Ngự Phật

Chương 142: Thiệp mời

Thiệp mời

Bên trong Bách Hoa Viên, nếu lúc này có người bước vào, ắt sẽ thất kinh, nơi đây vậy mà đã biến thành một biển lửa, ngọn lửa sắc đỏ như máu không có một chút nhiệt độ, bừng lên trên mặt đất. Kỳ quái ở chỗ, hoa cỏ nơi đây hoàn toàn không bị bất cứ tổn thương gì.

Hoa Liên khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, lòng bàn tay mở lên trên, vô vàn đóa hồng liên nở ra từ lòng bàn tay nàng, sau đó từ từ biến mất. Mỗi lần một đóa hồng liên biến mất, ngọn lửa xung quanh nàng lại vượng thêm mấy phần, thực giống như muốn nuốt trọn cả người nàng vậy.

Sau khi quay về từ điện Chân Vũ lần trước, nàng vẫn ở đây tu luyện, ước chừng cũng hơn một năm, mà trong khoảng thời gian này, không có ai dám tự tiện xông vào Bách Hoa Viên nữa.

Cũng có mấy lần có kẻ xông vào, có điều còn chưa thấy nàng đã bị cả một vườn Nghiệt hỏa thiêu trụi mất tay hoặc mất chân, sau đó, không có ai đến để chịu tội nữa.

Kể từ khi huyết mạch của Tạc Xỉ tách rời khỏi huyết mạch của bản thân, Hoa Liên bỗng sinh ra một cảm giác rất kỳ quái, giống như là linh khí ở đây với mình không được hòa hợp, mặc dù nàng có thể hấp thụ linh khí để tu luyện, lại cứ cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó.

Còn có một chuyện khiến cho Hoa Liên vẫn canh cánh, nàng phát hiện ra lúc mình tu luyện, có chút không khống chế được tâm trạng, một luồng cảm xúc bạo ngược thường sẽ xuất hiện một cách khó hiểu, khiến cho nàng cảm giác như mình dường như sắp nhập ma vậy.

Rõ ràng là không thể sinh ra tâm ma, vậy cảm giác đó rốt cuộc là từ đâu mà tới, Hoa Liên chỉ cảm thấy càng thêm kỳ quái.

Có lẽ, nàng có thể đi hỏi Ân Mạc một chút, người này biết rõ chuyện của nàng, thậm chí còn hiểu về thân thể nàng hơn chính nàng.

Sau khi thu công, cả vườn Nghiệt hỏa biến thành vô số những đóa hồng liên, những đóa sen kia từ từ dung hợp vào nhau, cuối cùng hóa thành một chiếc trâm cài tóc, cánh hoa màu đỏ phảng phất như hồng ngọc lóe lên ánh sáng lay động lòng người. Nàng tiện tay vấn một búi tóc, dùng trâm cố định lại, bấy giờ mới đứng dậy đi về phía hồ nước trong Bách Hoa Viên.

Tử Vi Tiên Đế đã quay về chưa, nàng cũng không biết, có điều tình trạng đóa sen vô căn này càng ngày càng tốt, vốn là nụ hoa, lúc này đã có cánh hoa từ từ bung ra, như vậy chắc không bao lâu nữa sẽ mở ra. Thấy tình hình như vậy, dù thế nào hắn cũng sẽ vô cùng vui vẻ đúng không?


Mấy ngày sau khi bỏ cấm chế tự mình bày ra bên ngoài Bách Hoa Viên, lục tục có vài tiên nhân đến bái phỏng Hoa Liên, phần lớn đều là những Hoa tiên thuộc quyền cai quản của nàng. Mặc dù từ lần trước đã bị nàng tự mình diệt trừ hơn hai mươi người nhưng số lượng Hoa tiên ở Tiên giới không phải là ít, rất nhanh đã được bổ sung đầy đủ.

Lúc này, cho dù là người mới hay người cũ cũng biết tính tình của người lãnh đạo trực tiếp của mình không được tốt cho lắm, không kẻ nào dám giờ trò đỏng đảnh trước mặt nàng, có điều Hoa Liên căn bản không có bất kỳ yêu cầu nào với các nàng, nàng còn chưa nhàm chán đến mức đi tìm phiền toái như vậy.

Trừ các nàng ra, Anh cũng phái người gửi lời nhắn cho nàng, đại khái là báo bình an. Ở Tiên giới, xa nhau một năm chẳng qua cũng chỉ bằng thời gian một cái chớp mắt, nàng ấy không cần thiết phải làm như vậy, có điều Hoa Liên lại cảm thấy rất vui, có người nhớ đến nàng, có người có thể để cho nàng quan tâm, đó cũng là một loại hạnh phúc chăng?

Còn nữa chính là nàng nhận được không ít thiệp mời, ở Tiên giới, trừ tu luyện ra, quan hệ cũng là một chuyện rất quan trọng. Đã đến bước làm tiên nhân được phong hào, trên căn bản muốn tiến thêm bước nữa không chỉ đơn giản là có tu vi mà nhất định còn phải cần một mạng lưới quan hệ thật mạnh mẽ mới được.

Nói vậy, càng nhận được nhiều thiệp mời thì có nghĩa là mạng lưới quan hệ của tiên nhân này ở Tiên giới càng rộng, Hoa Liên đương nhiên là không có khả năng đó. Hiện giờ nàng chẳng qua mới đang ở trong giai đoạn được thừa nhận.

