Nghị Lực Người Đàn Bà

Chương 3

Ai cũng bảo. Chloe là người đặc biệt, khác mọi người trong nhà.

Còn bản thân cô, khi đã lớn đến mức đủ hiểu những điều đó, thì không tán thành, mặc dù biết rằng mình không giống những người khác trong gia đình. Cô không giống họ ở chỗ cô là đứa con ngoài giá thú.

Chloe mang họ Jardine chỉ vì đó là họ của mẹ cô, nhưng từ lâu cô đã hiểu ra rằng cô không phải thành viên của dòng họ Jardine.

Mẹ cô không hề giấu Chloe về nguồn gốc ngoài giá thú của cô. Và khi cô lên tám tuổi, Stevie đã thận trọng giảng giải cho con gái hiểu hoàn cảnh ra đời của cô. Chính vì thế mà Chloe đã chấp nhận thực tế một cách hết sức tự nhiên. Ba anh cùng mẹ khác cha của cô cũng xử sự như vậy. Ngay cả “Già Bruce” theo cách gọi của Miles và cô, hình như cũng chấp nhận cô một cách thoải mái và không phản đối việc

Chloe mang họ Jardine. Ông cũng để cô gọi ông là "ông", không hề phản đối, và ông còn đối xử với cô không khác gì với các cháu nội của ông.

Hồi Chloe còn nhỏ, cô chưa có ý muốn mình "khác". Cô muốn được đối xử giống như mọi người trong nhà.

Đến lúc lên mười, một lần Chloe đã hỏi Miles tại sao người ta lại bảo cô "khác". Nghe xong, cậu đã giương cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, rồi mỉm cười thân thiết, nói, "Bởi vì em là một đứa con gái tròn trĩnh, dễ thương, Quả Bí ạ. Và lúc nào em cũng cười. Đấy là nguyên do thứ nhất. Còn nguyên do thứ hai thì vì em xinh đẹp, đẹp cả tâm hồn lẫn hình dạng. Nguyên do cuối cùng là... là vì em... dễ thương, có vậy thôi, Quả Bí ạ".

Nghe anh Miles nói thế, hôm đó Chloe đã cau mặt.”Có thật như vậy không?"

Miles cười vang, "Thật chứ. Những người như em trên đời này có ít lắm.”

Miles là người anh Chloe quý nhất trong số ba người anh của cô. Miles dễ gần và cũng quý cô hơn hai người anh kia, Gideon và Nigel. Bất cứ đang làm gì, nhưng hễ Chloe muốn gặp và hỏi điều gì là Miles ngừng công việc, đáp ứng ngay. Cậu thân thiết với Chloe mặc dù hơn cô những chín tuổi.

Tuy Miles đã giải thích tại sao người ta lại bảo cô “khác", nhưng vẫn không làm Chloe thỏa mãn. Cô biết rằng Miles chưa nói thật hết, mà chỉ dùng cách nói vui để cô yên tâm. Cô biết mình "khác" mọi người vì cô là con riêng, con ngoài giá thú của mẹ Stevie. Ngoài ra không có nguyên do nào khác.

Chloe không hề ngượng ngùng về hoàn cảnh ra đời của cô, và cũng không nghĩ nhiều về chuyện ấy. Khi cô lớn, cô chỉ muốn biết thêm về cha cô. Trong giấy khai sinh, chỗ “Tên cha" được ghi là "John Lane". Chloe không tin lắm rằng đấy là tên thật của cha cô, vì mẹ cô giữ rất kín về cha cô.

Gần đây, những suy nghĩ về cha đã len lỏi vào đầu óc Chloe và cô nghĩ ra bao nhiêu câu hỏi muốn đặt ra với mẹ, nhưng cô không dám.

Trong hai năm gần đây, cứ mỗi lần Chloe đề cập đến cha là Stevie chỉ nhắc lại một cách đơn giản điều mà nàng vẫn thường nói: cha tên là John Lane, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Vì mỗi lần hai mẹ con đụng đến chuyện này, Chloe thấy mẹ thay đổi hẳn sắc mặt, miệng méo xệch đi và mắt rơm rớm nên cô không dám hỏi thêm. Gần đây cô khao khát được biết nhiều hơn về cha, và cô dự định lần này về Connecticut và trong thời gian nghỉ lễ Tạ ân ở đây, sẽ năn nỉ mẹ kể chi tiết về con người cũng như tính tình của cha, nhưng cô không biết mình có dám hỏi không.

