Ngự Phật

Chương 141: Vẫn không được làm sao bây giờ?

Vẫn không được làm sao bây giờ?

Ranh giới Tứ Hải, tại nơi cấm địa ngay cả Long Vương cũng không thể tùy ý ra vào, Long Vương Thái tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nghe Đông Lâm báo tin tức mới nhất cho hắn.

“Thái tử, Hoa Liên kia không biết có bản lĩnh gì mà lại lấy được sự thừa nhận của núi Vĩnh Sinh, bây giờ động vào ả sợ rằng sẽ không dễ dàng được như vậy.”

“Trời cao có đức hiếu sinh, diệt tiên sẽ tổn hại đến công đức, ta sẽ không giết nàng.” Trên gương mặt tươi cười của Long Vương Thái tử có thêm vài phần âm lãnh. Nếu Hoa Liên không được chấp nhận thì thôi, cố tình giờ nàng đã là một phần tử của núi Vĩnh Sinh, hắn lại càng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Thái tử có tính toán gì không?”

“Gọi Thủy Đức Tinh Quân tới đây.”

“Được.” Đông Lâm đảo mắt, giờ hắn đã hiểu ý đồ của Long Vương Thái tử.



Ân Mạc đưa nàng đến Nam Thiên Môn, lại không đi vào cùng với nàng, nhưng chỉ thế cũng đủ rồi. Có ai không biết đám tiên nhân thích đưa chuyện nhất ở Tiên giới đều từ Nam Thiên Môn mà ra cả, giờ Ân Mạc đưa nàng về, chắc chưa đến ngày mai cả Tiên giới sẽ biết.

Quay lại Bách Hoa Viên, nàng còn chưa kịp đứng vững chân, người của Chân Vũ Đại Đế đã tới.

“Bách Hoa Tiên tử, Chân Vũ Đại Đế mời tiên tử đến điện Chân Vũ.” Tiên nhân kia cung kính hành lễ với nàng, trong ánh mắt lại ít nhiều có chút đồng tình.

Hoa Liên này tự ý rời khỏi Bách Hoa Viên, nhiệm vụ mà Chân Vũ Đại Đế phân phó lại không có ai hoàn thành, lần này, chắc nàng ta sẽ bị phạt không nhẹ.

Đi theo tiên nhân kia đến điện Chân Vũ, vừa mới vào đã thấy hơn một trăm Hoa tiên đang chỉnh tề quỳ thành hai hàng, thấy nàng đi vào, không ít Hoa tiên đều lộ ra vẻ mặt giận dữ, ít nhiều đều đem việc mình phải chịu phạt giận chó đánh mèo đến Hoa Liên.

Thấy Chân Vũ Đại Đế đang ngồi đường hoàng trên ghế, Hoa Liên chỉ khẽ gật đầu, “Bái kiến Chân Vũ Đại Đế.” Căn cứ vào quy củ trên núi Vĩnh Sinh, nàng có thể không cần phải thi hành đại lễ quỳ lạy với người ở Tiên giới.

Chân Vũ Đại Đế cũng không soi mói chuyện nhỏ nhặt này, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, “Bách Hoa Tiên tử, ngươi có biết tội của mình không?!!”

“Không biết tiểu tiên đã mắc phải tội gì, xin Tiên Đế đại nhân chỉ giáo cho?”

“Tùy ý rời khỏi cương vị công tác còn chưa tính, ta có thể coi là ngươi có lý do riêng, nhưng làm tiên nhân đứng đầu Bách Hoa, thậm chí ngay cả công việc của mình cũng không làm tốt, còn cần ngươi để làm gì!”

“Tiên Đế nói vậy là có ý gì?” Hoa Liên sửng sốt, quét qua đám Hoa tiên phía dưới một lượt.

“Tiên giới trưng thu minh thảo, hơn một trăm Hoa tiên mà chỉ giao nộp được chưa tới ba ngàn gốc, ngươi làm Bách Hoa Tiên tử như vậy à?!”


“Chuyện này là lỗi của Hoa Liên, xin Tiên Đế trách phạt.” Sai chính là sai, Hoa Liên cũng không có ý trốn tránh trách nhiệm.

