi phải đối xử với chúng ta như vậy!” Càng đến gần Thiên Vũ các, giọng nói kia lại càng bén nhọn. Hoa Liên đứng bên ngoài chưa được bao lâu, đã thấy nha hoàn hầu hạ cho Hồ Uẩn thở hổn hển chạy vào, chưa chạy được mấy bước, nhìn thấy Hoa Liên đứng bên ngoài thì vội vàng dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếng la mắng bên trong vẫn không ngớt, Hoa Liên đầy hứng thú dỏng tai nghe. Từ đầu tới cuối mẹ nàng không ho lấy một tiếng, chắc là đang ngồi uống trà rồi.
“Tiểu thư, là Hồ Y, bà ta lại thừa dịp Hồ Hoàng không có ở đây đến tìm phu nhân gây phiền toái.” Sắc mặt của nha hoàn có chút khó chịu, phu nhân xem ra quá hiền từ rồi, đã bị người ta chèn ép đến như vậy mà cũng không cãi cọ gì cả, Hồ Y kia cũng quá đáng quá.
“À… Không sao đâu, ngươi lui xuống trước đi.” Hoa Liên gật đầu một cái, Hồ Y, nàng nhớ, không biết cô em gái tên Hồ Vi kia của bà ta thế nào rồi.
“Vậy, chỗ phu nhân…” Nha hoàn kia vẫn rất lo Hồ Uẩn sẽ bị chèn ép, nếu như Hồ Uẩn không vui, khi về Hồ Hoàng mà hạch tội xuống, chịu khổ nhất định là đám nô tài các nàng.
Nàng không sao hiểu nổi, Hồ Y lấy gan ở đâu ra mà dám tìm phu nhân gây phiền phức, không sợ Hồ Hoàng tức lên mà giết bà ta sao.
Cho dù tạm thời bà ta cũng coi như thị thiếp của Hồ Hoàng, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, kể từ khi phu nhân đến đây, Hồ Hoàng căn bản không hề chạm đến đám thị thiếp kia.
“Không sao đâu, ta đi xem mẹ thế nào.” Đẩy nha hoàn đi xong, Hoa Liên mới cất bước đi vào Thiên Vũ các. Vừa vào đại sảnh, đã thấy Hồ Y mặt đầy dữ dằn mặc một thân quần áo đỏ tươi đứng ở chính giữa, đang chỉ vào mũi mẹ nàng mà la mắng.
Còn Hồ Uẩn thì hệt như lão tăng nhập thiền vậy, ngồi trên ghế cúi đầu uống trà, giống như đang xem kịch mà nhìn Hồ Y. Đi cùng với Hồ Y, còn có cả muội muội của bà ta, Hồ Vi, xem ra, nàng ta không bị trừng phạt.
Hoa Liên đột nhiên đi vào, Hồ Vi vẫn đứng một bên hơi nheo mắt, trong mắt có sát ý không hề được che giấu. Chỉ tiếc, nàng ta không dám động thủ ở đây.
“Mẹ.” Hoa Liên giống như không nhìn thấy hai người kia, đi thẳng về phía Hồ Uẩn, cười cười ngồi xuống bên cạnh bà.
“Ừm, ta nghe Giang Lưu nói con đi ra ngoài tản bộ, lần sau nhớ mang theo các nàng, cẩn thận bị chó điên cắn phải.” Hổ Uẩn trong lời có ý.
“Con gái biết rồi, nhưng mẹ à, chó ở đây nhiều quá, cho dù không ra khỏi cửa cũng gặp nguy hiểm được kia kìa.” Hoa Liên tiếp lời Hồ Uẩn.
“Không sao, trên đời, có ai mà chưa từng đụng phải mấy con chó điên.” Hai mẹ con mỗi người một câu, căn bản không nhìn Hồ Y lấy một cái, lại khiến cho bà ta tức đến mức thiếu chút nữa động thủ.
