Ngón Tay Quỷ

Chương XXXIV

Docsach24.com

ả đêm đó tôi nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này, mãi đến khuya mới mệt quá mà thiếp đi, tỉnh lại thì trời đã sáng. Nhớ lại đêm qua Nhu Phong báo muốn nói chuyện với tôi, không biết cô ấy định nói chuyện gì.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng Nhu Phong gõ cửa bên ngoài, tôi hỏi: “Sớm thế này có chuyện gì không?”.

Nhu Phong ngập ngừng giây lát, nói: “Anh Nam Bính, anh ngủ thế nào?”.

“Cũng ngon!”

“Vâng!”

Nhu Phong bỗng dừng lại, như đang lựa chọn từ để nói: “Anh bị bệnh gì phải không?”.

“Đâu có, em nhìn anh thế này giống người mắc bệnh gì đó sao?”

Nhu Phong có chút khó chịu nói: “Em là người học y, hiểu khá rõ về chuyện này, tinh thần của anh không tốt, đêm qua mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng, cử chỉ có chút bất thường...”.

Tôi sững sốt: “Anh bất thường?”, rõ ràng tôi nhìn thấy người ngồi phía sau mình là một cô gái mặt trắng toát, nhợt nhạt lại vận trang phục màu đen, tôi không nói cho cô ấy vì lo cô ấy sợ hãi, có gì bất thường chứ?

Nhu Phong nói: “Em nghĩ, có lẽ do anh quá mệt mỏi với công việc. Anh nhớ nghỉ ngơi thêm!”.

Tôi gật đầu, lơ đãng nói: “ừ”.

Nhu Phong cười nói: “Chúng ta ra ngoài đi”.

Tôi đáp: “ừ”, đầu óc vẫn đang rối loạn, hy vọng có thể mượn làn gió tươi mát buổi sớm để có thể xua đi phần nào tâm trạng bất ổn trong lòng.

Sáng sớm cuối thu, tuy hơi se lạnh nhưng không khí vô cùng tươi mát, sảng khoái. Từng lọn tóc trên vai Nhu Phong tung bay theo gió, cô ấy đưa mắt nhìn về xa xăm nói: “Anh Nam Bính, nghe anh rể em nói, anh vì phát triển kinh tế của xã Tú Phong nên đầu tư rất nhiều tâm sức, bây giờ mọi thứ cũng tạm ổn rồi, chi bằng để bản thân mình nghỉ ngơi một chút!”.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, rồi cười nói: “Nhu Phong, em nói linh tinh gì thế đừng quanh co như thế được không, anh thực sự chẳng thể nào biết được em đang nghĩ gì nữa!”.

Nhu Phong quay lại nhìn tôi, bất giác mỉm cười: “Em đâu có vòng vo gì chứ, chẳng phải em đang quan tâm đến sức khỏe của anh sao? Đừng có lúc nào cũng ăn công việc, uống việc công như thế, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể là điều rất cần thiết”, nhìn thấy nụ cười trong mắt tôi, cô ấy thoáng đỏ mặt: “Anh đừng có cười, em là bác sĩ, lời của bác sĩ đều dựa trên căn cứ khoa học cả đấy, nên anh không thể không tin!”.

Tôi cười nói: “Thôi được, được, anh biết rồi, cảm ơn em đã quan tâm, lời nói của em đều dựa trên căn cứ khoa học anh sao có thể không nghe theo được chứ?”.

Rất nhanh Nhu Phong thu lại nụ cười, cơ hồ như đang suy nghĩ, lông mày khẽ chau lại, thần sắc hơi nặng nề. Chẳng biết vấn đề gì có thể chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ khiến cô ấy như thế.

Chúng tôi lặng lẽ đứng trong gió, rất lâu sau Nhu Phong mới điềm nhiên cười nói: “Lúc ngủ anh thường nằm mơ phải không?”.

Nhu Phong cười vẻ làm nũng nói: “Anh nói đi mà, chưa biết chừng em có thể giải quyết giúp anh đấy”.