Lúc này Chloe đang đứng trước tấm gương trên bàn trang điểm trong phòng ngủ của cô, soi nhưng không chăm chú lắm. Cô đang nghĩ về mẹ, người mà cô hết lòng yêu quý và mến phục. Chloe tin rằng trên đời này không thể có ai tuyệt vời như Stevie Jardine. Mẹ cô là người độc nhất trên đời giầu lòng thương yêu, độ lượng, thông minh và phúc hậu vô cùng. Khi xét đoán con người, mẹ cô bao giờ cũng tìm ra được mặt tốt đẹp nhất của họ. Ngay cả với ông Bruce một ông già khắc nghiệt và nhiều lúc tàn nhẫn.

Stevie đã nuôi Chloe một cách tận tụy và thương yêu, tôn trọng những quyền lợi chính đáng của con. Có một lần “Già Bruce" đã nói như vậy với Chloe. Giữa hai mẹ con là một tình thân, gần gụi nhau như bạn, và rất nhiều bạn cùng lớp của Chloe ở Beverly ao ước có được người mẹ như thế. Đứa bạn thân nhất của Chloe tên là Justine luôn bảo cô: “Mẹ đàng ấy hết ý đấy!” Mà nó nhận xét như thế là chính xác. Trong suốt ngần ấy năm trời, Stevie cư xử với Chloe như người chị đồng thời bà cũng giữ kỷ luật rất nghiêm đối với con gái. Chloe luôn phải tuân theo những quy định do mẹ cô đề ra.

Đột nhiên Chloe nhận ra rằng cô sẽ không đủ can đảm để hỏi mẹ về cha trong thời gian nghỉ lễ Tạ ân ở Connecticut. Nếu như Stevie vẫn chỉ nói rằng cha cô tên là John Lane và đã qua đời cách đây hơn mười tám năm thì chỉ càng làm Chloe rối thêm đầu óc, vì cô tin rằng những điều đó là bịa đặt, không phải sự thật. Chloe nghĩ đến một khả năng khác là hỏi ông Derek Rayner. Ông rất thân với Chloe và luôn đối xử với cô như với người lớn, mặc dù cô mới chỉ là đứa trẻ. Hẳn ông có thể soi sáng cho Chloe được một số chi tiết nào đó.

Nghĩ ra được cách đó, Chloe thấy tràn đầy hy vọng, và bao nhiêu băn khoăn bỗng tan biến sạch. Nghiêng người về phía trước, Chloe nhấc cái lược bằng bạc lên, chải làn tóc đen dài xuống đến dưới vai. Rồi cô sửa lại cổ của chiếc áo dài mặc trong nhà màu đỏ sậm.

Chloe lùi lại để soi được cả người. Cô thấy tấm áo dài màu đỏ sậm này rất hợp. Cô cao một mét sáu mươi tám, nhưng tấm áo dài này làm cô có vẻ cao hơn và mảnh mai hơn. Cô rất thích nó. Bơm một chút nước hoa lên mái tóc, đeo đôi hoa tai bằng vàng tây rồi ra khỏi phòng, cô chạy xuống thang gác.

Nửa giờ trước đây, lúc về đến ngôi nhà này, Chloe nhìn thấy mẹ đang đi xuống bếp, cho nên bây giờ cô cũng đi theo xuống đó.

Chloe thấy mẹ ngồi bên chiếc bàn ăn lớn bằng gỗ sồi, nói chuyện với bác Cappi, quản gia kiêm đầu bếp. Thấy Chloe chạy vào, hai người phụ nữ ngừng nói chuyện, quay ra nhìn cô gái.

“Chào cô Chloe!” bác Cappi reo lên, cười toác miệng, rõ ràng bác ta rất vui thấy cô đã về.

“Chào bác Cappi!" Chloe chào đáp lại, rồi chạy tới ôm chặt người quản gia. Bác Cappi đã làm cho gia đình cô được tám năm, trở thành như người thân trong nhà. Chloe rất quý bác, và rõ ràng bác cũng rất yêu cô gái mười tám tuổi này.