Nếu không phải Hồ Vi vẫn cản lại, sợ rằng bây giờ hai bên đã đánh nhau.
Tuy nói, xét theo tu vi, hai tỷ muội các nàng đương nhiên sẽ lợi hại hơn, nhưng, Hồ Y có thể la mắng với Hồ Uẩn, Hồ Hoàng sẽ không nói gì, nhưng nếu động thủ, đến lúc đó, cho dù Hồ Y có ai đứng đằng sau cũng tuyệt đối chẳng có kết quả gì hay ho.
“Hồ Uẩn, ta cho ngươi hay, hắn giữ ngươi lại, chẳng qua là do nhất thời mới mẻ mà thôi, rất nhanh, ngươi cũng sẽ giống đám nữ nhân kia.”
“Đa tạ đã nhắc nhở, có điều, ngươi nên lo cho bản thân mình đi thì hơn.” Đặt chén trà trong tay xuống, Hồ Uẩn cười nói, không hề biến sắc vì lời nói của Hồ Y.
“Đừng quên ngươi có thân phận gì, ngươi cảm thấy hắn sẽ yên tâm mà giữ ngươi bên cạnh sao, đừng đắc ý, ngươi sẽ nhanh chóng giống ta thôi.” Nàng đã sớm thất sủng, đây chẳng phải chuyện gì khó nói, có điều nàng khác với những thị thiếp khác của hắn, cho dù là hiện giờ, cả Hồ Khâu cũng chẳng có mấy kẻ dám đắc tội nàng.
Hồ Uẩn nhìn chằm chằm Hồ Y đang đứng giữa đại sảnh một lúc lâu, mới cười khẽ đứng dậy, “Hồ Y, biết tại sao hắn lại coi trọng ta, mà không phải ngươi không?”
Hồ Y không lên tiếng, tay từ từ siết lại thành quyền. Phụ thân của các nàng đều là Hồ Vương ở Đại Hoang sơn, khi đó, lần đầu tiên bọn họ đến Đại Hoang sơn, đồng thời nhìn thấy Hồ Hoàng. Lúc ấy, bọn họ đều trẻ trung xinh đẹp giống nhau, thậm chí, nàng còn đẹp hơn cả Hồ Uẩn.
Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Hồ Hoàng đều đặt trên người Hồ Uẩn, cho đến giờ, cũng chưa từng thay đổi.
“Bởi vì ta sẽ không ngu xuẩn đến mức bỏ ra hết thảy vì một người đàn ông, cho nên, cho dù ta có mất mát, cũng sẽ không giống ngươi. Trong sinh mệnh của ta, không phải chỉ có mỗi nam nhân.”
“Ngươi không yêu hắn, tại sao lại lấy hắn?” Hồ Y đột nhiên trở nên tỉnh táo lại, không còn kêu la nữa.
“Đây là chuyện của chúng ta, ngươi đã là kẻ ngoài cuộc rồi.” Hồ Uẩn ngước mắt, ánh mắt phẳng lặng đến như vậy.
“Hồ Uẩn, ngươi thực độc.” Nói xong câu đó, Hồ Y xoay người bỏ đi, Hồ Vi sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.
“Ngươi sai rồi, ta của ngày hôm nay, là do các ngươi ép mà ra.” Hồ Uẩn nói rất nhỏ, chỉ có Hoa Liên ngồi bên cạnh bà mới nghe thấy.
Sau khi Hồ Y rời khỏi Thiên Vũ viên, giữa cả vườn hoa rơi, một bóng hình màu trắng đột nhiên xuất hiện, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn về Thiên Vũ các, không liếc Hồ Y đến một cái.
“Uẩn Nhi, nàng sẽ yêu ta, giống như trước kia.” Vân Khi mở lòng bàn tay, những cánh hoa tan tác giữa không trung toàn bộ rơi vào lòng bàn tay hắn.