Ngự Phật

Chương 53: Di tích Thái cổ

Di tích Thái cổ

Kết quả, bóng đen kia chẳng những không có ý định rời đi, lại còn xích lại gần Ân Mạc. Dừng một chút, cảm thấy Ân Mạc hình như không chú ý đến mình, lại bước lên thêm hai bước nữa.

Ân Mạc bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn qua bóng đen kia, chưa mở miệng, đã thấy bóng đen kia bị dọa cho sợ đến mức lập tức lùi lại thật xa.

Chờ hắn quay đầu qua nơi khác, chưa được mấy chốc, bóng đen kia lại xích lên, hai người cứ giằng co như vậy, một lúc lâu sau, Ân Mạc cuối cùng cũng chịu thua. Cất bước đi về phía bóng đen kia, bóng đen kia không chạy trốn, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cách bóng đen chừng mười mấy thước, Ân Mạc dừng lại, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt sâu thẳm lóe lên bạch quang trong đêm đen kia.

Cặp mắt kia cũng không giống người, nhưng lại khác với loài dã thú, tròng mắt của nó thậm chí còn có ba quầng sáng, là ba quầng sáng kia tỏa ra bạch quang.

Tạc Xỉ, dị thú Thái cổ, hình người, tay cầm mâu giáp, răng dài ba thước. Thứ đứng trước mắt hắn, dù hàm răng không khoa trương như vậy nhưng cũng đã dài đến dưới cằm, đáng tiếc, trong tay nó không có mâu giáp.

Có điều, Ân Mạc trên cơ bản đã có thể xác định, nó chính là Tạc Xỉ không thể nghi ngờ, có ghi chép nói rằng loại dị thú này đã chết trong Đại Hoang, ai ngờ được nó còn sống đến bây giờ chứ.

Cho nên mới nói, nếu như không tận mắt thấy được, thì đừng nên tin tưởng những lời đồn đại. Giống như những thần thoại về thời thượng cổ đã được nghe qua rất nhiều kia, có ai biết, trong đó có bao nhiều phần thật giả.

“Nếu như ngươi còn muốn sống tiếp, tìm một nơi không có ai tu luyện, đến khi nào ngươi có thể bỏ được thân túi da này đi mới thôi, ta không có hứng thú với ngươi.” Nói xong, Ân Mạc cũng chẳng quan tâm nó nghe có hiểu hay không, xoay người đi thẳng.

Mà Tạc Xỉ chỉ nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn. Một lúc sau, khi bóng dáng Ân Mạc hoàn toàn biến mất, đám độc trùng quanh quẩn trên không trung đột nhiên đồng loạt vọt về phía nó. Trong chớp mắt nó đã bị bao vây hoàn toàn.

Được một lúc, lách tách một tiếng, đám độc trùng kia lại tản ra, nó lấy tay vỗ bụng, đủng đỉnh bước đi. Trên đất có một tầng thi thể của độc trùng.



Chắc là mấy ngày vừa qua nàng đã mệt muốn chết rồi, lúc Hoa Liên tỉnh dậy đã là nửa đêm. Bên ngoài lều của nàng không có ai canh gác, cũng không có ánh sáng nào.

Cuối cùng cũng khôi phục được chút thể lực, Hoa Liên đứng dậy, vặn eo một cái, đi ra ngoài lều. Dù sao cũng không tu luyện được, nàng đi ra ngoài hít thở một chút cũng tốt.

Ngay từ lúc Hoa Liên có động tĩnh, U Cơ ngồi trong chiếc lều cách đó không xa đột nhiên ra dấu cho Thủy Ảnh bên cạnh, “Đi theo nàng ta, đừng để cho nàng ta đi xa.”

“Dạ.” Thủy Ảnh gật đầu một cái, nhanh chóng ra ngoài như một trận gió, đám đại yêu vẫn chia ra ngồi hai hàng đang thảo luận về di tích thái cổ đầu tiên là dừng lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiếp tục thảo luận.

Doanh địa của Yêu tộc rất lớn, hơn nữa nơi này cũng không có những cột đá nguy hiểm kia, Hoa Liên cũng không lo lắng lúc nào cũng có thể bị đám trùng độc kia gặm cho xương cốt cũng không còn, có điều, nàng vẫn không có dũng khí đi sâu vào trong Thạch Hải giữa đêm thế này.


Thủy Ảnh nói với nàng, vào ban đêm, muốn sống thì tốt nhất đừng nên đi loạn. Hoa Liên cũng không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy ở đây, cho nên chỉ đi loanh quanh trong doanh địa.

Nàng chưa đi được bao lâu, đã thấy Thủy Ảnh đi theo sau. Biết hắn tới để giám thị, cũng thuận tiện bảo vệ mình, Hoa Liên cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, Thủy Ảnh không hay nói nhiều, hơn nữa, nàng không cho là giữa họ có tiếng nói chung gì cả.

Vốn nàng cũng chẳng phải người hay chuyện, nếu không gặp phải cái thể loại giỏi bắt chuyện như Khổng Uyên kia, Hoa Liên cũng sẽ không chủ động mở miệng.