Chloe nhăn mũi nói, “Hình như cháu ngửi thấy mùi cái món cháu thích nhất thì phải"

“Đúng thế. Gà hầm dành cho cô bé yêu quý của tôi đấy.”

“Bác chiều cháu quá đấy, bác Cappi ạ.”

“Tôi chiều cô tức là chiều tôi đấy, " bác đầu bếp đáp lại rồi cười vang.

“Mẹ thấy con mặc bộ này hợp đấy. Rất đẹp, " Stevie mỉm cười nói. Nàng thấy con gái mình gần đây cao vổng lên, trông ra vẻ người lớn lắm rồi. Và Chloe rất đẹp, với cặp mắt đen, làn tóc dầy và nước da nõn nà.

“Cảm ơn mẹ. Mẹ hôm nay cũng rất đẹp, như bông hoa mới nở ấy, đúng như con đã nói hôm đến đây lần đầu”.

“Cảm ơn, con yêu của mẹ”.

"Bao giờ thì mọi người đến ạ?" Chloe hỏi.

"Sáng mai, vào khoảng gần trưa.”.

“Anh Miles có đưa bạn gái anh ấy đến không ạ?"

Stevie ngạc nhiên ngả người ra lưng ghế hỏi: "Mẹ không biết. Chắc là không, vì nếu mang thì nó phải báo trước chứ? Mà mẹ không biết nó có bạn gái đấy. Ít ra thì cũng chưa phải là người yêu.” Nàng nhìn thẳng vào mắt con gái, rồi không thấy Chloe trả lời, nàng giục, “Hay Miles có người yêu rồi?"

Chloe nhún vai, đứng dựa vào thành bàn, nói giọng ngập ngừng, "Con không biết.” Rồi cô bĩu môi, "Chắc không phải người yêu. Anh Miles có vẻ thân với chị Allyson Grainger, nhưng anh ấy kín lắm, không nói lộ gì ra với con cả.”

“Allyson Grainger là đứa nào nhỉ?" Stevie hỏi, lông mày hơi dướn lên một chút.

”Chị ấy làm họa sĩ thiết kế thời trang và đã có lần cộng tác với anh Miles cùng làm phần mỹ thuật cho một vở kịch. Mẹ đã có lần gặp chị ấy rồi. Cái chị tóc đỏ và mặt đầy tàn nhang ấy.”

“Thế thì mẹ nhớ ra rồi. Nó khá đẹp đấy chứ.” Hai lông mày của Stevie nhích lại gần nhau.”Con có cho là hai đứa đã yêu nhau rồi không?"

“Con chưa tin, " Chloe đáp, rồi phá lên cười. ”Nhưng con đoán rằng chỉ vài ba tuần nữa thôi. Chắc cũng chỉ được một thời gian ngắn rồi lại thôi nhau ấy mà. Mẹ biết tính hai anh Miles và Gideon đấy. Kiểu quan hệ với phụ nữ của hai anh ấy rất giống nhau.”

“Nghĩa là sao?"

“Khi thích một chị nào, lúc đầu các anh ấy rất thắm thiết, nhưng chỉ được vài ba tuần lễ là chán và lại bỏ người ta. Bởi các chị xinh đẹp cứ vây quanh hai anh ấy thôi. Anh Miles còn nói rằng cái gì chứ về số lượng thì khá đủ.”

Stevie cười. Thì ra con gái nàng hiểu rất rõ tính nết các anh nó.”Mẹ nghĩ Miles sẽ về đây một mình, bởi chắc nó bỏ cô ta rồi”

“Nếu thế con cũng chẳng lấy gì làm lạ," Chloe nói rất khẽ, rồi quay sang bác Cappi.”Cháu đến có làm đứt cuộc trò chuyện giữa mẹ cháu và bác không đấy.”

“Không. Tôi chỉ trao đổi với bà chủ về thực đơn, mà cũng xong rồi.”

Bác Cappi nói tiếp, "Tôi tính sẽ bầy...”

"Ôi, chuyện ấy bác đừng băn khoăn, " Stevie ngắt lời bác quản gia. ”Tối nay ta sẽ ngồi ăn trong phòng khách nhỏ. Ở đấy thoải mái mà lại lịch sự hơn nhiều. Chỉ cần đặt hai chiếc bàn nhỏ gần lò sưởi là đủ. Cảm ơn bác, Cappi".

