Ngự Phật

Chương 54: Biến dị

Biến dị

Phía sau tảng đá cách hắn không xa, Tạc Xỉ rúc người núp ở đằng sau, đầu hơi ló ra nhìn Ân Mạc. Trừ hai chiếc nanh tương đối dọa người của nó ra, dáng dấp của Tạc Xỉ thực ra cũng không đến nỗi kinh người, chỉ có điều là làn da lại phiếm sắc xanh, không có bất cứ biểu cảm gì.

Từ khi Ân Mạc xuất hiện ở chỗ này, nó đã ngó dáo dác quanh đó, dường như muốn tiến vào cùng Ân Mạc, nhưng lại không có gan làm vậy.

“Ngươi muốn vào đúng không?” Ân Mạc lại hỏi một câu.

Một lúc lâu sau, Tạc Xỉ mới thò đầu ra, chần chừ gật đầu một cái với Ân Mạc.

“Hy vọng ngươi đừng hối hận.” Dù sao có thể sống đến tận bây giờ cũng không dễ dàng, đi vào, chưa chắc có thể còn sống mà đi ra. Nhưng mỗi người đều có mệnh số khác nhau, không phải chỉ bằng một câu nói của hắn là có thể ngăn cản được.

Nói xong, Ân Mạc đi trước, bước vào trong hang động đen nhánh sâu thẳm, bóng trắng kia nhanh chóng biến mất trước cửa động. Tạc Xỉ vòng quanh bên ngoài hai vòng, sau đó cũng chui vào trong động.



Đi rất xa, đám người Hoa Liên vẫn ở trong sơn động thấp hẹp, không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào của di tích, hơn nữa, nơi này yên tĩnh đến kỳ quái, nếu như không lên mười hai phần tinh thần, rất dễ bị tâm ma nhập thể. May là dù tu vi của Hoa Liên không cao, nhưng cũng không có vấn đề gì với tâm ma, cho nên, nàng lại chính là người nhẹ nhàng nhất trong đoàn người.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang cho là không thể tìm được di tích trong tích tắc, trước mắt nàng đột nhiên bừng sáng, cảnh tượng này… là ở Bất Chu Sơn!

Cách nàng mấy bước chính là Dưỡng Thiên trì, mà lúc này, bên bờ Dưỡng Thiên trì, một nam tử mặc áo tím đang đứng đó. Người kia cúi đầu mỉm cười, nét mặt tràn ngập sự vui mừng, nụ cười ấy khiến cho người bên cạnh nhìn vào tâm trạng cũng sẽ không kìm được mà vui vẻ theo.

Trong tay nam tử là hai viên châu sắc đỏ như bảo thạch, Hoa Liên cảm thấy ngực mình nhói đau từng cơn, cho dù có chết nàng cũng sẽ không quên đó là thứ gì!

Nếu không phải do đột nhiên mất đi hai hạt sen kia, nàng sao có thể đến tận bây giờ mới biến hóa. Nếu như không phải do mất đi hai hạt sen kia, nàng sao có thể thiếu chút nữa tan thành tro bụi.

Hoa Liên đưa mắt nhìn qua ao Dưỡng Thiên, quả nhiên, khi đó, những cánh hoa trên bản thể của nàng đã dần biến thành màu đen, lửa dưới đáy ao đột nhiên xông lên bao trùm lấy cả đóa hoa.

Sau khi lấy được hai hạt sen kia, nam tử áo tím xoay người bỏ đi, không hề liếc nhìn đến đóa huyết liên trong ao đến một cái.

Hoa Liên đứng một bên, giống như người đứng xem lẳng lặng nhìn tất cả, khi nam tử lướt qua nàng, không hề nhận thấy được sự tồn tại của nàng. Hoa Liên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gương mặt ấy khắc ghi sâu đậm trong đầu nàng.

“Hoa Liên, Hoa Liên tỉnh lại đi, Hoa Liên!” Trong lúc hoang mang, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy có người đang gọi mình, nàng chợt mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Thủy Ảnh đang ghé lại gần trong gang tấc.


“A, sao vậy?”

Thấy Hoa Liên tỉnh lại, Thủy Ảnh mới thở phào một tiếng, vừa nãy bọn họ đột nhiên tiến vào thế giới nội tâm của mình, có điều bốn người bọn họ đã nhanh chóng thoát ra trước, chỉ có Hoa Liên, toàn thân bị một tầng hồng quang bao phủ, ngay cả Giao Hoàng chạm vào nàng cũng bị bắn ngược trở lại, qua hơn một canh giờ nàng rốt cục mới có dấu hiệu tỉnh táo lại.

“Ngươi thiếu chút nữa bị ảo giác của thế giới nội tâm cắn nuốt.” Thủy Ảnh có chút trách cứ nhìn nàng, “Cẩn thận một chút, nơi này không giống bên ngoài.”

“Ta biết rồi, cảm ơn.” Hiếm khi có người quan tâm đến mình, mặc dù hắn chỉ theo lệnh của Giao Hoàng bảo vệ nàng.

