Chiều hôm đó, Laura cùng Mary ra sân sau hít thở không khí và cô kinh hãi thấy ở phía chân trời tây bắc xuất hiện một đường viền đen kịt báo hiệu bão tuyết đang tới. Trời không có mây nhưng cô vẫn ngờ vực nhìn ánh nắng. Nắng quá sáng và đồng cỏ ngập tuyết lấp lánh có vẻ đang đe dọa. Cô run rẩy.
Mary nói:
Vào nhà đi, Laura. Nắng lạnh quá. Em có thấy mây không?
Laura trấn an:
Không có mây. Nhưng em không thích thứ thời tiết này. Không khí có vẻ man rợ thế nào ấy.
Mary đáp:
Không khí chỉ là không khí thôi. Chắc em muốn nói trời lạnh.
Laura gắt:
Em không nói tới trời lạnh. Em muốn nói có vẻ man rợ.
Cả hai vào nhà bếp qua cửa gian chái.
Mẹ ngưng khâu vớ cho bố ngẩng lên nhìn. Mẹ nói:
- Các con vào mau thế. Các con nên hít thở nhiều không khí trong lành trước khi có cơn bão tiếp theo.
Bố bước vào. Mẹ gạt công việc lại, tới lấy ổ bánh mì nướng ra khỏi lò trong lúc Laura rót một ít xốt cá thu vào chén.
Lại xốt cá. Tốt!
Bố nói trong lúc ngồi ăn. Trời lạnh và việc kéo cỏ nặng nề khiến bố đói bụng. Mắt bố sáng lên khi nhìn các thức ăn. Bố nói không ai có thể hơn nổi mẹ trong việc làm bánh và không có gì ngon hơn bánh mì chấm nước xốt cá thu. Bố coi món bánh mì thô và thứ bột lúa mì nghiền cùng với một miếng cá muối như một bữa tiệc.
Bố nói:
Mấy cậu bé có một ngày thật tuyệt để đi xa. Anh nhìn thấy một con ngựa sa xuống phía đầm Big Slough nhưng họ đã đưa lên không có gì phiền phức.
Liệu họ có trở về yên ổn không, bố?
Carrie rụt rè hỏi và bố nói:
Không có lí do gì để không yên ổn nếu thời tiết này kéo dài.
Bố ra ngoài lo các việc thường lệ. Mặt trời đã lặn và ánh sáng trở nên mờ nhạt khi bố bước vào. Bố đi qua phòng trước nên tất cả biết là bố đã đảo qua phố để thu lượm tin tức. Vừa nhìn thấy bố, tất cả đã biết là có tin hay không.
Bố nói khi treo mũ áo lên đinh móc sau cửa ra vào:
Lại có bão nữa rồi. Một đám mây đang kéo tới rất nhanh.
Mẹ hỏi bố:
Họ về tới chưa?
Bố đáp:
- Chưa.
Mẹ lặng lẽ đu đưa chiếc ghế và tất cả ngồi im trong lúc bóng chiều chạng vạng tối dần. Grace đang ngủ trong lòng Mary. Những người khác kéo ghế lại gần lò bếp hơn nhưng vẫn im lặng như chỉ đợi tiếng chuyển động ken két của căn nhà cùng với tiếng gào hú của gió bão.
Bố đứng dậy thở dài:
Hừ, nói lại tới đây.
Rồi thình lình bố giơ nắm tay xiết chặt về phía tây bắc. Bố hét lớn:
Hú đi! Đập mi vỡ mặt! Hú! Tụi tao vẫn ở đây bình yên! Mi đừng hòng đụng đến tụi tao! Mi có hú hét mùa đông cũng không ăn nhằm gì tới tụi tao! Tụi tao sẽ bình yên ở đây tới khi mùa xuân đến!
Mẹ nói như dỗ dành:
Charles, Charles! Chỉ là một trận bão thôi. Mình đã quen với chúng rồi.
Bố buông người xuống ghế. Một phút sau bố nói:
Điên thật, Caroline. Trong một phút anh bỗng thấy gió như là một sinh vật đang cố đeo đuổi mình.