Cầm một xập thiệp mời kia, Hoa Liên có chút nhức đầu, nàng vốn không giỏi lắm về giao thiệp, bắt nàng đến một nơi xa lạ để tham dự yến hội, thực sự có chút khó khăn.

Nhưng nàng lại không thể không đi, dù sao người ta đã nể mặt nàng, nàng cũng phải đón nhận.

Cuối cùng, Hoa Liên dứt khoát nhắm mắt chọn đại một tấm từ trong xấp thiệp. Là thiệp của Đông Hải Long Cung. Con trai thứ năm của Đông Hải Long Vương lấy vợ, lấy đồ đệ của Bích Lưu Tiên Quân. Nói tới vị Bích Lưu Tiên Quân này, nhân duyên ở Tiên giới không phải chỉ tốt ở mức bình thường, ông ta am hiểu chế thuốc, ở Tiên giới có ai bị thương trên căn bản đều thích đến chỗ ông ta, thường xuyên qua lại đã kết giao được không ít bạn bè.

Hoa Liên với bọn họ căn bản là cực kỳ xa lạ, nàng thấy hơi kỳ quặc, tại sao đối phương lại gửi thiệp mời cho mình.

Địa vị của Đông Hải Long Vương ở Tiên giới rất cao, việc vui của con trai ông ta, đương nhiên sẽ có không ít tiên nhân đến chúc mừng, Hoa Liên còn chưa ra khỏi Nam Thiên Môn đã thấy không ít tiên nhân đi về hướng Đông Hải.


Bước chân của nàng không nhanh, một mình đi theo một đoàn người ra khỏi Nam Thiên Môn, nàng phát hiện ra, vị Tiên tướng canh chừng Nam Thiên Môn lại gật đầu mỉm cười với mình, mới vừa nãy có bao nhiêu tiên nhân đi qua như vậy cũng đâu có thấy hắn lộ ra chút biểu cảm nào, hơn nữa còn chuyên trị hếch mũi lên mà đối diện với người khác, tư thế kia không phải phách lối ở mức bình thường, cố tình đám tiên nhân đi qua lại còn chào hỏi với hắn.

Hoa Liên sửng sốt một chút, cũng gật đầu một cái, cho đến khi đi rất xa rồi, nàng vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

“Thủ lĩnh, nàng chính là Bách Hoa Tiên tử đúng không, ta nghe nói quan hệ của nàng ta và Sát Sinh Phật không cạn, là thực hay giả vậy?” Chờ đám tiên nhân đã đi hết rồi, mấy tên tiên binh đứng một bên đều bu lại.

“Ta biết, hôm đó ta còn thấy Sát Sinh Phật tự mình đưa nàng về đây. Có điều ta thấy vẻ ngoài của nàng ta cũng đâu đến mức, kém xa Thanh Lam Tiên Đế.” Mặc dù không ai nói, nhưng từ rất lâu trước đó bọn họ đều biết rõ trong lòng, nếu không phải Sát Sinh Phật đang ở Phật giới, không thể phạm giới, hắn và Thanh Lam Tiên Đế sẽ ở bên nhau.

“Vớ vẩn, Sát Sinh Phật căn bản không để mắt đến Thanh Lam Tiên Đế, ta lại thấy Bách Hoa Tiên tử này không tệ.”

Nghe thuộc hạ mỗi người một câu thiếu chút nữa cãi nhau, vị Tiên tướng hai chân bắt chéo ngồi trên ghế ngọc nheo mắt nhìn về phía xa, một lúc lâu mới lười nhác mở miệng, “Chuyện ở Tiên giới, đừng bàn luận linh tinh.”

“Được rồi thủ lĩnh, ngài quen biết Sát Sinh Phật lâu nhất, tin tức bên ngoài đang đồn rốt cuộc là thật hay là giả vậy?”

Đối với vị lão đại này, đám tiên binh không kẻ nào dám chậm trễ, nếu không phải là lão nhân gia hắn phạm sai lầm thì đã không bị cách chức đến đây trông chừng Nam Thiên Môn.

Cho dù bị cách chức, Tiên giới vẫn không có kẻ nào dám không nể mặt hắn, đây chính là một kẻ liều lĩnh, tiên nhân có thể khiến hắn để ý, trong Tam giới đếm trên đầu ngón tay cũng không vượt quá năm người. Nếu không phải tính tình của hắn quá tệ, với sự cống hiến của hắn cho Tiên giới, cho dù có phong Tiên Đế cũng dư dả.

“Ta làm sao mà biết được, ta cũng đâu phải Sát Sinh Phật.” Vị Tiên tướng kia rung chân, chiếc ủng màu bạc đế mềm lóe lên một tầng sáng nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là không phải thứ bình thường.

Có thể nói, một đôi ủng của hắn còn đắt giá hơn cả một bộ tiên y của người khác.

“Aiz, thủ lĩnh, ngài định đi đâu vậy?” Thấy nam tử đứng dậy bước ra ngoài, vài gã thuộc hạ của hắn vội vàng đi theo.

“Đến Đông Hải dự hôn lễ của con sâu con kia, hà hà.” Nam tử nhe răng cười một tiếng với đám thuộc hạ, hàm răng trắng bóc khiến cho người ta phát lạnh trong lòng.