Tôi lắc đầu cười, ngay đến tôi còn chẳng biết việc vô căn cứ này là thực hay là giả thì sao có thể để cô ấy giải quyết được chứ. Chúng tôi đều học đại học, cao đẳng, được giáo dục rất đàng hoàng, chỉ sợ tôi nói ra sẽ khiến cô ấy cười thầm mà thôi. Việc này, vốn chỉ có ba người biết là tôi, Tiểu Vương và Trường Hà. Riêng Tiểu Vương qua đời rồi nên chỉ còn tôi và Trường Hà.

Gần đây tôi cũng chẳng có thời gian và tâm trí đâu để hỏi Trường Hà xem cậu ấy có còn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu nữa hay không nhưng tóm gọn tất cả cũng chỉ vì ý nghĩ bốc đồng sau trận rượu đó. Sau khi Tiểu Vương chết, tuy chúng tôi ai nấy đều vô cùng hối hận nhưng tất cả đã muộn. Tôi chỉ có thể thay đổi thái độ của mình để đối diện với mọi chuyện mà thôi, cho dù cũng chẳng thể nào giải quyết được triệt để. Cách này khá tiêu cực, nhưng, ngoài nó ra, chẳng còn phương án nào khác, không thể ngày nào cũng bỏ công bỏ việc để đi kiếm tìm bóng hình chẳng biết khi nào xuất hiện, khi nào mất đi.

Chúng tôi đi được một đoạn thì thấy chú Lý đội khăn trên đầu, đang trở về. Người dân trong thôn ai nấy đều vô cùng chăm chỉ, sáng sớm như vậy chúng tôi vừa mới ra khỏi giường một lát, thế mà ông đã đi ra ngoài trở về rồi.

Tôi cười với Nhu Phong nói: “Bên ngoài lạnh lắm, hay là em về trước đi, để anh và chú Lý nói chuyện một lát. Lần trước chú Lý có cho anh một ít thuốc để mẹ anh trị phong thấp, anh vẫn chưa cảm ơn chú ấy”.

Nhu Phong cười nói: “Cũng được, em về trước giúp chị làm cơm!”, cô ấy nói xong liền quay người trở về. Hòa trong làn gió sớm tinh mơ, hình bóng cô ấy thật hoàn mỹ, giống như dáng vẻ rạng rỡ, xinh đẹp của Nhu Vân khi đứng trên bục tuyên dương nhận phần thưởng dành cho giáo viên ưu tú có nhiều thành tích trong giảng dạy và công tác. Vẻ đẹp hoàn mỹ đó bị Trường Hà cất giữ rất cẩn thận, bây giờ nhớ lại, thật chẳng thể nào quên được thời khắc huy hoàng lúc đó. Tôi thu ánh nhìn lại rồi hướng về phía chú Lý.

Trở về Ủy ban, một ngày mới bắt đầu là lại có thêm kế hoạch mới, công việc lúc nào cũng bận rộn, khi bận thì mọi chuyện vặt vãnh linh tinh tôi đều không để ý. Buổi trưa, sau khi tan ca, đến chỗ Tử Nguyệt ăn trưa. Vẫn là căn phòng nhỏ hôm qua nhưng hôm nay Tử Nguyệt cùng ăn với tôi.

Tử Nguyệt cười vui vẻ sảng khoái, nhẹ nhàng nói: “Cái chị Nhu Phong đấy đi rồi ạ?”, thấy tôi gật đầu, cô ấy nói tiếp: “Nhu Phong thật đẹp, rất có khí chất, vừa nhìn thấy chị ấy em thấy xấu hổ vô cùng. Chị ấy là người thành phố phải không ạ?”.

Tôi đáp: “Đúng vậy!”, rồi cười mỉm khẽ nhéo chiếc mũi nhọn thon dài của Tử Nguyệt: “Mỗi người có một vẻ đẹp riêng, không ai giống ai, tại sao em phải tự thấy hổ thẹn chứ!”.

“Nhưng, chị ấy thích anh!”

Xem ra trực giác của phụ nữ vô cùng nhạy bén, làm sao Tử Nguyệt có thể biết được? Từ ánh mắt của Nhu Phong ư? Từ lời nói của cô ấy sao? Tôi bèn cười trêu Tử Nguyệt: “Vậy sao em còn sắp xếp cho anh một chỗ yên tĩnh như thế, lại còn không ngồi cùng anh nữa! Em không sợ trong hoàn cảnh tốt vậy, anh sẽ đứng núi này mà trông núi nọ sao?”.