Tối hôm ấy, lúc mọi người đang ăn tráng miệng thì Chloe đặt nĩa xuống, ngước mắt nhìn mẹ, nói: "Con có câu chuyện muốn hỏi mẹ".

Thấy giọng con có phần căng thẳng, Stevie liếc nhanh nhìn con gái rồi đáp. “Được thôi, con yêu! Con muốn hỏi gì?"

“Về chuyện năm tới, mẹ ạ. Về chuyện sau khi tốt nghiệp Trung học ở trường Brearley, con sẽ thi vào Đại học ấy. Nếu mẹ thấy...” Giọng Chloe kéo dài và cặp môi mím chặt, cô đăm đăm nhìn mẹ.

“Vậy con muốn thế nào, Chloe?"

“Con không muốn học Đại học.”

Stevie ngồi thẳng người lên, nhìn con gái. “Con định nói là con không muốn học Đại học ở Hoa Kỳ này hay không muốn học Đại học nói chung?”

“Con không muốn học lên Đại học.”

“Kể cả Đại học Oxford? Con vẫn hay nói đến trường Đại học ấy và lần nào con cũng nói sôi nổi kia mà. Mới cách đây vài tháng con vẫn còn bảo mẹ, con rất nóng lòng muốn vào trường Đại học ở Oxford, đúng không nào.”

“Thưa mẹ, đúng. Nhưng bây giờ con đã thay đổi ý kiến. Con muốn vào làm ở công ty kim hoàn của nhà ta. Con muốn được làm việc cho hãng Jardine.”

Stevie hết sức ngạc nhiên. Nàng biết Chloe rất thích cửa hiệu kim hoàn ở New York. Nàng thận trọng nói, “Mẹ rất hài lòng thấy con ngỏ ý muốn làm việc cùng với mẹ ở cửa hiệu kim hoàn Jardine, nhưng mẹ muốn con học xong Đại học đã. Tốt nghiệp Đại học, khi đã hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, con hãy vào làm việc với mẹ thì hơn.”

Chloe lắc đầu vẻ kiên quyết, “Thú thật với mẹ, con rất không muốn học Đại học. Con muốn đi làm thì tại sao không được ạ. Con tin rằng mẹ và những người khác đều hiểu tại sao con muốn làm việc. Mẹ làm việc hết sức vất vả nhưng mẹ lại được hưởng niềm vui của mỗi phút làm việc.”

“Điều ấy con nói đúng. Và mẹ hiểu tại sao con cũng muốn như vậy, nhưng mẹ vẫn muốn con trau dồi học vấn cho đến đầu đến cuối đã. Điều ấy rất quan trọng đấy, con ạ.”

“Nhưng mẹ có cần học Đại học đâu.”

“Mẹ tiếc rằng mẹ không được học Đại học.”

“Nếu có vào Đại học thì mẹ học thêm được cái gì ở đấy kia chứ? Con muốn nói rằng về cái nghề kinh doanh kim hoàn này này. Mẹ có học Đại học cũng chẳng hơn được gì. Chẳng cần tốt nghiệp Đại học mẹ vẫn kinh doanh rất giỏi, mẹ am hiểu thấu đáo về kim cương và các loại đá quý khác. Mẹ... Thôi được... Anh Gideon bảo rằng mẹ là hiện tượng hiếm có trong lĩnh vực kinh doanh này. Chưa học Đại học không ảnh hưởng gì đến mẹ, và cũng không ngăn mẹ trở thành như ngày hôm nay.”

“Đúng thế. Nhưng đấy là do mẹ học được vô số điều ở chồng mẹ, ông Ralph, trong những năm chung sống với ông ấy. Về sau ông Bruce lại dạy mẹ thêm bao nhiêu nữa. Làm việc với ông Bruce có giá trị bằng học bao nhiêu trường Đại học. Ông là người thầy giỏi nhất. Rồi bác André. Mẹ cũng học được bao nhiêu điều ở bác ấy.”

“Con cũng sẽ học được bao nhiêu điều ở anh Gideon bên London. Vì vậy con muốn sang bên đó làm việc cùng với anh ấy ở cửa hiệu trên phố Bond.”