Sau khi tỉnh táo lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, nhưng Hoa Liên lại cảm thấy Giao Hoàng thường liếc mắt nhìn qua mình, ánh mắt kia có thêm vài phần ý tứ tò mò nghiên cứu.

Sau khi đột phá tầng ảo cảnh này, đi không bao xa, bọn họ đã tiến vào một gian phòng bằng đá vô cùng rộng rãi, căn phòng đá này không biết là sau này được dựng lên hay là vốn đã có, vậy mà lại không kém mấy so với đại điện của Hải Vương cung. Bên trong phòng đá có một cánh cửa đá cao hơn mười thước, cửa đá nửa khép, có một lối vào đủ cho một người, trên hai phiến cửa đá màu đen thẫm khổng lồ không có bất cứ hoa văn nào, chỉ treo hai chiếc vòng kim loại cùng màu.

Chiếc vòng kim loại kia không biết được làm từ chất liệu gì, chỉ có điều Giao Hoàng mới nhìn thấy nó sắc mặt đã trở nên kích động, nếu không phải trước cửa đá kia còn có hai con cự thú bằng đá màu xanh chắn phía trước, đoán chừng bây giờ bà ta đã xông lên.

“Giao Hoàng, chính là chúng.” Hoa Liên và Thủy Ảnh dừng ở lối vào, không đi lên phía trước, hai đại yêu kia đi theo U Cơ, nhỏ giọng nói bên tai bà ta.

“Trấn Sơn thú con rối Bảo Chất của Kim Luân tự, một đám phế vật!” Khi nhìn thấy hai con rối kia, sắc mặt U Cơ cũng trầm xuống, vốn tưởng đây là đồ trong di tích thượng cổ, không ngờ lại là đám hòa thượng Kim Luân tự kia giở trò quỷ. E là bây giờ người của Ma Đạo và Chính Đạo đã vào trước từ hai cửa khác rồi.

Chỉ có Yêu tộc bọn họ, đến giờ mới tới cửa vào.

“Cái này… nhưng, tăng nhân của Kim Luân tự căn bản không có cơ hội đặt con rối ở chỗ này.” Muốn đi vào nơi này, nhất định phải đi qua doanh địa, cho dù lúc ấy Giao Hoàng không có ở đây, nhưng cũng không đến nỗi có người xông vào mà bọn họ chẳng hề cảm nhận được.

“Là hòa thượng kia!” U Cơ cắn răng ngoan độc gầm gừ, nét mặt dữ tợn khiến cho hai gã đại yêu bên cạnh đồng thời lùi về sau, chỉ sợ không cẩn thận lại bị giận chó đánh mèo.

Chỉ phất tay một cái, Giao Hoàng đã phá hủy hai con rối có thực lực ngang với tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia, sau đó một mình bước vào trong cửa đá trước. Hoa Liên chần chừ ở bên ngoài cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn không thể không vào.

Càng đến gần cánh cửa đá kia, trong lòng nàng lại càng mơ hồ cảm thấy một tia nguy hiểm. Bước vào phiến cửa đá kia, Hoa Liên hơi ngẩn ra một chút, bên trong lại có một cánh cửa nữa, sau khi đi qua sáu cánh cửa, nàng đã hoài nghi nơi này không phải là di tích Thái cổ thực sự. Mấy người Thái cổ đó không rảnh rỗi như vậy chứ, làm nhiều cửa như thế để làm cái gì?

“Long Môn, nơi đây nhất định là Long Môn!” So với vẻ không chút để tâm của Hoa Liên, gương mặt của U Cơ đã trướng đến đỏ bừng, thân hình khẽ run rẩy, kích động nói.

Căn cứ vào những gì Đại Hoang lục ghi lại, Thượng cổ, quả thực đã từng có trường hợp vào Long Môn hóa rồng, có điều, Long Môn đã sớm bị hủy diệt, không ai biết Long Môn thực sự trông như thế nào.


Khi đi qua cánh cửa thứ chín, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Giao Hoàng lại kích động như vậy. Bọn họ vừa mới bước vào, Giao Hoàng đột nhiên mất khống chế biến trở lại bản thể, mà đỉnh đầu bà ta thậm chí còn có hai cái sừng đen nhánh đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xé thịt mà vươn ra.

Cho dù Hoa Liên chưa từng thấy rồng có bộ dạng thế nào, nhưng nàng có thể xác định, Giao Hoàng hiện giờ tuyệt đối không phải đang hóa rồng, bà ta đang biến thành quái vật thì đúng hơn.

Hơn nữa, hơi thở hắc ám trên người bà ta vô cùng nồng đậm, không riêng gì Giao Hoàng, phải nói là trừ Hoa Liên ra, yêu khí trên người ba người kia đêu đang biến hóa.

Nơi này thực quỷ dị. Rõ ràng không có gì cả, lại khiến cho bốn người kia bắt đầu biến dị. Hoa Liên liếc qua cánh cửa vừa mới tiến vào, thân thể khổng lồ của Giao Hoàng vừa hay đang chặn ở đó, nàng bỏ qua ý định chạy trốn từ chỗ đó.