Đi tiếp lên trước, nàng đã có thể nghe thấy tiếng những còn độc trùng cọ cánh sàn sạt cách đó hơn trăm thước, không đợi Thủy Ảnh nhắc nhở, Hoa Liên đã dừng bước, trong lòng nghĩ, chắc cũng đến lúc về rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị, có người ở gần đây, cảm giác hết sức quen thuộc, hơn nữa, bóng dáng người nọ đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến cho trái tim Hoa Liên giật thót.

“A a, xem ra canh giữ ở đây vẫn có chút thu hoạch.” Tiếng cười khẽ chợt truyền vào trong tai, Hoa Liên giật mình một cái. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhìn qua Thủy Ảnh, mà Thủy Ảnh hình như cũng không nhận ra điều gì khác lạ, Hoa Liên bấy giờ mới yên tâm.

“Sao ngươi lại chạy đến đây hả?” Hoa Liên cũng truyền âm lại, đại khái là do đã ở bên cạnh Ân Mạc một thời gian, cho nên lúc Hoa Liên nói chuyện với hắn đã bớt đi vài phần cẩn trọng, lại có thêm chút tùy ý.

“Ta ở đây thì có gì lạ, kỳ quái phải là ngươi làm sao lại ở đây mới đúng? Ta nhớ, lần trước lúc chia tay, ngươi nói với ta là muốn dạo chơi tứ hải cơ mà, sao hả, quyết định đi du ngoạn ở Thạch Hải một vòng trước?” Ân Mạc trêu ghẹo nói.

”…Không nói thì thôi, nói đến, còn không phải tại ngươi!!” Mặc dù không nhìn thấy người kia, nhưng vừa nghe thấy giọng của hắn Hoa Liên đã có chút mất bình tĩnh. Nghĩ đến sự xui xẻo mà Ân Mạc mang đến cho nàng, Hoa Liên không nhịn được muốn đập vào mặt hắn.

“Chậc chậc, ta cũng đâu có bắt ép Giao Hoàng, bảo bà ta đưa ngươi đến đây.” Ân Mạc vẫn tiếp tục trêu chọc.

Tự biết nói không lại hắn, cứ tiếp tục thế này, mình nhất định sẽ bị hắn làm cho tức đến lộ hết cả manh mối, Hoa Liên đành phải chuyển đề tài, “Ngươi biết bà ta đang tìm ngươi mà còn chạy tới, không sợ bị túm sao? Ta nhớ, tu vi của bà ta cao hơn ngươi nhiều.”

Mặc dù chỉ cần đủ tu vi, cách xa trăm dặm cũng có thể truyền âm, nhưng Giao Hoàng đang ở đây, dù truyền âm kiểu gì cũng rất dễ bị phát hiện. Huống chi, Hoa Liên còn có trực giác, Ân Mạc ở ngay gần đây, lá gan của hắn đúng là khá lớn.

Hắn không sợ bị phát hiện sao? Hay là Giao Hoàng căn bản không phát hiện ra được?

Mặc dù chính Ân Mạc cũng đã nói, tu vi của hắn chỉ đến Hóa Thần kỳ mà thôi, nhưng Hoa Liên vẫn cảm thấy, tên này vô cùng thần bí, giống như nàng vậy, mang theo rất nhiều bí mật. Cho dù tu vi của hắn như vậy, nhưng thực lực chân chính tuyệt đối sẽ không chỉ dừng ở Hóa Thần kỳ.

“Ô… Ta vốn định cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng mà, xem ra trình độ thích ứng của ngươi rất cao, nhìn qua, Giao Hoàng đối xử với ngươi cũng không tệ lắm, ta đi trước vậy, không tiễn.” Cuối cùng cũng nhìn thấy cái mặt xinh xắn của nàng giận đến biến thành bánh bao, tiếng cười của Ân Mạc vọng đến.

“Nói gì hữu dụng ấy!” Nàng không tin Ân Mạc không có việc gì mà lại chạy tới chỉ để nói chuyện phiếm với nàng, hơn nữa, cho dù Ân Mạc có muốn đưa nàng đi, nàng cũng không đồng ý. Nàng vừa mới phủi sạch “Gian tình” giữa mình với hắn xong, sao có thể cứ thế mà bỏ chạy cùng hắn được.

Cho dù có thoát khỏi Giao Hoàng, sau này, chẳng lẽ cả đời nàng cứ phải trốn chui trốn nhủi sao, không thể đi cùng Ân Mạc mãi được.

“Hữu dụng à… hữu dụng thì không có.” Tiếng cười lại vọng đến lần nữa, có điều lần này thanh âm đã dần dần nhỏ đi, chắc là người đã đi xa.


”…” Hoa Liên đứng đó, tức đến giậm chân, hại nàng không dưng lại kích động cả nửa ngày, kết quả hắn ngay cả một tin hữu dụng cũng không nói.