Stevie sửng sốt khi nghe con gái nói thế. Không biết đối đáp ra sao, nàng im lặng một lúc lâu. Sau đó nàng mới chậm rãi nói, giọng không quả quyết lắm. “Nhưng tại sao con không muốn làm việc với mẹ ở New York này? Mẹ chưa hiểu đấy...” Nàng nói chưa hết câu đã dừng lại, chăm chú nhìn con gái.

Chloe vội đáp, con muốn làm việc với mẹ ở New York lắm chứ, nhưng là sau này, còn bây giờ con muốn bắt đầu làm việc ở London đã, vì anh Gideon là người hết sức cần cù, tỷ mỹ, anh ấy có thể dạy con được rất nhiều. Ngoài ra, cửa hiệu ở London lớn hơn cửa hiệu ở New York nhiều. Con nghe bước đầu nên làm việc bên đó. Bên đó còn có cả Già Bruce nữa. Tuy ông đã yếu, không làm việc nhiều nữa, mỗi tuần lễ chỉ ra cửa hiệu hai ngày, nhưng con nghĩ ông có thể dạy con được rất nhiều thứ.”

“Mẹ hiểu.”.

"Mẹ không giận khi nghe con nói thế chứ ạ?"

Stevie lắc đầu.

"Con biết mẹ giận con, nhưng con phải nói. Và con xin mẹ hãy cho phép con làm theo điều con muốn.”

“Mẹ không giận đâu, mẹ nói thật đấy, Chloe ạ.”

"Không giận nhưng sao ạ?"

"Mẹ thất vọng, có lẽ thế.”

“Vì con không muốn học Đại học phải không ạ?”

“Đúng. Nhưng mẹ thất vọng còn vì con không muốn làm việc với mẹ ở New York. Tất nhiên những cửa hiệu kim hoàn của công ty Jardine bên London lớn hơn rất nhiều. Đúng lả như thế. Nhưng cửa hiệu ở đây cũng không nhỏ. Và cửa hiệu trên Đại lộ Số Năm ở đây còn có cả bác Marc Sylvester và nhiều thợ kim hoàn khác, đều rất giỏi, rất cần cù và khéo tay nữa. Họ có thể dạy con không kém gì những người ở London.”

“Nhưng con muốn học anh Gideon.”.

"Mẹ biết con rất thân với nó.”

"Thực ra con thân với anh Miles hơn, nhưng con quý anh Gideon vì anh ấy là một ông thầy tuyệt giỏi. Hồi nghỉ hè, con đến xem anh ấy làm việc, anh ấy đã dạy con được một số điều về nghề kim hoàn và các loại đá quý.”

“Gideon quả là người nhẫn nại và tỷ mỹ, nhất là trong khi hoàn thiện các chế tác. Vì vậy khi con bảo Gideon là người thầy dạy tuyệt vời, mẹ tin. Mẹ có thể thấy được ưu điểm đó của nó.” Steve nhìn con gái khá lâu bằng cặp mắt soi mói và đăm chiêu, rồi nàng bình thản hỏi, "Con đã trao đổi chuyện này với Gideon rổi à?"

Chloe lắc đầu.”Chưa, mẹ ạ. Con đâu dám làm thế khi chưa xin ý kiến của mẹ.” Chloe dướn người về phía trước, năn nỉ và tha thiết. ”Mẹ nói đi, mẹ cho con sang London chứ ạ?”

“Hiện giờ mẹ chưa suy nghĩ kỹ. Đấy là một bước đi quan trọng đối với con đấy, Chloe ạ. Sang London và ở bên đó một mình.”

“Nhưng con có phải một mình đâu, mẹ? Bên ấy con có hai anh và một chị dâu, rồi có cả ông Bruce. Và hai ông bà bên ngoại nữa. Bà Blair và ông Derek sẽ thay mẹ coi sóc con.”

“Nếu mẹ đồng ý, đấy là nếu, mẹ cần có một người không chỉ theo dõi con, Chloe ạ. Con phải sống cùng với một thành viên của gia đình.”

Nghe nói thế, Chloe lập tức ỉu xìu, Stevie nhìn thấy ngay. Cô buồn bã nói, mẹ không muốn để con sống trong căn hộ của mẹ trên Quảng trường Eaton ạ?”