“Chuyện xử phạt ngươi để nói sau, trong vòng ba ngày ta cần ba vạn gốc minh thảo, nếu không giao nộp được thì ngươi cũng không cần phải làm Bách Hoa Tiên tử nữa.” Chân Vũ Đại Đế mặt lạnh nói xong, không buồn quay đầu lại đi thẳng ra khỏi điện Chân Vũ, để lại Hoa Liên và đám Hoa tiên kia.

Thấy Chân Vũ Đại Đế đi rồi, đám Hoa tiên kia đều rối rít đứng lên, tốp năm tốp ba tụ lại thành một nhóm định đi ra ngoài.

Hoa Liên nhìn các nàng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, “Xin dừng bước.”

Chẳng qua là, nàng có nói cũng không ai để ý tới, phải đi thì cứ đi, chỉ có mấy Hoa tiên đã từng đến Bách Hoa viên dừng bước lại nghe nàng nói.

Nhìn đám Hoa tiên đang đi ra ngoài, trên gương mặt Hoa Liên thoáng qua một tia cười lạnh, tay bắn ra, trước mặt các nàng lập tức xuất hiện một bức tường lửa, có người dừng lại, có kẻ lại khinh thường muốn đi thẳng qua.

Có thể tưởng tượng được, kết cục khi chạm phải Nghiệt hỏa là như thế nào.

Nghe tiếng kêu thảm thiết ghê người kia, nụ cười trên mặt Hoa Liên lại càng đậm hơn, nàng quét mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của hơn chín mươi vị Hoa tiên còn lại, nhẹ giọng nói, “Ba ngày, ba vạn gốc minh thảo, tự các ngươi chia nhau mà làm.”

“Chuyện này căn bản là không có khả năng, minh thảo của bọn ta còn để dùng vào việc khác.” Vết xe đổ không đủ để khiến cho các nàng sinh lòng cảnh giác mạnh mẽ, vẫn còn có kẻ mạnh miệng.

“Không giao được minh thảo thì bước lên, nói cho ta biết lý do của các ngươi, yên tâm, ta không phải là người không nói đạo lý.”

Hoa Liên vừa dứt lời, lập tức có mười mấy người đứng dậy, bảy miệng tám lời mở mồm, người thì nói là đã đồng ý cho người khác, người thì nói là trong tay không có nhiều minh thảo như vậy, còn có người thậm chí ngay cả giải thích cũng không có.

Hoa Liên quét mắt qua những người đó, không hề lên tiếng. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng hỏi những người không bước ra, “Các ngươi chắc chắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ chứ?”’

Đào hoa tiên đứng lên hành lễ với Hoa Liên, “Khởi bẩm Bách Hoa Tiên tử, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.” Ngay cả trong Bách Hoa Viên của Hoa Liên đếm ra cũng có ngàn gốc minh thảo, trong tay mỗi Hoa tiên cũng không thể không có thứ này. Chẳng qua là Đào hoa tiên tử nói như vậy, nghe vào cũng khiến cho tâm trạng nàng thoải mái.

“Rất tốt, về phần mấy người các ngươi, nếu ngay cả nhiệm vụ này cũng không hoàn thành được, ta thấy chức Hoa tiên này, các ngươi cũng không cần phải làm nữa.”

Vừa nghe vậy, sắc mặt của hơn mười Hoa tiên kia đại biến, bấy giờ lập tức có người đứng dậy chỉ vào Hoa Liên, “Ngươi có tư cách gì nói chúng ta như vậy, thăng tiên mới chỉ mấy chục năm mà cũng xứng để đứng đầu bách hoa?!!!”

Câu này, chắc là suy nghĩ trong lòng của vô số người đang đứng ở đây, có điều không có mấy ai nói ra mà thôi. Những gì Hoa Liên nói ngày hôm nay đã chạm đến giới hạn cuối cùng của các nàng, cho nên rốt cục cũng có người đứng dậy.

“Tư cách?” Hoa Liên cười hỏi, ”Là Bách Hoa Tiên tử, tư cách để bãi nhiễm vài tiên nhân, ta vẫn có chứ, các ngươi cũng có thể phản kháng.” Nói xong, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một luồng khói đục màu đỏ, bên trong còn tỏa ra một thứ mùi ngọt ngấy. Sau đó, luồng khói đục kia bay thẳng về phía hơn mười Hoa tiên kia.

