Ngự Phật

Chương 146: Vào Thiên lao

Vào Thiên lao

“Bách Hoa Tiên tử, xin tiên tử đi theo chúng ta một chuyến.” Đúng vào lúc Hoa Liên còn đang ngồi tu luyện, một nhóm Thiên tướng chấp pháp bỗng ùa vào Bách Hoa Viên.

“Có chuyện gì sao?” Hoa Liên mở mắt, có chút nghi hoặc quét qua những Thiên tướng chấp pháp có vẻ mặt hung thần ác sát đứng trước mặt.

“Chuyện liên quan đến cơ mật của Tiên giới, mong tiên tử phối hợp.” Thiên tướng cầm đầu lấy một tấm lệnh bài ra quơ trước mặt nàng một cái, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chăm.

“Vậy cũng được.” Hoa Liên hơi do dự một chút, đi theo Thiên tướng chấp pháp.

Vốn tưởng chẳng qua chỉ là hỏi han có lệ, ai ngờ được bọn họ lại dẫn thẳng nàng đến Thiên lao. Bên ngoài cánh cổng to lớn đen ngòm của Thiên Lao, hai con Bệ Ngạn* trông như hai pho tượng đứng ở hai bên, cho đến khi bọn họ đến gần, chúng mới đột nhiên đứng dậy, theo sự di động của thân thể chúng, tiếng xích sắt va vào nhau cũng truyền đến.

* Hay còn gọi là Hiến Chương, là một trong số chín con của Rồng, hình dáng tựa hổ, thích nghe phán xử, phân định; vì thế Bệ Ngạn được tạc ở công đường, nhà ngục, trên các tấm biển công đường.

Hai con Bệ Ngạn tiến lên trước mấy bước, cánh cửa lớn khép chặt được kéo ra một khe hở, một luồng không khí khiến cho người ta lạnh đến thấu xương tỏa ra từ bên trong.

“Bách Hoa Tiên tử, xin mời, Thanh Lam Tiên Đế và Chân Vũ Đại Đế đang chờ ngươi ở bên trong.”

Hoa Liên quay đầu lại liếc nhìn vị Thiên tướng chấp pháp đứng đằng sau, bốn góc phía sau nàng đều được canh chừng, xem ra cho dù nàng có muốn thoát thì cũng không có khả năng.

Có câu Thiên Lao chỉ có vào chứ không có ra, không biết nàng có thể ra được hay không đây.

“Các ngươi canh chừng* cho cẩn thận.” Thấy Hoa Liên đã bước vào Thiên Lao, gã Thiên tướng chấp pháp cầm đầu đảo mắt, phân phó một câu, còn mình thì bỏ đi trước.

Trong Thiên Lao không có ánh sáng, tất cả cũng vẫn bình thường. Có điều luồng hàn ý kia vẫn thời thời khắc khắc quanh quẩn bên Hoa Liên. Đi về phía trước chưa được mấy bước đã có một đội Thiên binh mặc chiến giáp màu đen đi tới, mặt không biểu cảm nói: “Đi theo chúng ta.”

Theo những người đó đi sâu vào trong Thiên Lao, nàng thấy phạm nhân bên trong lại càng nhiều hơn. Ở đây không thiếu Tiên Quân, nàng thậm chí còn nhìn thấy cả một vị Đại La Kim Tiên.

Đi thẳng đến nơi sâu nhất trong Thiên Lao, một tòa cung điện trôi lơ lửng trong không trung hiện lên trước mắt nàng. Một con đường nhỏ do những luồng lôi điện màu đen trải thành xuất hiện trước mặt.

“Hai vị Tiên Đế đang ở bên trong.” Sau khi nói xong, những người đó không buồn để ý đến Hoa Liên, đi thẳng.

Bước vào cung điện, Hoa iên liếc thấy Chân Vũ Đại Đế và Thanh Lam Tiên Đế đang ngồi ngay ngắn ở bên trên. Đại khái là bởi vì nơi đây là Thiên Lao nên sắc mặt của Chân Vũ Đại Đế cũng có thêm vài phần âm trầm.