Tử Nguyệt cười dịu dàng nói: “Em tin anh!”, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời, sự ấm áp đầy ắp trong mắt.

Trái tim tôi bỗng rung động, cảm giác này chẳng phải là cảm giác mà lúc nào tôi cũng mong ngóng hay sao? Đôi mắt rạng rỡ luôn chăm chú, trầm lặng nhìn ngắm, quan tâm, yêu thương, một lòng một dạ với tôi. Dù gặp phải chuyện gì, trải qua sóng gió gì, đều không rời xa, không lìa bỏ, không nghi ngờ, không lo sợ. Tôi dang tay ôm chặt Từ Nguyệt vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Tử Nguyệt, em cũng rất đẹp!”.

Tử Nguyệt cười thẹn thùng, tuy là một người khá hoạt bát nhưng trước mỗi hành động vô cùng thân thiết của tôi khuôn mặt cô ấy bao giờ cũng thoáng phớt hồng. Tử Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Em gái em còn xinh hơn!”.

“Em gái em? Chẳng phải em luôn sống cùng với cha em sao? Sao anh chưa từng gặp em gái em? Cô ấy đang học sao?”, tôi bất giác hỏi vẻ kỳ lạ. Từ khi tôi được điều đến công tác tại xã này, lúc nào cũng chỉ thấy hai cha con Trương Vọng và Tử Nguyệt, tại sao chưa từng nghe nói cô ấy có em gái? Thậm chí đến cả mẹ cô ấy tôi cũng chưa từng nghe đến, xem ra, sự quan tâm của tôi đối với cô ấy quá ít ỏi.

Tử Nguyệt khẽ thở dài, khuôn mặt vốn vui vẻ thoải mái đó ánh lên vẻ thương cảm, cô ấy nói: “Hồi em một tuổi, bố mẹ em ly hôn, lúc nào em cũng ở bên cạnh bố, vì sợ dì hai đối xử không tốt với em, nên bố không tái hôn. Em gái là em cùng mẹ khác cha với em”.

Từ trước tôi nay tôi chưa từng nghe Tử Nguyệt kể chuyện gia đình mình, không ngờ cô ấy lại lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy.

Khi Tử Nguyệt nhắc đến từ “mẹ”, tôi chợt thấy ánh mắt cô ấy ánh lên sự đau khổ, cha mẹ ly dị nhất định là nỗi đau mà cô ấy âm thầm chịu đựng, nó được cất giữ nơi sâu thẳm trong trái tim không dễ gì để lộ ra trước mặt người khác, nhưng lúc này đây, nó lại được mở ra.

Tình cảm của người lớn tan vỡ, vô hình đã mang lại gánh nặng cho con trẻ, dù vật chất có đủ đầy đến thế nào đều không có cách gì bù đắp được. Sự tổn thương đó, có thể vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa. Nhìn ánh mắt của Tử Nguyệt, trái tim tôi chợt thương cảm.

Tử Nguyệt nói: “Em ấy rất thông minh, đáng yêu và xinh đẹp”.

Tôi những muốn xua đuổi nỗi thương cảm, sự tổn thương này khỏi bầu không khí, liền cười nói: “Vậy em gái em nhất định có rất nhiều chàng trai theo đuổi phải không?”.

Từ Nguyệt thờ dài: “Thực ra em gái em rất hạnh phúc! Nó thi đỗ đại học, được cha mẹ vô cùng yêu thương, còn có một người bạn trai yêu nó hết lòng...”.

Vốn muốn Tử Nguyệt vui hơn một chút, không ngờ lại biến khéo thành vụng, Tử Nguyệt từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương của mẹ, bây giờ tôi muốn làm cho cô ấy hạnh phúc như em gái của cô ấy, không để cô ấy cô đcm không nơi nương tựa như hồi nhỏ. Tôi không biết nên khuyên cô ấy thế nào, chỉ biết ôm chặt cô ấy trong lòng.

Khóe mắt hoe đỏ, dựa đầu vào vai tôi, Tử Nguyệt nói: “Em gái em từ nhỏ đã ước mơ trở thành một giáo viên làng...”.

Trái tim tôi chợt xao động, hỏi: “Em gái em tên là gì?”.

“Tên là Tiểu Nghiên!”.