“Tất nhiên là không. Tại đấy không có ai cai quản con.”

"Có hai cô chú Gladys.”

“Vợ chồng Gladys chỉ đến đó vài lần mỗi tuần lễ để quét dọn. Không, không được. Nếu mẹ có đồng ý cho con sang làm việc bên đó thì con cũng không thể sống ở đấy được.”

“Hay con ở với anh Gideon. Anh ấy sẽ rất thích con đến ở cùng.”

“Không được. Nó không thích đâu. Một đứa con trai độc thân hai mươi bảy tuổi, rất nhiều bạn gái, theo như con nói, sẽ không thích có một đứa con gái nhỏ tuổi cùng ở. Sẽ chỉ vướng chân nó thôi.”

“Hay con ở với anh Nigel? Anh ấy thì thích vì đã có vợ, mà chị Tamara lại rất quý con.”

“Mẹ biết Tamara quý con, nhưng vẫn không tiện. Đôi vợ chồng trẻ mới cưới đời nào thích có người ở cùng cho vướng chân?“

“Anh chị ấy đã có hai con rồi, à mẹ?"

Stevie bật cười thấy cách suy nghĩ trẻ con của Chloe. Rồi nàng nói, cho dù như thế đi nữa thì vợ chồng Nigel và Tamara cũng không muốn phải chịu trách nhiệm trông nom con. Họ đã quá vất vả trông nom hai đứa trẻ rồi.”

“Con không muốn ở nhà với ông Bruce trên phố Wilton Crescent, nếu như mẹ nghĩ đến khả năng đó. Cái nhà ấy quá to nhưng lạnh lẽo, giống như nhà tù vậy. Mẹ đừng bắt con ở đó, mẹ nhé.”

"Nhưng mẹ đã đồng ý cho con sang London đâu?"

"Bà ngoại có thể muốn con ở cùng với bà và ông Derek, và mẹ thừa biết hai ông bà rất quý con.” Chloe đưa ra ý kiến mới.

Hai ông bà quý con thật, nhưng con làm thế là kéo cày trước trâu đấy. Mẹ phải suy nghĩ về chuyện này thêm nữa. Mà không phải ngay được đâu. Mẹ rất không muốn quyết định điều gì hấp tấp.”

”vậy bao giờ mẹ cho con biết quyết định của mẹ ạ?"

“Mẹ chưa biết.”

“Nhưng, mẹ ạ...”

”Không nhưng gì cả, con yêu của mẹ," Stevie ngắt lời con gái. ”Con nói với mẹ con muốn thế nào, và bây giờ mẹ phải suy nghĩ cân nhắc đã chứ. Mẹ đề nghị con cũng cần suy nghĩ thêm, Chloe ạ. Con hãy nghĩ xem nếu không học Đại học thì con có bỏ phí mất thứ gì không? Hãy nghĩ xem ba năm học ở Đại học Oxford sẽ đem lại cho con những bổ ích gì? Không phải chỉ học ở trường mà chủ yếu là học ở bè bạn. Và mẹ nói thật, mẹ quá ngạc nhiên thấy xưa nay con vẫn tha thiết muốn học Đại học Oxford, vậy mà bây giờ con lại đột ngột thay đổi ý kiến. Hay có chuyện gì tác động đến con?"

“Chỉ đơn giản là con thay đổi ý nghĩ thôi, mẹ ạ.”

“Hãy hứa với mẹ là con sẽ suy nghĩ kỹ thêm về chuyện này.”

“Vâng, con sẽ suy nghĩ thêm.” Chloe đáp rất khẽ, lộ vẻ thất vọng.

Stevie liếc nhanh nhìn con rồi lạnh lùng nói "Con đừng giận dỗi như thế, Chloe. Hôm nay mẹ thấy con không giống con mọi khi đấy.”

Mặt Chloe đỏ bừng và cô mím chặt môi lại. Rồi cô đẩy chiếc bàn ra, đứng dậy, đến ngồi ghế xô pha bên cạnh mẹ.

Cầm bàn tay mẹ, cô bóp chặt rồi dướn người lên hôn vào má mẹ.”Mẹ đừng giận con, mẹ nhé.”