Mẹ tiếp tục dịu giọng dỗ dành:
Đôi lúc nó cũng giống như thế.
Anh sẽ không suy nghĩ nhiều như thế nếu anh có thể chơi đàn được.
Bố lẩm nhẩm nhìn xuống những bàn tay thô cứng nứt nẻ được soi sáng do những ánh lửa lọt qua kẽ lò bếp.
Trước đây, vào những lúc khó khăn, bố thường đàn cho mọi người nghe. Bây giờ, không ai có thể đem âm nhạc tới cho bố. Laura cố tự khích lệ bằng cách nhớ lại điều bố đã nói là tất cả đang ở đó bình yên. Nhưng cô rất muốn hỏi bố một điều. Lúc đó, đột nhiên cô nghĩ tới câu “Tất cả chúng ta đều ở đây” trong bản hợp xướng “Bài ca của những người tự do”.
Cô kêu lên:
Mình có thể hát chứ!
Bố thật nhanh. Bố nói:
Con bắt nhịp đúng đấy, Laura, nhưng hơi cao một chút. Cố xuống si giáng đi.
Laura bắt đầu trở lại. Trước tiên là bố rồi tất cả những người khác hát hòa theo:
Lúc Paul và Silas rơi vào ngục tối
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Kẻ cất tiếng ca, người đọc kinh cầu nguyện
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Chúng ta đang ở đây đông đủ
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Chúng ta đang ở đây đông đủ
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Nếu đức tin mà mua chuộc được
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Dù giàu sống và nghèo sẽ chết
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Lúc này Laura đang đứng cùng với Carrie và Grace thức dậy cũng rang sức hát theo:
- Chúng ta đang ở đây đông đủ
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Chúng ta đang ở đây đông đủ
Chẳng cần gì làm hại cho ai
Bố nói:
Tốt lắm!
Rồi bố xướng âm một nốt thấp và bắt đầu:
Khúc xương cụt thành con thuyền trôi nổi
Thả lênh đênh trên mặt đất thênh thang
Gỗ từng đống ào ào lăn xô tới
Con thuyền xưa biến mất im lìm
Nào bây giờ cùng hát:
Và tất cả đồng ca:
Đừng bao giờ buông ra lời giễu cợt
Đừng bao giờ lên tiếng nói quàng xiên
Đừng bao giờ buông ra lời giễu cợt
Đừng bao giờ lên tiếng nói quàng xiên
Khi tất cả ngưng hát, bão có vẻ dữ dội hơn.
Một lát sau, bố lại hát và tới những đoạn trang trọng bày tỏ sợ biết ơn, tất cả đều như cảm nhận thấy:
Vĩ đại thay đấng Chăn chiên Tối thượng
Vinh dự thay được lên tiếng cầu xin
Trong đất Chúa đầy lòng nhân hậu
Giữa thánh đường của Chúa thiêng liêng
Rồi mẹ bắt đầu:
Khi trở thành con chiên của Chúa
Những điện đài ngự giữa trời xanh
Chào giã biệt mọi khổ đau khiếp hãi
Và lau khô nước mắt, an lành
Phía ngoài, bão điên cuồng gào hú, quật ngã vào cửa sổ, vào những bức vách, nhưng tất cả an toàn trong nơi trú ẩn ngồi sát bên hơi ấm của lửa cỏ khô và tiếp tục hát.
Khi hơi ấm tàn trong lò thì đã quá giờ ngủ và do muốn tiết kiệm cỏ khô nên tất cả mò mẫm từ nhà bếp tối lạnh lên căn gác tối tăm hơn, lạnh lẽo hơn để tới giường nằm.
Dưới những lớp mền, Laura và Mary cùng đọc lời cầu nguyện. Rồi Mary thì thào:
Laura. Laura cũng thì thào:
Chi vậy?
Em có cầu nguyện cho mấy người kia không?
Laura đáp:
Có. Chị nghĩ là mình phải làm vậy hả?
Mary đáp:
Không nên chỉ cầu xin cho riêng mình. Chị không nói về lúa mì. Chị chỉ xin hãy cho họ an toàn nếu đó là ý của Chúa.
