ôi sững người, Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, tên gọi này hiện lên vô số lần trong trí óc tôi, cái tên này khiến tôi vừa yêu vừa hận, cái tên này đã quấy nhiễu giày vò cuộc sống của tôi mấy năm qua...
Tôi rất muốn hỏi về cô ấy, muốn biết rất nhiều điều, từng chuyện, từng chuyện của Tiểu Nghiên sau khi chia tay, có đúng cô ấy lấy một người đàn ông khác để được ở lại thành phố không? Liệu cô ấy có được tận hưởng niềm hạnh phúc mà cô ấy hằng mong muốn không? Tiểu Nghiên cự tuyệt, lìa xa tôi như thế, liệu cô ấy có được những thứ mà bản thân cô ấy muốn hay không? Nhưng, lúc này chỉ cần tôi nói ra một từ thôi sẽ làm tổn thường đến người con gái trong lòng tôi, tôi sẽ giữ thật chặt Tử Nguyệt, giống như giữ chặt tất cả hạnh phúc của bản thân mình, tôi tự nhủ, phải biết trân trọng, không phải Tiểu Nghiên mà là Tử Nguyệt, tôi không thể hỏi, không nên hỏi nữa. những chuyện đã qua hãy để nó trôi đi như mây bay gió thoảng, Tiểu Nghiên, dù trước em đã trở thành một dấu son in sâu trong trái tim anh nhưng bây giờ anh cũng không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến em nữa. Tôi nói: “Tử Nguyệt, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”.
Tử Nguyệt nở nụ cười ngấn lệ nói: “Vâng, ra ngoài đi, quên chuyện đau lòng đó đi. Mỗi người chúng ta đều phải sống thật vui vẻ, đúng không nào?”.
Tôi ôm chặt Tử Nguyệt vào lòng, dịu dàng nói: “Đúng vậy”.
Hai ngày sau, bài của Nhu Phong được đăng ở vị trí bắt mắt nhất trên tờ báo của thành phố với dòng chữ rất lớn: Tấm gương điển hình trong việc phát triển kinh tế nông thôn.
Sự phát triển từng chút, từng chút của xã Tú Phong bốn năm nay, Nhu Phong chỉ cần nửa tiếng phỏng vấn lại đưa chủ đề lên một bình diện mới, cô ấy tìm đâu ra những tư liệu này? Nhưng có lẽ cô ấy viết hơi quá về tôi. Tôi đến xã Tú Phong, làm việc quên mình, nỗ lực vận động phát triển kinh tế xã Tú Phong, chỉ là vì, đây là quê hương của Tiểu Nghiên, đúng vậy, xã Tú Phong, chính là quê hương của Tiểu Nghiên, miền quê mà cô ấy chê nghèo khổ, không muốn quay trở về...
Khi Trường Hà tươi cười đưa tờ báo cho, tôi chỉ cười hờ hững rồi đặt lên bàn. Tôi không muốn ngồi đó mà ca công tụng đức, cũng chẳng muốn tiếng tăm của mình vang vọng gì cho cam, tất cả sự nỗ lực trong bốn năm vừa qua, tôi cho đó là lễ truy điệu tình yêu đầu không bệnh mà chết của mình.
Tiểu Diệp hào hứng nói: “Chủ tịch, bài báo này viết hay thật, Nhu Phong đúng là em vợ của Chủ nhiệm Lý có khác, thật lợi hại, em tốt nghiệp khoa Văn nhưng cũng chẳng thể viết hay được như thế. Chủ tịch là người nổi tiếng rồi. Thế này á, tất cả quan chức các cấp trong thành phố đâu đâu cũng sẽ biết năng lực và thành tích của anh, sau này, con đường thăng tiến của anh cũng thuận lợi rồi! Không chừng, mấy ngày nữa anh lại được thăng chức cũng nên, được điều đến làm việc tại thành phố. Đến lúc ấy đừng quên chúng em đấy nhé!”.
Tôi nhìn bộ dạng hưng phấn của Tiểu Diệp mà thoáng đỏ mặt, nụ cười mím nở trên môi, cô ấy vui như thế là vì nhờ bài báo này mà tôi được nổi tiếng, được nhiều người biết tới sao?
Trương Viễn Dương ngồi bên cạnh cười: “Tiểu Diệp, nhất định là em không biết rồi, Chủ tịch của chúng ta không cầu danh chẳng màng lợi, chứ nếu Chủ tịch muốn thì đã sớm chuyền đến làm việc tại chính quyến thành phố rồi”.
Tôi thu ánh nhìn lại, quét qua tờ báo rồi nói: “Là chuyện cũ của ba năm trước rồi, Tiểu Trương, cậu đừng lôi ra làm gì”.