Đùa bỡn nàng xong rồi cứ thế bỏ đi? Hầu hắn tâm sự, trái tim run sợ lâu như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao chứ! Đồ hòa thượng vô nhân tính!

“Ngươi làm sao vậy?” Thủy Ảnh thấy Hoa Liên giậm chân tại chỗ, rốt cục không nhịn được mở miệng.

“Không sao cả.” Hoa Liên căn bản không có ý giải thích, yêu quái mà, có ai mà không có bệnh lạ, tất cả đều có thể chấp nhận.

Quả nhiên, Thủy Ảnh cũng không hỏi tiếp nữa, Hoa Liên cũng chẳng có tâm tình đi dạo tiếp, bước nhanh về lều của mình, nằm lên giường, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Không biết có phải vì sự xuất hiện của Ân Mạc hay không, cảm xúc vốn căng thẳng của nàng cũng từ từ hạ xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Liên vừa rời giường đã nghe thấy một tràng tiếng ồn ở bên ngoài. Đến nàng bước ra khỏi lều mới thấy một hàng thi thể đang đặt ở giữa doanh địa.

Đều là thi thể của vài đại yêu, có điều trước mắt đều đã bị xé tan thành từng mảnh, những bộ phận trên người trên cơ bản đều là ghép lại. Mới sớm ra đã thấy một cảnh máu me như vậy, Hoa Liên không nhìn nổi nữa, vừa định xoay người đi vào trong lều, đã thấy Thủy Ảnh đi về phía nàng, “Giao Hoàng muốn gặp ngươi.”

Bất đắc dĩ, Hoa Liên chỉ có thể đi theo Thủy Ảnh gặp Giao Hoàng, gặp xong, nghe được chỉ thị của Giao Hoàng, mặt của Hoa Liên hoàn toàn trắng bệch.

Bà ta lại muốn đưa một đứa tiểu yêu vừa mới lên Yêu Soái kỳ như nàng đi thăm dò di tích Thái cổ! Bà ta sợ mình không chết đúng không? Đám đại yêu vừa nãy đều là do xông vào di tích Thái cổ nên mới biến thành cái dạng ấy, tu vi của bọn họ thấp nhất cũng là Yêu Vương, nàng chỉ tính là cọng hành.

Nhưng mà, lệnh của Giao Hoàng đã ban, Hoa Liên căn bản không có đường để cự tuyệt. Chỉ hy vọng lúc gặp nguy hiểm cần chạy trốn, bọn họ có thể thuận tiện vớt mình đi cùng, có điều, khả năng xảy ra chuyện nực cười như thế ngay cả nàng cũng không tin nổi.

Di tích Thái cổ đã trải qua bao năm sương gió gột rửa, đã sớm chìm vào trong lòng đất, cũng không biết lúc trước Ma Tu kia làm sao phát hiện ra được.

Đi theo đám Giao Hoàng đến cửa vào của di tích, nàng chỉ thấy được một hang động thẳng đứng sâu tăm tắp, ánh sáng không sao lọt vào trong hang, đứng ở trên căn bản không thể thấy được tình hình phía dưới thế nào.

“Cửa vào chỉ có một sao?” Hoa Liên nhỏ giọng hỏi Thủy Ảnh bên cạnh.

“Nghe nói có rất nhiều cửa vào, có điều tạm thời an toàn chỉ có ba, đây là một trong số đó.” Câu trả lời của Thủy Ảnh không khiến Hoa Liên an tâm hơn được mấy phần, đi vào từ cửa an toàn còn chết một đám, có thể thấy chỗ này không an toàn đến nhường nào.

Dù gì trong động này cũng có một chiếc thang lên xuống đơn giản, Hoa Liên đi theo Giao Hoàng và Thủy Ảnh đi vào, đi cùng họ còn có hai Đại yêu, tu vi của bọn họ ít nhất cũng là Yêu Đế kỳ đầu.

Trận thế này, xem ra không tìm được kết quả sẽ không bỏ qua.

Trong động một mảng đen kịt, hơn nữa cực kỳ yên tĩnh, bước chân chạm đất cũng có thể phát ra từng trận tiếng vang. Dù trong tay Thủy Ảnh có cầm dạ minh châu nhưng ánh sáng căn bản không thể nào xuyên qua bóng tối, chỉ có thể chiếu sáng chừng hai ba thước quanh người.

Cùng với lúc đám Hoa Liên tiến vào từ cửa bên này, ngoài một cửa vào khác cách đó ngàn dặm, có một người vận bạch y đứng đó, từng trận gió nhẹ phất qua mái tóc hắn, những sợi tơ màu vàng đan vào tóc đen cùng nhau bay múa, kim quang màu vàng lấm tấm ánh lên rất thuận mắt, người này chính là Ân Mạc.

Có điều Ân Mạc chỉ nhìn chằm chằm cửa vào, không có ý đi xuống.

Đứng đó một lúc, giọng nói có chút bất đắc dĩ, ”…. Sao ngươi lại đi theo nữa rồi?”

_________________