Nghe giọng lo lắng và nhìn cặp mắt băn khoăn của con gái, Stevie dịu dàng khẽ nói, "Mẹ không giận con đâu, Chloe. Nhưng mẹ cần phải làm những gì có lợi nhất cho con, và con phải hiểu như thế. Vả lại chuyện này hẳn con đã suy nghĩ cân nhắc khá lâu trong khi mẹ mới nghe thấy lần đầu... cho nên con cho mẹ vài ngày để làm quen với cái ý kiến ấy đã. Và để mẹ bàn thêm với anh Gideon. Rồi cả với bà ngoại và ông Derek nữa.”

Chloe gật đầu và mặt cô bừng lên niềm vui, nghĩa là mẹ chưa hẳn đã phản đối?"

“Tất nhiên là chưa...” Hiện lên nụ cười hiền dịu trên môi nàng. ”Mẹ chỉ định nói... cũng có thể.”

Trước đấy khá lâu, Stevie đã học được cách khi khó ngủ thì hãy dậy và làm thứ gì đó cho bận chân bận tay, nhất là khi đang có điều ám ảnh đầu óc. Nàng nghiệm thấy khi cẩn suy nghĩ, cân nhắc điều gì thì nên vừa đi vừa nghĩ, hơn là nằm.

Khoảng mười một giờ, cả hai mẹ con đều về mỗi người một phòng, Stevie đặt mình là ngủ ngay, nhờ hai ly vang đỏ nàng uống trong bữa ăn tối.

Nhưng lác ba giờ sáng, Stevie thức giấc và không sao ngủ lại được nữa. Bốn giờ, nàng ngồi dậy, ra khỏi giường, tắm vòi hoa sen, rồi mặc chiếc quần Jean xanh lam và áo len chui đầu, đi xuống thang gác.

Sau khi ăn một khoanh bánh mì khô và uống một tách cà phê, Stevie ra khỏi nhà. Nàng đi xung quanh. nhà, chọn một số giò phong lan đem vào phòng cây xanh, bên cạnh phòng giặt, rồi chăm chút tưới cho từng giò.

Ai cũng biết Stevie rất quý phong lan, và nàng hay nhận được quà bằng phong lan. Do đấy bộ sưu tập phong lan của nàng rất phong phú. Vài chục giò được treo rải rác khắp nhà, và trong ngôi nhà của nàng ở New York, số giò phong lan còn nhiều hơn nữa.

Đa sớm phong lan họ Phalaenopsis, hoa trắng hoặc vàng. Ngoài ra còn những giò phong lan nhỏ hoa nâu đỏ và nhiều loại khác nữa. Nhưng thứ nàng thích nhất vẫn là phong lan họ Phalaenopsis, và nàng còn học cách giữ cho hoa của chúng lâu tàn, có thể kéo dài hàng tháng. Ngôi nhà này là nơi lý tưởng để chúng sống và ra hoa: khí trời mát mẻ, hơi lạnh, bóng râm nhiều.

Hôm nay Stevie bê một giò phong lan Phalaenopsis ở phòng cây xanh đem ra ngoài trời, treo chỗ có bóng râm, chính là vị trí ban đầu của nó.

Lúc quay về, Stevie nghiêng đầu ngắm nghía một lúc lâu, nhận thấy sao những bông hoa lan đẹp đến thế. Đẹp một cách cao quý trên nền trắng của bức tường. Đấy là chỗ giữa hai cửa sổ và là nơi hứng được nhiều ánh sáng nhất.

Sau đấy Stevie đi dạo xung quanh nhà khoảng một tiếng đồng hồ nữa, ghé vào các phòng, sửa sang những cây trồng trong các chậu, bón bã cà phê cho chúng. Rồi nàng quay trở lại phòng cây xanh.

Nàng đứng một lúc lâu dưới cửa sổ kiểu Pháp, nhấm nháp tách cà phê và hơ hai bàn tay lên trên. Trời bên ngoài lạnh giá và bầu trời màu chì. Kiểu này ngày mai hẳn trời sẽ nhiều mây và không có nắng. Mùa này cây cối đã rụng lá và mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng. Xem chừng kỳ nghỉ lễ Tạ ân năm 1996 này trời sẽ không được tươi sáng.