“Tiểu tiên Hoa Liên bái kiến hai vị Tiên Đế.” Hoa Liên khẽ nghiêng người, trong đầu vô số ý niệm đang xoay chuyển. Tìm mình đến đây, không thể còn chuyện gì khác ngoài việc liên quan đến sư phụ. Không biết bọn họ rốt cuộc muốn hỏi chuyện gì.

“Bách Hoa Tiên tử không cần đa lễ, chúng ta tìm ngươi tới chỉ là để làm sáng tỏ một chuyện.” Chân Vũ Đại Đế không lên tiếng, trái lại, Thanh Lam Tiên Đế lại mở miệng trước. Hơn nữa gương mặt còn rất ôn hòa, thái độ với nàng hoàn toàn khác hẳn ngày thường.


“Không biết hai vị Tiên Đế muốn biết chuyện gì?”

“Ngẫm chắc ngươi cũng đã biết, sư phụ ngươi vì chuyện gì mà trở thành phản đồ của Tiên giới rồi chứ?”

Hoa Liên khẽ nhíu mày, “Chuyện này… tiểu tiên không rõ cho lắm.”

“A, thì ra là vậy.” Thanh Lam Tiên Đế mỉm cười, “Vậy để ta nói qua cho ngươi đi, năm đó Lạc Lâm Cửu đã trộm mất một quyển điển tịch rất quan trọng ở chỗ Bích Lưu Tiên Quân, trong đó có ghi lại rất nhiều những phương pháp luyện chế đan độc do Bích Lưu Tiên Quân nghiên cứu ra, đều là bí mật bất truyền của Tiên Giới.”

“Thì ra là thế.” Hoa Liên tỏ ra đã hiểu gật đầu, ngay sau đó mỉm cười ngẩng lên nhìn về phía Thanh Lam Tiên Đế, “Tiên Đế nói với ta chuyện này, là có ý gì?”

“Lạc Lâm Cửu dù đã bị bắt, nhưng trên người hắn không có bản điển tịch kia. Hơn nữa theo chúng ta được biết, khi ngươi còn ở nhân gian đã học được cách luyện chế đan độc rồi, ta nói có đúng không?”

Nhìn gương mặt tươi cười của Thanh Lam Tiên Đế, Hoa Liên rũ mắt xuống, “Cho nên Tiên Đế hoài nghi bản điển tịch bị trộm kia đang ở trên người ta?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu, lần trước ở Lăng Tiêu Yến, thứ đan độc ngươi dùng với Đông Lâm Tiên Quân cũng là đan độc được ghi lại trên điển tịch đó.”

“Nếu ta nói bản điển tịch kia không có trên người ta thì sao?”

“Hoa Liên!” Chân Vũ Đại Đế vẫn trầm mặc đột nhiên lại mở miệng vào lúc này, “Chuyện này lỗi không phải do ngươi, chỉ cần ngươi giao bản điển tịch kia ra, ta bảo đảm không có bất cứ kẻ nào dám truy cứu trách nhiệm của ngươi. Hơn nữa, nếu ngươi muốn học tập luyện chế đan độc, sau này bất cứ lúc nào cũng có cơ hội để xem bản điển tịch kia.”

“Đa tạ Chân Vũ Đại Đế. Nhưng mà, ta thực sự không biết bản điển tịch kia rốt cuộc đang ở đâu, sư phụ ta cũng không hề đưa cho ta bất cứ quyển điển tịch nào. Ông ấy chỉ giao cho ta một chiếc lò luyện đan, nếu không tin, ta có thể cho các ngươi xem.” Nói xong, Hoa Liên lấy chiếc lò luyện đan to bằng bàn tay mà Lạc Lâm Cửu đưa cho nàng từ trong nhẫn chứa đồ ra.

Hai người kia đón lấy lò luyện đan, nhìn một lúc lâu vẫn không kiểm tra ra có chỗ nào không ổn. Đây là một chiếc lò luyện đan cực kỳ bình thường, ở Tiên Giới, có vô số chiếc lò luyện đan khác có chất lượng tốt hơn cái này.

Thanh Lam Tiên Đế trả chiếc lò lại cho Hao Liên, sau đó như cười như không liếc nhìn Chân Vũ Đại Đế bên cạnh, “Chân Vũ Đại Đế, Bách Hoa Tiên tử dù sao cũng là người của ngươi, chuyện này vẫn nên do ngươi xử lý đi.”

