Ngự Phật

Chương 147: Luôn có người làm chủ

Luôn có người làm chủ

“Hoa Liên…” Tử Vi Tiên Đế đứng bên ngoài được một lúc lâu, Hoa Liên trước sau vẫn không hề ngẩng đầu, dường như đang suy tư chuyện gì đó. Rốt cục, hắn không nhịn được, mở miệng trước.

Hoa Liên nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo mấy phần kinh ngạc, “Tử Vi Tiên Đế? Thật đúng là khách quý, xin thứ cho ta không thể đứng dậy hành lễ.”

“Giữa ta và ngươi đâu cần phải đa lễ như vậy.” Tử Vi không để ý cười cười, “Nghe nói ngươi là vì chuyện của Lạc Lâm Cửu nên mới bị giam lại?”

“Đúng vậy, hai vị Tiên Đế đại nhân không chịu tin lời của ta, ta cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc ngồi trong Thiên Lao này suy nghĩ lại.” Hoa Liên cũng tỏ ra không quá để ý.

“Lần này Chân Vũ bọn họ quả thực có chút sơ suất, ngươi yên tâm, việc này ta nhất định sẽ không để ngươi phải chịu oan ức.”

“Vậy ta đây xin cảm tạ Tiên Đế đại nhân đã chủ trì công đạo trước.” Hoa Liên rũ mắt xuống, lông mi thật dài khẽ run lên. Trao đổi với kẻ thông minh, tâm trạng lúc nào cũng sảng khoái.

Tử Vi chỉ ở trong Thiên Lao một lúc rồi đi luôn, từ đầu tới cuối, không hề nhắc đến đóa sen vô căn kia. Có điều trong lòng Hoa Liên rất rõ ràng, sau khi ra ngoài, đóa sen kia có khả năng đã quay trở lại Bách Hoa Viên rồi.

Rốt cuộc là những đan phương đan độc kia quan trọng, hay là đóa sen kia quan trọng, ai có cái nhìn của người ấy, nhưng trong mắt Tử Vi Tiên Đế, chắc sớm đã có đáp án rõ ràng. Trừ phi hắn có thể tìm được một người thay thế tốt hơn nàng, nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ phải đứng về phía nàng.

Nàng cũng chẳng muốn lợi dụng ai, uy hiếp ai cả, ai bảo hắn cứ lao vào họng súng làm gì chứ.

Hoa Liên có thể coi là tiên nhân đầu tiên ra khỏi Thiên Lao mà không tổn hao chút linh kiện nào, tin tức này truyền ra ngoài, thực sự khiến cho không ít kẻ thất vọng. Cũng khiến cho vô số người cảm thán, vận khí của nàng thực sự là tốt đến cùng cực, có thể lọt vào mắt xanh của Tử Vi Tiên Đế.

Để giúp nàng ta ra ngoài, Tử Vi Tiên Đế thậm chí đã hoàn toàn trở mặt với Thanh Lam Tiên Đế, như vậy mặt mũi phải lớn đến mức nào chứ.

Nàng chẳng qua chỉ giúp Tử Vi Tiên Đế một việc nhỏ mà thôi, trong mắt mọi người, những chuyện nàng làm đều là việc thuộc bổn phận, mà những gì Tử Vi Tiên Đế làm vì nàng đã vượt xa khỏi những thứ mà nàng đáng được nhận.

Bách Hoa Viên trừ việc có thêm một đóa sen đã héo rũ ra thì không có bất kỳ sự thay đổi nào. Sau khi Hoa Liên quay về, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày vẫn tận tâm tận lực chăm chút cho đóa sen kia.

Mặc dù phân nửa số cánh hoa đã nở giờ đã héo hết, cũng may lại mọc ra nụ hoa mới. Mặc dù không còn ai tới Bách Hoa Viên nữa nhưng nhất cử nhất động của nàng vẫn không tránh thoát được ánh mắt của kẻ có ý đồ.

Cho dù là Chân Vũ Đại Đế, sau khi nghe tin tức này, cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, Hoa Liên đích thực là có bản lĩnh của riêng nàng. Ít nhất là, khả năng khiến cho đóa sen kia cải tử hoàn sinh, hắn không có.