Rời khỏi vị trí dưới cửa sổ kiểu Pháp, Stevie ngồi xuống một trong những chiếc xô pha nệm rất dầy. Nàng đặt tách cà phê lên bàn rồi ngả lưng ra xô pha, đặt đầu lên lớp nệm dầy và mềm mại.

Phải xử sự thế nào đây? Phải trả lời con gái thế nào? Nó nói nhưng chưa phải đã thật sự tự tin. Bản thân nó có vẻ cũng còn ngập ngừng. Chloe đã làm nàng sửng sốt và thất vọng khi nó tuyên bố không muốn học Đại học, chủ yếu vì trước đây nó luôn tỏ vẻ ao ước được học Đại học Oxford. Xưa nay Stevie rất muốn cho con gái có được một trình độ học vấn cao, tốt nghiệp Đại học. Nàng không thể ngờ là nó lại xin làm việc ở công ty Jardine. Xưa nay chưa bao giờ Stevie thấy ở con gái một chút quan tâm nào đến nghề kim hoàn và kinh doanh đá quý, trừ một lần duy nhất hôm ở cửa hiệu tại New York.

Thôi, hãy tạm cho là Chloe quan tâm đến nghề kim hoàn, nhưng việc con gái nàng xin sang cửa hiệu ở London làm nàng rất ngạc nhiên và buồn. Lời thỉnh cầu của Chloe đúng là một cái tát vào mặt mẹ nó.

Stevie biết rằng Chloe có thể học mọi thứ ngay tại New York không cần phải sang London. Tại cửa hiệu trên Đại lộ Số Năm, trên tầng hai có cả một xưởng chế tác kim cương và đá quý và là một xưởng rất hoàn hảo. Thợ kim hoàn chính là Marc Sylvester, một người rất giỏi tay nghề. Chloe có thể học được rất nhiều ở ông ta, không kém gì học được ở Gideon hoặc ở Gilbert Drexel, thợ chế tác chính tại cửa hiệu London.

Phải chăng mình ích kỷ, muốn giữ con gái bên cạnh, Stevie tự hỏi. Mình nghĩ đến mình nhiều quá chăng? Nếu quả là thành thật với bản thân thì Stevie phải thấy rằng nàng có phần ích kỷ trong việc muốn giữ con gái luôn ở bên mình.

Nhưng người mẹ nào chẳng muốn giữ con gái ở bên mình càng lâu càng tốt? Và nếu không phải ngay sát bên cạnh thì cũng trong cùng một quốc gia. Điều Chloe đề đạt, không phải chỉ là rời khỏi tổ mà là bay đi một nơi xa lắc.

Nghĩ đến con gái, Stevie bất giác thở một hơi dài. Chloe mười tám tuổi, nhưng còn ngây thơ hơn cái tuổi ấy nhiều. Nó chỉ hiểu đời ngang với đứa con gái tuổi mười lăm. Nguyên do vì nó sống cấm cung và được nuông chiều quá, nhất là thời gian hai mẹ con sống ở London. Xung quanh Chloe chỉ toàn những người thân: ba người anh, hai ông bà... và đến tuổi đi học lại học ở trường tư của bà Eden, một trường dành riêng cho con gái các gia đình quý tộc hoặc rất giầu có. Cuộc sống khó khăn bên ngoài hầu như không lọt được vào ý thức của nó.

Ngay trong tám năm sổng ở New York, Chloe cũng chỉ quanh quẩn hết ở trường lại ở nhà, không ra ngoài, không đi đến đâu. Nàng đã giữ con gái như giữ một vật sở hữu, Stevie nghĩ. Đến nay, ngần ấy tuổi rồi, nhưng Chloe vẫn là một đứa trẻ non nớt, thơ ngây, ủy mị, chưa xa nhà bao giờ. Nó chưa đủ hiểu biết về cuộc đời để có thể đi xa mẹ. Stevie tự nhủ, mình sẽ trả lời nó là không được. Mình phải bảo nó như thế. Mình không thể để nó sang Anh. Nó có thể sang ở đó một năm, ngay từ bây giờ, nhưng với điều kiện phải vào học Đại học Oxford.

Quyết định xong, Stevie thấy như nhẹ bỗng đôi vai. Nỗi đau thắt trái tim mà nàng cảm thấy từ lúc bốn giờ sáng đã tan biến.