Có người muốn né tránh, lại phát hiện ra mình căn bản không tài nào nhúc nhích. Các nàng cho dù có tu hành lâu hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là tiên nhân bình thường, đứng trước Hoa Liên cũng chỉ là một đứa trẻ con mới tập đi mà thôi, đối phó với các nàng, thậm chí Hoa Liên còn chẳng cần dùng đến Nghiệt hỏa.


Cho đến khi lớp khói mù màu đỏ đã bao bọc lấy các nàng, Hoa Liên mới vỗ tay một cái, “Ba ngày tiếp theo, đành phải làm phiền các vị, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ lần này, đừng gây khó dễ cho ta.” Sau đó, Hoa Liên xoay người rời khỏi điện Chân Vũ, để lại đám Hoa tiên kia.

Đám Hoa tiên nhìn nhau, lại nhìn hơn mười đồng nghiệp đã chỉ còn sót lại tiên cốt bên trong tầng khói mù kia, đồng loạt rùng mình một cái, các nàng rốt cục cũng hiểu vì sao vị Bách Hoa Tiên tử này chỉ mới lên trời đã lấy được phong hào.

Thân thể của Hoa tiên yếu ớt, pháp lực lại không bằng những tu sĩ khác, chuyện này mọi người đều biết, nhưng vị Bách Hoa Tiên tử này đã phá vỡ suy nghĩ quen thuộc của của các nàng, đây mà là yếu ớt sao? Thủ đoạn ngoan độc này đơn giản khiến cho người ta giận sôi. Mười mấy thần hồn bị tiêu diệt, mười mấy tiên thể bị phá hủy, có trời mới biết nếu chọc đến nàng ta lần nữa thì có cái gì đang chờ bọn họ.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Hoa Liên, cho dù một vài Hoa tiên vẫn còn chút ý đồ gì chăng nữa thì lúc này cũng không kìm được mà thấy may mắn. May mà lúc đó mình không bước ra như một kẻ ngu ngốc, ít nhất cũng giữ lại được cái mạng nhỏ.

Hoa Liên động thủ, căn bản không để ý đến chỗ dựa của đối phương là ai, dù sao nàng đã đắc tội không ít tiên nhân, mấy vị Tiên Đế nàng cũng sắp đắc tội gần hết, bây giờ lại còn cả Long Vương Thái tử nữa, có thêm mấy kẻ nữa thì cũng chẳng có gì đáng ngại.

“Đào hoa Tiên tử, chúng ta…” Không ít Hoa tiên vây xung quanh Đào hoa tiên tử, trước khi Hoa Liên xuất hiện, người có khả năng trở thành Bách Hoa Tiên tử nhất chính là nàng, trong đám Hoa tiên, nàng vẫn rất có sức thuyết phục.

Đào hoa Tiên tử liếc nhìn những Hoa tiên lúc nãy còn cười đùa với nàng, giờ chỉ còn dư lại xương khô, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Mọi người làm cho tốt chuyện của mình, ngàn vạn lần chớ để xảy ra sự cố.”

Nghe nàng nói vậy, đám Hoa tiên kia cũng biết không thể trông chờ gì nữa, trong số bọn họ, hậu đài của Đào hoa Tiên tử là vững chắc nhất, cuối cùng vẫn không thể không chịu thua, vị Bách Hoa Tiên tử mới nhậm chức này sợ rằng không ai có thể áp chế được rồi.

Hoa Liên cũng không biết những gì nàng làm trong điện Chân Vũ đã lọt vào mắt của không ít tiên nhân. Trong số những tiên nhân này, phần lớn là Tiên quân, đều là chỗ dựa phía sau đám Hoa tiên kia.

Bọn họ đến tìm Chân Vũ Đại Đế, đầu tiên là để cầu cạnh, ai cũng biết Chân Vũ Đại Đế tuyệt đối không bao giờ dung thứ cho thần tiên làm việc sai trái. Thứ hai là bất mãn với việc hắn bổ nhiệm vị Bách Hoa Tiên tử này, tốc độ Hoa Liên lấy được phong hào quá nhanh chóng, Chân Vũ Đại Đế căn bản không hề thông báo cho bất cứ kẻ nào.