So với Thanh Lam, hắn dĩ nhiên càng gần gũi với Tử Vi hơn, cho nên, hắn cũng đành phải đứng ở phía đối lập với Thanh Lam. Sớm biết vì một nữ tiên nho nhỏ mà lại chọc ra lắm phiền toái như vậy, lúc đầu hắn sẽ không nhất quyết giữ nàng lại.

Đây là lần đầu tiên Chân Vũ Đại Đế cảm thấy hối hận.

Nếu là bình thường, thời điểm này Anh nhất định sẽ đến đây tham gia náo nhiệt. Nhưng đến giờ nàng ấy vẫn còn ở trong núi Vĩnh Sinh, Hoa liên cảm thấy hơi chán chường, dù sao tâm trạng tốt cũng cần có người chia sẻ.

Mặc dù không chờ được Anh, nhưng lại chờ được một vị khách quý khác.


Bạch Nhược một mình đến Bách Hoa Viên, so với hôm ở Long Cung, sắc mặt của nàng ta đã có thêm vài phần điềm tĩnh. Nàng không phải là một cô gái tuyệt mỹ, nhưng khí chất tựa như u lan trên người lại rất hấp dẫn người ta.

Hoa Liên đang quay về từ bờ hồ, đã nhìn thấy nàng đứng ngoài vườn hoa, có chút không biết làm sao nhìn chằm chằm thứ dây leo màu xanh đậm đang quấn trên bắp chân. Hoa liên búng ngón trỏ, một đóa sen to bằng móng tay do lửa ngưng tụ thành bay về phía đám dây leo kia, chưa đợi chạm phải, đám dây leo kia đã nhanh chóng thu lại.

Nửa năm nàng không ở đây, trong vườn hoa gieo trồng không ít những hạt giống trân quý, để bảo vệ chút tài sản của mình, những biện pháp phòng hộ như thế này vẫn rất cần thiết.

Bạch Nhược hẳn là may mắn, vì nàng ta chọn đứng im không động đậy.

“Ngươi đến tìm ta vì sư phụ?” Hoa Liên cũng không mời nàng ta vào ngồi mà đứng cách mấy bước nói chuyện với nàng, thái độ có vẻ hết sức lạnh lùng.

“Ta muốn cầu ngươi cứu chàng.” Bạch Nhược cúi đầu, do dự một lúc lâu, hàm răng mới nhả bờ môi dưới đã bị cắn rách da ra, “Tình cảnh của chàng… rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?’ Hoa Liên cười lạnh, “Tiên Giới đối với sư phụ ta mà nói, nơi nào cũng đều rất nguy hiểm. Ta lại cảm thấy, bây giờ ông ấy đang an toàn nhất, huống chi, ông ấy có thể an toàn như vậy, không phải là còn nhờ ngươi hay sao?” Một hồn thể, muốn đối phó với ông ấy hết sức đơn giản, có điều là thứ quan trọng nhất còn chưa nhả ra, ai dám hạ thủ với ông ấy chứ.

Nghe Hoa Liên nói vậy, Bạch Nhược càng cúi đầu thấp hơn.

Lạc Lâm Cửu đang sống rất tốt ở Địa Phủ, làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy, huống chi ông ấy là người Diêm Vương chỉ đích danh muốn chăm sóc. Nếu như không phải tự ông ấy đi ra ngoài, có ai lại biết được ông ấy đang ẩn thân trong mười tám tầng địa ngục.

Tin Bạch Nhược đi theo Yến Cửu Vũ đến Địa Phủ có rất ít người biết, nhưng thân là Tiên Đế, muốn biết tin gì, dĩ nhiên hết sức đơn giản.

Những chuyện này, Hoa Liên chẳng cần hỏi cũng đã có người nói cho nàng biết.

“Ta… cũng không biết, trước…” Bạch Nhược muốn giải thích, nhưng nói được một nửa lại dừng lại. Hoa Liên không hề lộ ra bất cứ vẻ khinh bỉ hay căm hận nào, cũng bởi vì như vậy, nàng mới không nói tiếp được. Người này, có phải căn bản cũng chẳng quan tâm hay không?

