Nàng như bị chìm xuống đáy hồ sâu tối đen, cảm giác tuyệt vọng đến không thở nổi, đè nặng lên trái tim của nàng. Cổ họng Vũ Lâu nghẹn lại, cố hít một hơi sâu, tay chống lên bàn mới thanh tỉnh được một chút.
Quả nhiên là hắn lừa gạt nàng.
Cái gì mà sẽ cứu ca ca, đều là gạt người ta.
Nàng đúng thật là… sao lại quên bản tính của hắn cơ chứ. Dù làm Hoàng đế, làm cha, thì hắn vẫn là Độc Cô Lam Tranh mưu mô quỷ quyệt. Hắn yêu nàng, nhưng sẽ không vì nàng mà thay đổi kế hoạch của mình.
Tần Vũ Lâu nàng thật sự đã bị hạnh phúc ngắn ngủi làm cho mụ mị đầu óc rồi, thật sự nghĩ có thể gây ảnh hưởng đến hắn…
Nàng nhếch miệng, khẽ cười thản nhiên. Tay khẽ vuốt ve hai gò má của hắn. Chàng đã gạt ta, vậy thì cũng đừng trách ta tính kế với chàng.
Lam Tranh cảm nhận được bàn tay dịu dàng ve vuốt của nàng, nửa tỉnh nửa mê, cầm tay nàng, mơ màng nói: “Là nàng sao? Vũ Lâu?”
Nàng dịu dàng nói: “Lam Tranh, đừng ngủ ở đây, cảm lạnh mất.”
Chỉ một câu nói đã khiến hắn bừng tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là gập hết tấu chương lại. Vũ Lâu giả vờ không nhìn thấy tấu chương, còn giúp Lam Tranh: “Chàng để đó, ta sắp xếp cho.”
“Nàng đừng động vào, sẽ loạn lên mất.”
“Khi chàng còn làm Thái tử, ta đều giúp chàng sắp xếp tấu chương, có bao giờ bị rối tung lên chưa?”
“Thái tử là thái tử, Hoàng đế là hoàng đế, đâu giống nhau được! Nàng mau đặt xuống đi! Đừng làm lộn xộn nữa!” Lam Tranh luống cuống dẹp tấu chương sang một bên, sau đó mắng thái giám bên cạnh: “Đức phi nương nương đến sao ngươi không báo?”
“Là ta không tốt, sợ quấy rầy chàng, không ngờ, lại ngược lại…” Vũ Lâu cúi đầu áy náy nói.
Lam Tranh nói: “Lần sau nhớ cho người thông báo trước là được.”
Vũ Lâu khẽ cười, gật đầu nói: “Thần thϊế͙p͙ nhớ rồi.” Sau đó vừa bóp vai cho hắn vừa nói: “Chàng luôn dặn ta chú ý giữ gìn sức khoẻ, vậy mà chính chàng lại không chú ý gì cả. Đến giờ nghỉ ngơi rồi, sao chàng vẫn còn phê duyệt tấu chương. Ta chờ mãi không thấy chàng tới, nên mới đên đây tìm chàng.”
Lam Tranh cũng hiểu Vũ Lâu rất rõ. Nếu không phải vì tên ca ca ngu xuẩn kia của nàng, chắc chắn nàng sẽ không tới tìm hắn. Trước đến giờ, nàng thà làm nữ nhân cô độc trông phòng chờ hắn, cũng sẽ không chủ động quấy rầy hắn xử lý chính sự.
“Ta cũng định tới. Nhưng không ngờ lại ngủ quên mất.” Lam Tranh đứng dậy nắm tay nàng kéo ra ngoài: “Nàng đã đến đây rồi, thì ta phải quay về tẩm cung nghỉ ngơi cùng nàng thôi.”
Vũ Lâu quay đầu nhìn tập tấu chương kia nói: “Hay là mang về xem đi.”
“Không cần, không cần.” Lam Tranh lắc đầu liên tục: “Ta xem xong hết rồi.”
“Vậy thì tốt.” Vũ Lâu biết rõ còn cố hỏi: “Có tấu chương của Thừa tướng không?”
Lam Tranh ra vẻ thâm trầm, mím môi nói: “Thừa tướng nói, đã cân nhắc lợi hại, nếu ông ấy cố tình xử trảm Tần Viễn Địch, sẽ đắc tội với nàng, mà sau này nàng làm Hoàng hậu, thì Vương thị của ông sẽ không có kết cục tốt được.”
Vũ Lâu thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn hùa theo Lam Tranh: “Đúng thế, Thừa tướng nên biết cân nhắc.”
Lúc nghỉ ngơi, Lam Tranh ôm nàng trong lòng, vuốt ve một chút lại động tình. Hắn quấn quít lấy Vũ Lâu, định cởi áo lót của nàng, không ngờ bị Vũ Lâu nhéo một cái, quở trách: “Đã bảo không được rồi!”
“Ai nói?!”
“Phương Lâm nói.”
“Cái tên lang băm đó mà nàng cũng tin à.”
“Sao lại không.” Vũ Lâu nói: “Dù hắn không nói, thì việc ta không thoải mái cũng đâu phải là giả.”