Kết quả, Chân Vũ Đại Đế lại chẳng xử phạt Hoa Liên, bọn họ còn định nói thêm nữa, lại nhìn thấy một màn Hoa Liên động thủ qua kính Thông Thiên của Chân Vũ Đại Đế.

Sau đó, hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám mở miệng.

Bọn họ đến cùng thì vẫn là tu luyện vô số năm mới được đến chức Tiên quân, đã biết thủ đoạn của Hoa Liên đáng sợ thế nào rồi. Đừng nói là đám Hoa tiên bình thường kia, cho dù là bọn họ tới chỉ e cũng chưa chắc có thể làm gì được Hoa Liên.

Một tiên nhân được phong hào, lại còn là Bách Hoa Tiên tử yếu ớt nhất, thực lực lại trên cả Tiên Quân bình thường, chuyện này quả thực là khiến cho người ta nghe mà rợn cả người.

Thấy bọn họ không có động tĩnh gì, Chân Vũ Đại Đế mới chậm rì rì mở miệng, “Vài ngày trước núi Vĩnh Sinh có phái người đến thông báo cho Tiên giới, Bách Hoa Tiên tử chính là người thừa kế huyết mạch của Hung thú Tạc Xỉ thời Thượng cổ, đứng hàng thứ bốn mươi chín trong núi Vĩnh Sinh.”

“Vị Bách Hoa Tiên tử này, quả nhiên, quả nhiên là danh bất hư truyền, danh bất hư truyền ha ha….” Đám Tiên Quân kia không nhịn được cười khan, từng người một rối rít đứng dậy cáo từ.

Đều đã nói đến nước này, bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại.

Cái gọi là chỗ dựa của bọn họ, ngay cả một Bách Hoa Tiên tử cũng không động tới nổi, chứ chưa nói đến chuyện có người đã mơ hồ nhắc tới, Bách Hoa Tiên tử này có quan hệ mật thiết với Sát Sinh Phật của Phật giới. Chưa bàn tới là thật hay giả, tóm lại, Tiên giới lại xuất hiện một vị tiên nhân không thể chọc vào.

Hoa Liên không biết những chuyện đã xảy ra sau khi nàng đi, có thể hoàn thành được nhiệm vụ Chân Vũ Đại Đế giao cho lần này là tốt rồi.

Bách Hoa Viên vẫn không có gì thay đổi, người của Thanh Lam Tiên Đế đã sớm rời đi, đóa sen vô căn trong hồ vẫn y như lúc nàng đi, rễ chính đang bắt đầu từ từ mọc ra.

Chưa đến trên dưới một trăm năm, đóa sen vô căn này sẽ biến thành một đóa sen có rễ, nhiệm vụ của nàng cũng sắp hoàn thành. Hoa Liên cuối cùng cũng hiểu, tại sao có người lại chỉ thích uống thứ rượu mà mình tốn công mất sức bỏ thời gian ra để ủ. Chỉ có khổ công trả giá thì khi thu được kết quả mới cảm thấy thỏa mãn, nàng đương nhiên cũng như vậy.

Không tới ba ngày, ba vạn gốc minh thảo đã được bày ngay ngắn trước mặt Hoa Liên, trước khi đi, đám Hoa tiên còn sót lại kia, bất kể có thật lòng hay không, toàn bộ đều mang một nụ cười chân thành trên mặt thành khẩn nói với Hoa Liên, nếu có gì phân phó các nàng đương nhiên sẽ không từ chối.

Các nàng mong được tốt lành, Hoa Liên đương nhiên cũng không khước từ, đón nhận ý tốt của bọn họ xong, mang theo ba vạn gốc cây minh thảo đưa đến điện Chân Vũ.

Chân Vũ Đại Đế nhận minh thảo xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, lại dễ dàng để nàng đi, cũng không nhắc lại chuyện nàng đã thất trách. Dù trong lòng nàng có chút không quen nhưng không bị trừng phạt coi như cũng là chuyện tốt.

Chờ Hoa Liên đi rồi, Chân Vũ Đại Đế mới nặng nề thở dài một tiếng, đừng nói là đám Tiên Quân kia, ngay cả hắn cũng đã coi nhẹ Hoa Liên và Sát Sinh Phật kia. Núi Vĩnh Sinh ư, đó là nơi ai cũng có thể đến được hay sao, chưa bàn đến chuyện còn lấy được sự thừa nhận.