Trương Viễn Dươnng cười nói: “Anh dùng thân phận của bậc tiền bối, kể cho Tiểu Diệp nghe về sự tích huy hoàng rạng rỡ của Chủ tịch chúng ta”.
Tiểu Diệp bĩu môi cười nói: “Hay lắm đấy, còn bậc tiến bối nữa”.
- Tôi cười, đang định nói thì điện thoại đổ chuông. Tôi vội nhấc máy, liền nghe thấy giọng của Phương Minh vọng lại trong ống nghe, cậu ta trêu: “Cậu được đấy, không ngờ trong vòng có bốn năm mà làm được nhiều việc như thế, không đơn giản, thật không đơn giản chút nào!”.
Tiểu Diệp đặt đống công văn lên bàn tôi rồi cùng với Trương Viễn Dương đi ra ngoài.
“Bốn năm cũng phải làm được chút việc gì đó chứ, nếu không nhà nước nuôi tốn cơm tốn gạo sao”, tôi tiện tay với tờ báo rồi thuận miệng trả lời.
Phương Minh cười nói: “Hèn chi cậu bám xã Tú Phong chắc thế không chịu chuyển đi, hóa ra làm được công trạng to lớn thế này nên không muốn người khác hưởng phải không?”.
“Nghe giọng cậu, cứ như tớ không rời khỏi xã Tú Phong là sợ người ta cướp mất công lao không bằng. Chuyện nhỏ đó thì có gì đâu, làm quan tất nhiên phải làm vì nhân dân trăm họ chứ. Nhu Phong phải nộp bài nên mới lấy tớ mà bêu lên mặt báo đấy chứ!”
Phương Minh cười nói: “Xì, khiêm tốn vừa thôi, tớ cũng đang mong có người bêu tớ lên mặt báo đây nhưng chẳng có thứ gì để khoe cả, chán thế!”.
“Cậu mới đến, công việc mới bắt đầu, một hai năm sau làm được nhiều việc, công trạng to lớn kiểu gì sau này chả có cơ hội được nổi tiếng!”, tôi nói đùa.
Phương Minh cười: “ừ. à, Nam Bính này, tớ và Lâm Yến thực lòng rất muốn uống canh bí đao của cậu và Nhu Phong đấy, người ta đối với cậu tốt như thế, cậu cũng nên tiến tới đi”.
Tôi vội vã đáp lời: “Thôi nhé, Phương Minh, đang là giờ làm việc nên vấn đề riêng tư của tớ, chúng ta sẽ bàn bạc sau được chứ?”.
Phương Minh cười ha ha nói: “Được, sao tớ cảm thấy mỗi lần nhắc đến chuyện này, giống như cậu sợ bị bán đi không bằng”, cậu ta nói tiếp, “tình hình xây dựng mở rộng thôn Thanh Tuyền ở xã các cậu thế nào rồi? Khoản tiền bốn mươi vạn đã đến, lên kế hoạch cụ thể chưa? Có đủ không? Có cần tớ cấp thêm không?”.
Tôi cười nói: “Hiếm khi được Chủ tịch thành phố quan tâm đến việc xây dựng thôn nhỏ ở xã như thế nhưng là bốn mươi vạn chứ có đến bốn mươi tệ cũng có thể làm được vài chuyện. Việc phát triển cho một thôn thì bốn mươi vạn là đủ, sau này nếu mở rộng xây dựng thôn khác, sẽ lại bàn bạc với cậu sau”.
Phương Minh nói: “Cũng được, cậu bận hả, giờ chúng ta cách nhau cũng chẳng xa xôi gì mấy, có thời gian thì gặp nhau, cuộc sống hồi đại học thoáng chốc đã qua mấy năm rồi nhưng cũng đọng lại dư vị”.
Loáng một cái đã là quá khứ, há chỉ có cuộc sống hồi đại học thôi sao? Còn tuổi thanh xuân của tôi, còn tình yêu đầu bỗng chốc biến mất của tôi. Tôi khẽ lắc lắc đầu, những cảm xúc đa sầu đa cảm cơ hồ lại bắt đầu trỗi dậy, đây không phải là tính cách của tôi.
Âm thanh vồn vã truyền đến trong điện thoại, cái cậu Phương Minh này, tôi lắc lắc đầu, buông điện thoại xuống. Chuyện đêm qua lại hiện lên trong trí não. Lạ thật, nếu lúc ấy Nhu Phong luôn ngồi sau lưng tôi, vậy người con gái với khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch mà tôi nhìn thấy kia là ai? Chẳng lẽ tôi hoa mắt sao? Nhưng tôi đâu có nhìn bằng một mắt, rõ ràng nhìn ở khoảng cách gần như thế, lẽ nào là tôi nhầm lẫn sao? Nhưng, nếu có hiện tượng kỳ lạ như thế xảy ra, tại sao Nhu Phong lại bình tĩnh và điềm nhiên như vậy? Cô ấy là con gái, lẽ nào không sợ sao?