Laura nói:
Em nghĩ là phải như thế. Họ đang làm những điều tốt nhất. Và, bố cũng đã sống qua cơn bão ba ngày vào dịp Giáng sinh mà mình còn ở bên suối Plum.
Suốt những ngày bão tuyết đó không nói thêm gì về Cap Garland và anh chàng Wilder em. Nếu họ tìm được nơi ẩn trú thì họ có thể sống qua cơn bão. Nếu không, không thể làm gì cho họ được. Cho nên nói chuyện đó chẳng tốt gì.
Gió vẫn không ngừng và đập vào căn nhà cùng với tiếng gào thét la hú của bão khiến khó suy nghĩ nổi điều gì. Chỉ có thể ngồi chờ bão dứt. Suốt thời gian đó, họ nghiền bột, bện cỏ, giữ cho lửa luôn cháy trong lò bếp và xúm xít quanh đó để hơ những bàn tay tê cóng nứt nẻ, những bàn chân sưng vù, nhức buốt, ngứa ngáy trong khi nhai nuốt những miếng bánh làm bằng bột thô và đợi cơn bão dứt.
Qua ngày thứ ba rồi đêm thứ ba, bão vẫn không dứt. Buổi sáng thứ tư, bão vẫn nổi dữ dằn.
Bố nói khi từ chuồng ngựa bước vào:
Không có dấu hiệu bão ngớt. Đây là cơn bão tồi tệ nhất.
Một lát sau, khi tất cả đang ăn những miếng bánh dành cho bữa sáng, mẹ cố trấn tĩnh và nói:
Em hi vọng là mọi người trong thị trấn đều không sao.
Không có cách gì để biết rõ. Laura nghĩ tới những căn nhà chỉ nằm bên kia phố mà cũng không thể nhìn thấy. Không hiểu do đâu, cô nhớ tới bà Boast. Họ không thấy bà Boast từ mùa hè vừa qua và đã lâu không thấy ông Boast, kể từ khi ông ấy mang tới số bơ cuối cùng.
Cô nói:
Nhưng mình cũng đã phải sống ở nhà trại.
Mẹ nhìn cô thắc mắc không biết cô đang nghĩ gì, nhưng không hỏi. Tất cả chỉ chờ tiếng ầm ĩ của bão ngưng lại.
Sáng hôm đó, mẹ thận trọng trút những hạt lúa mì cuối cùng vào cối xay cà phê. Chỉ còn vừa đủ để làm một ổ bánh mì nhỏ. Mẹ lấy muỗng cạo chén rồi với lấy mấy ngón tay, mẹ vét từng chút bột nhào cho vào chảo hấp.
Mẹ nói:
Đây là đợt cuối cùng, Charles.
Bố nói với mẹ:
Anh có thể kiếm thêm. Almanzo Wilder còn giữ một số hạt giống. Nếu băng qua nổi cơn bão thì anh có thể tới đó lấy.
Cuối ngày hôm đó, khi ổ bánh được đặt trên bàn thì những bức vách ngưng lay động. Tiếng gào hú đã tan biến và chỉ còn tiếng gió lùa dọc các hàng hiên. Bố đứng bật dậy, nói:
Chắc là bão ngưng.
Bố mặc áo, đội mũ, choàng khăn nói với mẹ rằng bố chạy qua cửa hàng Fuller’s. Nhìn qua những lỗ hổng được cào trên lớp sương giá, Laura và Carrie thấy tiếng đang bay theo gió.
Mẹ ngả người trên ghế, thở ra một hơi dài:
Phải cảm ơn sự yên tĩnh này thật nhiều.
Tuyết đang dồn lại. Một lát sau, Carrie nhìn thấy bầu trời và gọi Laura cùng nhìn. Cả hai ngắm khoảng trời màu xanh nhạt trên đỉnh đầu và ngắm ánh nắng ấm buổi chiều trên lớp tuyết đang bay là đà. Trận bão đã thực sự chấm dứt. Vùng trời phía tây bắc quang đãng.
Carrie nói:
Em mong là Cap Garland và anh chàng Wilder em an toàn ở một nơi nào đó.
Laura cũng mong thế nhưng cô biết nói ra cũng chẳng làm được gì khác.