“Grào grào grào ——” Tiếng gầm kinh tâm động phách thoát ra từ trong miệng Giao Hoàng, lúc này dường như bà ta vẫn chưa biến hóa hoàn toàn, trên đỉnh đầu là một cặp sừng trâu gấp khúc cong lên, trong miệng mọc ra một hàng nanh dài, bởi vì răng nanh đột nhiên mọc ra, miệng của bà ta giờ đã máu me đầm đìa. Những chiếc vảy đen nhánh sáng loáng vốn có trên người giờ đã rụng gần hết, giống như bị người ta nhổ hết lên, một tầng vảy nhỏ màu vàng bắt đầu phủ lên thay thế.

Con ngươi màu vàng biến thành sắc đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hai tên đại yêu cũng đang không ngừng kêu gào bên cạnh, không chút do dự chụp xuống, ngay trước mặt Hoa Liên, cứ thể nhai sống một tên đại yêu, những tiếng răng rắc lạo nhạo khiến người ta nghe mà thấy lông tóc dựng ngược.

Hoa Liên chỉ liếc Giao Hoàng một cái, sau đó không dám quay đầu lại, chạy như điên vào bên trong. Cho dù bên trong có nguy hiểm thế nào, nàng cũng phải đi vào thử vận may một lần, nếu không, nhất định nàng cũng sẽ bị Giao Hoàng gặm nát.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang chạy vào bên trong, Giao Hoàng đột nhiên phát hiện ra nàng, không thèm nhìn đến gã đại yêu còn lại đã bị bà ta chụp cho gần chết, quẫy đuôi đuổi theo Hoa Liên.

Không gian trong cánh cửa thứ chín rộng vô cùng, nàng đã chạy ít nhất nửa canh giờ, không biết đã vòng qua biết bao nhiêu chướng ngại vật mà vẫn không sao thoát khỏi sự truy đuổi của Giao Hoàng.

Mà sau lưng, tiếng vảy ma sát với mặt đất đã cách mình càng ngày càng gần.

Đáng chết, khi bọn họ đi qua chín cánh cửa, yêu khí đều dâng cao lên, chỉ có nàng là yêu khí không ngừng thất thoát, hơn nữa bị Giao Hoàng đuổi theo lâu như vậy, nàng đã sớm hao hụt gần hết.

Đột nhiên chân Hoa Liên bị thứ gì đó ngáng một cái, nàng lảo đảo một chút rồi ngã nhào xuống đất.

Đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, nàng dường như đã nhào vào người một vật sống, Hoa Liên to gan sờ soạng hai cái, hình như sờ phải mặt người?

“Thí chủ, mặc dù không ai nhìn thấy, nhưng xin đừng phi lễ mặt của tiểu tăng.”

”…” Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, thần kinh căng thẳng của Hoa Liên cuối cùng cũng buông lỏng một chút, nàng vô lực ngồi trên người Ân Mạc, không có ý định di chuyển, “Sao ngươi lại ở…”

“Suỵt…” Hoa Liên còn chưa nói hết lời, đã bị Ân Mạc che miệng lại, hai người lăn mấy vòng, cho đến khi lưng nàng chạm vào vách đá mới dừng lại, dĩ nhiên, Ân Mạc vẫn làm đệm thịt cho nàng.

“A Di Đà Phật, ta đã đặc biệt thả Trấn Sơn thú ngăn cản Yêu tộc vào trong, không ngờ bọn họ vẫn cứ tiến vào.” Ân Mạc một tay ôm Hoa Liên, dán sát vào lỗ tai nàng nói chuyện.

Khí nóng phả vào trong tai, Hoa Liên ngứa đến rụt cổ.

Biết Giao Hoàng đang ở gần đó, Hoa Liên không dám lộn xộn, chỉ có thể rúc vào trong ngực Ân Mạc. Mùi tanh hôi kia càng ngày càng đậm, mà Giao Hoàng cách bọn họ cũng ngày càng gần, Ân Mạc lại cứ ghé vào bên tai nàng nói chuyện, Hoa Liên đành vùng vằng giơ tay lên, không chút khách khí che miệng hắn lại.

Khi lòng bàn tay chạm phải cánh môi mềm mại của hắn, tay Hoa Liên không kìm được mà run lên một chút, nàng thế này có tính là đang phi lễ với hòa thượng không? Vào thời điểm kinh tâm động phách như vậy, trong đầu Hoa Liên đột nhiên thoáng qua một ý niệm kỳ quái như thế.

Giao Hoàng sau khi biến dị hình như không thể dùng thần niệm để tìm người, chỉ có thể thông qua tiếng động để phán đoán, mắt thấy Giao Hoàng chỉ còn cách hai bọn họ mấy thước nữa, đột nhiên một tràng tiếng động vọng tới, Giao Hoàng vụt quay đầu, quẫy đuôi trườn về phía phát ra tiếng động.