“Hoa Liên, ta vẫn rất thưởng thức ngươi, ta không muốn ngươi lại hồ đồ trong chuyện này. Ta biết các ngươi thầy trò tình thâm, nhưng ngươi làm vậy, chỉ khiến cho mình cái nhanh hơn thôi*.” Rất hiển nhiên, Chân Vũ Đại Đế không hề tin vào những gì Hoa Liên nói.

“Hoa Liên biết tầm quan trọng của chuyện này, cũng không dám lường gạt hai vị Tiên Đế đại nhân, nhưng đồ thực sự không nằm trong tay ta.”

“Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà suy nghĩ cho kỹ đi, hy vọng qua vài ngày nữa, ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.” Chân Vũ Đại Đế nói xong, tay áo vung lên. Hoa Liên cơ bản không hề có bất kỳ sự phản kháng nào, cảnh vật trước mắt chớp lên một cái, bản thân dường như đã tiến vào một phòng giam giăng đầy lưới sét.

Nàng quan sát cảnh sắc xung quanh một lượt, lắc đầu, quả nhiên như nàng dự đoán.

Thực ra thì trong lòng Hoa Liên cũng hiểu rõ, giao miếng ngọc giản mà sư phụ đưa cho nàng ra mới là cách làm thỏa đáng. Năng lực của nàng quá thấp, muốn đối nghịch với Tiên giới hiển nhiên không phải là cách làm thông minh, nhưng nàng không muốn làm vậy.


Nàng và Lạc Lâm Cửu mặc dù mang tiếng là thầy trò, nhưng tiếp xúc cũng không quá nhiều. Nàng cũng không hẳn là hiểu rõ vị sư phụ này của mình, nhưng nàng lại nhớ rõ cái thần thái khi Lạc Lâm Cửu giảng giải đan phương cho mình.

Đó là một loại tự tin, một loại kiêu ngạo tuyệt đối. Nếu đan phương kia không phải của ông ấy, ông ấy sẽ không bộc lộ ra thần sắc như thế. Nàng chỉ tin vào cảm giác của mình, sư phụ của nàng, không phải loại tiểu nhân như vậy.

Sau khi Hoa Liên bị Chân Vũ giam lại, Thanh Lam mới nhíu mày mở miệng, “Chân Vũ, ngươi tin lời nàng ta chứ?”

“Không tin thì làm sao, ngươi còn muốn lục soát người nàng ta nữa mới được?”

“Dưới tình huống mà nàng ta không biết gì, đối với chúng ta mà nói, chuyện đó rất đơn giản.”

“Đúng là đơn giản, nhưng ngươi sao mà biết được, Sát Sinh Phật không động tay động chân gì trên người nàng ta.” Nếu là những kẻ khác, còn cần bọn họ phải lãng phí nhiều thời gian như vậy sao, trong lòng bọn họ cũng chỉ kiêng dè có Ân Mạc.

“Đây dù sao cũng là chuyện của Tiên Giới chúng ta, Sát Sinh Phật… hắn cũng chẳng có đạo lý gì mà quản chứ đúng không.” Nhắc tới Ân Mạc, giữa hai hàng mi của Thanh Lam Tiên Đế cũng có thêm vài phần do dự, nàng cũng không dám chắc.

“Nếu mà hắn còn chịu nói đạo lý với ngươi. Chuyện này ta cũng chỉ giúp ngươi được đến thế, muốn lấy được những đan phương đan độc kia, ngươi chỉ có thể tự mình nghĩ cách mà thôi.” Dứt lời, Chân Vũ cất bước bỏ đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đại điện.

Chân Vũ đỉ rồi, sắc mặt của Thanh Lam hoàn toàn trở nên âm trầm, ngay sau đó cũng biến mất trong cung điện.

Sau khi Hoa Liên bị giam vào Thiên lao, Bách Hoa Viên vì thiếu mất chủ nhân, tựa như là mất đi sức sống, có rất nhiều tiên thảo đã bắt đầu khô héo, có điều, tình trạng này cũng chẳng có ai chú ý tới.

Yến Cửu Vũ đã tiến vào Bách Hoa Viên lần thứ ba, vẫn không thấy Hoa Liên đâu, nhưng hắn lại thấy Tử Vi Tiên Đế.

