Editor: Susublue
"Vòng tay này là món đồ đấu giá thứ hai, Thiên Tuyết Liên, giá khởi điểm là 5 vạn lượng "
Bình lão nói xong cầm lấy Thiên Tuyết Liên giơ lên trước mặt mọi người, vòng tay chiếu sáng dưới ánh đèn, chiếu lấp lánh, loá mắt.
"Cái gì thế này, Long Thiên Các các ngươi đấu giá mấy đồ vật đàn bà này sao?" Là đại hán kia nói.
"Ngươi cũng chớ xem thường Thiên Tuyết Liên, đeo trên người sẽ có thể bách độc bất xâm."
Bình lão giải thích rất cẩn thận, lần nữa giơ vòng tay lên để những thiếu nữ có thể nhìn cẩn thận hơn, bởi vì hắn biết vật này chỉ có nữ nhân mới cảm thấy hứng thú.
"6 vạn lượng "
Một giọng nữ bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt vang lên.
"A, giọng nói này là..."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc, hiếu kỳ quay đầu, thì ra là Thượng Quan Lâm.
Tại sao nàng lại ở chỗ này...
"6 vạn lượng, còn có người nào muốn tăng giá không?" Bình lão hỏi mọi người.
Nhìn mọi người không có ý muốn mua, Bình lão chuẩn bị gõ xuống.
"7 vạn lượng "
Lại một giọng nữ khác cản động tác của hắn.
Thượng Quan Tây Nguyệt lại quay đầu nhìn lại, là một thiếu nữ, đại khái khoảng chừng 14 tuổi, mặc quần áo vàng nhạt, cả người lộ ra vẻ đáng yêu động lòng người.
"Tiên Phán Phán, vì sao ngươi lại cướp đồ của ta." Thượng Quan Lâm thấy thứ mình thích bị Tiên Phán Phán từ trước tới nay đều đối nghịch với nàng cướp đi, hận không thể xông lên xé nát nàng ra.
"Thượng Quan Lâm, ngươi thật thú vị, thứ này là của ai còn chưa biết, ngươi lại khẳng định nó là của ngươi sao?" Tiểu cô nương tên Tiên Phán Phán khinh miệt nhìn Thượng Quan Lâm.
"Ngươi..."
"Hay là nói, đây chính là giáo dưỡng của Thượng Quan gia sao, bọn họ dạy Nhị tiểu thư bá đạo như vậy."
Tiên Phán Phán không chờ Thượng Quan Lâm nói xong, mở miệng đả kích nàng lần nữa.
"Đúng vậy, đây là Thượng Quan gia Nhị tiểu thư sao, bá đạo như vậy, vòng tay còn chưa được vỗ xuống, liền khẳng định là người khác đoạt đồ của nàng."
"Nhìn dung mạo của nàng ra ưa nhìn, không ngờ tâm địa lại khó ưa như thế..."
"Phòng đấu giá không phải là nơi để cho người khác bán đấu giá sao, nàng lại tự cho đồ đấu giá là của mình..."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe người chung quanh đánh giá Thượng Quan Lâm, trong lòng không khỏi giơ ngón tay cái lên với vị Tiên Phán Phán kia.
Nói đến thật tốt, loại Bạch Liên Hoa giả bộ này nên để mọi người nhổ nước bọt đến chết.
Bình lão thấy mọi người đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Lâm đang xuất khẩu cuồng ngôn, cũng nhịn không được mà bất mãn với nàng, nhưng hắn cũng không thể nói gì, dù sao cũng đều là khách.
"Mọi người yên lặng một chút, 7 vạn lượng, còn có giá cao hơn không?"
Thượng Quan Lâm nghe mọi người vì nữ nhân chết tiệt Tiên Phán Phán mà nói nàng như thế, hai tay nắm thật chặt, trong lòng không ngừng mắng.
Tiên Phán Phán, ngươi và Thượng Quan Tây Nguyệt giống nhau đều muốn giẫm đạp người khác.
Lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi xem kịch vui, không khỏi hắt hơi một cái, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không phải là Thượng Quan Lâm đang mắng nàng chứ...
"9 vạn lượng."
Thượng Quan Lâm không thèm đếm xỉa, mang toàn bộ ngân lượng của mình ra, nàng nhất định phải đoạt được Thiên Tuyết Liên.
"10 vạn."
Tiên Phán Phán không nhanh không chậm kêu giá, thái độ chậm rãi làm cho Thượng Quan Lâm hận không thể bóp chết nàng.
Bình lão thấy tới 10 vạn đều không ai kêu giá nữa, bắt đầu tuyên bố.
“ 10 vạn lần một "
"10 vạn lần hai "
"10 vạn lần ba, thành giao "