Nàng cũng từng gặp Lạc Lâm Cửu sau khi hắn bị bắt, thậm chí còn nhắc đến Hoa Liên, lúc ấy Lạc Lâm Cửu cũng chỉ ừ một tiếng, thật giống như đồ đệ này hoàn toàn chỉ là tôm tép vậy.

Nàng đã nghĩ như vậy mấy lần, nhưng nếu quả thật không có quan hệ gì, Hoa Liên sao phải tân tân khổ khổ đưa người giấu vào Địa Phủ. Nàng không nghĩ là Lạc Lâm Cửu sau hai vạn năm chạy trốn lại vẫn còn thực lực mà đánh động đến Diêm Vương, khiến hắn phải giúp một tay.

“Nói đi, sư phụ rốt cuộc thế nào rồi?” Hai người trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Hoa Liên mở miệng trước.

“Hiện giờ chàng bị phụ thân ta nhốt trong Hắc Thủy Lâm, chỉ sợ không trụ được mấy ngày. Ta mong, ngươi có thể cứu chàng, chỉ có ngươi mới có thể cứu được chàng, van cầu ngươi…” Bạch Nhược cầu khẩn nhìn Hoa Liên, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Hắc Thủy Lâm là một chỗ tương đối đặc biệt trong Tiên Giới. Nàng đã sớm nghe nói sư phụ mình bị giam ở đó. Nơi đó là nơi tốt nhất để đối phó với Hồn Tu, nghe nói mỗi lần Diêm Vương phạm sai lầm, đều bị giam tại đó để tu tỉnh.

Lạc Lâm Cửu dù sao cũng không phải Diêm Vương, cho nên ông không thể sống ở Hắc Thủy Lâm trong thời gian dài, nếu không, rất có thể đi mất cái mạng nhỏ.

Nghĩ đến đây, Hoa Liên không khỏi nhíu mày, một lúc lâu cũng chỉ biết than thở, “Ta không có cách nào cả.” Nàng cũng chỉ là một tiên nhân được phong hào nhỏ bé, cho dù thực lực có thể sánh với Tiên Quân, ở một nơi lớn như Tiên Giới thì cũng chỉ là một cọng rau bình thường mà thôi.

“Ta cầu xin ngươi, chỉ có ngươi mới cứu được chàng, ba ngày sau chàng sẽ chết mất…”


Tiếng khóc than của Bạch Nhược khiến cho tay của Hoa Liên khẽ run lên. Mãi đến khi Bạch Nhược cho là nàng sẽ không mở miệng nữa, Hoa Liên thực sự giống như đột nhiên hạ quyết tâm, chợt ngẩng đầu lên, “Ngươi có thể giúp ta được đến đâu?”



Lúc Bạch Nhược rời khỏi Bách Hoa Viên, mắt đỏ lựng, dáng vẻ lòng như tro tàn. Các tiên nhân lén theo dõi nàng ít nhiều đều sinh ra vài phần khinh thường với vị chủ nhân của Bách Hoa Viên này.

Phần lớn trong lòng đều nghĩ thế này, mang tiếng nàng ta là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, lại nhát gan sợ chết như vậy. Có điều cũng phải, nếu nàng ta đã có thể bình an đi ra khỏi Thiên Lao, dĩ nhiên là đã bị cảnh cáo, vị sư phụ nhận lúc khó khăn kia thì tính là cái gì chứ.

Bạch Nhược rời khỏi Bách Hoa Viên men theo Đăng Tiên Lộ, rẽ qua vài khúc ngoặt rồi mất tăm tích, không có mấy người chú ý đến nàng ta. Sau khi xác định không có ai theo sau, nàng ta vòng quanh mấy vòng, đi vào một mảnh rừng rồi biến mất.

Những chuyện này, Hoa Liên dĩ nhiên không biết. Nàng đang an an ổn ổn ngồi trong nhà mình, nâng chiếc lò luyện đan lên, nhìn chằm chằm lớp sương mù dày đặc quanh quẩn trên lò luyện.