“Bái kiến Tử Vi Tiên Đế.” Đột nhiên lại gặp vị này ở Bách Hoa Viên, khiến cho Yến Cửu Vũ ít nhiều cũng có chút giật mình.

“Yến Thống lĩnh không cần phải khách khí.”

“A a, Tiên Đế đại nhân chê cười rồi, Yến Cửu Vũ đến giờ vẫn còn chưa khôi phục chức vị nữa kia.” Mặc dù hắn đã mang Thiên tướng chấp pháp đi bắt Lạc Lâm Cửu, nhưng đó là lệnh của Thanh Lam Tiên Đế. E là do nàng ta lo không có hắn, Thiên tướng chấp pháp không chịu nghe lệnh mà thi hành thôi. Bản thân hắn thì vẫn phải canh giữ ở Nam Thiên Môn.

“Không bao lâu nữa chắc Yến Thống lĩnh cũng sẽ phục hồi nguyên chức thôi, đại chiến Tiên Ma… sắp bắt đầu.” Tử Vi cười khẽ, thời điểm Tiên Ma đại chiến, chỉ có chiến tướng như Yến Cửu Vũ mới có thể chiếm được lợi thế.

“Vậy thì xin nhờ lời hay của Tiên Đế, Tiên Đế đến đây để tìm Bách Hoa Tiên tử sao?” Hắn đối với Tử Vi Tiên Đế ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút, Hoa Liên thay hắn nuôi sống đóa sen kia, còn hắn lại vào lúc đóa hoa kia nở thì một cước đá văng người ta ra.

Mặc dù đối với tiên nhân bình thường mà nói, Tử Vi Tiên Đế cũng coi như đã đến một cấp bậc nào đó, nhưng e là Hoa Liên lại chẳng nghĩ vậy. Ngày đó, khi hắn đến tặng quà thay cho Tử Vi Tiên Đế, vẻ mặt của Hoa Liên ngay cả một chút ý tứ cảm tạ cũng không có. Ngay cả nụ cười của nàng cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Đúng vậy, không biết Yến Thống lĩnh có biết tung tích của nàng không?”

“Nghe nói Bách Hoa Tiên tử nửa năm trước đã bị đưa vào Thiên Lao rồi, sau đó thì ta cũng không rõ.” Trước khi Hoa Liên bị đưa vào Thiên Lao, hắn đã thu được tin tức của thuộc hạ. Có điều là không ngờ tới đã nhốt nửa năm rồi mà bọn họ vẫn không thả Hoa Liên ra ngoài.

“Đa tạ Yến Thống lĩnh.” Tử Vi Tiên Đế khẽ gật đầu, “Cáo từ trước.”

“Tiên Đế đi thong thả.” Dõi mắt nhìn Tử Vi Tiên Đế bước đi, Yến Cửu Vũ nheo mắt lại.

Dù không biểu hiện quá rõ ràng, có điều hắn ít nhiều có thể nhận ra được, Tử Vi Tiên Đế có tâm sự, nếu liên quan đến Hoa Liên, chắc hẳn cũng chỉ có đóa sen vô căn kia mà thôi.

Nghĩ đến đây, Yến Cửu Vũ không khỏi thót tim, Hoa Liên không phải đã động tay động chân gì với đóa sen vô căn kia đấy chứ? Nếu không tại sao nàng có thể nuôi sống một đóa sen mà ngay cả Tiên Đế cũng không tài nào làm được. Nếu như vậy, lá gan của nàng ta có hơi quá lớn một chút rồi.

Suy nghĩ này xoay một vòng trong đầu Yến Cửu Vũ rồi bị đè lại. Cho dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến hắn.

Vào ngày thứ một trăm bảy mươi ba bị nhốt trong Thiên Lao, Hoa Liên cuối cùng cũng chờ được kẻ đầu tiên đến dò hỏi về nàng. Nhìn thấy bóng dáng màu tím kia xuất hiện bên ngoài lôi ngục, khóe miệng Hoa Liên nhếch lên một cách khó nhận ra. Nàng đã nói rồi, máu của nàng rất quý giá, dùng, thì phải trả một cái giá rất cao tương xứng.