Là do tôi quá mệt sao? Hay chỉ có mình tôi mới có thể nhìn thấy bóng hình đó?
Trước khi chết Tiểu Vương có nói: “Đêm nào nằm ngủ tôi cũng mơ thấy ác mộng, trong mỗi giấc mơ đểu gặp một bóng hình không đầu, anh bảo nó không có đầu đúng không? Nhưng tôi luôn cảm thấy nó dùng đôi mắt băng lạnh độc ác nhìn tôi chằm chằm, khiến toàn thân toát lạnh, cảm giác giống như băng tuyết lạnh giá từ trên trời cao rớt xuống người vậy. Bóng hình đó có khi đứng ở ngoài cửa sổ, có khi lại bên cạnh bàn, có lúc lại đứng trước giường. Lúc nào cũng duỗi một cánh tay ra, ngón tay nhợt nhạt trắng bệch duỗi thẳng đến trước mặt tôi rồi lại không nhìn thấy nữa, có khi lại là một bàn tay đen ngòm, gắng sức bóp chặt lấy cổ tôi, tôi cựa quậy đến khi không cảm thấy áp lực đè nén nữa, mới đột nhiên tỉnh dậy, sau đó trước mặt cũng chẳng có gì, có khi lại là một tràng cười khiến người ta lạnh toát sống lưng nhưng khi chăm chú nghe kỹ thì lại chẳng nghe thấy gì. Mấy ngày nay, tôi thực sự cũng không hiểu rốt cuộc tôi đang nhìn thấy thứ gì nữa, hay tất cả chỉ là nằm mơ”.
Lúc đầu tình trạng của tôi cũng như vậy, lẽ nào tôi và Tiểu Vương cùng lạc vào một giấc mộng giống nhau. Lẽ nào tôi cũng chỉ nằm mơ một giấc mơ dài sao? Không phải, tất nhiên là không phải.
Hay là, nó đang tiếp tục hành động và mục tiêu tiếp theo chính là tôi?
Trường Hà từng nói cậu ấy chủ động thực hiện một vài việc, sau đó thì không còn thấy những tình huống tương tự nữa, tôi không tiện hỏi cậu ấy về chuyện này, tinh thần của cậu ấy mấy ngày nay rất tốt, phải chăng chỉ có mình tôi bị cơn ác mộng đó quấy nhiễu, giày vò?
Là ác mộng sao?
Hai lần đến nhà Trương Thanh Dương đều không gặp, có lẽ tôi nên đến một lần nữa. Nếu không thể hiểu rõ nguyên nhân tôi sẽ chẳng thể giải quyết dứt điểm được, mà nếu không giải quyết dứt điểm tôi cũng không thể biết tình trạng của đêm hôm trước còn xuất hiện bao nhiêu lần nữa. Nếu không phải lúc đó tôi đã giảm tốc độ, bãi đất hoang đó lại có rất nhiều cỏ tranh thì cũng chẳng biết tôi có còn ngồi đây mà nghĩ vẫn vơ như thế nữa không?
Nghĩ đến đây bất giác tôi thấy áy náy với Nhu Phong quá, lúc đó tâm trạng hỗn loạn cũng chẳng hỏi xem cô ấy có bị thương chỗ nào hay không. Cô ấy đâu có biết chuyện gì, nhưng tại bị tôi làm liên lụy thế.
Tôi liền gọi điện thoại đến bệnh viện của Nhu Phong, sau hai hồi chuông liền có người nhấc máy, giọng mềm mại dịu dàng, vô cùng quen thuộc được truyền đến trong ống nghe: “Là anh Nam Bính à?”.
Hóa ra là Lâm Yến, tôi nói với Lâm Yến mấy câu, Nhu Phong liền nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì đại nghe thấy giọng áy náy day dứt của cô ấy vang lên: “Thật ngại quá, lát nữa em có ca phẫu thuật, phẫu thuật xong cho em sẽ gọi lại cho anh nhé”,
Tôi bỗng bật cười với chiếc điện thoại, cuộc gọi nào hôm nay cũng bị đối phương cúp trước cả. Có lẽ do tôi gọi điện thoại mà thực ra chẳng có chuyện gì quan trọng, cũng chỉ hỏi thăm một tiếng thôi. Gác điện thoại tôi lại vùi đầu vào đống công văn giấy tờ trước mặt, thầm hạ quyết tâm buổi chiều hôm nay nhất định sẽ giải quyết xong để sau khi tan ca có thể đến thôn Thanh Thúy một chuyến. Lần này, chắc chắn phải đợi bằng được Trương Thanh Dương. Tất cả mọi chuyện mấy ngày trời tích tụ lại trong tim sắp chất thành núi rồi, nếu không giải tỏa được thì chẳng có cách nào làm việc bình thường.