Cuối cùng sương mù chậm rãi ngưng tụ thành một thanh kiếm nhỏ, vọt thẳng vào trong lò luyện đan. Hoa Liên thở phào một tiếng, thu lại Nghiệt hỏa đỏ tươi trong lòng bàn tay.

Đan dược có màu đỏ, tựa như một viên bảo thạch, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Ngày hôm sau, Bạch Nhược lại đến Bách Hoa Viên, lúc rời đi, vẫn là vẻ mất mác như trước, ánh mắt càng sưng đỏ hơn, trên gương mặt mơ hồ có thể nhìn thấy được nước mắt.

Đêm hôm đó, Bích Lưu Tiên Quân ngồi bên trong đan phòng, đối mặt với một nữ tử, sắc mặt có vẻ cực kỳ khó coi.

“Ngươi thấy sao?” Thanh âm của nữ tử vang lên, bên trong lòng bàn tay nàng ta, một viên đan dược màu đỏ đang nằm gọn bên trên, sắc đỏ nhàn nhạt tỏa ra từ đó.

“Không hổ là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu.” Bích Lưu Tiên Quân gần như là nghiến răng mà thốt ra những lời này, lão đương nhiên có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn thứ này vô số lần, nhưng là, viên đan dược này, cố tình lão lại không biết luyện chế, thậm chí ngay cả phục chế cũng không thể. Chuyện này đối với lão mà nói, là một nỗi sỉ nhục.

“Đan dược này hẳn là dưỡng khí đúng không, nàng ta đúng là vẫn còn quá non, ở Tiên Giới này, mềm lòng thì ắt sẽ mất mạng.” Được một lúc, nử tử kia cười nhẹ, “Ngày mai sẽ là ngày ngươi thực hiện được nguyện vọng, chuẩn bị xong chưa?”

“Dĩ nhiên, ta đảm bảo nàng sẽ có đi mà không có về.”

“Vậy thì tốt, viên đan dược này vậy cho ta đi, dù sao ngươi giữ lại cũng vô dụng.”

“Ngài thích là được rồi.” Bích Lưu Tiên Quân cười khan hai tiếng, “Thanh Lam đại nhân, chuyện của tiểu nữ và Yến Cửu Vũ, xin trông cậy vào ngài.”

“Yên tâm, chuyện ta đã đồng ý, đương nhiên sẽ không thay đổi.” Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy, phất tay áo lên, biến mất tại chỗ.

Giờ phút này, Hoa Liên đang lười biếng làm tổ trên ghế nằm, có chút thất thần nhìn ra cả một trời đầy sao ngoài cửa sổ. Không biết… Ân Mạc bây giờ đang làm gì? Cũng đang nhìn sao mà nhàm chán vô nghĩa ư?

Bên kia Tiên giới, trong đại điện Phạm âm quanh quẩn, một nam tử áo trắng tư thái ưu nhã nửa dựa vào đài sen, nheo mắt nghe cái gọi là Phật Pháp vô thượng, ngáp một cái thật to.

Cả một phòng hòa thượng này, nào có mềm mại thơm tho đáng yêu như Hoa Liên nhà hắn, bệ hoa sen ngồi cũng cứng như vậy, rầu rĩ nghĩ đến đây, toàn thân Ân Mạc vô tình tản mát ra một tia u oán.

“Sát Sinh Phật.”

“Bồ Tát gọi ta?” Miễn cưỡng ngước mắt, quét qua vị đồng nghiệp không rõ giới tính chân thực phía đối diện.

“Sát Sinh Phật hình như không yên lòng.”

“Bồ Tát đã niệm kinh với ta cả trăm ngày rồi, định chuẩn bị siêu độ cho ta sao?”

“Sát khí của ngươi nặng quá, như thế không tốt.”

“Bồ Tát, ta bảo đảm sẽ không khiêu khích Tử Vi Tiên Đế nữa, như thế được chưa?”

“Đa tạ Sát Sinh Phật thông cảm.”