Lam Tranh híp mắt, tự cân nhắc một hồi. Nếu hắn mạnh mẽ cố tình trêu chọc Vũ Lâu, thì nàng cũng sẽ thuận theo hắn. Nhưng sau khi xong việc, dù thân thể có thoải mái hay không, thì nhất định cũng sẽ làm mặt lạnh, cáu kỉnh với hắn, ngắn thì vài canh giờ, lâu thì vài ngày.
Càng nghĩ, hắn càng mất hết cả ý niệm tà ác trong đầu. Hắn ôm nàng, ra vẻ đáng thương nói: “Vũ Lâu ngoan, bao giờ nàng mới khoẻ lên…” Vũ Lâu không để ý đến hắn, nói sang chuyện khác: “Ngày mai ta muốn đi tìm Phương Lâm.”
“Làm gì?” Hắn sợ Phương Lâm ở bên ngoài sẽ nói cho nàng biết tin tức về Tần Viễn Địch.
“Đương nhiên là để hắn khám kỹ cho ta. Lần trước gặp vội vàng quá, chỉ nói sơ qua, nên chưa hỏi được nhiều.”
“Nếu nàng thích hắn như vậy, thì để hắn tiến cung làm ngự y đi.”
“Nếu hắn thích làm ngự y, thì đã tiến cung giống ca ca hắn từ lâu rồi. Hắn ở ngoài đó, rảnh rỗi có thể ngao du thiên hạ, tự do biết bao.” Trong giọng nói của Vũ Lâu mang theo một sự hâm mộ không giấu được, khiến Lam Tranh không thoải mái: “Nàng hâm mộ hắn à? Chỉ là một tên thầy lang vân du giang hồ, làm gì có địa vị gì đáng kể chứ.”
“Ta chỉ nói vậy thôi, rốt cuộc chàng có cho ta gặp hắn không?”
Lam Tranh nghĩ ngợi: “Ta cho nàng gặp là được.”
Hắn không phát hiện, Vũ Lâu thừa dịp hắn không để ý, để lộ ra một nụ cười đắc ý. Tâm nguyện của nàng đã đạt được, đêm hôm đó, nàng dịu dàng trong vòng tay của hắn, trước khi đi ngủ còn khẽ hôn lên môi hắn nữa.
Lam Tranh ôm thân thể mềm mại của nàng trong lòng, thầm nghĩ, nhất định có gì đó kỳ quái, nếu chỉ vì muốn gặp Phương Lâm, nàng đã không cố ý lấy lòng hắn như vậy.
***
Ngày hôm sau, trong cung phái xe ngựa tới đón Phương Lâm vào cung. Người được phái đi nghe theo chỉ thị của Đức phi nương nương, nếu thấy cửa đóng chặt, cứ mạnh mẽ xông vào, bắt người ra thì thôi.
Khi gặp Vũ Lâu ở thiên điện, Phương Lâm oán trách, tức giận nói: “Cô làm cái gì vậy? Khi bọn họ xông vào, ta còn chưa kịp đào một kẻ thí nghiệm ở đằng sau vườn lên đâu.”
Vũ Lâu phất tay cho cung nữ và thái giám lui xuống, đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi có đem theo dược giả chết không, cho ta một phần.”
“Cô muốn cái đó làm gì?” Hắn chợt nhớ tới tin tức gần đây nghe người ta bàn tán: “Cô định dùng nó cứu ca ca cô sao?”
Vũ Lâu nói: “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có cho không?”
“Dược đó có phản ứng phụ, cô quên là đã tận mắt thấy tên khất cái kia sống lại rồi không thở được mà chết sao?!”
“Ta không có cách nào khác!” Vũ Lâu cắn môi đau khổ nói: “Ta không thể nghĩ ra cách nào khác. Hoàng thượng và Vương thị, tất cả đều muốn giết ca ca. Bàn dân thiên hạ đã biết kết cục của hung thủ ám sát Tấn vương, dù có nguy hiểm thì ta cũng muốn thử một lần. Thân thể của ca ca ta trước giờ vẫn khoẻ mạnh hơn người. Huynh ấy tập võ từ nhỏ, so với tên khất cái yếu nhược ngươi tìm về, thì không biết khoẻ hơn bao nhiêu lần. Nhất định sẽ được.”
Phương Lâm không cách nào từ chối, đành nói: “Ta có thể cho cô dược, nhưng nếu có biến cố, thì đừng trách ta.”
“Ta sẽ không trách ngươi.”
Ngày hôm sau, Phương Lâm lại vào cung, lần này hắn mang dược mà Vũ Lâu cần vào.
“Cô nhớ kỹ, sau khi giả chết ba ngày, thì nhất định phải đào người lên, đặt ở nơi khô ráo làm ấm người, nếu không, chắc chắn sẽ chết hẳn, không thể cứu được.”
Vũ Lâu ghi nhớ thật kỹ lời dặn dò của Phương Lâm, vội giấu dược vào ống tay áo, giả vờ như chưa phát sinh chuyện gì.
Một thái giám trốn ở nơi bí mật gần đó, nhìn thấy kết mọi việc, vội vã chạy đi báo cho Hoàng thượng.
Lam Tranh nghe xong, mím môi cười. Thì ra Tần Vũ Lâu tính toán việc này. Vậy cùng chờ xem, rốt cuộc là mèo nào cắn mỉu nào.
Hết chương 266.