Tôi đứng lên đi rót nước vào ấm trà, chợt thấy làn khói nóng bốc ra mờ mịt vấn vít lượn vòng, thoắt phân tán rồi lại tích tụ sau đó từ từ ngưng đọng thành một bóng hình, bóng hình đó tít mờ mờ ảo ảo đến rõ nét mồn một, hướng thẳng đến tôi mà cười dữ tợn. Tôi càng nhìn thấy càng sợ hãi, đây chẳng phải là Tiểu Vương thì là ai? Nụ cười của Tiểu Vương rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, tại sao cậu ta lại cười như thế với tôi? Lẽ nào không phải Tiểu Vương mà là nó! Nó lại đến rồi? Lẽ nào tôi chính là người tiếp theo! Sự hồi hộp lo lắng mơ hồ quấn chặt tim tôi, tinh thần hoảng hốt, bàn tay vô tình quơ làm chiếc cốc trên bàn rơi xuống đất, “choang” một tiếng vang lên rõ ràng.
Âm thanh đó khiến tôi định thần lại, chăm chú nhìn kỹ, trước mặt không còn gì cả. Mở cửa, thấy Tiểu Diệp đang tiến thẳng đến.
Cô ấy nhìn thấy chiếc cốc vỡ trên sàn rồi lại đưa mắt liếc sang tôi đang sững sờ đứng đó vội chạy đến phía trước, cầm ngón tay đang đỏ lên vì bóng của tôi mà áp miệng gần thổi mạnh, vừa thổi vừa nói: “Có đau không? Không có chuyện gì chứ Chủ tịch?”.
Thấy ánh mắt quan tâm của Tiểu Diệp, tôi cảm giác như mình đại viễn du đến một nơi xa xôi, không chân thực, khuôn mặt đó là của Tiểu Diệp sao? Hay là Tử Nguyệt, hay vốn chẳng có người nào. Tôi chầm chậm duỗi tay ra, gắng tìm một thứ gì đó chân thực. Bàn tay tôi chạm lên mặt cô ấy, làn da mịn màng mềm mại, hơi nóng trên tay như lan tỏa, xoa xoa đôi gò má đang ửng hồng, lại từ từ đưa lên trán rồi vòng xuống, nâng cằm cô ấy lên. Xúc cảm chân thực nhất định không phải là mơ hồ viễn du.
Khóe môi Tiểu Diệp khẽ mấp máy, giống như đóa anh đào chớm nở làm mê đắm lòng người, khuôn mặt ấy có gì? Tôi tiến gần về phía trước, ôi, anh đào, quả anh đào, Tiểu Nghiên rất thích ăn loại quả này.
Mọi suy nghĩ dường như đều đã trở về, thấy ánh nhìn kinh ngạc của Tiểu Diệp, tay tôi đang từ từ nâng khuôn mặt của cô ấy lên, mặt tôi cũng đã tiến sát lại gần, chỉ còn một chút thôi, môi chúng tôi sẽ chạm nhau.
Tôi vội vã buông tay, lùi về sau một bước, hoảng loạn nói: “Xin lỗi, Tiểu Diệp, xin lỗi...”.
Trong giây lát Tiểu Diệp thoáng sững sờ, khuôn mặt đã đỏ gay lúc nào chẳng rõ, cô ấy nhìn tôi, từ từ cúi xuống, nhặt những mảnh cốc vỡ trên sàn, tôi cũng quỳ xuống nói: “Để anh!”, đưa tay ra nhặt chẳng may lại chạm đúng tay Tiểu Diệp, mặt cô ấy càng đỏ, tôi bỗng lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo.
Tiểu Diệp thu dọn xong, khuôn mặt phớt hồng cùng ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn tôi nói: “Chủ Tịch, anh nên nghỉ ngơi chút đi, em ra ngoài!”.
Ngồi lại bàn làm việc, tôi đưa tay ôm đầu. Chuyện vừa rồi, rốt cuộc tôi làm sao vậy? Là do cơn ác mộng đó nên tôi không làm chủ được mình? Là vì tôi phải đối mặt với tất cả những chuyện đó khiến tâm trạng tôi trở nên hoảng hốt?
Đây là con người tôi sao?