Editor: Susublue
Thượng Quan Lâm thấy Thiên Tuyết Liên mình thích bị Tiên Phán Phán lấy mất, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tiên Phán Phán đã sớm chết trăm ngàn lần.
"Tiên Phán Phán, tại sao ngươi lại muốn tranh giành Thiên Tuyết Liên với ta."
"Thượng Quan Lâm, lời này của ngươi ta không hiểu, cái gì gọi là tranh giành, ai có tiền thì đồ thuộc về người đó, ai bảo ngươi không có tiền." Mồm miệng Tiên Phán Phán lanh lợi trả lời.
"Ngươi..."
Ai ngờ Tiên Phán Phán đã ngó qua chỗ khác không còn để ý đến nàng.
Không còn cách nào khác, Thượng Quan Lâm chỉ có thể hung ác trợn mắt nhìn nàng vài lần sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tiếp theo Bình lão lại đưa ra một bình thuốc.
"Trong bình này là Phá Ách đan, nếu linh lực bị đình trệ ở Huyền Linh đỉnh phong, ăn đan dược này vào, nhất định có thể đột phá đến Hoàng Linh trung cấp, giá khởi điểm 20 vạn lượng."
"Mẹ nó, quá tốt rồi, lão tử đã dừng ở Huyền Linh đỉnh phong ba năm, đến nay cũng không thể đột phá, hiện tại có Phá Ách đan, thật sự là trời cũng giúp ta, 30 vạn lượng." Vẫn là đại hán thô lỗ hô to.
"Tốt, vị khách này ra giá 30 vạn, còn có ai cao hơn không?"
Bình lão đặt bình đan dược ở trên khay, cười mở miệng hỏi, phải biết rằng, ra giá càng cao, phần trăm hắn rút ra càng nhiều.
"35 vạn lượng "
Một thanh âm đột ngột truyền đến từ phòng bao lầu hai.
Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh kia phát ra.
Rèm cửa phòng bao lầu hai vừa kéo lên, điều này để cho Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy tướng mạo người bên trong.
Hắn mặc áo bào màu xanh lam, nếu không chú ý sự âm trầm trong mắt hắn, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn.
Lúc này hắn tựa lưng vào ghế ngồi, đứng phía sau là hai tên tùy tùng, không khó phát hiện ra âm thanh vừa rồi phát ra nhất định là của một trong tên tùy tùng.
"Lão tử ra 40 vạn lượng." Đại hán nghe thấy có người cùng hắn tranh đoạt, lập tức gấp gáp, lại thêm 5 vạn lượng.
"45 vạn lượng" Người trên lầu tiếp tục tăng giá.
"50 vạn lượng "
"70 vạn." Người trong phòng bao tựa hồ đã không còn kiên nhẫn tiếp tục dây dưa, trực tiếp thêm 20 vạn.
"Mẹ nó, tên mặt trắng này là ai, dám tranh với lão tử, ngươi cũng không hỏi thăm xem lão tử là ai." Đại hán nghe giá đã tăng đến 70 vạn, nhưng mình lại không có nhiều tiền như vậy, vừa nghĩ tới Phá Ách đan bị người khác đoạt đi, hắn lại không tấn cấp được, lập tức mở miệng mắng to.
"Làm càn, đây là đương kim Thất vương gia, sao có thể để cho ngươi ở đây làm càn."
Một tên tùy tùng thấy dưới lầu có người dám nhục mạ chủ tử mình, lập tức rút đao bay xuống dưới lầu gác lên cổ đại hán.
Thất vương gia, Bách Lý Diệp...
Thượng Quan Tây Nguyệt căn cứ theo trí nhớ của mình, người này là con thứ bảy của hoàng thượng, từ ánh mắt của hắn có thể thấy hắn không phải là cái đèn đã cạn dầu.
Đại hán này cũng sợ cứng người, nhìn thấy một cây đao đột nhiên xuất hiện trên cổ mình, nghe thấy ba chữ Thất vương gia, lập tức bị dọa đến chân mềm nhũn, trực tiếp té dưới đất.
"Thì ra là Thất vương gia, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin tha cho tiểu nhân. "
Đại hán dập đầu trên đất, phát ra tiếng vang bộp bộp.
"Được rồi. Hàn Đông, trở về đi."
Bách Lý Diệp ngồi trên lầu cuối cùng cũng mở miệng.
"Vâng, chủ tử" Hàn Đông thu đao lại, bay trở về bên cạnh Bách Lý Diệp.
"Tạ ơn Thất vương gia, tạ ơn Thất vương gia..." Đại hán thấy đao đã rời khỏi cổ mình, vừa nói vừa bò dậy co cẳng chạy ra ngoài.
"Tốt, vị vương gia trong phòng bao ra giá 70 vạn, như vậy Phá Ách đan liền thuộc về ngài."
Bình lão thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, vội vàng mỉm cười giảng hòa.